Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 32: Gặp Lại Gã Đàn Ông Tệ Bạc
Thấy trời vẫn còn sớm, Phương Lê Nhân chán nản ngồi xổm ở mép bồn hoa lộ thiên ngoài đại sảnh, chơi ngắt lá, tàn phá nguyên một cành cây khô, lá rơi đầy trên gạch men, ngón tay trắng hồng được bao phủ bởi nước lá màu xanh lục.
Trong đại sảnh tiếng trò chuyện rất sôi nổi, điều khiến cô yên tâm là ở đây không có người khác, bình thường cũng sẽ không có người đến. Vì vậy khi giọng nói quen thuộc đó vang lên trước mặt cô, cô cứ tưởng mình đã nhìn thấy ma: "Cô tìm người hỏi thăm tôi làm gì?"
Phương Lê Nhân ngẩng đầu lên khỏi cành cây, đối diện với ánh mắt kia, cô dụi dụi hai mắt, lại dùng lực dụi thêm lần nữa, thế là trên mí mắt sạch sẽ chợt xuất hiện một mảng vàng xanh.
Lục Phù: "..." Mỗi lần gặp nhau, cô luôn làm điều gì đó lạ mắt.
Phương Lê Nhân nhìn bóng dáng cao lớn đứng giữa ánh sáng và bóng tối dưới ánh trăng, tâm trạng có chút phức tạp. Nhìn thấy anh vẫn đẹp trai phóng khoáng như ngày nào, thậm chí bởi vì trang phục chỉnh tề mà càng tăng thêm khí chất nhân mô cẩu dạng, tâm trạng của cô càng trở nên phức tạp hơn.
(Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Hóa ra đây chính là cảm giác khi đối mặt với một tên cặn bã bội tình bạc nghĩa, rõ ràng tức giận nhưng lại không cam lòng, lại càng không muốn anh nhìn thấy điều đó.
Cô đứng dậy, vuốt thẳng tà váy nhăn nheo, giọng điệu thoải mái nói: “Là anh à.” Lục Phù khẽ cau mày, hỏi lại lần nữa: “Em hỏi thăm về tôi làm gì?”
Phương Lê Nhân chăm chú nhìn anh một giây rưỡi, trong lúc này, cô muốn lao tới tát anh một cái, sau đó túm lấy cổ áo anh mà hỏi: Đồ khốn nạn, mặc quần vào là không nhận người quen nữa à, con mẹ nó anh nói gì đi!
Cô rất biết ơn bộ óc bình tĩnh và nhanh nhạy của mình vì đã có thể nghĩ ra một lý do hợp lý trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. "À, anh còn chưa đưa cho tôi bức ảnh Dương Mộ Vân và Tiểu Lục Gia mà lần trước tôi nhờ anh chụp!" Cô đưa bàn tay bẩn thỉu của mình ra rồi nói: "Đưa nó cho tôi đi, đúng lúc hôm nay cần đến."
Lục Phù cúi đầu nhìn xuống tay cô, lông mi phủ bóng lên mặt: “Chỉ vì chuyện này à?” Phương Lê Nhân nhìn anh, nhướng mày: “Còn chuyện khác sao?”
Anh đứng yên tại chỗ, nhếch khóe miệng lên như thể tò mò: “Tại sao cô luôn tìm mọi cách để chụp được bằng chứng Dương Mộ Vân ngoại tình?” Trong câu hỏi này có rất nhiều điều, không giống thứ mà anh quan tâm đến. Phương Lê Nhân ngạc nhiên, nhất thời không nói nên lời.
Đối mặt với sự im lặng của cô, ánh mắt Lục Phù dưới ánh trăng có chút lạnh lùng, khóe miệng có chút mỉa mai: “Chẳng lẽ là để đạt được mục đích riêng tư thầm kín nào đó của cô sao?” Trái tim của Phương Lê Nhân khó chịu giống như có một chiếc búa nhỏ đập vào, cô tỏ vẻ buồn cười và hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như sau khi phá hủy mối quan hệ giữa cô ấy và Chu Gia Hàn, cô sẽ thuận tiện thay chỗ cô ấy." Anh dường như chỉ thuận miệng đưa ra một ví dụ, nhưng nụ cười trên khóe môi lại nhạt dần sau khi nói xong, vẻ mặt vô cảm mà nhún vai, “Chỉ là suy đoán, cô xem như tôi đang đùa là được.”
Phương Lê Nhân cứng đờ tại chỗ, trong đôi mắt đen láy của cô có thứ gì đó nhấp nháy, đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm: "Có liên quan—gì đến anh không?" Cơ mắt Lục Phù giật giật, vẻ mặt cảm thán nói: "Tôi không quan tâm đến việc phê phán đạo đức, chẳng qua là nể phục sự nhiệt huyết hết mình của cô."
Trong đại sảnh tiếng trò chuyện rất sôi nổi, điều khiến cô yên tâm là ở đây không có người khác, bình thường cũng sẽ không có người đến. Vì vậy khi giọng nói quen thuộc đó vang lên trước mặt cô, cô cứ tưởng mình đã nhìn thấy ma: "Cô tìm người hỏi thăm tôi làm gì?"
Phương Lê Nhân ngẩng đầu lên khỏi cành cây, đối diện với ánh mắt kia, cô dụi dụi hai mắt, lại dùng lực dụi thêm lần nữa, thế là trên mí mắt sạch sẽ chợt xuất hiện một mảng vàng xanh.
Lục Phù: "..." Mỗi lần gặp nhau, cô luôn làm điều gì đó lạ mắt.
Phương Lê Nhân nhìn bóng dáng cao lớn đứng giữa ánh sáng và bóng tối dưới ánh trăng, tâm trạng có chút phức tạp. Nhìn thấy anh vẫn đẹp trai phóng khoáng như ngày nào, thậm chí bởi vì trang phục chỉnh tề mà càng tăng thêm khí chất nhân mô cẩu dạng, tâm trạng của cô càng trở nên phức tạp hơn.
(Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)
Hóa ra đây chính là cảm giác khi đối mặt với một tên cặn bã bội tình bạc nghĩa, rõ ràng tức giận nhưng lại không cam lòng, lại càng không muốn anh nhìn thấy điều đó.
Cô đứng dậy, vuốt thẳng tà váy nhăn nheo, giọng điệu thoải mái nói: “Là anh à.” Lục Phù khẽ cau mày, hỏi lại lần nữa: “Em hỏi thăm về tôi làm gì?”
Phương Lê Nhân chăm chú nhìn anh một giây rưỡi, trong lúc này, cô muốn lao tới tát anh một cái, sau đó túm lấy cổ áo anh mà hỏi: Đồ khốn nạn, mặc quần vào là không nhận người quen nữa à, con mẹ nó anh nói gì đi!
Cô rất biết ơn bộ óc bình tĩnh và nhanh nhạy của mình vì đã có thể nghĩ ra một lý do hợp lý trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. "À, anh còn chưa đưa cho tôi bức ảnh Dương Mộ Vân và Tiểu Lục Gia mà lần trước tôi nhờ anh chụp!" Cô đưa bàn tay bẩn thỉu của mình ra rồi nói: "Đưa nó cho tôi đi, đúng lúc hôm nay cần đến."
Lục Phù cúi đầu nhìn xuống tay cô, lông mi phủ bóng lên mặt: “Chỉ vì chuyện này à?” Phương Lê Nhân nhìn anh, nhướng mày: “Còn chuyện khác sao?”
Anh đứng yên tại chỗ, nhếch khóe miệng lên như thể tò mò: “Tại sao cô luôn tìm mọi cách để chụp được bằng chứng Dương Mộ Vân ngoại tình?” Trong câu hỏi này có rất nhiều điều, không giống thứ mà anh quan tâm đến. Phương Lê Nhân ngạc nhiên, nhất thời không nói nên lời.
Đối mặt với sự im lặng của cô, ánh mắt Lục Phù dưới ánh trăng có chút lạnh lùng, khóe miệng có chút mỉa mai: “Chẳng lẽ là để đạt được mục đích riêng tư thầm kín nào đó của cô sao?” Trái tim của Phương Lê Nhân khó chịu giống như có một chiếc búa nhỏ đập vào, cô tỏ vẻ buồn cười và hỏi: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như sau khi phá hủy mối quan hệ giữa cô ấy và Chu Gia Hàn, cô sẽ thuận tiện thay chỗ cô ấy." Anh dường như chỉ thuận miệng đưa ra một ví dụ, nhưng nụ cười trên khóe môi lại nhạt dần sau khi nói xong, vẻ mặt vô cảm mà nhún vai, “Chỉ là suy đoán, cô xem như tôi đang đùa là được.”
Phương Lê Nhân cứng đờ tại chỗ, trong đôi mắt đen láy của cô có thứ gì đó nhấp nháy, đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm: "Có liên quan—gì đến anh không?" Cơ mắt Lục Phù giật giật, vẻ mặt cảm thán nói: "Tôi không quan tâm đến việc phê phán đạo đức, chẳng qua là nể phục sự nhiệt huyết hết mình của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất