Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 184:
Mà dịch cường hóa có thể làm cho binh lính bình thường đạt được sức mạnh như dị năng giả hệ lực lượng cấp một cấp hai, điều này đối với quân đội mà nói, cực kỳ quan trọng.
Phùng tướng quân đã quyết định đem dịch cường hóa trung và cao cấp do quân đội chia một nữa chi những binh lính bình thường, sau đó căn cứ vào danh sách nhân viên tiến vào bí cảnh, cũng phải nộp lên trên một phần năm dịch cường hóa.
Trung tướng Dịch và bọn Hàn Kiêu rất tán thành chuyện này, thực lực của binh lính bình thường và dị năng giả nếu chênh lệch quá lớn thì cũng không phải chuyện tốt đối với quân đội.
Vương Đông Thăng thấy Bạch Cảnh và Hàn Kiêu từ trong bí cảnh đi ra, bèn đứng cách đó không xa hô to: "Bạch Cảnh, Kiêu Tử, Phùng lão có việc muốn tìm hai người!"
“Đến ngay." Bạch Cảnh theo Hàn Kiêu chạy đến trước mặt Vương Đông Thăng.
Ba người cùng nhau đến phòng họp khu A của căn cứ.
“Anh có biết là chuyện gì không?" Bạch Cảnh cố gắng tìm hiểu tin tức.
"Không rõ lắm," Vương Đông Thăng gãi đầu, ngẫm nghĩ, rồi nói với giọng không xác định, "Có lẽ có liên quan đến thành phố B, vừa rồi có hai căn cứ gửi thông tin đến."
"Thành phố Biển cũng gửi tin đến à?"Hàn Kiêu nhướng mày, giữa thành phố C và thành phố Biển cách nhau mấy tỉnh, sao lại đột nhiên lại gửi tin tức tới đây.
“Tôi cũng không rõ lắm, tin tức này được trực tiếp chuyển cho Phùng lão." Vương Đông Thăng nhún vai, ý bảo mình cũng không biết.
Đợi đến phòng họp, họ phát hiện Phùng tướng quân, trung tướng Dịch cùng Vương Minh Cẩn đều có mặt.
“Hàn Kiêu, Bạch Cảnh, mau ngồi đi." Phùng tướng quân nở nụ cười hòa ái.
“Phùng lão, ông tìm chúng tôi có việc gì?" Hàn Kiêu quét mắt nhìn Vương Minh Cẩn đang co quắp, xem ra có tính nguy hiểm nhất định.
Phùng tướng quân thở dài, bảo binh lính đưa tin tức đã chuẩn bị sẵn cho Bạch Cảnh và Hàn Kiêu xem, "Thành phố B và thành phố Biển đều xuất hiện bí cảnh, hai bên đều muốn các ngươi qua đó xem sao."
Bạch Cảnh chớp mắt mấy cái, bộ có chuyện tốt vậy à?
Trên lý thuyết, bí cảnh là tài nguyên lớn, tuy các căn cứ lớn sẽ không che giấu, nhưng ít ra cũng không dễ dàng để người của căn cứ khác đi vào, vậy sao lại mời họ đến ngay từ giai đoạn đầu.
Cô cầm tư liệu, đọc sơ, ồ, thật đặc sắc.
Phòng thưởng trong bí cảnh của thành phố B bị dịch ô uế chiếm cứ, khó trách thành phố B muốn hợp tác với bọn họ, xem ra bên kia tốn công nữa ngày rốt cuộc cũng đành ra về tay trắng.
Cũng đúng, không có Lô hội biến dị thì Mạc Vũ đành bất lực trước dịch ô uế.
Về phần thành phố Biển, trong phạm vi một km đã xuất hiện một bí cảnh truyền thừa, bí cảnh ấy khó nhai như cọng gân gà, bởi vì hai hệ thống tu luyện ở thế giới này hoàn toàn khác nhau, cho nên trong tiểu thuyết mãi đến khi nam nữ chính trở thành người mạnh nhất, cũng chưa có ai thành công tiếp nhận truyền thừa.
Nhưng bí cảnh truyền thừa lại ít nguy hiểm, chỉ cần có thể tiếp cận biên giới, lại thêm chút may mắn, thì có thể đạt được vài đạo cụ luyện kim và các vật nhỏ khác.
Mà bí cảnh của thành phố Biển lại đầy thực vật biến dị, trong nhóm dị năng giả được đưa vào chỉ có một dị năng giả hệ mộc mang về được vài thứ nhỏ nhặt*, những người khác đều ra về tay trắng.
(Nguyên văn: tam qua lưỡng táo =仨瓜俩枣 = câu thành ngữ chỉ mấy thứ nhỏ nhặt, tầm thường, không đáng kể)
Bí cảnh truyền thừa chỉ có thể đi vào một lần, cho nên người quản lý thành phố Biển dứt khoát gửi lời mời cho các căn cứ lớn, chỉ đưa một ít vật tư, liền có thể có một cơ hội để vào bí cảnh, nhưng là nếu như tìm được thứ gì muốn trao đổi mua bán, thì phải ưu tiên cho căn cứ thành phố Biển.
Phùng tướng quân thấy hai người xem xong, liền mở miệng hỏi, "Tôi đã kêu Vương Minh Cẩn dự đoán, vì thành phố Biển có khoảng cách quá xa, nên chỉ có thể đoán được là không xảy ra chuyện xấu, mà chổ thành phố B hình như bị thứ gì đó cản trở, nên không dự đoán được.
Phùng tướng quân đã quyết định đem dịch cường hóa trung và cao cấp do quân đội chia một nữa chi những binh lính bình thường, sau đó căn cứ vào danh sách nhân viên tiến vào bí cảnh, cũng phải nộp lên trên một phần năm dịch cường hóa.
Trung tướng Dịch và bọn Hàn Kiêu rất tán thành chuyện này, thực lực của binh lính bình thường và dị năng giả nếu chênh lệch quá lớn thì cũng không phải chuyện tốt đối với quân đội.
Vương Đông Thăng thấy Bạch Cảnh và Hàn Kiêu từ trong bí cảnh đi ra, bèn đứng cách đó không xa hô to: "Bạch Cảnh, Kiêu Tử, Phùng lão có việc muốn tìm hai người!"
“Đến ngay." Bạch Cảnh theo Hàn Kiêu chạy đến trước mặt Vương Đông Thăng.
Ba người cùng nhau đến phòng họp khu A của căn cứ.
“Anh có biết là chuyện gì không?" Bạch Cảnh cố gắng tìm hiểu tin tức.
"Không rõ lắm," Vương Đông Thăng gãi đầu, ngẫm nghĩ, rồi nói với giọng không xác định, "Có lẽ có liên quan đến thành phố B, vừa rồi có hai căn cứ gửi thông tin đến."
"Thành phố Biển cũng gửi tin đến à?"Hàn Kiêu nhướng mày, giữa thành phố C và thành phố Biển cách nhau mấy tỉnh, sao lại đột nhiên lại gửi tin tức tới đây.
“Tôi cũng không rõ lắm, tin tức này được trực tiếp chuyển cho Phùng lão." Vương Đông Thăng nhún vai, ý bảo mình cũng không biết.
Đợi đến phòng họp, họ phát hiện Phùng tướng quân, trung tướng Dịch cùng Vương Minh Cẩn đều có mặt.
“Hàn Kiêu, Bạch Cảnh, mau ngồi đi." Phùng tướng quân nở nụ cười hòa ái.
“Phùng lão, ông tìm chúng tôi có việc gì?" Hàn Kiêu quét mắt nhìn Vương Minh Cẩn đang co quắp, xem ra có tính nguy hiểm nhất định.
Phùng tướng quân thở dài, bảo binh lính đưa tin tức đã chuẩn bị sẵn cho Bạch Cảnh và Hàn Kiêu xem, "Thành phố B và thành phố Biển đều xuất hiện bí cảnh, hai bên đều muốn các ngươi qua đó xem sao."
Bạch Cảnh chớp mắt mấy cái, bộ có chuyện tốt vậy à?
Trên lý thuyết, bí cảnh là tài nguyên lớn, tuy các căn cứ lớn sẽ không che giấu, nhưng ít ra cũng không dễ dàng để người của căn cứ khác đi vào, vậy sao lại mời họ đến ngay từ giai đoạn đầu.
Cô cầm tư liệu, đọc sơ, ồ, thật đặc sắc.
Phòng thưởng trong bí cảnh của thành phố B bị dịch ô uế chiếm cứ, khó trách thành phố B muốn hợp tác với bọn họ, xem ra bên kia tốn công nữa ngày rốt cuộc cũng đành ra về tay trắng.
Cũng đúng, không có Lô hội biến dị thì Mạc Vũ đành bất lực trước dịch ô uế.
Về phần thành phố Biển, trong phạm vi một km đã xuất hiện một bí cảnh truyền thừa, bí cảnh ấy khó nhai như cọng gân gà, bởi vì hai hệ thống tu luyện ở thế giới này hoàn toàn khác nhau, cho nên trong tiểu thuyết mãi đến khi nam nữ chính trở thành người mạnh nhất, cũng chưa có ai thành công tiếp nhận truyền thừa.
Nhưng bí cảnh truyền thừa lại ít nguy hiểm, chỉ cần có thể tiếp cận biên giới, lại thêm chút may mắn, thì có thể đạt được vài đạo cụ luyện kim và các vật nhỏ khác.
Mà bí cảnh của thành phố Biển lại đầy thực vật biến dị, trong nhóm dị năng giả được đưa vào chỉ có một dị năng giả hệ mộc mang về được vài thứ nhỏ nhặt*, những người khác đều ra về tay trắng.
(Nguyên văn: tam qua lưỡng táo =仨瓜俩枣 = câu thành ngữ chỉ mấy thứ nhỏ nhặt, tầm thường, không đáng kể)
Bí cảnh truyền thừa chỉ có thể đi vào một lần, cho nên người quản lý thành phố Biển dứt khoát gửi lời mời cho các căn cứ lớn, chỉ đưa một ít vật tư, liền có thể có một cơ hội để vào bí cảnh, nhưng là nếu như tìm được thứ gì muốn trao đổi mua bán, thì phải ưu tiên cho căn cứ thành phố Biển.
Phùng tướng quân thấy hai người xem xong, liền mở miệng hỏi, "Tôi đã kêu Vương Minh Cẩn dự đoán, vì thành phố Biển có khoảng cách quá xa, nên chỉ có thể đoán được là không xảy ra chuyện xấu, mà chổ thành phố B hình như bị thứ gì đó cản trở, nên không dự đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất