Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết

Chương 197:

Trước Sau
“Còn có vấn đề gì nữa không?” Hàn Kiêu không có trả lời, cười nửa miệng hỏi.

Các thành viên của tiểu đội Phong Ảnh nhìn nhau, do dự một lúc rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi phải quay lại và nói với đội trưởng."

Nói xong, người đứng đầu bước ra khỏi phố thương mại, chỉ để lại hai người đang nhìn chằm chằm vào hội Hàn Kiêu.

Hội Hàn Kiêu cũng không để ý, dù sao bọn họ cũng đã lấy được khối tinh thạch mình muốn, không đi phố thương mại mua sắm nữa mà trực tiếp trở về khách sạn ở đại sảnh chờ. Một người đi theo nhớ ra tên khách sạn liền chạy đi báo cho hắn.

Không lâu sau, bốn năm người cùng hơn chục cấp dưới đến khách sạn.

Ông chủ cung kính chào đón họ: "Ủy viên Lưu, đội trưởng Tưởng, đội trưởng Hồng, mọi người đến rồi."

Lưu Lập Minh vui vẻ bước vào, "Đội Hàn, anh đến căn cứ Thự Quang thậm chí còn không nói một lời, nếu không tôi nhất định phải phái người đến đón anh."

Đội trưởng đội Mã tấu Tưởng Nhiên và Đội trưởng Phong Ảnh Hồng Vinh Lực đi theo phía sau, họ trông rất thân thiện và không có vẻ gì là đang muốn tìm rắc rối.

"Ủy viên Lưu, khách sáo quá." Hàn Kiêu đứng lên, hơi nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Chỉ một đêm thôi, không cần phiền đến anh."

"Ồ, mọi người cũng nên tới Hải thị đi, đi sớm một chút xem chừng có thể đi cùng người của căn cứ chúng tôi." Lưu Lập Minh cười vỗ vỗ vai Hàn Kiêu, giới thiệu người ngồi đối diện, "Đây là đội trưởng tiểu đội Mã tấu, Tưởng Nhiên. Một người sử dụng năng lượng gió cấp ba, là tiểu đội trưởng của tiểu đội Phong Ảnh, Hồng Vinh Lực, sử dụng năng lượng băng.

“Rất vui được gặp.” Hàn Kiêu khẽ gật đầu, liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người.



"Tôi đã nghe danh của Hàn Kiêu, thật sự rất ấn tượng." Hồng Vinh Lực mở miệng trước, nhìn Hàn Kiêu với vẻ ngưỡng mộ.

Tưởng Nhiên không để ý mà chỉ tập trung vào Bạch Cảnh: “Đây là đội phó Bạch, nghe danh đã lâu.”

Hắn ta lén nhìn bốn cây dị thực vật trên người Bạch Cảnh, lộ ra vẻ kinh ngạc, đều là thực vật cấp ba, không, dường như có hai cây có thể gây áp lực cho hắn ta, chẳng lẽ là thực vật ngoài hành tinh cấp bốn?!

Tưởng Nhiên cụp mắt xuống, che giấu một tia hứng thú trong mắt, thật sự rất thú vị.

Bạch Cảnh nhìn Tưởng Nhiên, nhìn hắn ta rất trẻ tuổi, ôn nhu tao nhã, khuôn mặt tuấn mỹ, dường như trước tận thế là một người an nhàn sung sướng.

Nhưng tiểu đội trưởng Tưởng… đây không phải là người mà nhân viên đăng ký nói khi vào căn cứ có một con chó đột biến có sức mạnh ánh sáng sao?

Trong tiểu thuyết không miêu tả nhiều, chỉ đề cập đến giai đoạn sau, khi nam nữ chính sắp trở thành người có quyền lực nhất, hắn ta đầu hàng cùng căn cứ Thự Quang, là một người thông minh.

Bạch Cảnh khẽ mỉm cười nói: "Đội trưởng Tưởng quá khen."

Ủy viên Lưu chào hỏi xong, mỉm cười nhìn Hàn Kiêu: “Tôi tới đây chủ yếu vì là nghe nói tiểu đội của anh có thể có chút hiểu lầm với Phong Ảnh.”

Hắn liếc nhìn đứa trẻ đang rúc vào sau lưng Bạch Cảnh, cười nói: “Tôi biết đứa trẻ này, cha của nó, Thẩm Minh ác, là siêu năng lực cấp hai, một người rất lợi hại, nhưng lại không may mắn cho lắm khi đi làm nhiệm vụ đã chết và hiện tiểu đội Phong Ảnh đang chăm sóc cậu bé.”

“Đúng vậy, tôi vẫn luôn nhờ người chăm sóc cho đứa bé,” Hồng Vinh Lực nhìn đứa nhỏ với vẻ mặt đầy yêu thương, “Nhưng có lẽ đứa trẻ này còn quá nhỏ, có chút nhạy cảm, sau khi có mâu thuẫn với tiểu đội đã bỏ chạy. May mắn thay, nó đã gặp được đội Hàn, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không thể giải thích được với Minh Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau