Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 11:
"Chân Chân, Chân Chân, mẹ cháu sao rồi? Có cần thím vào xem không?"
Diêu Chân Chân quay lại ra hiệu "Suỵt", bảo các em đừng nói gì.
Tiểu Quân và Tinh Tinh đều lấy tay nhỏ che miệng, cùng nhau gật đầu, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, Diêu Chân Chân nhìn mà cong cả mắt.
"Thím ơi, hôm qua bác sĩ Ngô nói, nói mẹ cháu phải đến huyện xác nhận một chút..."
Diêu Chân Chân mở hé cửa, không để Trương Ái Hồng nhìn thấy tình hình bên trong nhưng có thể thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Diêu Chân Chân.
"Xác nhận cái gì?"
Trương Ái Hồng giật mình, lo lắng hỏi.
"Cháu cũng không biết..."
Diêu Chân Chân đưa tay dụi mắt, những giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
"Thím ơi, chúng cháu thực sự hết tiền rồi, thím có thể cho cháu vay thêm năm mươi đồng không, đợi khi bệnh của mẹ cháu thuyên giảm, châu và các em sẽ làm trâu làm ngựa cho thím..."
Diêu Chân Chân nắm lấy tay Trương Ái Hồng, gần như muốn quỳ xuống.
Đứa trẻ trông thật đáng thương, những người dân làng đi ngang qua đều dừng lại.
"Chân Chân, hay là dì cho con ít tiền nhé."
"Nhà dì cũng có."
"Dì cũng góp một ít."
Người dân làng càng nhiệt tình, Trương Ái Hồng càng tỏ ra lạnh nhạt, huống hồ nhà Trương Ái Hồng là một trong những hộ giàu có hiếm hoi trong làng, ăn mặc chẳng thiếu thứ gì.
Đột nhiên Trương Ái Hồng bị mọi người chỉ trích, bà ta mặt mày xanh mét, từ trong người đếm ra năm tờ tiền đoàn kết, nghiến răng nói:
"Mẹ cháu không khỏe, cháu mau đưa đi khám đi. Nếu cháu còn cần tiền, thím hai cho cháu, nhớ là không dùng hết thì trả lại cho thím đấy!"
Diêu Chân Chân ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng nghĩ rằng trả lại là không thể rồi, thậm chí có thể cả người cũng không thây đâu nữa.
Diêu Chân Chân mượn xe bò của dì Lưu đến huyện, Trần Thục Phân trang điểm rất trắng, trông sắc mặt thực sự không được tốt, những người nhìn thấy bà đều không khỏi thở dài.
"Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
Diêu Chân Chân đi trước kéo xe, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Trần Thục Phân.
Lần này đến huyện, Diêu Chân Chân muốn tìm một nơi có thể ở lại, còn muốn đưa Trần Thục Phân đến bệnh viện huyện khám, không biết mẹ là do thiếu dinh dưỡng mà sinh bệnh hay là do làm việc vất vả quanh năm mà sinh bệnh.
Dù sao cũng phải khám mới yên tâm được.
Diêu Chân Chân vừa nói, vừa có thể cảm nhận rõ ràng con cá bạc nhỏ trong cổ đang nóng lên, chưa kịp nghĩ ngợi thì nghe Trần Thục Phân nói:
"Tốt hơn nhiều rồi, ban đầu mẹ thấy trong lòng nghẹn một hơi, bây giờ thì thấy dễ chịu hơn nhiều rồi."
Trần Thục Phân không nói sai, từ khi ra khỏi nhà đó, bà cảm thấy cả người ngày càng thoải mái hơn.
Diêu Chân Chân cười, động tác kéo xe càng thêm nhẹ nhàng.
….
Bệnh viện huyện không có nhiều người, lúc này không phải ai cũng có tiền đến bệnh viện, bác sĩ khám bệnh cho Trần Thục Phân trông đã lớn tuổi, ông ấy kiểm tra cẩn thận, khẳng định:
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi."
Diêu Chân Chân trợn tròn mắt, đồng tử rung lên.
Mẹ đã bệnh đến mức không đứng dậy nổi, vậy mà trong miệng bác sĩ lại chỉ là cảm lạnh thông thường?!
"Theo kết quả kiểm tra thì là như vậy."
Bác sĩ già đỡ mắt kính, không vui nói.
Diêu Chân Chân quay lại ra hiệu "Suỵt", bảo các em đừng nói gì.
Tiểu Quân và Tinh Tinh đều lấy tay nhỏ che miệng, cùng nhau gật đầu, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, Diêu Chân Chân nhìn mà cong cả mắt.
"Thím ơi, hôm qua bác sĩ Ngô nói, nói mẹ cháu phải đến huyện xác nhận một chút..."
Diêu Chân Chân mở hé cửa, không để Trương Ái Hồng nhìn thấy tình hình bên trong nhưng có thể thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Diêu Chân Chân.
"Xác nhận cái gì?"
Trương Ái Hồng giật mình, lo lắng hỏi.
"Cháu cũng không biết..."
Diêu Chân Chân đưa tay dụi mắt, những giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
"Thím ơi, chúng cháu thực sự hết tiền rồi, thím có thể cho cháu vay thêm năm mươi đồng không, đợi khi bệnh của mẹ cháu thuyên giảm, châu và các em sẽ làm trâu làm ngựa cho thím..."
Diêu Chân Chân nắm lấy tay Trương Ái Hồng, gần như muốn quỳ xuống.
Đứa trẻ trông thật đáng thương, những người dân làng đi ngang qua đều dừng lại.
"Chân Chân, hay là dì cho con ít tiền nhé."
"Nhà dì cũng có."
"Dì cũng góp một ít."
Người dân làng càng nhiệt tình, Trương Ái Hồng càng tỏ ra lạnh nhạt, huống hồ nhà Trương Ái Hồng là một trong những hộ giàu có hiếm hoi trong làng, ăn mặc chẳng thiếu thứ gì.
Đột nhiên Trương Ái Hồng bị mọi người chỉ trích, bà ta mặt mày xanh mét, từ trong người đếm ra năm tờ tiền đoàn kết, nghiến răng nói:
"Mẹ cháu không khỏe, cháu mau đưa đi khám đi. Nếu cháu còn cần tiền, thím hai cho cháu, nhớ là không dùng hết thì trả lại cho thím đấy!"
Diêu Chân Chân ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng nghĩ rằng trả lại là không thể rồi, thậm chí có thể cả người cũng không thây đâu nữa.
Diêu Chân Chân mượn xe bò của dì Lưu đến huyện, Trần Thục Phân trang điểm rất trắng, trông sắc mặt thực sự không được tốt, những người nhìn thấy bà đều không khỏi thở dài.
"Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
Diêu Chân Chân đi trước kéo xe, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Trần Thục Phân.
Lần này đến huyện, Diêu Chân Chân muốn tìm một nơi có thể ở lại, còn muốn đưa Trần Thục Phân đến bệnh viện huyện khám, không biết mẹ là do thiếu dinh dưỡng mà sinh bệnh hay là do làm việc vất vả quanh năm mà sinh bệnh.
Dù sao cũng phải khám mới yên tâm được.
Diêu Chân Chân vừa nói, vừa có thể cảm nhận rõ ràng con cá bạc nhỏ trong cổ đang nóng lên, chưa kịp nghĩ ngợi thì nghe Trần Thục Phân nói:
"Tốt hơn nhiều rồi, ban đầu mẹ thấy trong lòng nghẹn một hơi, bây giờ thì thấy dễ chịu hơn nhiều rồi."
Trần Thục Phân không nói sai, từ khi ra khỏi nhà đó, bà cảm thấy cả người ngày càng thoải mái hơn.
Diêu Chân Chân cười, động tác kéo xe càng thêm nhẹ nhàng.
….
Bệnh viện huyện không có nhiều người, lúc này không phải ai cũng có tiền đến bệnh viện, bác sĩ khám bệnh cho Trần Thục Phân trông đã lớn tuổi, ông ấy kiểm tra cẩn thận, khẳng định:
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi."
Diêu Chân Chân trợn tròn mắt, đồng tử rung lên.
Mẹ đã bệnh đến mức không đứng dậy nổi, vậy mà trong miệng bác sĩ lại chỉ là cảm lạnh thông thường?!
"Theo kết quả kiểm tra thì là như vậy."
Bác sĩ già đỡ mắt kính, không vui nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất