Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 3: Người Ông Đẹp Trai Lạ Lẫm
Phương Lê Nhân bị một luồng nước ấm giội tỉnh. Cô mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm, trước mặt là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác và quần jean, trong tay cầm vòi hoa sen đối diện với cô.
Trong ấn tượng, sát nhân biến thái giết người phân thây cũng như thế này. Ngay khi cô chuẩn bị hét lên, người đàn ông ngồi xổm xuống, tiếng kêu chưa thoát ra biến mất trong cổ họng. Là một người đàn ông rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, con ngươi màu nâu nhạt trong trẻo và tươi sáng.
Suy nghĩ về tội phạm giết người hắc ấm ngay lập tức chuyển sang chủ đề cuộc gặp gỡ sủi bọt bong bóng màu hồng. Cô cúi đầu thấy quần áo mình vẫn đầy đủ, thậm chí có chút thất vọng. "Tỉnh rồi?" Người đàn ông nhíu mày.
Câu này không phải là rất nhảm à? Phương Lê Nhân chớp chớp mắt mấy cái, nhưng không nhớ tại sao mình lại ở đây. Người đàn ông nhìn thấy sự bối rối của cô, dùng một phương thức không quá xấu hổ giúp cô nhớ lại.
"Tôi đang hút thuốc trên sân thượng, sau đó tôi nhìn thấy cô...... Ừm, dùng dây thừng đu dây ngoài cửa sổ."
Phương Lê Nhân đỏ mặt, cũng khó cho anh không thể nghĩ ra lý do "quay lén", để giải thích hành vi nghịch lý của cô, nhưng lý do đu dây cũng quá gượng ép đi......
Cô quyết định muốn lấy lại mặt mũi cho mình, ho một tiếng: "Đu dây gì chứ, trông tôi nhàm chán như vậy sao? Tôi là nhân viên dọn dẹp ở khách sạn này, tôi đang lau cửa sổ bên ngoài."
Người đàn ông nhìn chiếc váy dạ hội đắt đỏ trên người cô: “Ồ.”
“Tôi cực kì yêu công việc, cũng thích ăn mặc trau chuốt hơn khi làm việc." Phương Lê Nhân tiếp tục mạnh miệng, mặc kệ mặt mình đỏ bừng như sắp bốc cháy.
"Được rồi, bây giờ tôi tan làm, đã đến lúc trở về rồi." Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, lục lọi trong lớp quần áo ướt sũng của mình để tìm điện thoại, sau đó mới nhớ ra nó đã hồn quy vạn trượng tiếp đất từ không trung.
"Ừm, bây giờ mấy giờ rồi?" Đành phải quay sang người đàn ông hỏi thời gian.
Ánh mắt của người đàn ông vô tình quét qua cô, lớp vải ướt sũng dán chặt khiến màu da đùi và ngực hiện ra, phác họa ra đường cong tinh tế hút mắt, còn có mái tóc đen dán lên làn da trắng như tuyết, khiến anh nhớ đến ba chữ " tiểu yêu tinh".
Chẳng qua là một phép so sánh, nhưng ba chữ ‘tiểu yêu tinh’ vẫn cứ trong đầu.
"Hai giờ sáng." Anh trả lời bằng giọng bình tĩnh.
"Đã trễ như vậy rồi!" Phương Lê Nhân giật mình: "Tôi phải nhanh chóng về nhà!" Cô bước nhanh qua phòng tắm và phòng khách, mở cửa phòng, bị gió lạnh thổi nổi một lớp da gà.
Cô rùng mình quay đầu lại, nhìn người đàn ông một cách đáng thương: "Anh có quần áo thừa không, có thể cho tôi mượn thay quần áo ướt không?" Người đàn ông sững sờ một lát, không chắc chắn nói: "Để tôi tìm xem."
May mắn thay, anh từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ đen rộng thùng tình. Phương Lê Nhân ngại nó làm từ sợi tổng hợp, kiểu dáng đã lỗi thời, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Khi chuẩn bị cởi quần áo ướt, cô ngẩng đầu lên: "Ừm, anh ......"
Trong ấn tượng, sát nhân biến thái giết người phân thây cũng như thế này. Ngay khi cô chuẩn bị hét lên, người đàn ông ngồi xổm xuống, tiếng kêu chưa thoát ra biến mất trong cổ họng. Là một người đàn ông rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, con ngươi màu nâu nhạt trong trẻo và tươi sáng.
Suy nghĩ về tội phạm giết người hắc ấm ngay lập tức chuyển sang chủ đề cuộc gặp gỡ sủi bọt bong bóng màu hồng. Cô cúi đầu thấy quần áo mình vẫn đầy đủ, thậm chí có chút thất vọng. "Tỉnh rồi?" Người đàn ông nhíu mày.
Câu này không phải là rất nhảm à? Phương Lê Nhân chớp chớp mắt mấy cái, nhưng không nhớ tại sao mình lại ở đây. Người đàn ông nhìn thấy sự bối rối của cô, dùng một phương thức không quá xấu hổ giúp cô nhớ lại.
"Tôi đang hút thuốc trên sân thượng, sau đó tôi nhìn thấy cô...... Ừm, dùng dây thừng đu dây ngoài cửa sổ."
Phương Lê Nhân đỏ mặt, cũng khó cho anh không thể nghĩ ra lý do "quay lén", để giải thích hành vi nghịch lý của cô, nhưng lý do đu dây cũng quá gượng ép đi......
Cô quyết định muốn lấy lại mặt mũi cho mình, ho một tiếng: "Đu dây gì chứ, trông tôi nhàm chán như vậy sao? Tôi là nhân viên dọn dẹp ở khách sạn này, tôi đang lau cửa sổ bên ngoài."
Người đàn ông nhìn chiếc váy dạ hội đắt đỏ trên người cô: “Ồ.”
“Tôi cực kì yêu công việc, cũng thích ăn mặc trau chuốt hơn khi làm việc." Phương Lê Nhân tiếp tục mạnh miệng, mặc kệ mặt mình đỏ bừng như sắp bốc cháy.
"Được rồi, bây giờ tôi tan làm, đã đến lúc trở về rồi." Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, lục lọi trong lớp quần áo ướt sũng của mình để tìm điện thoại, sau đó mới nhớ ra nó đã hồn quy vạn trượng tiếp đất từ không trung.
"Ừm, bây giờ mấy giờ rồi?" Đành phải quay sang người đàn ông hỏi thời gian.
Ánh mắt của người đàn ông vô tình quét qua cô, lớp vải ướt sũng dán chặt khiến màu da đùi và ngực hiện ra, phác họa ra đường cong tinh tế hút mắt, còn có mái tóc đen dán lên làn da trắng như tuyết, khiến anh nhớ đến ba chữ " tiểu yêu tinh".
Chẳng qua là một phép so sánh, nhưng ba chữ ‘tiểu yêu tinh’ vẫn cứ trong đầu.
"Hai giờ sáng." Anh trả lời bằng giọng bình tĩnh.
"Đã trễ như vậy rồi!" Phương Lê Nhân giật mình: "Tôi phải nhanh chóng về nhà!" Cô bước nhanh qua phòng tắm và phòng khách, mở cửa phòng, bị gió lạnh thổi nổi một lớp da gà.
Cô rùng mình quay đầu lại, nhìn người đàn ông một cách đáng thương: "Anh có quần áo thừa không, có thể cho tôi mượn thay quần áo ướt không?" Người đàn ông sững sờ một lát, không chắc chắn nói: "Để tôi tìm xem."
May mắn thay, anh từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ đen rộng thùng tình. Phương Lê Nhân ngại nó làm từ sợi tổng hợp, kiểu dáng đã lỗi thời, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Khi chuẩn bị cởi quần áo ướt, cô ngẩng đầu lên: "Ừm, anh ......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất