Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 180:
Bạch Cảnh đem ba bình chứa dung dịch tăng cường đổ vào trong chén, lô hội biến dị nhanh chóng nhảy vào trong chén, hấp thu hết sạch.
Không tới mấy phút sau, trên người nó tản ra ánh sáng trắng, đầu lá dần dần biến thành màu trắng, nó thuận lợi thăng lên cấp ba.
“Con được lên cấp ba rồi...... Mẹ ơi, con lên cấp ba rồi.”
Lô hội biến dị hưng phấn nhảy nhót trên bàn, tinh thạch để nó thăng tới cấp bốn đã có, hiện tại cũng đã chữa trị xong, nó tin là rất nhanh thôi nó có thể thăng cấp lên cấp bốn.
Đến lúc đó tên hoa ăn thịt người khốn kiếp kia, thậm chí là cả dây tơ hồng cũng không thể sai khiến nó nữa.
Bạch Cảnh nhìn bộ dáng hưng phấn của nó, hài lòng gật đầu, xem ra hiệu quả quả thực không tệ.
Phanh một tiếng, ngoài cửa sổ vang lên tiếng va chạm.
Bạch Cảnh hít sâu một hơi, mở ra cửa sổ: “Dây tơ hồng, hoa ăn thịt người, hai đứa lại đánh nhau à, hôm nay không có một giọt nước xanh nào đâu nhé."
Cô nhìn vườn hoa lúc trước còn sạch sẽ gọn gàng, hiện tại bùn đất vấy đầy xung quanh, thậm chí còn dính lên cả bức tường màu tuyết trắng kia, hai thằng ranh con này đúng là không được dạy dỗ mà.
Nghe Bạch Cảnh nói thế, dây tơ hồng nhanh chóng thu hồi dây leo đang tung loạn xung quanh, nụ hoa của nó căng thẳng, hoa ăn thịt người cũng thu mình lại, ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, giả vờ như mình không làm cái gì hết.
Bạch Cảnh thấy hai cái cây này đã yên tĩnh lại, tức giận đóng cửa sổ lại, không bớt lo được chút nào.
Lan biến dị dùng lá cây cọ vào má cô, ngoan ngoãn mềm mại an ủi cô.
“Mẹ đừng giận.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Bạch Cảnh trở nên ôn nhu, vẫn là lan biến dị ngoan ngoan, xinh ngoan yêu của mẹ.
Cho dù là thời gian lan biến dị lên tới cấp ba cũng không ngắn, nhưng bây giờ nếu muốn thăng lên cấp bốn thì vẫn chưa có tinh thạch.
“Đi đâu tìm bây giờ?”
Bạch Cảnh nhíu mày, lấy tay gõ gõ bàn.
Đúng rồi, cây lục la biến dị kia.
Ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên, lúc ấy có lẽ bởi vì lục la biến dị và lan biến dị cùng một loại dị năng.
Nghĩ vậy, Bạch Cảnh đứng dậy đi về phía khu A, đá đen và tinh thạch thu thập về đều được chất đống ở sân huấn luyện, dự định sau khi kiểm tra xong sẽ phân phối ra, tinh thạch lục sắc hẳn là cũng ở đó.
Đến khu A, cô thấy từng xe từng xe chiến lợi phẩm đang được vận chuyển về phía này. Hàn Kiêu đứng trên sân thể dục đang nói gì đó với Vương Đông Thăng.
Sau khi Vương Đông Thăng bị gọi đến khu đất trống, rất nhanh cũng bị hút vào bí cảnh phòng huấn luyện, đợi đến khi đi ra thì cầm phần thưởng cấp bốn trong tay, cũng là một cái bình.
Chỉ là còn chưa cầm ấm tay đã bị viện sĩ Phạm mang đi.
Hàn Kiêu quay đầu nhìn thấy Bạch Cảnh, nói với Vương Đông Thăng vài câu, bước nhanh tới: “Sao lại tới đây?”
Bạch Cảnh nhìn thấy Hàn Kiêu, vẻ mặt vui vẻ: “Đội trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi anh, tinh thạch từ cây lục la biến dị kia rơi xuống ở đâu? Tôi có việc muốn dùng.”
“Cái kia để chung với đá đen, để tôi đi lấy.”
Hàn Kiêu đi nhanh đến khu vực chất đá đen, từ bên trong lấy ra khối tinh thạch màu xanh lá cây to bằng quả bóng rổ, tinh thạch màu xanh đậm, đậm hơn rất nhiều so với tinh thạch màu xanh lá cây trên Vân Liên Sơn lúc trước.
"Cám ơn đội trưởng, anh giúp tôi nói với Phùng lão một tiếng, lúc phân chia thì không cần chia cho tôi nữa." Bạch Cảnh ôm lấy tinh thạch lục sắc, mặt mày hớn hở: "À đúng rồi, anh có danh sách binh lính không, tôi muốn tìm mấy binh lính đổi bình cho tôi lúc trước để đổi điểm tích lũy qua cho họ."
“Bình?" Ngữ khí Hàn Kiêu nghiêm túc: “Là cái họ lấy từ thạch thất ra sao?”
Bạch Cảnh gật đầu, kể chuyện lô hội biến dị cần chất lỏng bên trong cho hắn nghe, nhưng cô không nói nhiều về tác dụng của chất lỏng đó. Dù sao theo lý mà nói, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vật này, không nên biết rõ chi tiết như vậy.
Không tới mấy phút sau, trên người nó tản ra ánh sáng trắng, đầu lá dần dần biến thành màu trắng, nó thuận lợi thăng lên cấp ba.
“Con được lên cấp ba rồi...... Mẹ ơi, con lên cấp ba rồi.”
Lô hội biến dị hưng phấn nhảy nhót trên bàn, tinh thạch để nó thăng tới cấp bốn đã có, hiện tại cũng đã chữa trị xong, nó tin là rất nhanh thôi nó có thể thăng cấp lên cấp bốn.
Đến lúc đó tên hoa ăn thịt người khốn kiếp kia, thậm chí là cả dây tơ hồng cũng không thể sai khiến nó nữa.
Bạch Cảnh nhìn bộ dáng hưng phấn của nó, hài lòng gật đầu, xem ra hiệu quả quả thực không tệ.
Phanh một tiếng, ngoài cửa sổ vang lên tiếng va chạm.
Bạch Cảnh hít sâu một hơi, mở ra cửa sổ: “Dây tơ hồng, hoa ăn thịt người, hai đứa lại đánh nhau à, hôm nay không có một giọt nước xanh nào đâu nhé."
Cô nhìn vườn hoa lúc trước còn sạch sẽ gọn gàng, hiện tại bùn đất vấy đầy xung quanh, thậm chí còn dính lên cả bức tường màu tuyết trắng kia, hai thằng ranh con này đúng là không được dạy dỗ mà.
Nghe Bạch Cảnh nói thế, dây tơ hồng nhanh chóng thu hồi dây leo đang tung loạn xung quanh, nụ hoa của nó căng thẳng, hoa ăn thịt người cũng thu mình lại, ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, giả vờ như mình không làm cái gì hết.
Bạch Cảnh thấy hai cái cây này đã yên tĩnh lại, tức giận đóng cửa sổ lại, không bớt lo được chút nào.
Lan biến dị dùng lá cây cọ vào má cô, ngoan ngoãn mềm mại an ủi cô.
“Mẹ đừng giận.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Bạch Cảnh trở nên ôn nhu, vẫn là lan biến dị ngoan ngoan, xinh ngoan yêu của mẹ.
Cho dù là thời gian lan biến dị lên tới cấp ba cũng không ngắn, nhưng bây giờ nếu muốn thăng lên cấp bốn thì vẫn chưa có tinh thạch.
“Đi đâu tìm bây giờ?”
Bạch Cảnh nhíu mày, lấy tay gõ gõ bàn.
Đúng rồi, cây lục la biến dị kia.
Ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên, lúc ấy có lẽ bởi vì lục la biến dị và lan biến dị cùng một loại dị năng.
Nghĩ vậy, Bạch Cảnh đứng dậy đi về phía khu A, đá đen và tinh thạch thu thập về đều được chất đống ở sân huấn luyện, dự định sau khi kiểm tra xong sẽ phân phối ra, tinh thạch lục sắc hẳn là cũng ở đó.
Đến khu A, cô thấy từng xe từng xe chiến lợi phẩm đang được vận chuyển về phía này. Hàn Kiêu đứng trên sân thể dục đang nói gì đó với Vương Đông Thăng.
Sau khi Vương Đông Thăng bị gọi đến khu đất trống, rất nhanh cũng bị hút vào bí cảnh phòng huấn luyện, đợi đến khi đi ra thì cầm phần thưởng cấp bốn trong tay, cũng là một cái bình.
Chỉ là còn chưa cầm ấm tay đã bị viện sĩ Phạm mang đi.
Hàn Kiêu quay đầu nhìn thấy Bạch Cảnh, nói với Vương Đông Thăng vài câu, bước nhanh tới: “Sao lại tới đây?”
Bạch Cảnh nhìn thấy Hàn Kiêu, vẻ mặt vui vẻ: “Đội trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi anh, tinh thạch từ cây lục la biến dị kia rơi xuống ở đâu? Tôi có việc muốn dùng.”
“Cái kia để chung với đá đen, để tôi đi lấy.”
Hàn Kiêu đi nhanh đến khu vực chất đá đen, từ bên trong lấy ra khối tinh thạch màu xanh lá cây to bằng quả bóng rổ, tinh thạch màu xanh đậm, đậm hơn rất nhiều so với tinh thạch màu xanh lá cây trên Vân Liên Sơn lúc trước.
"Cám ơn đội trưởng, anh giúp tôi nói với Phùng lão một tiếng, lúc phân chia thì không cần chia cho tôi nữa." Bạch Cảnh ôm lấy tinh thạch lục sắc, mặt mày hớn hở: "À đúng rồi, anh có danh sách binh lính không, tôi muốn tìm mấy binh lính đổi bình cho tôi lúc trước để đổi điểm tích lũy qua cho họ."
“Bình?" Ngữ khí Hàn Kiêu nghiêm túc: “Là cái họ lấy từ thạch thất ra sao?”
Bạch Cảnh gật đầu, kể chuyện lô hội biến dị cần chất lỏng bên trong cho hắn nghe, nhưng cô không nói nhiều về tác dụng của chất lỏng đó. Dù sao theo lý mà nói, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vật này, không nên biết rõ chi tiết như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất