Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 192:
“Chào buổi tối, hoan nghênh đã đến khách sạn của chúng tôi." Ông chủ khách khí bưng một chén nước ra, bên trong còn cố tình bỏ thêm chút mật ong.
Bạch Cảnh uống xong, thấy nó có hương vị ngọt ngào, kinh ngạc nhìn ông chủ, người này thật hào phóng, còn tặng nước mật ong.
"Như vậy, để tôi dẫn mọi người xem phòng trước nhé?" Ông chủ xoa xoa tay, vui vẻ nói.
Hàn Kiêu gật đầu, trầm giọng nói: "Đi thôi.”
Lão bản dẫn theo bảy người đi lên lầu ba, "Lầu này vừa thu dọn xong, còn chưa có người ở, một tầng có sáu phòng, số lượng cũng vừa đủ, mọi người cảm thấy thế nào?"
Ông ta dùng chìa khóa mở một gian phòng gần nhất gần nhất, diện tích bên trong có chừng hơn ba mươi mét vuông, phòng có giường lớn, ga trải giường coi như sạch sẽ, cạnh giường còn có giá sách, bên trên để vài quyển tạp chí, phòng vệ sinh có máy nước nóng bằng năng lượng mặt trời, có thể tắm nước nóng.
Sau khi tận thế đến, lượng điện rất ít ỏi, có căn cứ thậm chí không có điện, chỉ có thể dùng nến để chiếu sáng, muốn tắm nước nóng, đa số đều phải dựa vào dị năng giả hệ hỏa.
"Ba túi mì ăn liền?" Bạch Cảnh xoay một vòng, hoài nghi hỏi, cái giá này hình như hơi rẻ.
Ở căn cứ thành phố C, loại phòng có điều kiện này ít nhất bốn túi trở lên.
Lão bản cười ha hả nói: "Đây là do tôi thấy chắc mọi người rất để ý đến chất lượng sinh hoạt, sợ mọi người chê phòng thường nên mới giới thiệu phòng VIP, bất quá giá chỉ năm túi mì ăn liền thôi."
Hàn Kiêu nhíu mày, nhìn về phía Lưu Kiệt, Lưu Kiệt vội lắc đầu, thể hiện đây không phải ý của hắn ta.
Ông chủ thấy tình hình không ổn, vội vàng lấy kẹo trong túi ra, chia cho Bạch Cảnh, "Nếu không hài lòng vậy chúng ta xem phòng khác, ba túi mì ăn liền, tôi tính rẻ hai túi thôi, chỉ mười sáu túi là đủ!"
Ông thầm thở dài một hơi, phòng do mình đặt biệt trang trí chẳng lẽ không cho thuê được, mấy cái máy nước nóng này không rẻ tí nào đâu.
Bạch Cảnh bước sang chổ Hàn Kiêu: "Hay là ở đây đi, tôi muốn tắm nước nóng.”
Tiểu đội Đao Phong không thiếu tiền, nếu đã có điều kiện, thì cần gì ủy khuất chính mình.
Hàn Kiêu bất đắc dĩ nhìn về phía ông chủ, "Sáu phòng này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Hai mươi bảy túi mì ăn liền được chứ? Tôi cho các anh ba túi mì ăn liền!" Mắt ông chủ sáng lên, vội vàng đáp," Tôi còn cung cấp cho các anh một bữa sáng.”
Hàn Kiêu gật đầu, lấy từ trong túi ra mấy viên tinh thạch vụn, là thứ thu được từ xác động, thực vật biến dị trong ngày Trăng đỏ.
Động vật cấp ba đã có thể hình thành mảnh tinh thạch, tuy năng lượng kém hơn tinh thạch thiên nhiên, nhưng cũng có thể để dị năng giả hấp thu.
“Năm viên tinh thạch vụn, bằng hai mươi bảy túi mì ăn liền.”
"Có thể có thể," Ông chủ vui như hoa, đồ ăn ngon, tinh thạch tốt, bình thường một viên tinh thạch vụn có thể đổi năm túi mì ăn liền, nhưng trong này có ba viên là tinh thạch màu trắng, giá cả ít nhất bằng sáu túi mì ăn liền, “Mọi người còn muốn uống nước mật ong không, để tôi đem lên."
Khách hàng lớn, đương nhiên phải hết lòng đối đãi.
“Được, để Lưu Kiệt cầm lên đi." Hàn Kiêu đặt năm viên tinh thạch vào tay ông chủ.
Lưu Kiệt cảm thấy đầu óc mơ hồ theo ông chủ xuống, vậy là họ đã trả năm mảnh tinh thạch nhỏ?
Thật giàu có, mình liều mạng mấy ngày cũng chưa chắc kiếm được một mảnh vụn tinh thạch.
Dị năng giả, thật tốt, không biết liệu mình có cơ hội thức tỉnh dị năng hay không.
Đến dưới lầu, ông chủ lấy ra hai túi mì gói, nhét vào trong tay Lưu Kiệt, "Thù lao cho cậu, cậu hên đấy, lại có thể dẫn đường cho bọn họ.”
Lưu Kiệt hé miệng mỉm cười, "Tôi cũng không ngờ.”
Vốn chỉ nghĩ là trên xe việt dã không có dấu hiệu của tiểu đội căn cứ, muốn lại gần xem thử có thể dẫn đường hay không, ai ngờ lại có thể kiếm được một khoảng còn nhiều hơn nhân viên bình thường của căn cứ.
Bạch Cảnh uống xong, thấy nó có hương vị ngọt ngào, kinh ngạc nhìn ông chủ, người này thật hào phóng, còn tặng nước mật ong.
"Như vậy, để tôi dẫn mọi người xem phòng trước nhé?" Ông chủ xoa xoa tay, vui vẻ nói.
Hàn Kiêu gật đầu, trầm giọng nói: "Đi thôi.”
Lão bản dẫn theo bảy người đi lên lầu ba, "Lầu này vừa thu dọn xong, còn chưa có người ở, một tầng có sáu phòng, số lượng cũng vừa đủ, mọi người cảm thấy thế nào?"
Ông ta dùng chìa khóa mở một gian phòng gần nhất gần nhất, diện tích bên trong có chừng hơn ba mươi mét vuông, phòng có giường lớn, ga trải giường coi như sạch sẽ, cạnh giường còn có giá sách, bên trên để vài quyển tạp chí, phòng vệ sinh có máy nước nóng bằng năng lượng mặt trời, có thể tắm nước nóng.
Sau khi tận thế đến, lượng điện rất ít ỏi, có căn cứ thậm chí không có điện, chỉ có thể dùng nến để chiếu sáng, muốn tắm nước nóng, đa số đều phải dựa vào dị năng giả hệ hỏa.
"Ba túi mì ăn liền?" Bạch Cảnh xoay một vòng, hoài nghi hỏi, cái giá này hình như hơi rẻ.
Ở căn cứ thành phố C, loại phòng có điều kiện này ít nhất bốn túi trở lên.
Lão bản cười ha hả nói: "Đây là do tôi thấy chắc mọi người rất để ý đến chất lượng sinh hoạt, sợ mọi người chê phòng thường nên mới giới thiệu phòng VIP, bất quá giá chỉ năm túi mì ăn liền thôi."
Hàn Kiêu nhíu mày, nhìn về phía Lưu Kiệt, Lưu Kiệt vội lắc đầu, thể hiện đây không phải ý của hắn ta.
Ông chủ thấy tình hình không ổn, vội vàng lấy kẹo trong túi ra, chia cho Bạch Cảnh, "Nếu không hài lòng vậy chúng ta xem phòng khác, ba túi mì ăn liền, tôi tính rẻ hai túi thôi, chỉ mười sáu túi là đủ!"
Ông thầm thở dài một hơi, phòng do mình đặt biệt trang trí chẳng lẽ không cho thuê được, mấy cái máy nước nóng này không rẻ tí nào đâu.
Bạch Cảnh bước sang chổ Hàn Kiêu: "Hay là ở đây đi, tôi muốn tắm nước nóng.”
Tiểu đội Đao Phong không thiếu tiền, nếu đã có điều kiện, thì cần gì ủy khuất chính mình.
Hàn Kiêu bất đắc dĩ nhìn về phía ông chủ, "Sáu phòng này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Hai mươi bảy túi mì ăn liền được chứ? Tôi cho các anh ba túi mì ăn liền!" Mắt ông chủ sáng lên, vội vàng đáp," Tôi còn cung cấp cho các anh một bữa sáng.”
Hàn Kiêu gật đầu, lấy từ trong túi ra mấy viên tinh thạch vụn, là thứ thu được từ xác động, thực vật biến dị trong ngày Trăng đỏ.
Động vật cấp ba đã có thể hình thành mảnh tinh thạch, tuy năng lượng kém hơn tinh thạch thiên nhiên, nhưng cũng có thể để dị năng giả hấp thu.
“Năm viên tinh thạch vụn, bằng hai mươi bảy túi mì ăn liền.”
"Có thể có thể," Ông chủ vui như hoa, đồ ăn ngon, tinh thạch tốt, bình thường một viên tinh thạch vụn có thể đổi năm túi mì ăn liền, nhưng trong này có ba viên là tinh thạch màu trắng, giá cả ít nhất bằng sáu túi mì ăn liền, “Mọi người còn muốn uống nước mật ong không, để tôi đem lên."
Khách hàng lớn, đương nhiên phải hết lòng đối đãi.
“Được, để Lưu Kiệt cầm lên đi." Hàn Kiêu đặt năm viên tinh thạch vào tay ông chủ.
Lưu Kiệt cảm thấy đầu óc mơ hồ theo ông chủ xuống, vậy là họ đã trả năm mảnh tinh thạch nhỏ?
Thật giàu có, mình liều mạng mấy ngày cũng chưa chắc kiếm được một mảnh vụn tinh thạch.
Dị năng giả, thật tốt, không biết liệu mình có cơ hội thức tỉnh dị năng hay không.
Đến dưới lầu, ông chủ lấy ra hai túi mì gói, nhét vào trong tay Lưu Kiệt, "Thù lao cho cậu, cậu hên đấy, lại có thể dẫn đường cho bọn họ.”
Lưu Kiệt hé miệng mỉm cười, "Tôi cũng không ngờ.”
Vốn chỉ nghĩ là trên xe việt dã không có dấu hiệu của tiểu đội căn cứ, muốn lại gần xem thử có thể dẫn đường hay không, ai ngờ lại có thể kiếm được một khoảng còn nhiều hơn nhân viên bình thường của căn cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất