Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 49: Mang Thai Thì Tôi Nuôi

Trước Sau
Khoảnh khắc vừa rồi đã để lại một bóng ma tâm lý mạnh mẽ trong cô. Lục Phù ăn mấy cái tát vào mặt mới nắm được cổ tay cô, giữ chặt cả hai tay, cau mày dỗ dành: “Không có nứt, vừa rồi em tiết rất nhiều dâm thủy, có tác dụng bôi trơn nên tôi tiến vào khá thuận lợi.”

Phương Lê Nhân vừa khóc vừa đỏ mặt: "Nứt rồi! Nứt rồi! Ôi huhu, bị anh xé nát mất rồi!"

Anh bất đắc dĩ mềm giọng: "Thật sự không có. Nhìn xem, em vẫn ổn mà." Anh nín thở chịu đựng, đến mức cuộn chặt nắm đấm, di chuyển quanh huyệt khẩu nhớp nháp và ướt át của Phương Lê Nhân, anh không biết mình đã chạm vào đâu, cô đột nhiên hít sâu một hơi: "Chính là chỗ này, đau quá!"

Yết hầu của Lục Phù nhấp nhô lên xuống, đây gần như là sự khép nép mềm mỏng lớn nhất của anh: "Đừng sợ, sẽ sớm ổn thôi! Tôi giúp em xoa xoa là không đau nữa!" Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn chỗ đó, xem như lấy lòng.

Phương Lê Nhân không để bản thân bị anh thao túng, cô quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của chính mình, mím môi khóc lóc trách cứ: "Đồ cầm thú nhà anh! Đau như thế còn muốn cắm vào tôi! Anh nhìn đi, tôi bị anh hành hạ thành bộ dạng gì đây!"

Cô chật vật ngồi dậy, dang rộng hai chân ra cho anh xem tình trạng bi thảm của mình. Ngoại trừ chất lỏng màu trắng, nơi đó thực sự có màu đỏ tươi, thoang thoảng mùi máu, nguồn xuân thủy dồi dào ban đầu đã cạn kiệt, trông đáng thương vô cùng.

Lục Phù thở dài trong lòng, không biết phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể cưỡng lại ham muốn của mình, anh bế cô vào phòng tắm với cự vật đang cương cứng. Xả nước ấm vào bồn tắm, anh ôm cô ngồi xuống, lau sạch vết bẩn giữa hai chân cô từng chút một.

Phương Lê Nhân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều trước hành động nhẹ nhàng của anh, thay vào đó lại cảm thấy có chút đồng cảm với gậy thịt căng cứng đang ép vào lưng mình. Nhưng cô không dám nói thẳng ra, sợ anh lại lợi dụng được voi đòi tiên.

Hơn nữa, cô cảm thấy tình huống này dù sao cũng là lỗi của anh, nghĩ đến ngày mình bị bỏ lại ở hội quán suối nước nóng, nói trong lòng không có tí oán trách nào là nói dối: “Hừ, ai bảo lần trước tôi say rượu anh bỏ rơi tôi? Nếu không sẽ không đau như thế này!"



Lục Phù trầm mặc hai giây: "Cô căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Tôi nhớ rõ nha.” Phương Lê Nhân bĩu môi tủi thân, “Anh quấy rối tôi… Nhưng quấy rối được giữa chừng, không biết anh chết dí ở đâu!” Cô thấp giọng nói câu cuối cùng, sợ anh sẽ tức giận. Lục Phù từ phía sau ôm chặt cô, cuối cùng không nói gì.

Quên đi, dù không có lương tâm nhưng cô vẫn nhớ rõ nhờ người hỏi thăm về anh. Anh không rộng lượng, nhưng anh sẽ không làm khó chính mình. Anh không muốn đi sâu vào vấn đề, muốn buông tha chính mình, cũng buông tha cả cô. Sau này chỉ cần giám sát chặt chẽ hơn là được.

Khi anh lau khô người rồi bế cô vào phòng ngủ, thuốc chống viêm và giảm đau mà anh nhờ người mang đến đã đặt sẵn ở đầu giường. Lục Phù bảo cô dạng chân ra, bôi thuốc mỡ lên đầu ngón tay rồi cho vào xoa bóp. Cô lặng lẽ thở dốc. Lục Phù khẽ cau mày: “Còn đau sao?”

Anh suy nghĩ một lúc, ôm cô vào lòng, để cô nằm trên người anh rồi nhấc một chân lên. Điều này giúp anh dễ dàng bôi thuốc cho cô bằng một tay, tay còn lại tiện thể xoa nắn ngực và eo cô để chuyển hướng sự chú ý của cô.

Dưới động tác của anh, Phương Lê Nhân phát ra một tiếng rên khe khẽ, Lục Phù không nhịn được buông núm vú đỏ hồng mà anh đang mút cắn ra, xoay người hôn lên môi cô, hai đầu lưỡi quấn vào nhau phát ra tiếng "chụt chụt", cô vòng tay quấn lấy cổ anh.

"Thuốc đã bị cuốn trôi." Anh đột nhiên nói. “Cái gì?” Phương Lê Nhân cuối cùng cũng nhận ra ái dịch từ phần thân dưới của mình lại chảy ra. Cây gậy thịt kia vẫn còn cứng, căng phồng và nóng hơn lúc mới tắm. Cô cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Vào đi.”

Cô tưởng anh không nghe thấy, nhưng giây tiếp theo cô đã bị anh đè chặt bên dưới.

Phương Lê Nhân có chút hoảng hốt: “Tôi không có bao cao su, anh có không?” Nơi này của Lục Phù sao mà có mấy thứ đó được? Nhưng anh không hề do dự dù chỉ một giây, khàn giọng nói: “Nếu em mang thai thì cứ sinh ra, tôi nuôi.” Vừa dứt lời anh liền cắm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau