Chương 48: Đột Nhiên Không Ngờ Cùng Chung Một Chiến Tuyến
Giản Vũ vẫn chưa hiểu hết mâu thuẫn giữa hai người, nhưng thấy tình hình không ổn, hắn ôm Thẩm Diệp lại, người đang định nhào qua bóp chết Bạch Việt.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Giản Vũ khuyên nhủ, “Chuyện này vốn là ngươi sai, cho dù Bạch Việt có lừa ngươi, nàng ấy cũng là một cô nương nhu nhược, lúc đó nàng ấy là bảo vệ minh, cũng không có cách nào khác.”
Xem như hiểu biết lý lẽ, Bạch Việt khen ngợi gật đầu.
Thẩm Diệp hừ lạnh một tiếng, ném Giản Vũ ra, sửa sang xiêm y, “Ta không sao, chỉ là hơi hoảng sợ một chút thôi. Nhưng thật ra ngươi có biết vị hôn thê này của ngươi, ở trước mặt ta bố trí ngươi thế nào không?”
Giản Vũ rất tò mò.
Bạch Việt không hề hoảng sợ, nhưng quả thật có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Diệp nói: “Nàng ta nói, hai ngươi tình đầu ý hợp thệ hải minh sơn, tuy rằng không có danh nghĩa phu thê nhưng đã là phu thê thật sự. Nếu như ngươi đối với nàng ta không tốt, nàng ta sẽ mang đứa nhỏ trong bụng lưu lạc thiên nhai.”
Vừa rồi khi Bạch Việt trêu chọc Thẩm Diệp, Giản Vũ đã có chút suy đoán, nhưng bây giờ nghe Thẩm Diệp nói, vẫn cảm thấy như mộng ảo.
“Việt nhi, nàng…” Giản Vũ nhìn Thẩm Diệp vừa rồi bị sợ hãi, cảm thấy nên chỉ trích Bạch Việt vài câu để xoa dịu hắn ta, nhưng không biết nên chỉ trích chỗ nào, do dự một chút nói, "Nàng làm như vậy xác thật cũng không ổn, danh tiết nữ tử vô cùng quan trọng, nếu bị truyền ra ngoài, ta là nam nhân cũng không sao, người khác sẽ nói nàng như thế nào?"
Bạch Việt thở dài, "Ta cũng không muốn, nhưng là bên ngoài quá lạnh, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do này mới có thể khiến Thẩm công tử nhanh chóng đưa ta trở về an ổn thoải mái."
Thẩm Diệp nhìn Giản Vũ u oán nói: "Lúc đó ta bị hù sợ chết khiếp, nghĩ rằng ngươi lớn tuổi như vậy mới có hài tử, vạn nhất thật sự bởi vì ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không phải là đến trước mặt liệt tổ liệt tông Giản gia đập đầu chết sao."
Thẩm Diệp luôn tiêu dao tự tại, là một công tử ôn nhu, Giản Vũ ngẫm lại vẫn là đầu tiên nhìn thấy bộ dáng muốn học máu này của hắn ta, tuy rằng cần phải biểu hiện tràn đầy căm phẫn, nhưng trong lòng kỳ thật rất hưởng thụ, cẩn thận thưởng thức.
Thưởng thức xong rồi, Giản Vũ an ủi hắn ta: "Được rồi, được rồi, tuy rằng hiện tại không có đứa nhỏ, qua mấy năm nữa sẽ có. Đến lúc đó ta sẽ để đứa nhỏ của ta nhận ngươi làm dưỡng phụ...”
Cho dù Thẩm Diệp có tức giận như thế nào, hiện tại có Giản Vũ ở đây, không thể làm gì Bạch Việt.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nàng mà nói, mặc dù mang thai là chuyện không có thật, nhưng sức khỏe không tốt cũng là thật, theo sát nàng thì cũng quá keo kiệt.
Sau khi trấn an một chút, cuối cùng Giản Vũ cũng đẩy Thẩm Diệp ngồi xuống bàn, nói đến chính sự.
"Ngươi tới Đào Hoa tự là muốn tìm ta sao? Kinh thành xảy ra chuyện gì à?"
Thẩm Diệp kỳ quái nhìn Bạch Việt, thật đúng là phu thê đồng tâm, vừa rồi Bạch Việt cũng hỏi như vậy.
“Là có chút vấn đề, bất quá cái này nói sau đi.” Thẩm Diệp nói: “Trước nói vụ cô nương ở núi Đào Hoa đã.”
Giản Vũ hiểu ra, “Người quả nhiên là do ngươi bắt đi.”
Thẩm Diệp thẳng thừng phủ nhận, “Ngươi đừng oan uổng ta, người không phải do ta bắt đi, mà là do ta cứu.”
Giản Vũ cau mày nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Thẩm Diệp haiz một tiếng, “Ai nói ta là mệnh đào hoa làm chi. Cũng không phải là tới Đào Hoa tự tìm ngươi sao, nửa đường gặp được một vị cô nương muốn nhảy vực tự sát, liền chạy nhanh đến cứu người xuống.”
Cô nương mất tích tên là Tiết Lương Ngọc, cô nương tuổi vừa đôi mươi sẽ không quá xấu xí. Nhưng các cô nương trong núi đều sẽ ít khi trang điểm, mùa này đều quấn kín mít, mặt đỏ bừng vì lạnh, tay chân tái nhợt, nhìn không được đẹp lắm. Tướng mạo không đủ để khiến Thẩm Diệp động tâm.
Giản Vũ nói: "Nếu cứu được rồi, vì sao không đưa người trở về? Ngươi cũng thấy trong núi có rất nhiều người đi tìm, nếu như tìm không thấy, ngày mai nhất định chúng ta sẽ phái thêm người."
"Đưa người trở về?" Thẩm Diệp cười lạnh một tiếng, "Trở về nơi nào? Về nhà, sau đó lại chờ nàng ta nông cạn tự sát nữa sao?"
Lời này vừa thốt ra, tình huống liền không đúng, ngay cả Bạch Việt không quan tâm chuyện gì, nhắm mắt dưỡng thần sắp chìm vào giấc ngủ cũng chú đến.
Thẩm Diệp là bằng hữu của mọi thiếu nữ, đối với các cô nương đều quan tâm săn sóc, Giản Vũ nghe hắn ta nói như vậy, tức khắc hiểu được ẩn tình trong đó.
Giản Vũ bất đắc dĩ nói: “Cô nương đó có ủy khuất gì mà muốn nhảy vực tự sát?”
Tên tiểu tử này nhìn cô nương khóc hoa lê đái vũ, nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc, lúc này chắc đã đưa người đi ẩn nấp rồi.
Cho nên nói quân tử tuyệt đối là quân tử, không đáng tin cậy thì thật sự không đáng tin cậy. Cho đến tận bây giờ, các tăng nhân của Đào Hoa tự cùng với thôn dân dưới chân núi, còn đang ở khắp trên núi mà tìm người đấy.
Thẩm Diệp tức giận nói: “Phụ mẫu nàng ta muốn gả nàng ta cho một nam nhân cùng thôn, lớn hơn nàng ta đến mười lăm tuổi, mù một bên mắt, mặt đầy sẹo rỗ, một chân đi khập khiễng, hơn nữa tính tình táo bạo, ở nhà thường không đánh thì mắng phụ mẫu của mình.”
Giản Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Việt đã nói trước, "Có phải bởi vì lễ vật hỏi cưới của nhà kia quá cao không? Cho nên phụ mẫu mới nhẫn tâm bán nữ nhi?”
Từ "bán" này khá đúng ý trong lòng Thẩm Diệp, nhưng hắn ta lắc đầu nói: "Không, bởi vì trong nhà còn có một nhi tử chưa tìm được vợ, đối phương lại có một nữ nhi tuổi sắp xỉ. Cho nên hai nhà đồng ý trao đổi hôn sự, nhưng cô nương không chịu, muốn chết cho xong việc.”
"Ta hiểu được." Bạch Việt ngồi thẳng người, "Mấy ngày trước không phải còn có một cô nương khác mất tích sao, đi tra mối quan hệ hai nhà này một chút, có phải là đúng là hai nhà muốn trao đổi kia không.”
Nếu như một cô nương khác mất tích cũng là nguyên nhân này, thì không nói cũng hiểu, có lẽ là bỏ nhà trốn đi nơi khác lưu lạc, cũng có thể, không gặp được người hảo tâm như Thẩm Diệp, đã rời đi nhân thế.
Không hiểu sao, Bạch Việt và Thẩm Diệp lại đứng trên cùng một chiến tuyến, bọn họ vô cùng thông cảm cho cô nương đào hôn trốn đi, lại đồng lòng lên án phụ mẫu vô lương tâm, sau khi lên án xong, cả hai nhìn nhau có chút thuận mắt.
Sau khi nghe bọn họ mắng xong, Giản Vũ nói: "Chuyện này mặc dù không ổn, nhưng hôn nhân xưa nay là lệnh của cha mẹ lời của bà mối..."
"Đứng nói chuyện mà eo không đau." Bạch Việt nghiêm túc nói: "Mặc dù chúng ta có hôn ước, nhưng nếu huynh so với ta lớn hơn mười lăm tuổi, mù một bên mắt, mặt đầy sẹo rỗ, một chân khập khiễng, tính tình táo bạo nóng nảy, ở nhà thường xuyên không đánh thì mắng phụ mẫu của mình."
Không nhất thiết phải đẹp đến mức thiên nộ nhân oán, nhưng ít nhất phải đoan chính, thích hợp và tuổi tác xấp xỉ. Giản vũ mặt đều đen lại.
“Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thừa nhận hôn sự này.” Bạch Việt nhấn mạnh âm điệu vào hai từ “tuyệt đối.”: “Đao có đặt lên cổ của ta cũng không được, phụ mẫu ta sống lại cũng không được. sống lại."
Thẩm Diệp đứng dậy bày tỏ lập trường. "Ta cũng không được, thánh chỉ của Thiên Vương lão tử cũng không được."
Hai người vừa rồi còn hận muốn bóp chết đối phương, thế nhưng hiện tại lại cùng một kẻ thù, Giản Vũ không còn cách nào khác ngoài việc: "Ta hiểu ý hai người."
Ba người họ ở đây, Bạch Việt và Thẩm Diệp đều không có chức quan nên cả người nhẹ nhàng, bọn họ có tùy ý làm những gì mình cho là đúng.
Nhưng Giản Vũ không thể như vậy, chức quan trên người trách nhiệm trên người, ro ràng tìm được cô nương kia rồi còn giúp đào hôn, tuy rằng không đến mức phạm pháp, nhưng khi nói ra sẽ đuối lý.
Giản Vũ thở dài: "Các người không cần như vậy nhìn ta, mặc dù ta sẽ không giúp đỡ cô nương đào hôn, nhưng cũng sẽ không để phụ mẫu nàng ta hứa hôn lung tung. Chuyện này, ta sẽ giải quyết thỏa đáng."
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Giản Vũ khuyên nhủ, “Chuyện này vốn là ngươi sai, cho dù Bạch Việt có lừa ngươi, nàng ấy cũng là một cô nương nhu nhược, lúc đó nàng ấy là bảo vệ minh, cũng không có cách nào khác.”
Xem như hiểu biết lý lẽ, Bạch Việt khen ngợi gật đầu.
Thẩm Diệp hừ lạnh một tiếng, ném Giản Vũ ra, sửa sang xiêm y, “Ta không sao, chỉ là hơi hoảng sợ một chút thôi. Nhưng thật ra ngươi có biết vị hôn thê này của ngươi, ở trước mặt ta bố trí ngươi thế nào không?”
Giản Vũ rất tò mò.
Bạch Việt không hề hoảng sợ, nhưng quả thật có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Diệp nói: “Nàng ta nói, hai ngươi tình đầu ý hợp thệ hải minh sơn, tuy rằng không có danh nghĩa phu thê nhưng đã là phu thê thật sự. Nếu như ngươi đối với nàng ta không tốt, nàng ta sẽ mang đứa nhỏ trong bụng lưu lạc thiên nhai.”
Vừa rồi khi Bạch Việt trêu chọc Thẩm Diệp, Giản Vũ đã có chút suy đoán, nhưng bây giờ nghe Thẩm Diệp nói, vẫn cảm thấy như mộng ảo.
“Việt nhi, nàng…” Giản Vũ nhìn Thẩm Diệp vừa rồi bị sợ hãi, cảm thấy nên chỉ trích Bạch Việt vài câu để xoa dịu hắn ta, nhưng không biết nên chỉ trích chỗ nào, do dự một chút nói, "Nàng làm như vậy xác thật cũng không ổn, danh tiết nữ tử vô cùng quan trọng, nếu bị truyền ra ngoài, ta là nam nhân cũng không sao, người khác sẽ nói nàng như thế nào?"
Bạch Việt thở dài, "Ta cũng không muốn, nhưng là bên ngoài quá lạnh, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có lý do này mới có thể khiến Thẩm công tử nhanh chóng đưa ta trở về an ổn thoải mái."
Thẩm Diệp nhìn Giản Vũ u oán nói: "Lúc đó ta bị hù sợ chết khiếp, nghĩ rằng ngươi lớn tuổi như vậy mới có hài tử, vạn nhất thật sự bởi vì ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không phải là đến trước mặt liệt tổ liệt tông Giản gia đập đầu chết sao."
Thẩm Diệp luôn tiêu dao tự tại, là một công tử ôn nhu, Giản Vũ ngẫm lại vẫn là đầu tiên nhìn thấy bộ dáng muốn học máu này của hắn ta, tuy rằng cần phải biểu hiện tràn đầy căm phẫn, nhưng trong lòng kỳ thật rất hưởng thụ, cẩn thận thưởng thức.
Thưởng thức xong rồi, Giản Vũ an ủi hắn ta: "Được rồi, được rồi, tuy rằng hiện tại không có đứa nhỏ, qua mấy năm nữa sẽ có. Đến lúc đó ta sẽ để đứa nhỏ của ta nhận ngươi làm dưỡng phụ...”
Cho dù Thẩm Diệp có tức giận như thế nào, hiện tại có Giản Vũ ở đây, không thể làm gì Bạch Việt.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nàng mà nói, mặc dù mang thai là chuyện không có thật, nhưng sức khỏe không tốt cũng là thật, theo sát nàng thì cũng quá keo kiệt.
Sau khi trấn an một chút, cuối cùng Giản Vũ cũng đẩy Thẩm Diệp ngồi xuống bàn, nói đến chính sự.
"Ngươi tới Đào Hoa tự là muốn tìm ta sao? Kinh thành xảy ra chuyện gì à?"
Thẩm Diệp kỳ quái nhìn Bạch Việt, thật đúng là phu thê đồng tâm, vừa rồi Bạch Việt cũng hỏi như vậy.
“Là có chút vấn đề, bất quá cái này nói sau đi.” Thẩm Diệp nói: “Trước nói vụ cô nương ở núi Đào Hoa đã.”
Giản Vũ hiểu ra, “Người quả nhiên là do ngươi bắt đi.”
Thẩm Diệp thẳng thừng phủ nhận, “Ngươi đừng oan uổng ta, người không phải do ta bắt đi, mà là do ta cứu.”
Giản Vũ cau mày nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Thẩm Diệp haiz một tiếng, “Ai nói ta là mệnh đào hoa làm chi. Cũng không phải là tới Đào Hoa tự tìm ngươi sao, nửa đường gặp được một vị cô nương muốn nhảy vực tự sát, liền chạy nhanh đến cứu người xuống.”
Cô nương mất tích tên là Tiết Lương Ngọc, cô nương tuổi vừa đôi mươi sẽ không quá xấu xí. Nhưng các cô nương trong núi đều sẽ ít khi trang điểm, mùa này đều quấn kín mít, mặt đỏ bừng vì lạnh, tay chân tái nhợt, nhìn không được đẹp lắm. Tướng mạo không đủ để khiến Thẩm Diệp động tâm.
Giản Vũ nói: "Nếu cứu được rồi, vì sao không đưa người trở về? Ngươi cũng thấy trong núi có rất nhiều người đi tìm, nếu như tìm không thấy, ngày mai nhất định chúng ta sẽ phái thêm người."
"Đưa người trở về?" Thẩm Diệp cười lạnh một tiếng, "Trở về nơi nào? Về nhà, sau đó lại chờ nàng ta nông cạn tự sát nữa sao?"
Lời này vừa thốt ra, tình huống liền không đúng, ngay cả Bạch Việt không quan tâm chuyện gì, nhắm mắt dưỡng thần sắp chìm vào giấc ngủ cũng chú đến.
Thẩm Diệp là bằng hữu của mọi thiếu nữ, đối với các cô nương đều quan tâm săn sóc, Giản Vũ nghe hắn ta nói như vậy, tức khắc hiểu được ẩn tình trong đó.
Giản Vũ bất đắc dĩ nói: “Cô nương đó có ủy khuất gì mà muốn nhảy vực tự sát?”
Tên tiểu tử này nhìn cô nương khóc hoa lê đái vũ, nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc, lúc này chắc đã đưa người đi ẩn nấp rồi.
Cho nên nói quân tử tuyệt đối là quân tử, không đáng tin cậy thì thật sự không đáng tin cậy. Cho đến tận bây giờ, các tăng nhân của Đào Hoa tự cùng với thôn dân dưới chân núi, còn đang ở khắp trên núi mà tìm người đấy.
Thẩm Diệp tức giận nói: “Phụ mẫu nàng ta muốn gả nàng ta cho một nam nhân cùng thôn, lớn hơn nàng ta đến mười lăm tuổi, mù một bên mắt, mặt đầy sẹo rỗ, một chân đi khập khiễng, hơn nữa tính tình táo bạo, ở nhà thường không đánh thì mắng phụ mẫu của mình.”
Giản Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Việt đã nói trước, "Có phải bởi vì lễ vật hỏi cưới của nhà kia quá cao không? Cho nên phụ mẫu mới nhẫn tâm bán nữ nhi?”
Từ "bán" này khá đúng ý trong lòng Thẩm Diệp, nhưng hắn ta lắc đầu nói: "Không, bởi vì trong nhà còn có một nhi tử chưa tìm được vợ, đối phương lại có một nữ nhi tuổi sắp xỉ. Cho nên hai nhà đồng ý trao đổi hôn sự, nhưng cô nương không chịu, muốn chết cho xong việc.”
"Ta hiểu được." Bạch Việt ngồi thẳng người, "Mấy ngày trước không phải còn có một cô nương khác mất tích sao, đi tra mối quan hệ hai nhà này một chút, có phải là đúng là hai nhà muốn trao đổi kia không.”
Nếu như một cô nương khác mất tích cũng là nguyên nhân này, thì không nói cũng hiểu, có lẽ là bỏ nhà trốn đi nơi khác lưu lạc, cũng có thể, không gặp được người hảo tâm như Thẩm Diệp, đã rời đi nhân thế.
Không hiểu sao, Bạch Việt và Thẩm Diệp lại đứng trên cùng một chiến tuyến, bọn họ vô cùng thông cảm cho cô nương đào hôn trốn đi, lại đồng lòng lên án phụ mẫu vô lương tâm, sau khi lên án xong, cả hai nhìn nhau có chút thuận mắt.
Sau khi nghe bọn họ mắng xong, Giản Vũ nói: "Chuyện này mặc dù không ổn, nhưng hôn nhân xưa nay là lệnh của cha mẹ lời của bà mối..."
"Đứng nói chuyện mà eo không đau." Bạch Việt nghiêm túc nói: "Mặc dù chúng ta có hôn ước, nhưng nếu huynh so với ta lớn hơn mười lăm tuổi, mù một bên mắt, mặt đầy sẹo rỗ, một chân khập khiễng, tính tình táo bạo nóng nảy, ở nhà thường xuyên không đánh thì mắng phụ mẫu của mình."
Không nhất thiết phải đẹp đến mức thiên nộ nhân oán, nhưng ít nhất phải đoan chính, thích hợp và tuổi tác xấp xỉ. Giản vũ mặt đều đen lại.
“Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thừa nhận hôn sự này.” Bạch Việt nhấn mạnh âm điệu vào hai từ “tuyệt đối.”: “Đao có đặt lên cổ của ta cũng không được, phụ mẫu ta sống lại cũng không được. sống lại."
Thẩm Diệp đứng dậy bày tỏ lập trường. "Ta cũng không được, thánh chỉ của Thiên Vương lão tử cũng không được."
Hai người vừa rồi còn hận muốn bóp chết đối phương, thế nhưng hiện tại lại cùng một kẻ thù, Giản Vũ không còn cách nào khác ngoài việc: "Ta hiểu ý hai người."
Ba người họ ở đây, Bạch Việt và Thẩm Diệp đều không có chức quan nên cả người nhẹ nhàng, bọn họ có tùy ý làm những gì mình cho là đúng.
Nhưng Giản Vũ không thể như vậy, chức quan trên người trách nhiệm trên người, ro ràng tìm được cô nương kia rồi còn giúp đào hôn, tuy rằng không đến mức phạm pháp, nhưng khi nói ra sẽ đuối lý.
Giản Vũ thở dài: "Các người không cần như vậy nhìn ta, mặc dù ta sẽ không giúp đỡ cô nương đào hôn, nhưng cũng sẽ không để phụ mẫu nàng ta hứa hôn lung tung. Chuyện này, ta sẽ giải quyết thỏa đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất