Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 23: Hèn Nhát Vào Giây Phút Cuối Cùng

Trước Sau
Đôi mắt màu nâu nhạt của anh gần đến nỗi bên trong lấp đầy hình bóng của Phương Lê Nhân. Tim cô đập lỡ một nhịp rồi bắt đầu đập loạn xạ. Cô ngượng ngùng, cố tình đi chệch khỏi vấn đề: "Hừ hừ, anh ghen tị với thân hình đẹp của người ta!"

"Ồ, ý tôi là thế à?" Lục Phù trả lời một cách thẳng thắn, trên môi mang theo khinh thường cười nhạo sự hèn nhát của cô, "Năng lực phân tích của cô chắc không làm giáo viên ngữ văn tiểu học thất vọng đâu nhỉ? Hơn nữa—- với vóc dáng như vậy…" Anh hạ giọng cúi đầu nghiêng người lại gần cô, "Hơn cả tôi sao?"

Bàn tay to lớn của anh ôm lấy vòng eo thon gọn của Phương Lê Nhân, đột nhiên dán sát vào, để cô dùng cơ thể mình cảm nhận những đường cơ bắp nóng bỏng và phập phồng trên cơ thể anh. Ừm, quả thực là cực phẩm hiếm có, cậu thanh niên kia mà muốn so sánh với anh... Vẫn cần phải tiếp tục cố gắng.

Phương Lê Nhân không dám nhìn anh, đỏ mặt né trái tránh phải nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay anh. Đánh phải nhẹ nhàng phàn nàn về những chuyện khác, có thể coi như một kiểu đánh lạc hướng cầu xin lòng thương xót: "Ôi, anh đừng bóp nữa! Dây áo tắm sau lưng tôi sắp bung ra rồi!"

Bộ đồ bơi cô mua được thiết kế bằng dây vải buộc sau lưng, khi thay đồ trong phòng vốn dĩ buộc không được chặt cho lắm. Để hạn chế tối đa diện tích tiếp xúc với da của anh, lưng cô tận lực đè ở trên tảng đá, các nút thắt đã bị mài mòn.

Cô đã đánh giá thấp mức độ "gian tà" của anh. Lục Phù nói: "Thật sao? Để tôi xem giúp cô." Tay anh trực tiếp kéo mở nút thắt nơ con bướm kia, trước ngực Phương Lê Nhân đột nhiên buông lỏng, trong lúc hoảng sợ, lựa chọn duy nhất chính là lao tới ôm lấy anh.

Cô bất lực trơ mắt nhìn mảnh vải màu xanh nho nhỏ kia chìm xuống đáy ao, khóc trong lòng nhiều chút nhưng lại không dám buông anh ra. Bởi ngay khi cô buông tay ra, phần thân trên của cô sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài! Lục Phù cười nhẹ, xin lỗi một cách không chân thành: “Xin lỗi, tay tôi trơn quá.”

Có quỷ mới tin anh! Phương Lê Nhân vừa tức giận vừa bực bội, giơ chân đá vào đùi anh, dưới nước da thịt trở nên trơn tuột hơn. Lòng bàn chân cô mềm mại, đá đấm lung tung không có tổ chức, mấy lần trượt qua đùi của Lục Phù, không biết chạm phải chỗ nào.



“Được rồi!” Lục Phù cố gắng chịu đựng, cuối cùng phải quát lên kêu cô dừng lại. Phương Lê Nhân đương nhiên không chịu nghe lời, phương pháp chế ngự mèo con quẫy đạp của anh cũng rất đơn giản, anh kéo hai cái chân thon gầy không chịu khống chế kia vòng quanh eo mình, dùng tay kẹp chặt.

Phần thân dưới của Phương Lê Nhân hoàn toàn không thể cử động. Cô vặn vẹo hai lần một cách vô ích và phát hiện ra rằng dưới háng của mình vốn đã bị tách ra, đang bị một vật gì đó cứng cứng ép vào. Cô đã nhìn thấy thứ đó hai lần rồi, lớn như vậy! Thô như vậy!

Đột nhiên mọi tức giận đều được giải tỏa, cô không còn dám làm loạn nữa, trong lòng chỉ còn lại sự khiếp đảm. “Đừng…” Tuy rằng không đủ dũng khí, nhưng lời này lại rơi vào tai Lục Phù một cách nghiêm túc.

Vẻ mặt của anh đột nhiên tối sầm lại: "Tại sao?"

Kháng cự? Vậy tại sao trước đó cô lại liên tiếp phát ra những tín hiệu thân mật, xem anh là thú vui của cô sao? Đôi môi hồng hào của Phương Lê Nhân mím lại hai lần, dưới ánh mắt đáng sợ của anh, cô thành thật nói: "Ây da, tôi sợ đau!"

Lục Phù giật mình, sắc mặt dịu lại, nhưng lại không biết nên cười hay nên khóc, suy nghĩ một lúc, anh hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tôi nhẹ một chút là sẽ không đau.” Phương Lê Nhân lập tức lắc đầu như trống bỏi, chỉ có mấy cô gái ngốc nghếch mới tin lời anh nói là thật thôi.

Lục Phù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không làm gì được cô, đẩy bụng dưới về phía trước như một tên lưu manh: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Hai hạt đậu đỏ nho nhỏ trên ngực trần của cô đã sớm sung huyết đứng thẳng, săn cứng làm cộm anh, phần thịt phía sau mềm đến mức ép thành một cái đĩa phẳng, mềm mịn như đám mây, mang đến cảm giác tê dại và ngứa ran.

Chưa kể người cô còn tỏa ra mùi thơm sảng khoái thấm vào lòng anh, bất kể là trên tóc hay trên cơ thể. Trong hoàn cảnh như vậy, không thể mong đợi nơi nào đó của anh sẽ dừng lại. Anh nắm lấy tay cô đặt lên bộ phận nhô ra dưới nước, tức giận nói: "Cô tự mình giải quyết vấn đề do chính cô tạo ra đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau