Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 11: Lẽ Đương Nhiên
Cô vẫn dùng bụi cỏ làm chỗ che chắn, trên tay ôm hai cành cây khô, len lén đi theo. Thừa dịp không ai chú ý, lắc mình tiến vào trong phòng, bên trong là hành lang đình tạ giống như mê cung, cầu nhỏ nước chảy.
Phương Lê Nhân ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nên đi hướng nào mới tốt. Bất quá cái đầu nhỏ thông minh của cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: Đi theo mùi thức ăn nhất định không sai!
Ném cành cây qua một bên, cô khom lưng phát huy khứu giác linh mẫn như chó của mình, một đường giật giật cánh mũi đi vào sâu hơn. Càng đi vào trong, không khí ấm áp phả vào mặt càng khiến người ta có cảm giác mưa thuận gió hòa.
Trong lòng Phương Lê Nhân mừng thầm, cảm thấy mình nhất định là tìm được đúng chỗ, chậm rãi giảm tốc độ, sau khi rẽ vào một góc, hiện ra trước mắt không phải phòng tiệc như trong tưởng tượng, mà là một phòng bếp màu trắng bạc bốc đầy hơi nước.
Mấy cô gái mặc đồng phục công tác bước nhanh về phía cửa, Phương Lê Nhân cả kinh, vội vàng trốn ở phía sau giá sắt.
Trong đám người có một người phụ nữ trông có vẻ uy quyền hơn, vừa đi vừa quay đầu lại: "Tiểu Hoa, cô ở lại trông chừng nồi áp suất, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô phải chịu trách nhiệm đó!"
Tiểu Hoa là một cô gái không lớn tuổi mặt tròn trịa, đang khom lưng gọt khoai tây bên cạnh nồi lớn, thấy bọn họ đều đi ra ngoài, vội vàng đứng lên, không hiểu đuổi theo mấy bước: "Các cô đi đâu?"
Cô gái dẫn đầu không kiên nhẫn trả lời: "Phía trước thiếu người, kêu chúng tôi đi hỗ trợ!" Nói xong liền ra cửa. Phương Lê Nhân cách một bức tường mỏng manh, có thể nghe rõ ràng bọn họ đang nói chuyện phiếm ở hành lang, hơn nữa lý do tự ý rời khỏi cương vị hoàn toàn khác với những gì họ nói.
“A Đình, Tiểu Lục gia kia thật sự đẹp trai như vậy sao?”
“Thật đó, tôi nói xạo cô làm gì. Tôi vừa mới liếc qua, so với ngôi sao lần trước tới còn đẹp hơn! Tôi đảm bảo bạn sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.”
"Oa, vừa đẹp trai vừa có tiền, tuổi còn trẻ đã có địa vị như vậy, giá như tôi có cơ hội rót cho anh ấy một tách trà thì tốt rồi!"
“Ha ha! Được, tôi sẽ đi nói với Hoan Hoan, bảo cô ấy tặng công việc rót trà cho cô, không chừng Tiểu Lục gia liếc mắt một cái là coi trọng cô, từ nay về sau cô sẽ thăng chức rất nhanh đấy!”
Nói tới đây, mấy cô gái phát ra tiếng cười mê trai, hưng phấn muốn chết, nhưng vẫn có một số người vẫn còn lương tâm: "Nhưng chúng ta để Tiểu Hoa ở đây một mình có được không? "
Những người khác tỏ ra thờ ơ một cách triệt để: “Mắc gì không được. Dù sao chúng ta cũng không phải đầu bếp chính, có mỗi cái việc trông cái nồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Hơn nữa, người mới thì làm nhiều việc hơn là lẽ đương nhiên!”
Giọng nói dần dần đi xa, trong lòng Phương Lê Nhân cảm thán môi trường làm việc vạn ác này, giống như ma cũ bắt nạt ma mới, thật sự quá hắc ám! Mà lời vừa rồi cô nghe thấy, Tiểu Hoa đuổi tới cửa cũng nghe thấy, mặt tròn tức giận đến đỏ bừng, cánh tay cầm củ khoai tây đều đang phát run.
Phương Lê Nhân ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nên đi hướng nào mới tốt. Bất quá cái đầu nhỏ thông minh của cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: Đi theo mùi thức ăn nhất định không sai!
Ném cành cây qua một bên, cô khom lưng phát huy khứu giác linh mẫn như chó của mình, một đường giật giật cánh mũi đi vào sâu hơn. Càng đi vào trong, không khí ấm áp phả vào mặt càng khiến người ta có cảm giác mưa thuận gió hòa.
Trong lòng Phương Lê Nhân mừng thầm, cảm thấy mình nhất định là tìm được đúng chỗ, chậm rãi giảm tốc độ, sau khi rẽ vào một góc, hiện ra trước mắt không phải phòng tiệc như trong tưởng tượng, mà là một phòng bếp màu trắng bạc bốc đầy hơi nước.
Mấy cô gái mặc đồng phục công tác bước nhanh về phía cửa, Phương Lê Nhân cả kinh, vội vàng trốn ở phía sau giá sắt.
Trong đám người có một người phụ nữ trông có vẻ uy quyền hơn, vừa đi vừa quay đầu lại: "Tiểu Hoa, cô ở lại trông chừng nồi áp suất, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô phải chịu trách nhiệm đó!"
Tiểu Hoa là một cô gái không lớn tuổi mặt tròn trịa, đang khom lưng gọt khoai tây bên cạnh nồi lớn, thấy bọn họ đều đi ra ngoài, vội vàng đứng lên, không hiểu đuổi theo mấy bước: "Các cô đi đâu?"
Cô gái dẫn đầu không kiên nhẫn trả lời: "Phía trước thiếu người, kêu chúng tôi đi hỗ trợ!" Nói xong liền ra cửa. Phương Lê Nhân cách một bức tường mỏng manh, có thể nghe rõ ràng bọn họ đang nói chuyện phiếm ở hành lang, hơn nữa lý do tự ý rời khỏi cương vị hoàn toàn khác với những gì họ nói.
“A Đình, Tiểu Lục gia kia thật sự đẹp trai như vậy sao?”
“Thật đó, tôi nói xạo cô làm gì. Tôi vừa mới liếc qua, so với ngôi sao lần trước tới còn đẹp hơn! Tôi đảm bảo bạn sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.”
"Oa, vừa đẹp trai vừa có tiền, tuổi còn trẻ đã có địa vị như vậy, giá như tôi có cơ hội rót cho anh ấy một tách trà thì tốt rồi!"
“Ha ha! Được, tôi sẽ đi nói với Hoan Hoan, bảo cô ấy tặng công việc rót trà cho cô, không chừng Tiểu Lục gia liếc mắt một cái là coi trọng cô, từ nay về sau cô sẽ thăng chức rất nhanh đấy!”
Nói tới đây, mấy cô gái phát ra tiếng cười mê trai, hưng phấn muốn chết, nhưng vẫn có một số người vẫn còn lương tâm: "Nhưng chúng ta để Tiểu Hoa ở đây một mình có được không? "
Những người khác tỏ ra thờ ơ một cách triệt để: “Mắc gì không được. Dù sao chúng ta cũng không phải đầu bếp chính, có mỗi cái việc trông cái nồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Hơn nữa, người mới thì làm nhiều việc hơn là lẽ đương nhiên!”
Giọng nói dần dần đi xa, trong lòng Phương Lê Nhân cảm thán môi trường làm việc vạn ác này, giống như ma cũ bắt nạt ma mới, thật sự quá hắc ám! Mà lời vừa rồi cô nghe thấy, Tiểu Hoa đuổi tới cửa cũng nghe thấy, mặt tròn tức giận đến đỏ bừng, cánh tay cầm củ khoai tây đều đang phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất