Nữ Phụ Mạt Thế Bật Hack Đánh Cực Phẩm
Chương 46:
"Cô nghỉ ngơi đi, một mình tôi trông là được."
Đột nhiên có giọng nói bình thản truyền đến, nến đã tắt, trong bóng tối chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào, Sở Thanh không nhúc nhích, "Cảm ơn, tôi chưa buồn ngủ."
Trong bóng tối mơ hồ, mái tóc dài của cô gái hơi ướt, tùy ý vắt ra sau tai, ngũ quan tinh xảo diễm lệ đó không giống với cảm giác tấn công mà Dịch Hoạ mang lại, ngược lại còn toát lên vẻ kinh diễm dưới sự tĩnh lặng, chỉ cần nhìn thêm vài lần là không thể rời mắt.
Chu Vân Khuê từ từ nhắm mắt lại, giọng nói trầm xuống một chút, "Tùy cô."
Sự im lặng vẫn tiếp tục, mãi đến nửa đêm trên lầu mới có chút động tĩnh, Dịch Hoạ nói là không ngủ được nên muốn thay Chu Vân Khuê canh nửa đêm, sau đó hắn ta cũng không cố chấp, rất nhanh đã lên lầu.
Sở Thanh đoán rằng đối phương sắp sửa lộ ra mục đích thực sự, quả nhiên chỉ vài phút sau, người đã ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, ngay sau đó một chai nước khoáng được đưa tới.
"Đây là nước dị năng do tôi tự chế, chắc sẽ ngon hơn mấy loại nước tinh khiết kia." Dịch Hoạ nói một cách hào phóng.
Nữ phụ trọng sinh tuy có thù tất báo, nhưng không phải là kiểu tính cách thấy người là ra tay, Sở Thanh thuận thế nhận lấy chai nước, uống tượng trưng một ngụm, quả thực không giống với nước bình thường.
Như đoán được điều gì, ánh mắt cô dần có chút thay đổi, nhưng trong đêm tối không nhìn rõ lắm.
"Tôi cũng không phải là người thích vòng vo tam quốc, nên có gì cứ nói thẳng, cô đừng ngại."
Dịch Hoạ cười, đổi tư thế ngồi, ánh mắt sáng quắc nhìn người trước mặt, "Bây giờ hoàn cảnh tận thế rất khó khăn, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng tôi thấy cô và tôi có tính cách giống nhau, nếu các cô có thể gia nhập đội của tôi, tôi tin rằng chúng ta có thể trở thành đồng đội rất tốt."
Trong bóng tối một phiến tĩnh lặng, Dịch Hoạ đúng là rất ít khi nhiệt tình với một ai đó như vậy, từ khi trọng sinh cô ta đã biết rằng trên đời này không thể tin tưởng ai, chỉ có bản thân mình mới có thể dựa vào, nhưng Sở Thanh lại cho cô ta một cảm giác rất kỳ lạ, suy nghĩ rất lâu cô ta mới hiểu ra, đối phương dường như chính là đồng đội mà cô ta luôn mơ ước.
Đột nhiên có giọng nói bình thản truyền đến, nến đã tắt, trong bóng tối chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào, Sở Thanh không nhúc nhích, "Cảm ơn, tôi chưa buồn ngủ."
Trong bóng tối mơ hồ, mái tóc dài của cô gái hơi ướt, tùy ý vắt ra sau tai, ngũ quan tinh xảo diễm lệ đó không giống với cảm giác tấn công mà Dịch Hoạ mang lại, ngược lại còn toát lên vẻ kinh diễm dưới sự tĩnh lặng, chỉ cần nhìn thêm vài lần là không thể rời mắt.
Chu Vân Khuê từ từ nhắm mắt lại, giọng nói trầm xuống một chút, "Tùy cô."
Sự im lặng vẫn tiếp tục, mãi đến nửa đêm trên lầu mới có chút động tĩnh, Dịch Hoạ nói là không ngủ được nên muốn thay Chu Vân Khuê canh nửa đêm, sau đó hắn ta cũng không cố chấp, rất nhanh đã lên lầu.
Sở Thanh đoán rằng đối phương sắp sửa lộ ra mục đích thực sự, quả nhiên chỉ vài phút sau, người đã ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, ngay sau đó một chai nước khoáng được đưa tới.
"Đây là nước dị năng do tôi tự chế, chắc sẽ ngon hơn mấy loại nước tinh khiết kia." Dịch Hoạ nói một cách hào phóng.
Nữ phụ trọng sinh tuy có thù tất báo, nhưng không phải là kiểu tính cách thấy người là ra tay, Sở Thanh thuận thế nhận lấy chai nước, uống tượng trưng một ngụm, quả thực không giống với nước bình thường.
Như đoán được điều gì, ánh mắt cô dần có chút thay đổi, nhưng trong đêm tối không nhìn rõ lắm.
"Tôi cũng không phải là người thích vòng vo tam quốc, nên có gì cứ nói thẳng, cô đừng ngại."
Dịch Hoạ cười, đổi tư thế ngồi, ánh mắt sáng quắc nhìn người trước mặt, "Bây giờ hoàn cảnh tận thế rất khó khăn, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng tôi thấy cô và tôi có tính cách giống nhau, nếu các cô có thể gia nhập đội của tôi, tôi tin rằng chúng ta có thể trở thành đồng đội rất tốt."
Trong bóng tối một phiến tĩnh lặng, Dịch Hoạ đúng là rất ít khi nhiệt tình với một ai đó như vậy, từ khi trọng sinh cô ta đã biết rằng trên đời này không thể tin tưởng ai, chỉ có bản thân mình mới có thể dựa vào, nhưng Sở Thanh lại cho cô ta một cảm giác rất kỳ lạ, suy nghĩ rất lâu cô ta mới hiểu ra, đối phương dường như chính là đồng đội mà cô ta luôn mơ ước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất