Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 38:
Cảm nhận được sự an ủi của con gái, Trần Thục Phân cười cười, lại lấy lại tinh thần.
…
Diêu Quế Hương không chịu đi học nữa.
Kể từ ngày gặp tên đàn ông đó, Diêu Quế Hương lại gặp lại người đàn ông đó một lần nữa vào lúc tan học.
Thấy cô, người đàn ông còn vui vẻ vẫy tay chào cô.
Diêu Quế Hương che mặt chạy về nhà thật nhanh, mặc cho ánh mắt khác thường của các bạn học.
Thấy Trương Ái Hồng đang dọn dẹp trong nhà, Diêu Quế Hương tức giận hỏi:
"Mẹ, mẹ vẫn chưa đến nhà cậu à? Không phải nói là sẽ giới thiệu người đó cho các chị họ sao?"
Đây là cách mà cả nhà họ nghĩ ra.
Xoay một vòng tiền không vay được, Diêu Vĩ Dân nói sẽ giới thiệu người đàn ông đó cho cháu gái nhà chị dâu Trương Ái Hồng, lúc đó Trương Ái Hồng đồng ý nửa vời.
Diêu Quế Hương nhắc đến chuyện này, không hề cảm thấy áy náy.
Theo như cốt truyện trong sách, hai người chị họ vốn cũng chỉ lấy hai người đàn ông bình thường, bất kể lần này ai kết đôi với người đàn ông này, ít nhất khi lấy chồng sẽ không thiếu tiền. Nếu dỗ dành được người đàn ông đó, biết đâu cuộc sống còn tốt hơn cả kiếp trước.
Nhưng nhìn sắc mặt không mấy vui của Trương Ái Hồng, Diêu Quế Hương đoán được trong lòng Trương Ái Hồng không thoải mái.
Cô suy nghĩ một lúc rồi khuyên nhủ:
"Mẹ, bây giờ mẹ không có việc làm, bác cả cũng không có việc làm, hai người cũng ngang nhau thôi. Nhưng con thì khác, cô giáo nói con học giỏi, sau này rất có hy vọng thi đỗ đại học. Chỉ cần con thi đỗ đại học, mẹ sẽ là mẹ của sinh viên đại học, sẽ ngẩng cao đầu trước mặt bác cả!"
Thực ra Diêu Quế Hương không biết giữa Trần Thục Phân và mẹ cô có mâu thuẫn gì nhưng cô có thể chắc chắn rằng Trương Ái Hồng rất không ưa Trần Thục Phân, luôn mơ ước được đè đầu Trần Thục Phân.
Nếu không phải vì lý do này, lúc trước khi cả nhà bác cả ở nhà họ, mẹ cô cũng không đến nỗi hà khắc với mấy đứa Diêu Chân chân.
Nhưng Diêu Quế Hương cũng không thích Diêu Chân Chân.
Khi Diêu Chân Chân mới chuyển đến, bác cả vẫn còn sống, mặc dù nhà Diêu Chân Chân đã bị đóng cửa nhưng bác cả vẫn đối xử với cô rất tốt, sẽ dạy Diêu Chân Chân toán, rồi kể chuyện cho Tiểu Quân và Tinh Tinh nghe.
Lúc đó, Diêu Quế Hương không ít lần lén lút ghen tị với Diêu Chân Chân, cô từng âm thầm nghĩ, giá mà bác cả là cha mình thì tốt biết mấy, nếu không thì hãy để cha cô trở nên chu đáo và nhẫn nại như bác cả.
Đến khi bác cả mất, chút ghen tị trong lòng Diêu Quế Hương lập tức tan biến.
Sau đó, cuộc sống gia đình cô ngày càng tốt hơn, chị em Diêu Chân chân vẫn sống trong chuồng lợn thấp bé ở phía sau, Diêu Quế Hương có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời, thỉnh thoảng thấy họ không có cơm ăn, cô cũng sẽ lén đưa một ít đồ ăn, thương hại họ.
Nghe lời hùng hồn của con gái bên tai, Trương Ái Hồng dừng tay dọn dẹp, nhìn con gái một lúc rồi thở dài. "Nhà mình còn bánh kẹo lần trước cân không? Con lấy hết đi, mẹ con mình đến thăm bà ngoại."
…
Diêu Quế Hương không chịu đi học nữa.
Kể từ ngày gặp tên đàn ông đó, Diêu Quế Hương lại gặp lại người đàn ông đó một lần nữa vào lúc tan học.
Thấy cô, người đàn ông còn vui vẻ vẫy tay chào cô.
Diêu Quế Hương che mặt chạy về nhà thật nhanh, mặc cho ánh mắt khác thường của các bạn học.
Thấy Trương Ái Hồng đang dọn dẹp trong nhà, Diêu Quế Hương tức giận hỏi:
"Mẹ, mẹ vẫn chưa đến nhà cậu à? Không phải nói là sẽ giới thiệu người đó cho các chị họ sao?"
Đây là cách mà cả nhà họ nghĩ ra.
Xoay một vòng tiền không vay được, Diêu Vĩ Dân nói sẽ giới thiệu người đàn ông đó cho cháu gái nhà chị dâu Trương Ái Hồng, lúc đó Trương Ái Hồng đồng ý nửa vời.
Diêu Quế Hương nhắc đến chuyện này, không hề cảm thấy áy náy.
Theo như cốt truyện trong sách, hai người chị họ vốn cũng chỉ lấy hai người đàn ông bình thường, bất kể lần này ai kết đôi với người đàn ông này, ít nhất khi lấy chồng sẽ không thiếu tiền. Nếu dỗ dành được người đàn ông đó, biết đâu cuộc sống còn tốt hơn cả kiếp trước.
Nhưng nhìn sắc mặt không mấy vui của Trương Ái Hồng, Diêu Quế Hương đoán được trong lòng Trương Ái Hồng không thoải mái.
Cô suy nghĩ một lúc rồi khuyên nhủ:
"Mẹ, bây giờ mẹ không có việc làm, bác cả cũng không có việc làm, hai người cũng ngang nhau thôi. Nhưng con thì khác, cô giáo nói con học giỏi, sau này rất có hy vọng thi đỗ đại học. Chỉ cần con thi đỗ đại học, mẹ sẽ là mẹ của sinh viên đại học, sẽ ngẩng cao đầu trước mặt bác cả!"
Thực ra Diêu Quế Hương không biết giữa Trần Thục Phân và mẹ cô có mâu thuẫn gì nhưng cô có thể chắc chắn rằng Trương Ái Hồng rất không ưa Trần Thục Phân, luôn mơ ước được đè đầu Trần Thục Phân.
Nếu không phải vì lý do này, lúc trước khi cả nhà bác cả ở nhà họ, mẹ cô cũng không đến nỗi hà khắc với mấy đứa Diêu Chân chân.
Nhưng Diêu Quế Hương cũng không thích Diêu Chân Chân.
Khi Diêu Chân Chân mới chuyển đến, bác cả vẫn còn sống, mặc dù nhà Diêu Chân Chân đã bị đóng cửa nhưng bác cả vẫn đối xử với cô rất tốt, sẽ dạy Diêu Chân Chân toán, rồi kể chuyện cho Tiểu Quân và Tinh Tinh nghe.
Lúc đó, Diêu Quế Hương không ít lần lén lút ghen tị với Diêu Chân Chân, cô từng âm thầm nghĩ, giá mà bác cả là cha mình thì tốt biết mấy, nếu không thì hãy để cha cô trở nên chu đáo và nhẫn nại như bác cả.
Đến khi bác cả mất, chút ghen tị trong lòng Diêu Quế Hương lập tức tan biến.
Sau đó, cuộc sống gia đình cô ngày càng tốt hơn, chị em Diêu Chân chân vẫn sống trong chuồng lợn thấp bé ở phía sau, Diêu Quế Hương có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời, thỉnh thoảng thấy họ không có cơm ăn, cô cũng sẽ lén đưa một ít đồ ăn, thương hại họ.
Nghe lời hùng hồn của con gái bên tai, Trương Ái Hồng dừng tay dọn dẹp, nhìn con gái một lúc rồi thở dài. "Nhà mình còn bánh kẹo lần trước cân không? Con lấy hết đi, mẹ con mình đến thăm bà ngoại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất