Nữ Phụ Mạt Thế Bật Hack Đánh Cực Phẩm
Chương 14:
Một tên côn đồ tóc vàng đột nhiên tiến lên, đưa tay định túm cô, "Cô..."
"Á!!!"
Cùng với một tia máu bắn vào mặt, Lâm Chi Chi sợ hãi che miệng lùi lại.
Sở Thanh giẫm một chân lên người tên côn đồ, con dao găm đâm vào cánh tay hắn ta, hắn ta đau đớn co giật trên mặt đất, gần như ngất đi.
Cô rút con dao găm ra, "Xin lỗi, phản ứng theo bản năng thôi."
Cả siêu thị im lặng đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tất cả mọi người đều trợn mắt kinh hoàng nhìn cô gái, con dao nhuốm máu, ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt xinh đẹp tạo thành sự tương phản rõ rệt, mọi người vô thức nín thở.
"Đại ca cứu em!" Người trên mặt đất đau đớn giãy giụa co giật.
Bọn côn đồ đều nuốt nước bọt, lần đầu tiên nhìn thấy một cô nhóc có thân thủ tốt như vậy, nhưng nghĩ đến việc dù cô ấy có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ một đám người còn đánh không lại một con nhóc con sao!?
"Mẹ kiếp mày--"
Một tên côn đồ vừa giơ gậy sắt trong tay lên thì đột nhiên bị kéo ngược lại, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là đại lão của mình.
Gã đàn ông xăm trổ ra hiệu cho mấy người, rồi cười nhìn Sở Thanh, "Xin lỗi, thằng em tôi vụng về quen rồi, nên chỉnh đốn lại!"
Những người khác đều không ngờ rằng hắn lại chịu khuất phục trước một cô nhóc, nhất thời đều la hét lên, "Đai ca, chúng ta--"
"Câm hết mồm cho tao! Bây giờ là lúc nào rồi, còn bắt nạt con gái nhà lành, ai mà nói thêm câu nữa thì tao quẳng ra ngoài cho bọn tang thi ăn!" Hắn trừng mắt.
Mọi người lập tức im bặt, chỉ còn cách ngoan ngoãn kéo người bị thương lại, không nhìn thì không biết, cánh tay đó đã rụng mất một nửa thịt.
Một cô nhóc mà lại có thể có sức lực lớn như vậy, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Những người khác trong siêu thị cũng đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, mặc dù đều là đến để tránh nạn, nhưng bọn côn đồ kia dựa vào việc đông người đã sớm chiếm giữ nơi đây, còn không cho họ lấy đồ ăn, nếu có ai không nghe lời sẽ bị ném ra ngoài cho bọn tang thi ăn, dần dần cũng không ai dám phản kháng.
"Á!!!"
Cùng với một tia máu bắn vào mặt, Lâm Chi Chi sợ hãi che miệng lùi lại.
Sở Thanh giẫm một chân lên người tên côn đồ, con dao găm đâm vào cánh tay hắn ta, hắn ta đau đớn co giật trên mặt đất, gần như ngất đi.
Cô rút con dao găm ra, "Xin lỗi, phản ứng theo bản năng thôi."
Cả siêu thị im lặng đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tất cả mọi người đều trợn mắt kinh hoàng nhìn cô gái, con dao nhuốm máu, ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt xinh đẹp tạo thành sự tương phản rõ rệt, mọi người vô thức nín thở.
"Đại ca cứu em!" Người trên mặt đất đau đớn giãy giụa co giật.
Bọn côn đồ đều nuốt nước bọt, lần đầu tiên nhìn thấy một cô nhóc có thân thủ tốt như vậy, nhưng nghĩ đến việc dù cô ấy có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ một đám người còn đánh không lại một con nhóc con sao!?
"Mẹ kiếp mày--"
Một tên côn đồ vừa giơ gậy sắt trong tay lên thì đột nhiên bị kéo ngược lại, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là đại lão của mình.
Gã đàn ông xăm trổ ra hiệu cho mấy người, rồi cười nhìn Sở Thanh, "Xin lỗi, thằng em tôi vụng về quen rồi, nên chỉnh đốn lại!"
Những người khác đều không ngờ rằng hắn lại chịu khuất phục trước một cô nhóc, nhất thời đều la hét lên, "Đai ca, chúng ta--"
"Câm hết mồm cho tao! Bây giờ là lúc nào rồi, còn bắt nạt con gái nhà lành, ai mà nói thêm câu nữa thì tao quẳng ra ngoài cho bọn tang thi ăn!" Hắn trừng mắt.
Mọi người lập tức im bặt, chỉ còn cách ngoan ngoãn kéo người bị thương lại, không nhìn thì không biết, cánh tay đó đã rụng mất một nửa thịt.
Một cô nhóc mà lại có thể có sức lực lớn như vậy, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Những người khác trong siêu thị cũng đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, mặc dù đều là đến để tránh nạn, nhưng bọn côn đồ kia dựa vào việc đông người đã sớm chiếm giữ nơi đây, còn không cho họ lấy đồ ăn, nếu có ai không nghe lời sẽ bị ném ra ngoài cho bọn tang thi ăn, dần dần cũng không ai dám phản kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất