Chương 49: Rời Đi
Nhưng cái giá mà cậu phải trả để đi theo Thiếu gia là anh ấy sẽ biết mọi thứ về cậu. Quá khứ của cậu là nô lệ tình dục, bị nhiều người đàn ông lạm dụng, bị đánh tơi tả, sau đó bị bán đi bán lại. Anh ấy sẽ biết những cái tên dơ bẩn mà những người chủ trước đây đặt cho cậu. Anh ấy sẽ biết rằng cậu còn tệ hơn cả rác rưởi. Cậu là loại rác rưởi tồi tệ nhất. Nữ công tước thậm chí sẽ thêm một số thông tin sai lệch hơn nữa để chọc tức Thiếu gia. Đó là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
'Nhưng rời bỏ Thiếu gia hai hoặc ba năm, liệu anh ấy có nghĩ tôi là kẻ phản bội?'
Cậu không có lối thoát nào khác. Cậu không thể từ chối đề nghị của Nữ công tước, cậu vẫn có thể gặp lại Thiếu gia hai hoặc ba năm nữa. Cậu nghiến răng.
'Cuối cùng tôi thậm chí còn không được sống đúng với lời nói của mình.'
"Nô lệ này..." lời nói của cậu mắc kẹt trong cổ họng, cậu hít một hơi thật sâu và cuối cùng nói: "Người nô lệ thấp hèn này sẽ lựa chọn cái đầu tiên..."
Nữ công tước cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện: "Ta biết ngươi không phải là người không khôn ngoan như vẻ bề ngoài. Đêm nay ngươi sẽ rời khỏi công quốc, một chiếc xe ngựa sẽ đưa ngươi đến nơi ở mới."
"Người nô lệ này cảm ơn Nữ công tước vì sự nhân từ của người."
"Ngươi sẽ rời đi ngay lập tức. Ngươi không được nói bất cứ điều gì với con trai ta và ngươi không được vào phòng nó ngay cả khi nó triệu tập ngươi."
"...Người nô lệ này hiểu rồi."
Người lính gác đuổi cậu ra khỏi phòng. Khi cậu đi qua hành lang, cậu có thể cảm thấy được ai đó đang theo dõi cậu. Cậu đã có ý định đến phòng của Thiếu gia, nhưng cảm giác bị theo dõi khiến cậu chần chừ. Vì vậy, cậu chỉ đành trở về túp lều của những người nông nô.
Jean và Dirk vẫn đang làm việc, cậu hiếm khi nói chuyện với họ nhưng họ đã giúp cậu rất nhiều lần.
'Tôi chắc rằng họ sẽ ổn.'
Cậu mở cửa sổ trong phòng và nhìn thấy tháp phía đông, tháp của Thiếu gia.
'Thiếu gia sẽ không sao đâu. Anh ấy sẽ ở trong cung điện hoàng gia. Thái tử sẽ bảo vệ anh ấy và ở bên anh ấy...'
Mỗi khi nhớ tới Thái tử, cảm giác ngột ngạt trong lòng lại nhói đau. Cậu ghen tị với việc Thái tử dành toàn bộ thời gian cho Thiếu gia.
Cậu biết rằng có thể Thiếu gia đã chơi đùa cậu, tra tấn cậu và đối xử với cậu không khác gì một nô lệ hạ phàm. Nhưng cậu không thể tiết lộ sự thật rằng cậu vẫn muốn ở lại với anh ấy.
'Chắc chắn rồi, Ramuja. Mày đúng là đồ ngốc.'
Cậu đóng cửa sổ và lấy tất cả quần áo mà Thiếu gia từng cho cậu. Câu không có hồi ký nào về anh ấy, nhưng ít nhất, những bộ quần áo này đã được tặng cho cậu theo yêu cầu của anh ấy.
Đêm đó, cậu vào trong xe ngựa với những bộ quần áo và tiền vàng do Nữ công tước cho. Cậu ngồi và nhìn chằm chằm vào tháp của Thiếu gia cho đến khi tháp của anh ấy đủ xa rời khỏi tầm mắt.
'Cho đến khi chúng ta gặp lại, Thiếu gia.'
Dưới những đám mây đêm,
Không có một ngôi sao nào dõi theo tôi
Tiếng than khóc không còn nữa,
Chỉ còn những hứa hẹn kéo dài
Dười những đám mây đêm,
Tôi đã nhớ bạn
Nỗi đau mà bạn đã gây ra không còn nữa,
Chỉ còn lại hình bóng của bạn.
'Nhưng rời bỏ Thiếu gia hai hoặc ba năm, liệu anh ấy có nghĩ tôi là kẻ phản bội?'
Cậu không có lối thoát nào khác. Cậu không thể từ chối đề nghị của Nữ công tước, cậu vẫn có thể gặp lại Thiếu gia hai hoặc ba năm nữa. Cậu nghiến răng.
'Cuối cùng tôi thậm chí còn không được sống đúng với lời nói của mình.'
"Nô lệ này..." lời nói của cậu mắc kẹt trong cổ họng, cậu hít một hơi thật sâu và cuối cùng nói: "Người nô lệ thấp hèn này sẽ lựa chọn cái đầu tiên..."
Nữ công tước cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện: "Ta biết ngươi không phải là người không khôn ngoan như vẻ bề ngoài. Đêm nay ngươi sẽ rời khỏi công quốc, một chiếc xe ngựa sẽ đưa ngươi đến nơi ở mới."
"Người nô lệ này cảm ơn Nữ công tước vì sự nhân từ của người."
"Ngươi sẽ rời đi ngay lập tức. Ngươi không được nói bất cứ điều gì với con trai ta và ngươi không được vào phòng nó ngay cả khi nó triệu tập ngươi."
"...Người nô lệ này hiểu rồi."
Người lính gác đuổi cậu ra khỏi phòng. Khi cậu đi qua hành lang, cậu có thể cảm thấy được ai đó đang theo dõi cậu. Cậu đã có ý định đến phòng của Thiếu gia, nhưng cảm giác bị theo dõi khiến cậu chần chừ. Vì vậy, cậu chỉ đành trở về túp lều của những người nông nô.
Jean và Dirk vẫn đang làm việc, cậu hiếm khi nói chuyện với họ nhưng họ đã giúp cậu rất nhiều lần.
'Tôi chắc rằng họ sẽ ổn.'
Cậu mở cửa sổ trong phòng và nhìn thấy tháp phía đông, tháp của Thiếu gia.
'Thiếu gia sẽ không sao đâu. Anh ấy sẽ ở trong cung điện hoàng gia. Thái tử sẽ bảo vệ anh ấy và ở bên anh ấy...'
Mỗi khi nhớ tới Thái tử, cảm giác ngột ngạt trong lòng lại nhói đau. Cậu ghen tị với việc Thái tử dành toàn bộ thời gian cho Thiếu gia.
Cậu biết rằng có thể Thiếu gia đã chơi đùa cậu, tra tấn cậu và đối xử với cậu không khác gì một nô lệ hạ phàm. Nhưng cậu không thể tiết lộ sự thật rằng cậu vẫn muốn ở lại với anh ấy.
'Chắc chắn rồi, Ramuja. Mày đúng là đồ ngốc.'
Cậu đóng cửa sổ và lấy tất cả quần áo mà Thiếu gia từng cho cậu. Câu không có hồi ký nào về anh ấy, nhưng ít nhất, những bộ quần áo này đã được tặng cho cậu theo yêu cầu của anh ấy.
Đêm đó, cậu vào trong xe ngựa với những bộ quần áo và tiền vàng do Nữ công tước cho. Cậu ngồi và nhìn chằm chằm vào tháp của Thiếu gia cho đến khi tháp của anh ấy đủ xa rời khỏi tầm mắt.
'Cho đến khi chúng ta gặp lại, Thiếu gia.'
Dưới những đám mây đêm,
Không có một ngôi sao nào dõi theo tôi
Tiếng than khóc không còn nữa,
Chỉ còn những hứa hẹn kéo dài
Dười những đám mây đêm,
Tôi đã nhớ bạn
Nỗi đau mà bạn đã gây ra không còn nữa,
Chỉ còn lại hình bóng của bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất