Chương 39: Người nô lệ suýt chết
Mùa thu lạnh lẽo, nhưng khi Charles bước vào khu vườn phía đông thấy hai bóng người đứng cạnh nhau, thân nhiệt anh ta liền bùng lên. Anh ta lao tới hai bóng người đó.
Anh ta thấy Aster cởi áo của mình. Xương quai xanh của anh ấy lộ ra dưới ánh đen cầy ngoài vườn và trong mắt Charles, đó là một bức chân dung đầy quyến rũ của người anh yêu.
Mắt Charles mất đi ánh sáng lấp lánh màu vàng xung quanh đồng tử, đồng tử của anh ta giờ chỉ toàn là màu đen. Anh ta trừng mắt nhìn khung cảnh trước mặt và hét lên: "Aster!"
Aster giật bắn người khi nghe đến tên anh. Charles càng tức giận hơn.
Khi nhìn thấy người khác có thể quyến rũ Aster, Charles cảm thấy tim mình như nổ tung.
Đó là tên nô lệ đó, nô lệ mà Aster đã bảo vệ trước đây.
"Charles, anh làm tôi sợ. Anh đang làm gì ở đây?"
Aster hỏi.
"Im lặng! Em..." Charles chỉ vào Aster nhưng lưỡi anh ta cong lên khi anh gần như muốn nguyền rủa Aster. Anh chuyển sự chú ý của mình sang tên nô lệ đang thu mình lại. Chân cậu ấy run lên và cậu ấy khuỵu gối xuống đất cho đến khi chạm vào đá.
Charles cởi bỏ thanh kiếm ở thắt lưng. Anh hướng mũi nhọn vào cổ tên nô lệ. Nhưng trước khi anh ta có thể chém vào cổ cậu, Aster đã giữ cổ tay anh ta lại: "Không! Charles! Anh đang làm gì vậy?"
Đôi mắt trên của Charles cuối cùng cũng lấy lại được vòng vàng, nó dần chuyển sang thành vàng ròng khi anh ta nhìn thấy Aster. Anh ta mỉm cười, nhưng với Aster, đó là một nụ cười rùng rợn khiến anh lạnh sống lưng: "Ta đang làm gì ư? Aster thân mến, ta đang trừng phạt tên nô lệ này vì tội nghiêm trọng của hắn ta."
"Trọng tội gì? Dừng lại, cậu ấy không làm hại tôi." Aster cầu xin. Bàn tay nắm cổ tay Charles đã siết chặt hơn và hơi run.
Aster mở to mắt, hít một hơi thật sâu và cầu xin một lần nữa: "Chúng tôi chỉ đang đi dạo quanh khu vườn thôi. Tôi cảm thấy buồn chán vì không có ai để nói chuyện trong bữa tiệc."
"Em có ta. Em luôn có thể nói chuyện với ta mà."
'Và em chỉ có thể nói chuyện với anh thoi.' Charles nói trong lòng.
"Chà, tôi cần cho anh khoảng không gian với vị hôn thê của anh chứ." Aster thì thầm.
Sau khi nghe câu trả lời của Aster, Charles bình tĩnh lại. Nhưng khi nhớ ra rằng Aster đã cởi áo và lộ xương quai xanh của mình, anh ta lại siết chặt thanh kiếm của mình.
"Nhưng tại sao em lại cởi áo?" Charles hỏi một cách bình tĩnh, nhưng cơn bão đã bao trùm trong mắt anh ta.
"Đó là..." Aster im lặng ngay lập tức. Anh ấy nuốt nước bọt, anh mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại.
Charles vung kiếm, nhưng vòng tay của Aster siết chặt hơn. Anh ấy thực sự muốn cứu người nô lệ này. Charles cảm thấy như có thứ gì đó chọc vào tim của mình, một thứ gì đó đau đớn và ngứa ngáy.
'Đây có phải là hình phạt dành cho ta?'
'Đây có phải là vì ta đã làm em ấy thất vọng?'
'Aster... chắc em ấy rất buồn sau khi biết lễ đính hôn.'
'Nếu đó là sự trả thù của em ấy, thì đây sẽ là sự chuộc lỗi của ta.'
'Nếu đúng là như vậy, thì em ấy chỉ muốn trêu chọc tức ta.'
'Người nô lệ này... nếu anh ta chỉ là công cụ cho cuộc trả thù, thì việc Aster bảo vệ cậu ta là đương nhiên.'
Charles hiểu ra điều gì đó, quyết định dừng lại. Cuối cùng anh cũng cất kiếm vào vỏ.
Nụ cười trên môi Charles dần trở lại. Anh ta cười khúc khích: "Hahaha, ta hiểu rồi."
Charles nắm tay Aster và nói: "Nếu em muốn chơi trò này, thì anh sẽ theo em, em yêu."
Aster chết lặng, nhưng anh không nói gì. Anh gật đầu để xoa dịu Charles và trấn an bản thân.
"Vậy thì, anh sẽ đưa em về phòng. Bất cứ ai nhìn thấy em như thế này đều không hay cho lắm."
Aster liếc nhìn người hầu của mình. Anh để Charles nắm tay và đưa anh về phòng.
Sau khi không còn ai trong vườn, người nô lệ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Nhưng không có dấu hiệu sợ hãi trong mắt cậu ta.
Nó đầy thù hận.
***
"Ôi trời..."
Hai người phụ nữ trưởng thành đang đứng lặng lẽ trong vườn. Bà ấy mặc một chiếc váy lông vũ màu trắng và có mài tóc vàng với lông vũ đính trên đó. Còn một bà thì hơi lớn tuổi hơn, với chiếc áo màu xanh làm, dáng điệu hơi bầu bĩnh.
"Camille, tôi xin lỗi. Tôi không nên đi theo cô ra đây."
"Berzhenia... tôi... Hãy giữ bí mật chuyện này."
Nữ công tước Camille che mặt với chiếc quạt của mình. Quý bà Berzhenia, Nữ công tước xứ Silvore chết lặng sau khi phát hiện ra sự vướng mắc giữa Thái tử, Lãnh chúa trẻ và người nô lệ của anh ấy.
"Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này. Nhưng cô phải làm gì đó, Camille." Bà ta nói.
"Vâng... Tôi sẽ tìm cách. Thật lòng biết ơn cô, Berzhenia."
"Thôi, tôi xin phép. Ở đây lạnh quá." Quý bà Berzhenia rời đi với một nụ cười trên môi. Bà ta vội vàng bước đến bữa tiệc.
Nữ công tước ngồi trên một chiếc ghế trong gian nhà. Bà đương nhiên biết tính cách của 'người bạn' này của bà. Bà ta là kẻ hay nói xấu, là nguồn gốc của mọi rắc rối. Nụ cười của bà taNữ công tước nở rộ sau khi chắc chắn rằng Berzhenia nhìn thấy vừa đủ để bà ta có nhận thức sai về chuyện này.
"Con trai yêu quý của ta. Mẹ của con sẽ giúp con."
Anh ta thấy Aster cởi áo của mình. Xương quai xanh của anh ấy lộ ra dưới ánh đen cầy ngoài vườn và trong mắt Charles, đó là một bức chân dung đầy quyến rũ của người anh yêu.
Mắt Charles mất đi ánh sáng lấp lánh màu vàng xung quanh đồng tử, đồng tử của anh ta giờ chỉ toàn là màu đen. Anh ta trừng mắt nhìn khung cảnh trước mặt và hét lên: "Aster!"
Aster giật bắn người khi nghe đến tên anh. Charles càng tức giận hơn.
Khi nhìn thấy người khác có thể quyến rũ Aster, Charles cảm thấy tim mình như nổ tung.
Đó là tên nô lệ đó, nô lệ mà Aster đã bảo vệ trước đây.
"Charles, anh làm tôi sợ. Anh đang làm gì ở đây?"
Aster hỏi.
"Im lặng! Em..." Charles chỉ vào Aster nhưng lưỡi anh ta cong lên khi anh gần như muốn nguyền rủa Aster. Anh chuyển sự chú ý của mình sang tên nô lệ đang thu mình lại. Chân cậu ấy run lên và cậu ấy khuỵu gối xuống đất cho đến khi chạm vào đá.
Charles cởi bỏ thanh kiếm ở thắt lưng. Anh hướng mũi nhọn vào cổ tên nô lệ. Nhưng trước khi anh ta có thể chém vào cổ cậu, Aster đã giữ cổ tay anh ta lại: "Không! Charles! Anh đang làm gì vậy?"
Đôi mắt trên của Charles cuối cùng cũng lấy lại được vòng vàng, nó dần chuyển sang thành vàng ròng khi anh ta nhìn thấy Aster. Anh ta mỉm cười, nhưng với Aster, đó là một nụ cười rùng rợn khiến anh lạnh sống lưng: "Ta đang làm gì ư? Aster thân mến, ta đang trừng phạt tên nô lệ này vì tội nghiêm trọng của hắn ta."
"Trọng tội gì? Dừng lại, cậu ấy không làm hại tôi." Aster cầu xin. Bàn tay nắm cổ tay Charles đã siết chặt hơn và hơi run.
Aster mở to mắt, hít một hơi thật sâu và cầu xin một lần nữa: "Chúng tôi chỉ đang đi dạo quanh khu vườn thôi. Tôi cảm thấy buồn chán vì không có ai để nói chuyện trong bữa tiệc."
"Em có ta. Em luôn có thể nói chuyện với ta mà."
'Và em chỉ có thể nói chuyện với anh thoi.' Charles nói trong lòng.
"Chà, tôi cần cho anh khoảng không gian với vị hôn thê của anh chứ." Aster thì thầm.
Sau khi nghe câu trả lời của Aster, Charles bình tĩnh lại. Nhưng khi nhớ ra rằng Aster đã cởi áo và lộ xương quai xanh của mình, anh ta lại siết chặt thanh kiếm của mình.
"Nhưng tại sao em lại cởi áo?" Charles hỏi một cách bình tĩnh, nhưng cơn bão đã bao trùm trong mắt anh ta.
"Đó là..." Aster im lặng ngay lập tức. Anh ấy nuốt nước bọt, anh mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại.
Charles vung kiếm, nhưng vòng tay của Aster siết chặt hơn. Anh ấy thực sự muốn cứu người nô lệ này. Charles cảm thấy như có thứ gì đó chọc vào tim của mình, một thứ gì đó đau đớn và ngứa ngáy.
'Đây có phải là hình phạt dành cho ta?'
'Đây có phải là vì ta đã làm em ấy thất vọng?'
'Aster... chắc em ấy rất buồn sau khi biết lễ đính hôn.'
'Nếu đó là sự trả thù của em ấy, thì đây sẽ là sự chuộc lỗi của ta.'
'Nếu đúng là như vậy, thì em ấy chỉ muốn trêu chọc tức ta.'
'Người nô lệ này... nếu anh ta chỉ là công cụ cho cuộc trả thù, thì việc Aster bảo vệ cậu ta là đương nhiên.'
Charles hiểu ra điều gì đó, quyết định dừng lại. Cuối cùng anh cũng cất kiếm vào vỏ.
Nụ cười trên môi Charles dần trở lại. Anh ta cười khúc khích: "Hahaha, ta hiểu rồi."
Charles nắm tay Aster và nói: "Nếu em muốn chơi trò này, thì anh sẽ theo em, em yêu."
Aster chết lặng, nhưng anh không nói gì. Anh gật đầu để xoa dịu Charles và trấn an bản thân.
"Vậy thì, anh sẽ đưa em về phòng. Bất cứ ai nhìn thấy em như thế này đều không hay cho lắm."
Aster liếc nhìn người hầu của mình. Anh để Charles nắm tay và đưa anh về phòng.
Sau khi không còn ai trong vườn, người nô lệ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Nhưng không có dấu hiệu sợ hãi trong mắt cậu ta.
Nó đầy thù hận.
***
"Ôi trời..."
Hai người phụ nữ trưởng thành đang đứng lặng lẽ trong vườn. Bà ấy mặc một chiếc váy lông vũ màu trắng và có mài tóc vàng với lông vũ đính trên đó. Còn một bà thì hơi lớn tuổi hơn, với chiếc áo màu xanh làm, dáng điệu hơi bầu bĩnh.
"Camille, tôi xin lỗi. Tôi không nên đi theo cô ra đây."
"Berzhenia... tôi... Hãy giữ bí mật chuyện này."
Nữ công tước Camille che mặt với chiếc quạt của mình. Quý bà Berzhenia, Nữ công tước xứ Silvore chết lặng sau khi phát hiện ra sự vướng mắc giữa Thái tử, Lãnh chúa trẻ và người nô lệ của anh ấy.
"Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này. Nhưng cô phải làm gì đó, Camille." Bà ta nói.
"Vâng... Tôi sẽ tìm cách. Thật lòng biết ơn cô, Berzhenia."
"Thôi, tôi xin phép. Ở đây lạnh quá." Quý bà Berzhenia rời đi với một nụ cười trên môi. Bà ta vội vàng bước đến bữa tiệc.
Nữ công tước ngồi trên một chiếc ghế trong gian nhà. Bà đương nhiên biết tính cách của 'người bạn' này của bà. Bà ta là kẻ hay nói xấu, là nguồn gốc của mọi rắc rối. Nụ cười của bà taNữ công tước nở rộ sau khi chắc chắn rằng Berzhenia nhìn thấy vừa đủ để bà ta có nhận thức sai về chuyện này.
"Con trai yêu quý của ta. Mẹ của con sẽ giúp con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất