Chương 20: Người nô lệ sẽ bị trừng phạt
Sau khi rời khỏi khu vườn, cậu bước ra khỏi khu vườn để ăn sáng và lấy quần áo mới. Anne nói: "Lãnh chúa trẻ đã tặng cho cậu ba mươi bộ quần áo mới. Cậu phải thay hàng ngày, anh ấy ghét ai đó mặc cùng một bộ quần áo từ ngày này qua ngày khác."
Cậu sững sờ và hỏi: "Ngay cả bà cũng vậy ư? Bà Anne?"
Cô ta tròn mắt: "Tất cả những người hầu gái và quản gia đều có hai mươi bộ đồng phục luôn sạch sẽ để thay mỗi ngày."
"... Vâng, thưa bà." Cậu trả lời. Khi Thiếu gia nói rằng anh ấy không thiếu tiền, cậu chưa bao giờ nghĩ anh ấy giàu đến mức này, nhiều hơn tất cả tài sản của những người chủ trước đây của cậu cộng lại và anh ấy còn trẻ tuổi hơn cậu nữa.
Cậu rùng mình. Đúng là cậu không nên phạm sai lầm nữa. Thật là nguy hiểm khi làm phật ý anh ta.
Cậu tuân theo lịch trình do cô Anne đưa ra hàng ngày. Đầu tiên, cậu đến chào Thiếu gia trong vườn nếu anh ấy cho phép. Thứ hai, cậu đến nhà ăn vời đợi anh ấy ăn sáng. Thứ ba, cậu đến lớp học và đợi cho đến khi anh ấy kết thúc. Sau đó, nếu anh ấy yêu cầu thì làm theo, đồng thời nhắc nhở anh ấy ăn trưa vì anh ấy thường quên bữa trưa của mình. Điều đó thật dễ dàng.
Vâng, nó thật 'dễ dàng'. Khi cậu nhìn thấy Thiếu gia đang đến nhà ăn, cậu chào anha ấy: "Chào buổi sáng, thưa ngài. Nữ công tước đang đợi trong phòng ăn."
Thiếu gia dừng bước và liếc nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cậu rùng mình. Cậu cúi đầu. Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi thiếu gia rời đi. Cậu thở dài.
'Tôi đoán, anh ấy thực sự không thích tôi.'
Thiếu gia chủ yếu ăn trong im lặng, mẹ anh nói chuyện với anh một cách khó hiểu. Nếu cậu không nhìn thấy ánh mắt trịch thượng của nữ công tước ngày hôm qua, cậu sẽ nghĩ rằng nữ công tước là một người dễ mến. Bà ấy gần như là một người khác với thiếu gia.
"Người hầu mới của con thế nào? Con có thích hắn không?" Nữ công tước hỏi. Cậu căng thẳng, vì cậu đang ở ngoài nhà ăn, cậu chỉ có thể nghe trộm và hồi hộp đợi câu trả lời từ thiếu gia. Cậu nhớ lại vụ sáng nay và có linh cảm không lành.
Thiếu gia không vội trả lời, anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Cậu ấy ổn."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, hôm nay, cậu không bị mất đầu.
Thiếu gia nói: "Tuy nhiên cậu ta hơi thô lỗ vì đã nịnh bợ con. Quả không phải người dễ chịu."
Cậu căng thẳng và nổi sợ hãi đã tan biến một lần nữa quay lại. Thiếu gia thực sự ghét cậu. Anh ấy đã mạnh dạn nói với nữ công tước những lời phàn nàn như vậy. Cậu nuốt nước bọt, người cậu ớn lạnh, đặc biệt là cổ. Cậu không thể tưởng tượng mình sẽ bị trừng phạt như thế nào, đuổi việc, đánh roi, thiêu hay chém? Dù là cách nào, tất cả đều đáng sợ.
'Không, tôi không muốn chết. Tôi không...'
Cậu nhớ khoảnh khắc cha mẹ cậu ném cậu xuống tàu khi cậu sáu hoặc bảy tuổi. Từ duy nhất họ nói với cậu là 'Sống'. Đó là lý do tại sao cậu lại kiên trì. Để cho cuộc sống của cậu kết thúc vì sự không hài lòng của Thiếu gia, cậu không cam lòng và nở một nụ cười cay đắng.
'Nếu tôi sắp chết như thế này, thì hy vọng ban đầu có ích gì? Tại sao anh ấy lại mỉm cười khi gặp tôi lần đầu tiên?'
Cậu nhớ lần đầu gặp anh ấy trong vườn. Nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp đó đã làm cậu mù quáng, như thể một thiên thần đã ban ơn cho cậu với sự hiện diện của anh ấy. Và bây giờ thiên thần ấy lại trở thành tử thần của cậu.
"Mẹ hiểu rồi." Cậu nghe nữ công tước nói: "Mẹ sẽ bảo quản gia mua một người hầu mới. Mẹ sẽ trừng phạt cậu ta về hành vi của mình." Bà ấy cười khúc khích và tiếp tục: "Đừng lo lắng, con trai yêu của mẹ. Mẹ sẽ trừng phạt cậu ta xứng đáng vì làm con phật lòng."
Chân cậu mềm nhũn khi dựa vào tường. Nữ công tước nói như thể cuộc đời cậu chẳng có giá trị gì. Bà ấy nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ác ý như một án tử hình.
"Trừng phạt cậu ta là đủ rồi, mẹ..." Thiếu gia đáp lại nhanh chóng: "Nhưng con sẽ trừng phạt cậu ta. Con hy vọng mẹ sẽ không can thiệp vào phương pháp trừng phạt của con."
"Con trai thân yêu của mẹ muốn đích thân trừng phạt cậu ta sao? Vậy thì mẹ sẽ rất vui." Nữ công tước nói. Cậu lau mồ hôi lanh trên tay. Cậu tin rằng Thiếu gia sẽ không tàn nhẫn như nữ công tước. Cậu không biết Thiếu gia có thể đáng sợ đến mức nào, nhưng khí tức của nữ công tước như muốn tan xương nát thịt, câu nói của bà ấy như án tử, cậu không bao giờ tưởng tượng có người đáng sợ hơn bà ấy.
Cậu sững sờ và hỏi: "Ngay cả bà cũng vậy ư? Bà Anne?"
Cô ta tròn mắt: "Tất cả những người hầu gái và quản gia đều có hai mươi bộ đồng phục luôn sạch sẽ để thay mỗi ngày."
"... Vâng, thưa bà." Cậu trả lời. Khi Thiếu gia nói rằng anh ấy không thiếu tiền, cậu chưa bao giờ nghĩ anh ấy giàu đến mức này, nhiều hơn tất cả tài sản của những người chủ trước đây của cậu cộng lại và anh ấy còn trẻ tuổi hơn cậu nữa.
Cậu rùng mình. Đúng là cậu không nên phạm sai lầm nữa. Thật là nguy hiểm khi làm phật ý anh ta.
Cậu tuân theo lịch trình do cô Anne đưa ra hàng ngày. Đầu tiên, cậu đến chào Thiếu gia trong vườn nếu anh ấy cho phép. Thứ hai, cậu đến nhà ăn vời đợi anh ấy ăn sáng. Thứ ba, cậu đến lớp học và đợi cho đến khi anh ấy kết thúc. Sau đó, nếu anh ấy yêu cầu thì làm theo, đồng thời nhắc nhở anh ấy ăn trưa vì anh ấy thường quên bữa trưa của mình. Điều đó thật dễ dàng.
Vâng, nó thật 'dễ dàng'. Khi cậu nhìn thấy Thiếu gia đang đến nhà ăn, cậu chào anha ấy: "Chào buổi sáng, thưa ngài. Nữ công tước đang đợi trong phòng ăn."
Thiếu gia dừng bước và liếc nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến cậu rùng mình. Cậu cúi đầu. Họ cứ như vậy một lúc cho đến khi thiếu gia rời đi. Cậu thở dài.
'Tôi đoán, anh ấy thực sự không thích tôi.'
Thiếu gia chủ yếu ăn trong im lặng, mẹ anh nói chuyện với anh một cách khó hiểu. Nếu cậu không nhìn thấy ánh mắt trịch thượng của nữ công tước ngày hôm qua, cậu sẽ nghĩ rằng nữ công tước là một người dễ mến. Bà ấy gần như là một người khác với thiếu gia.
"Người hầu mới của con thế nào? Con có thích hắn không?" Nữ công tước hỏi. Cậu căng thẳng, vì cậu đang ở ngoài nhà ăn, cậu chỉ có thể nghe trộm và hồi hộp đợi câu trả lời từ thiếu gia. Cậu nhớ lại vụ sáng nay và có linh cảm không lành.
Thiếu gia không vội trả lời, anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Cậu ấy ổn."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, hôm nay, cậu không bị mất đầu.
Thiếu gia nói: "Tuy nhiên cậu ta hơi thô lỗ vì đã nịnh bợ con. Quả không phải người dễ chịu."
Cậu căng thẳng và nổi sợ hãi đã tan biến một lần nữa quay lại. Thiếu gia thực sự ghét cậu. Anh ấy đã mạnh dạn nói với nữ công tước những lời phàn nàn như vậy. Cậu nuốt nước bọt, người cậu ớn lạnh, đặc biệt là cổ. Cậu không thể tưởng tượng mình sẽ bị trừng phạt như thế nào, đuổi việc, đánh roi, thiêu hay chém? Dù là cách nào, tất cả đều đáng sợ.
'Không, tôi không muốn chết. Tôi không...'
Cậu nhớ khoảnh khắc cha mẹ cậu ném cậu xuống tàu khi cậu sáu hoặc bảy tuổi. Từ duy nhất họ nói với cậu là 'Sống'. Đó là lý do tại sao cậu lại kiên trì. Để cho cuộc sống của cậu kết thúc vì sự không hài lòng của Thiếu gia, cậu không cam lòng và nở một nụ cười cay đắng.
'Nếu tôi sắp chết như thế này, thì hy vọng ban đầu có ích gì? Tại sao anh ấy lại mỉm cười khi gặp tôi lần đầu tiên?'
Cậu nhớ lần đầu gặp anh ấy trong vườn. Nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp đó đã làm cậu mù quáng, như thể một thiên thần đã ban ơn cho cậu với sự hiện diện của anh ấy. Và bây giờ thiên thần ấy lại trở thành tử thần của cậu.
"Mẹ hiểu rồi." Cậu nghe nữ công tước nói: "Mẹ sẽ bảo quản gia mua một người hầu mới. Mẹ sẽ trừng phạt cậu ta về hành vi của mình." Bà ấy cười khúc khích và tiếp tục: "Đừng lo lắng, con trai yêu của mẹ. Mẹ sẽ trừng phạt cậu ta xứng đáng vì làm con phật lòng."
Chân cậu mềm nhũn khi dựa vào tường. Nữ công tước nói như thể cuộc đời cậu chẳng có giá trị gì. Bà ấy nói nhẹ nhàng, nhưng đầy ác ý như một án tử hình.
"Trừng phạt cậu ta là đủ rồi, mẹ..." Thiếu gia đáp lại nhanh chóng: "Nhưng con sẽ trừng phạt cậu ta. Con hy vọng mẹ sẽ không can thiệp vào phương pháp trừng phạt của con."
"Con trai thân yêu của mẹ muốn đích thân trừng phạt cậu ta sao? Vậy thì mẹ sẽ rất vui." Nữ công tước nói. Cậu lau mồ hôi lanh trên tay. Cậu tin rằng Thiếu gia sẽ không tàn nhẫn như nữ công tước. Cậu không biết Thiếu gia có thể đáng sợ đến mức nào, nhưng khí tức của nữ công tước như muốn tan xương nát thịt, câu nói của bà ấy như án tử, cậu không bao giờ tưởng tượng có người đáng sợ hơn bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất