Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 31:
Hàn Kiêu dẫn Kim Nhiễm Dã đi về phía này, thần sắc lãnh đạm, quần quân phục lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, tay áo xắn lên lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng, nhìn qua giống như một con báo hoa tuần tra khu vực, không thể xâm phạm.
Đồng tử Tống Huy Nhiên co rụt lại, giả vờ cười nói: "Hàn đội trưởng, không ngờ hôm nay anh rảnh đến chợ.”
"Tới đây tìm người." Hàn Kiêu đứng bên cạnh Bạch Cảnh, thờ ơ nghịch bật lửa trong tay, hỏi: "Mua xong sao không về?"
“Tống thiếu gia nhất định muốn tôi đi ăn một bữa cơm." Bạch Cảnh cười híp mắt, không cần động thủ là tốt rồi. Nếu thật sự đánh nhau, sợ là phải hao tổn không ít phương tiện công cộng, vậy phải bồi thường bao nhiêu khoản điểm tích lũy đây.
“Vậy sao?" Hàn Kiêu ngước mắt nhìn Tống Huy Nhiên, trong mắt hiện lên ý cười.
Tống Huy Nhiên mỉm cười giả tạo: "Tôi nghe nói Bạch tiểu thư và Đổng Hoằng có chút mâu thuẫn, cho nên muốn ngồi xuống ăn cơm nói chuyện này.”
“Đúng vậy, chủ yếu là anh tôi gọi Bạch tiểu thư lại, anh Nhiên rất thân thiện." Đổng Điệp rất có ánh mắt, trực tiếp đổ lỗi cho Đông Hoàng, nếu cô ta có thể nhân cơ hội này đối phó Đông Hoàng, cô ta cầu còn không được.
Đổng Hoằng cắn chặt răng, hắn ta đương nhiên biết Hàn Kiêu không dễ đụng vào, nhưng hắn ta không dám phản bác lời Tống Huy Nhiên, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Đúng, là lỗi của tôi, nhưng cũng là bởi vì Bạch Cảnh có tội trước."
Hàn Kiêu tiến lên hai bước, cười như đùa: "Đổng Hoằng đúng không, nếu tôi nhớ không lầm, hình như là các người động thủ trước, muốn đem Bạch Cảnh ném ra chống cự quái vật?"
Sắc mặt Đổng Hoằng tái nhợt, dưới khí thế sắc bén khiếp người của Hàn Kiêu, gần như không nói nên lời.
Giang Viện thấy thế không ổn, vội vàng nói: "Hàn đội trưởng, chúng tôi đều là người bình thường, làm sao có thể có năng lực đẩy Bạch Cảnh ra.”
Trần Phi Nhiên đứng bên cạnh Giang Viện, yên lặng ủng hộ. Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ hiện tại chính là Đổng Hoằng, Đổng Hoằng mà hết thời, bọn họ đều phải cút khỏi Đổng gia: "Đúng vậy, Hàn đội trưởng anh không thể ngậm máu phun người! rõ ràng là Bạch Cảnh muốn đem đẩy chúng tôi ra cho quái vật!"
Đồng tử Tống Huy Nhiên co rụt lại, giả vờ cười nói: "Hàn đội trưởng, không ngờ hôm nay anh rảnh đến chợ.”
"Tới đây tìm người." Hàn Kiêu đứng bên cạnh Bạch Cảnh, thờ ơ nghịch bật lửa trong tay, hỏi: "Mua xong sao không về?"
“Tống thiếu gia nhất định muốn tôi đi ăn một bữa cơm." Bạch Cảnh cười híp mắt, không cần động thủ là tốt rồi. Nếu thật sự đánh nhau, sợ là phải hao tổn không ít phương tiện công cộng, vậy phải bồi thường bao nhiêu khoản điểm tích lũy đây.
“Vậy sao?" Hàn Kiêu ngước mắt nhìn Tống Huy Nhiên, trong mắt hiện lên ý cười.
Tống Huy Nhiên mỉm cười giả tạo: "Tôi nghe nói Bạch tiểu thư và Đổng Hoằng có chút mâu thuẫn, cho nên muốn ngồi xuống ăn cơm nói chuyện này.”
“Đúng vậy, chủ yếu là anh tôi gọi Bạch tiểu thư lại, anh Nhiên rất thân thiện." Đổng Điệp rất có ánh mắt, trực tiếp đổ lỗi cho Đông Hoàng, nếu cô ta có thể nhân cơ hội này đối phó Đông Hoàng, cô ta cầu còn không được.
Đổng Hoằng cắn chặt răng, hắn ta đương nhiên biết Hàn Kiêu không dễ đụng vào, nhưng hắn ta không dám phản bác lời Tống Huy Nhiên, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Đúng, là lỗi của tôi, nhưng cũng là bởi vì Bạch Cảnh có tội trước."
Hàn Kiêu tiến lên hai bước, cười như đùa: "Đổng Hoằng đúng không, nếu tôi nhớ không lầm, hình như là các người động thủ trước, muốn đem Bạch Cảnh ném ra chống cự quái vật?"
Sắc mặt Đổng Hoằng tái nhợt, dưới khí thế sắc bén khiếp người của Hàn Kiêu, gần như không nói nên lời.
Giang Viện thấy thế không ổn, vội vàng nói: "Hàn đội trưởng, chúng tôi đều là người bình thường, làm sao có thể có năng lực đẩy Bạch Cảnh ra.”
Trần Phi Nhiên đứng bên cạnh Giang Viện, yên lặng ủng hộ. Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ hiện tại chính là Đổng Hoằng, Đổng Hoằng mà hết thời, bọn họ đều phải cút khỏi Đổng gia: "Đúng vậy, Hàn đội trưởng anh không thể ngậm máu phun người! rõ ràng là Bạch Cảnh muốn đem đẩy chúng tôi ra cho quái vật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất