Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 36: Chết Không Nhắm Mắt

Trước Sau
Bạch Việt biết bơi lội, nhưng kỹ thuật của nàng không tốt lắm, bơi chó chừng 20 mét chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng bất lợi là y phục trên người của nàng quá nặng, còn có nước hồ mùa đông quá lạnh.

Khoảnh khắc cả cơ thể như bị ngâm vào trong nước đá, tứ chi đã tê liệt vì lạnh. Ngay cả khi nàng biết tay chân phải di chuyển như thế nào, nhưng bộ y phục nặng nề khiến nàng không thể di chuyển, nàng chìm trong nước bong bóng nổi ùng ục.

Trong tất cả các trường hợp tử vong, chết đuối không tính là đau đớn nhất. Nước lấp đầy đường hô hấp và lá phổi, gây ngạt thở do thiếu oxy, dẫn đến ngừng hô hấp và ngừng tim. Thời gian đau đớn nhất chỉ một hai phút, sau đó sẽ bước vào trạng thái an bình và tĩnh lặng, và sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Nhưng ở trong hồ băng này, căn bản không cần nhiều thời gian như vậy, nội trong hai phút có thể sẽ bị sốc lạnh mà chết.

Đáng sợ nhất chính là lúc này nàng không thể kêu cứu, có lẽ phải đợi một hai tiếng canh giờ, thị vệ khi phát hiện sao nàng vẫn chưa trở về thì sẽ đến đây tìm kiếm, sau đó trục vớt lên, sau nửa canh giờ, vớt được thi thể lạnh băng của nàng.

Chết không nhắm mắt!

Nước tràn vào khí quản, trong lồng ngực truyền đến một trận xé rách đau đớn cùng nóng rát, trong cơn đau, Bạch Việt điên cuồng nghĩ, nếu như còn có một lần tái sinh, cầu xin ông trời hãy để cho nàng sống một cuộc sống ổn định hơn.

Giản Vũ đã dẫn Lương Mông và những người khác đến nơi Lâm Di gửi tín hiệu, sắc trời đã tối, trong rừng thậm chí còn tối hơn.

Lâm Di đang đứng trong rừng, mặc một chiếc y phục màu đỏ, y phục đã bị cành cây cào xước rất nhiều, trên mặt và tay nàng có vài vết thương nhỏ.

“Chuyện gì vậy?” Giản Vũ hiếm khi thấy Lâm Di xốc xếch như vậy, đầu tóc hơi rối, nhất định là cùng người khác đánh nhau.

"Trong rừng." Lâm Di tức giận, "Hung thủ đang trốn trong rừng."

Giản Vũ hơi ngạc nhiên, "Hung thủ biết võ công à? Rất lợi hại sao?"

Mặc dù võ công của Lâm Di không quá tốt, nhưng cũng không tồi, huống chi mang theo một tiểu đội như vậy, cho nên hắn mới yên lòng. Nếu như sáu bảy người bọn họ không ngăn được hung thủ, vậy người kia nhất định không phải mãng phu trong dân gian.

“Không phải.” Lâm Di nắm một nắm tóc hỗn độn, “Hung thủ đi vào trong rừng, trong rừng nhiều cây đầy gai góc, căn bản không vào được.”

Là có chuẩn bị mà đến, Giản Vũ trầm mặt.

"Thiếu gia ngài đừng nóng vội," Lâm Di nói: "Thuộc hạ vừa nhìn thấy có cái gì không đúng, liền lệnh cho bọn họ từ bên ngoài tản ra, nhanh chóng đến rìa đối diện nhóm lửa, hiện tại gió từ phía kia thổi tới, trừ phi hung thủ nguyện ý trốn ở bên trong ngộp chết, bằng không nhất định sẽ bị bức đi ra."

Giản Vũ cau mày đi vài bước, "Cánh rừng này lớn bao nhiêu?"

"Cũng không lớn lắm." Lâm Di nói: "Nhưng lại đầy rẫy gai góc, chỉ có một đoạn ngắn miễn cưỡng có thể coi là đường đi, những nơi không có đường, cho dù hung thủ trốn kỹ như thế nào, phỏng chừng cũng không vào được quá sâu."



Lâm Di lấy ra một nhánh cây mây, mặt trên có quấn một chút mảnh vụn.

"Đây là ở trên người hung thủ, bên ngoài hắn buộc một tầng ván gỗ, đây là chuẩn bị cho khu rừng này, rõ ràng là chuẩn bị từ sáng sớm."

“Ngươi có thể xác định hắn là hung thủ sao?” Giản Vũ nói: “Sau khi hắn nhìn thấy ngươi thì có phản ứng gì?”

Nhắc đến điều này, khuôn mặt của Lâm Di trở nên bực bội, "Chắc chắn, hắn cứ nhìn thẳng vào bộ y phục màu đỏ của thuộc hạ. Hắn đến bắt chuyện với thuộc hạ và nói với thuộc hạ rằng có một loại dược liệu quý hiếm ở bên ngoài cánh rừng, nhưng mắt của hắn nhìn không rõ, cầu xin thuộc hạ giúp đi tìm cùng với hắn."

"Rồi sau đó?"

"Sau đó thuộc hạ do dự rồi cũng đồng ý đi theo hắn, ai ngờ vừa đi đến bìa rừng, hắn nói rằng váy của thuộc hạ bị bẩn, vì vậy thuộc hạ cúi xuống nhìn, đột nhiên hắn đánh thanh sắt về phía thuộc hạ..."

Lâm Di chạm vào cổ của mình, nếu thanh sắt đó đập vào đầu nàng ta, chắc chắn sẽ thủng một lỗ máu.

"Thuộc hạ đã tránh được hắn." Lâm Di cả giận nói, "Sau đó hung thủ rắc một túi bột phấn, cũng không biết là cái gì, sau đó trốn vào trong rừng."

Cánh rừng này không lớn, Lâm Di hiện đã đối mặt với hung thủ, đã thấy được hình dáng cùng với giọng nói, cho dù hắn ta tạm thời chạy thoát, trở về cũng có thể mời người đến họa bức chân dung, có thể sẽ rất dễ dàng bắt được hắn ta.

Nhưng Giản Vũ luôn cảm thấy dường như quá dễ dàng, vừa mới đang nghĩ ngợi, liền nghe được xa xa truyền đến một tiếng kêu, sau đó lớn tiếng nói: "Đại nhân, bắt được rồi, bắt được rồi."

Khói bụi xuyên qua cánh rừng, tản ra về phía bọn họ, hung thủ trốn ở bên trong sợ thật sự không chịu nổi, nước mũi giàn giụa, che giấu diện mạo, không biết đường đi lao ra ngoài.

Nam nhân bị bắt là một người chừng năm mươi tuổi, giống như những gì Lâm Di mô tả, nhưng khi bị áp giải đến trước mặt Giản Vũ, ông ta không ngừng kêu gào là oan uổng.

“Ông oan uổng cái gì?” Lâm Di giơ chân muốn đá ông ta một cái.

"Ta chỉ nhìn trúng y phục của nàng ta, muốn làm giàu, nhưng ta chưa từng giết người." Nam nhân quỳ trên mặt đất, nói liên thanh: "Chuyện giết người này, có cho lá gan ta cũng không dám làm."

Giản Vũ cẩn thận đánh giá ông ta. Nam nhân này rất giống với hung thủ mà Bạch Việt đoán, chiều cao tuổi tác đều ăn khớp, tóc khô vàng, âm thanh khàn khàn, tuy rằng không nhìn ra là có bị bệnh ngoài da hay không, nhưng cơ thể bịt kín hơn so với người bình thường, đương nhiên cũng có thể là vì bảo vệ thân thể khỏi gai góc.

Giản Vũ nói, "Rạng sáng hôm trước ngươi đã ở đâu? "

"Ở nhà." "Nam nhân nói, "tất nhiên là ở nhà."

"Có nhân chứng gì không? "



"Ta chỉ ở một mình, nửa đêm tìm nhân chứng ở đâu?" Nam nhân đang gặp rắc rối, đột nhiên bừng tỉnh, "Ta hiểu rồi, các người là đang tìm kiếm hung thủ trên bố cáo."

Bố cáo kia là Giản Vũ làm cho hung thủ thấy, cho nên dán khắp làng trên xóm dưới, chuyện này không có gì ngoài ý muốn.

Giản Vũ không nói gì, nhưng nam nhân lại nói: "Ta không phải là hung thủ, ta có bằng chứng."

"Nói."

Nam nhân chậm rãi đứng dậy và đưa tay trái lên.

Bên trong tay áo thật sự trống rỗng.

Nam nhân cười khổ nói: "Ta chỉ có một tay, sao có thể làm được chuyện phức tạp như vậy."

Vẻ mặt Lâm Di trong nháy mắt có chút ngây người, nàng ta bị nam nhân đuổi vào trong rừng cây, tuy rằng đã cố ý nhớ kỹ vẻ mặt của ông ta, nhưng sắc trời tối tăm, thật sự không có chú ý tới tay của ông ta, dù sao ông ta mặc nhiều y phục như vậy, ống tay áo lại đóng kín, ai ngờ tay áo của ông ta lại không có gì.

Lương Mông không thể không nói: "Như vậy, xem ra đã thật sự oan uổng ông ta, ông ta thật sự không phải là hung thủ."

Đắp một người tuyết, nhét người vào đó, hơn nữa phải dùng tốc độ cực nhanh, điều này khá phức tạp. Nếu hung thủ sử dụng tay trái, như vậy thì từ trên người tuyết có thể nhìn ra được.

“Ta bị mất tay bảy năm rồi.” Nam nhân nói: “Lúc đi săn trên núi bị sói cắn đứt lìa, hàng xóm đều biết, không tin cứ hỏi. "

"Ngay cả khi không phải là hung thủ kia, thì ông ta cũng là một kẻ sát nhân." Lâm Di nói: "Đại nhân, đưa ông ta trở về thẩm vấn đi."

Giản Vũ gật đầu, nhưng hắn luôn cảm giác có cái gì không đúng, vì vậy cau mày trầm mặc một lúc, sau đó vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi.

“Làm sao vậy?” Lương Mông sửng sốt.

“Trở về.” Giản Vũ bay ra ngoài, phi thân lên ngựa, không kịp chào hỏi bất luận kẻ nào, phóng ngựa phi nước đại về phía sơn trang.

Khi dán bố cáo khắp nơi để truy bắt hung thủ, ông ta lại hành động như hung thủ mà không đưa ra lời giải thích nào, nhưng sau khi bị bắt, lại tung ra một chứng cứ hoàn toàn không thể tin được.

Cứ như thể nam nhân này là cố ý xuất hiện, mục đích điệu hổ ly sơn.

Mà Bạch Việt một thân áo choàng đỏ rực, giống như một cái gai, khiến trong lòng hắn bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau