Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 181:
“Như vậy." Hàn Kiêu ánh mắt thâm trầm: “Xem ra cũng là thứ tốt.”
Vương Đông Thăng cầm bảng thống kê đi tới: “Bạch Cảnh, cô biết tin tức bên căn cứ thành phố B chưa?"
Bạch Cảnh nháy mắt mấy cái, không phải buổi sáng vừa mới truyền tin tới sao, lúc này lại có tin tức mới nữa?
"Bọn họ tuyên bố chính sách thu nạp dị năng giả ở trên radio, kêu gọi dị năng giả nếu muốn thì nhanh chóng đến căn cứ thành phố B."
Hiện tại tín hiệu tần số thấp truyền đi tương đối thông suốt, nhưng điện thoại di động vẫn không thể dùng, còn truyền qua radio thì lại không có vấn đề.
“Chính sách gì?" Bạch Cảnh nhướng mày, cái này cũng sớm hơn trong tiểu thuyết nhiều.
Cũng đúng, thời gian Nghiêm lão qua đời cũng sớm hơn.
Quả nhiên Vương Đông Thăng cũng rất chướng mắt với những chính sách này: “Phân ra khu vực nội thành, nếu người ngoài muốn ở nội thành thì cần có nhà riêng mới có thể tới ở, mua nhà cũng tốn không ít tiền, nhưng một căn nhà lại có thể phân cho tám người dân nội thành.”
"Cư dân nội thành bất kể là y tế hay là mua lương thực đều được hưởng quyền ưu tiên, nếu có cạnh tranh cũng ưu tiên xem xét cư dân nội thành trước, thậm chí tỷ lệ nộp vật tư thu thập được của cư dân nội thành cũng thấp hơn so với ngoại thành rất nhiều."
Giọng nói của Vương Đông Thăng mang theo chút oán giận: “Cũng không có gì, chỉ một điều cuối cùng quả thực là không cho người bình thường con đường sống.”
Người bình thường cơ bản không có số điểm tích lũy lớn, cho nên chỉ có thể sống ở ngoại thành, ứng tuyển làm việc ở căn cứ cũng khó khăn, cho nên họ cũng chỉ có thể ra bên ngoài thu thập vật tư, lúc họ thu thập vật tư lại khó khăn hơn dị năng giả nhiều, nhưng khi về lại còn phải nộp lên nhiều vật tư hơn.
Về lâu về dài thì địa vị giữa người bình thường và dị năng giả chênh lệch càng lớn.
“Lần này dị năng giả ở thành phố B cũng tử thương không ít." Hàn Kiêu cầm bảng thống kê trong tay Vương Đông Thăng, gạch bỏ viên tinh thạch màu xanh lá cây, chậm rãi nói: "Nghe nói cũng gặp phải một con quái vật có chất nhầy màu đen, suýt nữa ngay cả Nghiêm Phỉ cũng đi đời.”
“Chất nhầy màu đen?" Vương Đông Thăng biến sắc. "Không phải là người chúng ta gặp lúc trước chứ.”
"Chính là hắn." Hàn Kiêu lãnh đạm, ánh mắt thờ ơ nói: “Hơn nữa không phải bọn họ cũng phát hiện bí cảnh sao, cái kia gần như chỉ có dị năng giả mới có thể đi vào, cho nên hiện tại thành phố B phải càng tích cực chiêu mộ dị năng giả."
Người bình thường rời căn cứ còn có thể đi nơi nào chứ, trên tay bọn họ lại không có dụng cụ phản trường năng lượng, dù là muốn tùy ý tìm một chỗ trốn cũng không được. Ai biết được khe nứt quái vật sẽ xuất hiện ở đâu chứ?
Cho nên căn cứ thành phố B căn bản cũng không cân nhắc đến chuyện mất đi nhưng người bình thường.
“Căn cứ chúng ta có ai đi không?" Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi.
“Tiểu đội Hổ Nha đã sớm đi rồi." Vương Đông Thăng cười lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay bọn họ còn rủ rê thêm ba bốn dị năng giả ở căn cứ.”
Chỉ trong sáu, bảy ngày, tiểu đội Hổ Nha chỉ còn các tinh thạch giá thấp, nhưng lại vẫn thu nhận thêm dị năng giả, kết quả đến lúc cần bọn họ làm việc thì bọn họ lên dẫn người rời đi.
“Không thiệt thòi, ít nhất cũng có được Vương Minh Cẩn lên." Bạch Cảnh cười híp mắt nói.
Bí cảnh xuất hiện, Vương Minh Cẩn rất quan trọng.
Bí cảnh phòng huấn luyện được tính là mật địa ít nguy hiểm, nhưng có một số bí cảnh đi vào chắc chắn sẽ không có đường ra, có cái tràn ngập dịch ô uế, vô cùng nguy hiểm, có cái lại nghèo nàn đến đáng thương, lúc này nếu có thể biết trước tình hình thế nào cũng có thể đỡ được khối chuyện.
Vương Đông Thăng cầm bảng thống kê đi tới: “Bạch Cảnh, cô biết tin tức bên căn cứ thành phố B chưa?"
Bạch Cảnh nháy mắt mấy cái, không phải buổi sáng vừa mới truyền tin tới sao, lúc này lại có tin tức mới nữa?
"Bọn họ tuyên bố chính sách thu nạp dị năng giả ở trên radio, kêu gọi dị năng giả nếu muốn thì nhanh chóng đến căn cứ thành phố B."
Hiện tại tín hiệu tần số thấp truyền đi tương đối thông suốt, nhưng điện thoại di động vẫn không thể dùng, còn truyền qua radio thì lại không có vấn đề.
“Chính sách gì?" Bạch Cảnh nhướng mày, cái này cũng sớm hơn trong tiểu thuyết nhiều.
Cũng đúng, thời gian Nghiêm lão qua đời cũng sớm hơn.
Quả nhiên Vương Đông Thăng cũng rất chướng mắt với những chính sách này: “Phân ra khu vực nội thành, nếu người ngoài muốn ở nội thành thì cần có nhà riêng mới có thể tới ở, mua nhà cũng tốn không ít tiền, nhưng một căn nhà lại có thể phân cho tám người dân nội thành.”
"Cư dân nội thành bất kể là y tế hay là mua lương thực đều được hưởng quyền ưu tiên, nếu có cạnh tranh cũng ưu tiên xem xét cư dân nội thành trước, thậm chí tỷ lệ nộp vật tư thu thập được của cư dân nội thành cũng thấp hơn so với ngoại thành rất nhiều."
Giọng nói của Vương Đông Thăng mang theo chút oán giận: “Cũng không có gì, chỉ một điều cuối cùng quả thực là không cho người bình thường con đường sống.”
Người bình thường cơ bản không có số điểm tích lũy lớn, cho nên chỉ có thể sống ở ngoại thành, ứng tuyển làm việc ở căn cứ cũng khó khăn, cho nên họ cũng chỉ có thể ra bên ngoài thu thập vật tư, lúc họ thu thập vật tư lại khó khăn hơn dị năng giả nhiều, nhưng khi về lại còn phải nộp lên nhiều vật tư hơn.
Về lâu về dài thì địa vị giữa người bình thường và dị năng giả chênh lệch càng lớn.
“Lần này dị năng giả ở thành phố B cũng tử thương không ít." Hàn Kiêu cầm bảng thống kê trong tay Vương Đông Thăng, gạch bỏ viên tinh thạch màu xanh lá cây, chậm rãi nói: "Nghe nói cũng gặp phải một con quái vật có chất nhầy màu đen, suýt nữa ngay cả Nghiêm Phỉ cũng đi đời.”
“Chất nhầy màu đen?" Vương Đông Thăng biến sắc. "Không phải là người chúng ta gặp lúc trước chứ.”
"Chính là hắn." Hàn Kiêu lãnh đạm, ánh mắt thờ ơ nói: “Hơn nữa không phải bọn họ cũng phát hiện bí cảnh sao, cái kia gần như chỉ có dị năng giả mới có thể đi vào, cho nên hiện tại thành phố B phải càng tích cực chiêu mộ dị năng giả."
Người bình thường rời căn cứ còn có thể đi nơi nào chứ, trên tay bọn họ lại không có dụng cụ phản trường năng lượng, dù là muốn tùy ý tìm một chỗ trốn cũng không được. Ai biết được khe nứt quái vật sẽ xuất hiện ở đâu chứ?
Cho nên căn cứ thành phố B căn bản cũng không cân nhắc đến chuyện mất đi nhưng người bình thường.
“Căn cứ chúng ta có ai đi không?" Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi.
“Tiểu đội Hổ Nha đã sớm đi rồi." Vương Đông Thăng cười lạnh một tiếng: “Mấy ngày nay bọn họ còn rủ rê thêm ba bốn dị năng giả ở căn cứ.”
Chỉ trong sáu, bảy ngày, tiểu đội Hổ Nha chỉ còn các tinh thạch giá thấp, nhưng lại vẫn thu nhận thêm dị năng giả, kết quả đến lúc cần bọn họ làm việc thì bọn họ lên dẫn người rời đi.
“Không thiệt thòi, ít nhất cũng có được Vương Minh Cẩn lên." Bạch Cảnh cười híp mắt nói.
Bí cảnh xuất hiện, Vương Minh Cẩn rất quan trọng.
Bí cảnh phòng huấn luyện được tính là mật địa ít nguy hiểm, nhưng có một số bí cảnh đi vào chắc chắn sẽ không có đường ra, có cái tràn ngập dịch ô uế, vô cùng nguy hiểm, có cái lại nghèo nàn đến đáng thương, lúc này nếu có thể biết trước tình hình thế nào cũng có thể đỡ được khối chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất