Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 3:
“Đợi một chút.” Đồng Hoằng gọi Từ Nghiên lại, đến gần Bạch Cảnh: “Bạch Cảnh, cậu vừa mới tỉnh, tôi đoán cậu không đói, chờ bữa tối đi.”
Bạch Cảnh cười nói: “Cậu ăn đồ ăn của tôi, ở nhà tôi, còn bảo tôi phải đợi đến bữa tối?”
Tuy rằng cơ thể cô vẫn có chút yếu đuối, nhưng một chọi ba vẫn không sao cả.
Đồng Hoằng tức giận đỏ bừng mặt: "Sao cậu lại dám nói chuyện kiểu đó với tôi? Cậu quên ba tôi là ai rồi à?"
“Tận thế rồi, ba cậu là ai thì sao?” Bạch Cảnh cười lạnh, đi tới chỗ hộp mì ăn liền, trực tiếp xé bỏ nắp, không cần nước nóng, cầm lấy bánh mì khô bỏ vào trong miệng. Cô đói quá, toàn thân râm ran sự thèm ăn, giống như cơ thể thiếu sức lực.
Đồng Hoằng hung hăng đi về phía trước, thân hình hơi mập của hắn ta, chênh lệch rất lớn so với dáng người cao gầy của Bạch Cảnh.
Điều này khiến Đồng Hoằng tự tin, hắn ta đá Bạch Cảnh một cái: “Ai cho phép cô dám khiêu khích tôi hả?”
Bạch Cảnh xoay người tát vào mặt Đồng Hoằng: “Cút đi.”
Bạch Cảnh nhìn thì gầy nhưng lực của cú tát không hề nhỏ, khiến Đồng Hoằng trực tiếp ngã xuống đất.
“Đồng Hoằng!” Từ Nghiên kêu nhỏ một tiếng, vội chạy tới, khó tin nhìn Bạch Cảnh: “Sao cậu lại làm vậy?!”
“Đúng, đúng vậy.” Vương Kỳ Minh toàn thân run rẩy, núp sau Từ Nghiên hét lên.
“Tôi chỉ tự vệ chính đáng.” Bạch Cảnh mở hộp mì ăn liền thứ hai nhét vào miệng, nhìn ba người ngồi trên mặt đất, mỉm cười.
Nguyên chủ tính tình rất tốt, vui vẻ dẫn theo một đống rác, nhưng cô thì không muốn. Vì vậy, tốt nhất là mỗi người một đường cho nhanh.
Đồng Hoằng sắc mặt vặn vẹo, hắn ta chưa bao giờ bị sỉ nhục thế này! Nhưng hắn ta biết mình không thể đánh bại Bạch Cảnh, nên hung hãn nhìn Từ Nghiên: "Đến đỡ tôi làm cái gì? Sao không tiến lên đánh nó! Vương Kỳ Minh, mày cũng vậy, tao không tin hai người không thể đánh lại một người.”
Từ Nghiên và Vương Kỳ Minh đều biết, xét tình hình hiện tại, hai người chắc chắn không thể đánh bại được một người. Cảnh tượng rất xấu hổ.
Bạch Cảnh bình tĩnh ăn ba hộp mì ăn liền mới cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng ba người trên mặt đất tức giận đến đỏ bừng, không dám tiến thêm một bước.
Bạch Cảnh cười nói: “Cậu ăn đồ ăn của tôi, ở nhà tôi, còn bảo tôi phải đợi đến bữa tối?”
Tuy rằng cơ thể cô vẫn có chút yếu đuối, nhưng một chọi ba vẫn không sao cả.
Đồng Hoằng tức giận đỏ bừng mặt: "Sao cậu lại dám nói chuyện kiểu đó với tôi? Cậu quên ba tôi là ai rồi à?"
“Tận thế rồi, ba cậu là ai thì sao?” Bạch Cảnh cười lạnh, đi tới chỗ hộp mì ăn liền, trực tiếp xé bỏ nắp, không cần nước nóng, cầm lấy bánh mì khô bỏ vào trong miệng. Cô đói quá, toàn thân râm ran sự thèm ăn, giống như cơ thể thiếu sức lực.
Đồng Hoằng hung hăng đi về phía trước, thân hình hơi mập của hắn ta, chênh lệch rất lớn so với dáng người cao gầy của Bạch Cảnh.
Điều này khiến Đồng Hoằng tự tin, hắn ta đá Bạch Cảnh một cái: “Ai cho phép cô dám khiêu khích tôi hả?”
Bạch Cảnh xoay người tát vào mặt Đồng Hoằng: “Cút đi.”
Bạch Cảnh nhìn thì gầy nhưng lực của cú tát không hề nhỏ, khiến Đồng Hoằng trực tiếp ngã xuống đất.
“Đồng Hoằng!” Từ Nghiên kêu nhỏ một tiếng, vội chạy tới, khó tin nhìn Bạch Cảnh: “Sao cậu lại làm vậy?!”
“Đúng, đúng vậy.” Vương Kỳ Minh toàn thân run rẩy, núp sau Từ Nghiên hét lên.
“Tôi chỉ tự vệ chính đáng.” Bạch Cảnh mở hộp mì ăn liền thứ hai nhét vào miệng, nhìn ba người ngồi trên mặt đất, mỉm cười.
Nguyên chủ tính tình rất tốt, vui vẻ dẫn theo một đống rác, nhưng cô thì không muốn. Vì vậy, tốt nhất là mỗi người một đường cho nhanh.
Đồng Hoằng sắc mặt vặn vẹo, hắn ta chưa bao giờ bị sỉ nhục thế này! Nhưng hắn ta biết mình không thể đánh bại Bạch Cảnh, nên hung hãn nhìn Từ Nghiên: "Đến đỡ tôi làm cái gì? Sao không tiến lên đánh nó! Vương Kỳ Minh, mày cũng vậy, tao không tin hai người không thể đánh lại một người.”
Từ Nghiên và Vương Kỳ Minh đều biết, xét tình hình hiện tại, hai người chắc chắn không thể đánh bại được một người. Cảnh tượng rất xấu hổ.
Bạch Cảnh bình tĩnh ăn ba hộp mì ăn liền mới cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng ba người trên mặt đất tức giận đến đỏ bừng, không dám tiến thêm một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất