Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 12: Lại Là Cô À

Trước Sau
Phương Lê Nhân bị cơn tức giận của cô ta làm hết hồn, cố gắng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình, nhưng vẫn bị Tiểu Hoa phát hiện tung tích lúc quay người lại, cô ta sắc bén hỏi: "Cô là ai?"

"Tôi là người mới!" Phương Lê Nhân thốt ra, tròng mắt chột dạ đảo qua một vòng: "Cái kia của tôi... à, dây buộc tóc rơi xuống khe hở rồi..."

Ánh mắt Tiểu Hoa nhìn cô từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: "Đồng phục của cô đâu?"

"À... Mới, mới tới nha, dì hậu cần nói hôm nay bận quá, chưa kịp đưa cho tôi."

Tiểu Hoa như có điều suy nghĩ cúi đầu, lúc ngước lên đã có tư thế lạnh lùng của tiền bối: "Vậy cô mau lại đây đi, tôi dạy cô cách làm việc." Phương Lê Nhân đầu đầy dấu chấm hỏi bị cô ta lôi kéo cánh tay, kéo đến trước một cái nồi sắt lớn có nắp đậy ở giữa phòng.

"Không có việc gì khác để làm, cô chủ yếu chịu trách nhiệm trông coi cái nồi này, bên trong chính là dược thiện được hầm trong nửa tháng, hiện tại vẫn chưa tới lúc thêm nước, cô nhớ rõ khoảng tầm nửa giờ sau mà nhìn thấy bên trong nồi sôi ùng ục thì chuyển nhỏ lửa là được."

Phương Lê Nhân thấy Tiểu Hoa vừa nói, vừa cởi tạp dề buộc vào người cô, thắt nút chết sau đó vỗ vỗ lưng cô: "Cô ở đây canh chừng cẩn thận, hôm nay phía trước thiếu người, tôi qua đó hỗ trợ! Đừng chạy lung tung, không mặc đồng phục mà bị quản lý bắt được là bị ăn mắng đó!”

Cũng không cho Phương Lê Nhân cơ hội đáp lại, Tiểu Hoa đứng thẳng lưng ngạo nghễ bước ra ngoài cửa. Phương Lê Nhân nhìn chằm chằm cái nồi lớn kia sửng sốt một hồi, sau đó mới phát hiện mình bị đánh trống truyền hoa*, bỗng nhiên trong lồng ngực nổi lên một luồng tức giận: Bà chị à, chị muốn lười biếng thì nói thẳng đi! Bà đây đang mang trọng trách trong người, vậy mà cô bảo tôi trông cái nồi này?

* Đánh trống truyền hoa: Một trò chơi dân gian, truyền hoa từ tay người này sang tay người khác.



Cô tức giận cầm dao phay trên thớt lên, xoạt xoạt cắt dây buộc tạp dề trên lưng, ném tạp dề xuống đất, giẫm hai phát, lấy hành động để chống lại bạo lực nơi công sở! Xả giận xong cô lẻn ra khỏi cửa và đi về hướng mà các cô gái đã rời đi.

Sau khi đi được một lúc, cảnh trí trước mắt quanh co khúc khuỷu, một hồi lại là bụi trúc nhỏ rậm rạp, một hồi lại là suối nước nhân tạo quanh co, lòng Phương Lê Nhân chỉ muốn ăn một bữa cơm mà còn bị hành cỡ này, thật sự là ăn no rửng mỡ.

Mãi mới đi tới một hành lang chật hẹp, hai bên treo đèn lồng lịch sự tao nhã và tranh chữ, cuối cùng là một tấm bình phong, trông giống như một phòng riêng để ăn uống. Phương Lê Nhân lén lút đi qua, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng đẩy cửa bên hông ra trốn đi.

Trước mặt là mấy cái bồn tiểu có tạo hình cổ xưa tao nhã, cơ mà cho dù tao nhã bao nhiêu thì nó cũng là bồn tiểu, rõ ràng nói cho Phương Lê Nhân biết cô chạy vào nhà vệ sinh nam! Tệ hơn nữa, tiếng bước chân ngoài cửa lại vang lên.

Phương Lê Nhân thực sự không thể đẩy được cánh cửa vách ngăn công nghệ cao kia, nên vò đã mẻ không sợ sứt ngồi xổm ở cuối một dãy bồn tiểu giả làm cây nấm.

Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân dừng lại một chút, lại tiếp tục đi về phía trước như thường lệ, không thắc mắc hay la hét gì cả. Tiếng xả nước rõ ràng mạnh mẽ vang lên. Phương Lê Nhân buồn bực: Bộ người này bị mù hả, sao có thể không thấy cô chứ?

Xuất phát từ tò mò, cô đánh bạo quay mặt, nhưng thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một bộ phận sinh dục nam có hình dạng rất quen mắt. Vừa nghĩ không thể nào, vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông cô gặp trong khách sạn ngày hôm đó.

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh cười như không cười, ngón tay thon dài lắc lắc bộ phận sinh dục: "Này, lại là cô à."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau