Chương 23: Suy Nghĩ Về Những Lời Khen Ngợi
Cậu sửng sốt, rũ vai trả lời: "Đa tạ, thiếu gia. Tôi rất vui vì cuối cùng cũng được cho phép nói lại. Tôi đã không nói chuyện kể từ khi bị trừng phạt hai tuần trước."
Aster nhướng mày, chưa kịp mở miệng, người hầu của anh đã vội trả lời: "Nếu tôi nói chuyện với ngài, tôi sợ mình sẽ làm phật ý ngài. Tôi không dám nhìn vào thiếu gia, tôi sợ cái lưỡi ngu ngốc của mình sẽ xúc phạm ngài một lần nữa."
Aster do dự sau khi nghe câu trả lời của cậu. Anh đâu có đáng sợ như vậy? Anh đã uy hiếp khiến người hầu của mình sợ hãi đến mức không thể ngẩng mặt lên? Và, cậu ta đã không nói chuyện với ai trong hai tuần sao? Đó không phải ý của Aster.
"Cậu giữ im lặng trong hai tuần sao?" Aster hỏi.
"Vâng, thưa ngài. Đó là điều mà ngài đã ra lệnh cho tôi."
Aster luôn muốn trở thành người được tôn trọng, nhưng anh không thích điều này. Anh không có ý hành hạ ai đó, đặc biệt là với người mà anh muốn kết thân: "Ta không phải là người tàn nhẫn, miễn là cậu đừng nói những điều không cần thiết."
"Tôi sợ rằng mình sẽ nói những điều không cần thiết. Thiếu gia, tôi thật ngu ngốc. Khi nhìn thấy ngài, tôi không thể không bị mê hoặc."
"Mê hoặc?" Aster hỏi.
Cậu nhanh chóng cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:
"Thiếu gia thật... chói sáng, ta không thể chịu được."
Aster rất hoang mang, nhưng nhanh chóng quay lưng lại, anh bắt đầu bước đi với nhịp nhanh hơn. Khu vườn thật đẹp, tiếng chim hót líu lo, bông hoa anh chờ đợi cuối cùng đã hé nở, nhưng trong đầu anh lại có chút mơ hồ.
'Chói sáng.'
Aster chưa bao giờ nghe lời khen đó trước đây. Anh đã quen với lời khen trong sáng - đẹp đẽ - mềm mại. Nhưng thật chói sáng...
'Ý cậu ta là nó? Dù sao cậu ta cũng chỉ là một nô lệ, việc nịnh bợ ta cũng chẳng có ích gì, không giống như những quý tộc đó...'
'Ta có nên trừng phạt vì sự nịnh bợ bất cần của cậu ta không? Điều đó có cần thiết không?'
"Thiếu gia?" cậu ngập ngừng ngẩng đầu lên. Aster thoát khỏi sự cân nhắc của mình và dừng lại ở trung tâm khu vườn.
"Cậu có thể đi ngay bây giờ." Aster nói nhưng vẫn quay lưng về phía người hầu.
"Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi..."
"Đi ngay, hôm nay ta không cần cậu nữa. Ta sẽ gặp lại cậu vào ngày mai ở đây." Aster nói.
"Xin lỗi ngài, tôi... thật yếu kém, tôi xin lỗi." cậu ngập ngừng trước khi để Aster lại một mình. Aster có thể cảm thấy người hầu của mình đang từ từ bước đi.
'Ta không nên quá lạnh lùng, cậu ấy có thể nghĩ rằng ta lại trừng phạt cậu ấy.'
Aster chưa bao giờ nghĩ rằng kết bạn lại khó đến vậy. Nếu người này không phải nô lệ, Aster có thể đã có cách cho cậu ấy. Anh nhớ lại những quý tộc trẻ tuổi đã tâng bốc anh lên cao cho đến khi anh cảm thấy khó chịu. Nhưng kẻ hầu người hạ, kẻ tưởng là xu nịnh này rõ ràng không có ý nịnh bợ anh.
'Có phải cậu ta là một nô lệ. Cậu ta nịnh bợ ta vì nghĩ rằng ta sẽ cho cậu ta một địa vị chăng?'
'Mọi người kết thân bằng cách nào? Mà họ ngay lập tức trở nên thân thiết và thân thiện với nhau?
Aster suy nghĩ lung tung khi hàng đống câu hỏi trong đầu anh tuôn ra. Anh lắc đầu và rời khỏi khu vườn.
Aster nhướng mày, chưa kịp mở miệng, người hầu của anh đã vội trả lời: "Nếu tôi nói chuyện với ngài, tôi sợ mình sẽ làm phật ý ngài. Tôi không dám nhìn vào thiếu gia, tôi sợ cái lưỡi ngu ngốc của mình sẽ xúc phạm ngài một lần nữa."
Aster do dự sau khi nghe câu trả lời của cậu. Anh đâu có đáng sợ như vậy? Anh đã uy hiếp khiến người hầu của mình sợ hãi đến mức không thể ngẩng mặt lên? Và, cậu ta đã không nói chuyện với ai trong hai tuần sao? Đó không phải ý của Aster.
"Cậu giữ im lặng trong hai tuần sao?" Aster hỏi.
"Vâng, thưa ngài. Đó là điều mà ngài đã ra lệnh cho tôi."
Aster luôn muốn trở thành người được tôn trọng, nhưng anh không thích điều này. Anh không có ý hành hạ ai đó, đặc biệt là với người mà anh muốn kết thân: "Ta không phải là người tàn nhẫn, miễn là cậu đừng nói những điều không cần thiết."
"Tôi sợ rằng mình sẽ nói những điều không cần thiết. Thiếu gia, tôi thật ngu ngốc. Khi nhìn thấy ngài, tôi không thể không bị mê hoặc."
"Mê hoặc?" Aster hỏi.
Cậu nhanh chóng cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:
"Thiếu gia thật... chói sáng, ta không thể chịu được."
Aster rất hoang mang, nhưng nhanh chóng quay lưng lại, anh bắt đầu bước đi với nhịp nhanh hơn. Khu vườn thật đẹp, tiếng chim hót líu lo, bông hoa anh chờ đợi cuối cùng đã hé nở, nhưng trong đầu anh lại có chút mơ hồ.
'Chói sáng.'
Aster chưa bao giờ nghe lời khen đó trước đây. Anh đã quen với lời khen trong sáng - đẹp đẽ - mềm mại. Nhưng thật chói sáng...
'Ý cậu ta là nó? Dù sao cậu ta cũng chỉ là một nô lệ, việc nịnh bợ ta cũng chẳng có ích gì, không giống như những quý tộc đó...'
'Ta có nên trừng phạt vì sự nịnh bợ bất cần của cậu ta không? Điều đó có cần thiết không?'
"Thiếu gia?" cậu ngập ngừng ngẩng đầu lên. Aster thoát khỏi sự cân nhắc của mình và dừng lại ở trung tâm khu vườn.
"Cậu có thể đi ngay bây giờ." Aster nói nhưng vẫn quay lưng về phía người hầu.
"Xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi. Tôi..."
"Đi ngay, hôm nay ta không cần cậu nữa. Ta sẽ gặp lại cậu vào ngày mai ở đây." Aster nói.
"Xin lỗi ngài, tôi... thật yếu kém, tôi xin lỗi." cậu ngập ngừng trước khi để Aster lại một mình. Aster có thể cảm thấy người hầu của mình đang từ từ bước đi.
'Ta không nên quá lạnh lùng, cậu ấy có thể nghĩ rằng ta lại trừng phạt cậu ấy.'
Aster chưa bao giờ nghĩ rằng kết bạn lại khó đến vậy. Nếu người này không phải nô lệ, Aster có thể đã có cách cho cậu ấy. Anh nhớ lại những quý tộc trẻ tuổi đã tâng bốc anh lên cao cho đến khi anh cảm thấy khó chịu. Nhưng kẻ hầu người hạ, kẻ tưởng là xu nịnh này rõ ràng không có ý nịnh bợ anh.
'Có phải cậu ta là một nô lệ. Cậu ta nịnh bợ ta vì nghĩ rằng ta sẽ cho cậu ta một địa vị chăng?'
'Mọi người kết thân bằng cách nào? Mà họ ngay lập tức trở nên thân thiết và thân thiện với nhau?
Aster suy nghĩ lung tung khi hàng đống câu hỏi trong đầu anh tuôn ra. Anh lắc đầu và rời khỏi khu vườn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất