Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 14: Muốn Tìm Hiểu Nhiều Hơn

Trước Sau
Trong khi mắt to đang trừng mắt nhỏ, Lương Mông đã hào hứng quay trở lại, tiến vào đại sảnh như một cơn gió, không kịp bẩm báo tình hình mà chỉ vào Hà Hồng Lâm.

“Bắt hắn lại.”

Lập tức có mấy tên thị vệ tiến lên, một trái một phải đè Hà Hồng Lâm lại.

Sắc mặt Hà Hồng Lâm trở nên cực kỳ khó coi: “Tại sao lại bắt ta, đại nhân, ta đã phạm vào tội gì chứ…”

“Đã tìm được tang vật.” Lương Mông trong tay cầm một đống tranh cuộn, sau lại đặt hết lên trên bàn: “Đại nhân, đây đều là những thứ tìm được ở trong nhà Hà Hồng Lâm. Là hắn đã giả mạo tác phẩm chưa bán ra ngoài của Hạ Quý Phi, giấu trong một căn hầm ở dưới giường, thê nhi của hắn cũng không biết.”

Sắc mặt Hà Hồng Lâm bỗng chốc trắng bệch, cả người run lên, té ngã ngồi xuống. “Các ngươi, các ngươi lục soát nhà ta?”

Hà Hồng Lâm không thể tin tưởng nói: “Tại sao?”

“Bởi vì ngươi thuận tay trái.” Lương Mông nhướng mi nói: “Hạ Quý Phi bị sát hại, là do hắn phát hiện có người giả mạo tranh của hắn, chúng ta đã tìm được bức họa do ngươi phỏng chế lại, ở trên bức họa này, ngươi đã để lại một ấn ký đặc biệt, dùng tay trái để họa chúng.”

Tuy rằng suốt một đêm qua, mọi người đều hoài nghi Hạ Quý Phi đã xảy ra chuyện, nhưng rốt cuộc chỉ là hoài nghi, lúc này nghe được Lương Mông nói tới, mọi người vẫn rất kinh ngạc, sau đó lập tức tránh xa Hà Hồng Lâm, xung quanh hắn ta nhường ra một chỗ trống.

“Đã dọa cho chư vị sợ hãi.” Giản Vũ từ tốn từ lật xem những bức họa tìm thấy trong nhà của Hà Hồng Lâm: “Mọi người có thể trở về rồi.”

Mọi người nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, cũng không dám ở lại đây mà nghị luận, do dự một chút, vội vàng rời đi.

Trong lúc nhất thời mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Hà Hồng Lâm với đôi mắt đỏ ngầu.

Giản Vũ đứng dậy, xoay người về hướng của hắn ta.

“Ta bị ép buộc, ta bị ép buộc.” Hà Hồng Lâm biết rồi sẽ tới lúc này, không có khả năng trốn tránh, nói không ngừng: “Ta cũng không muốn giết hắn…”

Giản Vũ làm động tác dừng lại, hắn không có hứng thú đối với chuyện Hà Hồng Lâm vì điều gì mà sát Hạ Quý Phi, không có gì mới mẻ, đơn giản cũng chỉ là những việc vì tiền mà thôi.

“Việt Nhi.” Giản Vũ nói: “Ta vô cùng muốn biết, sao nàng lại nhìn ra hắn là người thuận tay trái.”

Khi vào cửa hắn cũng đã quan sát tất cả mọi người, nhưng mọi thứ của Hà Hồng Lâm đều rất bình thường, không có bất luận sơ hở nào.

Giản Vũ vừa hỏi, Hà Hồng Lâm cũng nhìn sang đây.



Hà Hồng Lâm vừa nghe tới Bạch Việt mới là người đầu sỏ bắt được hắn ta, vạn cái cũng không tin nói: “Ta tuy rằng tay trái phải đều dùng được rất tự nhiên, nhưng từ vào tới kinh thành, chưa bao giờ trước mặt người khác dùng qua tay trái. Ngay cả thê nhi của ta đều không biết bí mật này, ngươi làm sao biết được?”

Bạch Việt từ nhỏ thông tuệ, học hành xuất sắc một chặng đường đều hát vang, sớm đã quen với các loại hâm mộ kinh ngạc cảm thán. Nhưng lúc này tuy đã vượt sang thời không khác, sự ưu việt vẫn có thể để nàng lấy làm kiêu ngạo.

Nàng cầm lấy những tờ đáp án đã thu được khi nãy, vỗ vỗ: “Bởi vì người thuận tay trái có rất nhiều đặc điểm bẩm sinh, mỗi đặc điểm không phải lúc nào cũng đúng mười phần, nhưng đều sẽ có những xác suất nhất định. Đương nhiên tất cả các xác suất đều tập trung lên một người, thì người đó chính là người hiềm nghi nhất.”

Giản Vũ đã bỏ lỡ màn Bạch Việt đặt ra các câu hỏi nên không rõ nguyên do, Lương Mông vội vàng thò đầu lại, thuật lại tất cả các câu hỏi của Bạch Việt cho hắn nghe.

Nghe xong, Giản Vũ ra vẻ thâm trầm mà hơi trầm ngâm, hắn có hơi xấu hổ nhưng không nói ra, kỳ thật hắn vẫn không hiểu rõ cho lắm.

Vì sao những người thuận tay trái lại có những đặc điểm như vậy, hắn chưa nghe qua bao giờ, cũng chưa bao giờ đọc được ở trong sách.

Cuối cùng, Giản Vũ vẫn không nhịn không được mà hỏi: “Sao nàng lại biết điều này?”

Bạch Việt vẫn luôn đợi câu hỏi này của Giản Vũ, nghiêm mặt nói: “Kỳ thật, sự việc là như thế này.”

“?”

“Khi ta còn nhỏ, đã gặp được một vị lão tiên sinh.”

“?”

“Lão tiên sinh nói bản thân ông trước kia là một ngỗ tác, hiện giờ đã cáo lão hồi hương, ẩn cư ở Mục Lâm. Ông ấy rất thích ta, dạy ta rất nhiều điều.”

Mục Lâm Trấn là quê nhà của Bạch Việt, cách kinh thành ngàn dặm xa xôi.

Hôm qua Bạch Việt ở Giản phủ cùng Giản phu nhân nói chuyện phiếm, cùng nha đầu nói chuyện phiếm, cùng hết thảy tất cả mọi người có thể nói chuyện phiếm đều nói chuyện phiếm, trọng điểm không phải để hiểu thêm Giản gia cùng với Giản Vũ, mà là hiểu biết về quá khứ của Bạch Việt.

Nàng hiện ở Giản phủ nên còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu bọn họ, bây giờ nàng cũng có thể quan sát Giản Vũ, nhưng đối với quá khứ của Bạch Việt, nàng cần phải biết rõ càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể tránh được nhiều mâu thuẫn với thân phận này, hoặc là nghĩ được lý do để giải thích các mâu thuẫn này.

Quả nhiên, Giản Vũ hoài nghi nói: “Phụ mẫu của nàng đều là lang trung, nàng tuy rằng học y không thành, cũng chưa nghe nói còn có lão sư nào khác.”

Bạch Việt thở dài một hơi: “Nghiệm thi phá án lại không phải chuyện vẻ vang gì, lúc trước không nghĩ rằng sẽ nhắc đến chuyện này.”



“Thế hiện tại vì sao? Vì điều gì lại nói ra.”

Bạch Việt u oán nói: “Không phải là bởi vì chuyện mấy ngày trước ta trốn đi à, thật sự rất thảm đó, suýt một chút là mất mạng rồi.”

Giản Vũ vẻ mặt không vui nói: “Ai bảo nàng chạy lung tung, bất quá ta chỉ mắng nàng hai câu thì đã trốn đi, bản thân không chịu nhận lỗi, còn……”

Nhưng lời này còn chưa nói xong. Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Còn cái gì?”

“Còn chút nữa mất mạng.” Giản Vũ cứng ngắn nghiên người, không muốn cho Bạch Việt biết chuyện hắn quỳ một đêm ở từ đường.

“Ai nói không phải chứ, cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui.” Bạch Việt đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Giản Vũ: “Nếu bây giờ ta rời khỏi Giản phủ sẽ không có chỗ để đi, nhưng ta cũng không thể ăn không uống không hoài được, cho nên chỉ có thể dùng sở học của mình, nguyện ý có thể hỗ trợ huynh một ít, cũng thấy an tâm thoải mái.”

Giản Vũ hồ nghi nhìn Bạch Việt, trên mặt không chút che đậy, nghĩ rằng ta sẽ tin sao?

Bạch Việt thản nhiên nhìn lại, muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.

Hai người thâm tình nhìn nhau một lúc lâu, Lương Mông ở bên ngoài nhịn không được gõ cửa, xuyên qua khe cửa liếc mắt nhìn vào, chỉ thấy trong phòng tràn ngập bong bóng kỳ dị, to gan lớn mật ho khan một tiếng.

Một tiếng ho khan này, cuối cùng đã gọi được tâm trí hai người đang lang thang trên cõi thần tiên quay trở về. Giản Vũ thu hồi tầm mắt hừ một tiếng.

“Tuy rằng những chuyện ma quỷ mà nàng nói, một câu ta cũng không tin.” Giản Vũ cũng không phải dễ lừa như vậy: “Nhưng nếu như nàng đã nói thế, ta cũng có thể tạm thời nghe là vậy. Bất quá nàng ở bên cạnh ta, cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần thành thật, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng.”

“Đương nhiên.” Bạch Việt miệng đầy hứa hẹn: “Ta nhất định rất, rất, rất thành thật.”

Giản Vũ chỉ cảm thấy lông mày nhảy dựng, nhưng nhất thời không thấy có sơ hở gì, chỉ chỉ vào Bạch Việt.

Bạch Việt đi theo Giản Vũ cả ngày, khi trở về quả thực giống như hoàng đế hạ triều, được trưởng bối Giản gia không chờ nổi gấp gáp tìm đến thể hiện sự quan tâm và an ủi.

Giản mẫu là người đầu tiên xác định lập trường đến trách cứ nhi tử mình.

“Mạc Dịch, con thật sự không nên làm như vậy.” Giản mẫu nắm Bạch Việt tay, nhìn về phía nhi tử: “Đại Lý Tự không phải là nơi tốt đẹp gì, con mang theo một cô nương gia như Việt Nhi đến đó làm cái gì? Huống chi con bé mới quay về nhà, lại còn bị kinh hách, con có phải là cố ý dọa dẫm con bé phải không?”

Thật là hiểu con không ai bằng mẹ, Bạch Việt ở trong lòng vỗ tay tán thưởng cho Giản mẫu.

“Mẫu thân nghĩ nhiều rồi.” Giản Vũ ở trước mặt mẫu thân giống như sói đuôi to khoác da tiểu bạch thỏ: “Nhi tử đã biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm. Lần này Việt Nhi cùng con đến Đại Lý Tự, bởi vì kỳ thật ban ngày con không ở nhà, buổi tối lại không thể gặp mặt, cho nên con muốn ở cạnh nàng ấy nhiều, để tìm hiểu nhau nhiều hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau