Nữ Phụ Mạt Thế Từ Chối Đi Chết
Chương 44:
“Cô thấy thế nào?" Hàn Kiêu không nhanh không chậm hỏi.
“Tôi không thấy gì cả.”
Nội tâm Bạch Cảnh hoảng loạn.
"Tơ hồng xuất hiện ở Vân Liên Sơn hình như cũng không có gì kỳ quái." Sắc mặt Bạch Cảnh không thay đổi, bình tĩnh nói.
Hàn Kiêu nghe vậy gật đầu: "Cô nói cũng có lý.”
Nhưng hắn luôn cảm thấy nụ hoa hồng của dây tơ hồng trong hình giống như nụ hoa trên cổ tay Bạch Cảnh, đều đỏ như máu. Đáng tiếc độ chính xác của điểm ảnh còn hạn chế, không thể nhìn rõ được.
Tướng quân Phùng cười: "Cũng là chuyện tốt, có đồng chí Bạch Cảnh ở đây, có lẽ dây tơ hồng kia sẽ không là vấn đề. Dù sao cũng có thể thu phục được một dây tơ hồng, nhất định có thể thu phục cái thứ hai."
Đã thu phục, hơn nữa cũng không có thứ hai.
Bạch Cảnh nghĩ trong lòng.
Có điều nếu có dây tơ hồng ở đây, hình như cũng có thể giải thích được một phần lý do vì sao trong nguyên tác quân đội lại thương vong thảm thiết như vậy, dù sao cũng là hủy diệt một trong những nguồn sức chiến đấu chủ yếu của căn cứ. Nhưng dây tơ hồng thật sự có thể làm cho toàn bộ tiểu đội Đao Phong hy sinh sao? Bạch Cảnh cảm thấy hình như cô vẫn còn bỏ sót điểm mấu chốt gì đó.
Hội nghị diễn ra được một nửa, trung tướng Dịch bị gọi ra ngoài, đến khi hắn quay lại, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Trung tướng Dịch bảo binh lính còn đang giảng giải dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía tướng quân Phùng: "Trung ương truyền tin đến, hy vọng trong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ đặt việc lấy tinh thạch màu trắng lên hàng đầu.”
Tướng quân Phùng hơi thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén: "Bọn họ có ý gì?”
Ngón tay Bạch Cảnh khẽ nhúc nhích, tinh thạch màu trắng thật đúng là thứ tốt. Nếu như các tinh thạch màu sắc khác chỉ có thể bị đối phó với dị năng giả hấp thu, vậy màu trắng tinh thạch có thể hấp thu bất kỳ loại dị năng giả nào, tốc độ có thể nhanh gấp đôi. Hơn nữa lúc kích phát dị năng, tinh thạch màu trắng giống như cái rương châu báu, nếu may mắn, thậm chí có thể mở ra không gian các loại hệ dị năng đặc thù.
“Tôi không thấy gì cả.”
Nội tâm Bạch Cảnh hoảng loạn.
"Tơ hồng xuất hiện ở Vân Liên Sơn hình như cũng không có gì kỳ quái." Sắc mặt Bạch Cảnh không thay đổi, bình tĩnh nói.
Hàn Kiêu nghe vậy gật đầu: "Cô nói cũng có lý.”
Nhưng hắn luôn cảm thấy nụ hoa hồng của dây tơ hồng trong hình giống như nụ hoa trên cổ tay Bạch Cảnh, đều đỏ như máu. Đáng tiếc độ chính xác của điểm ảnh còn hạn chế, không thể nhìn rõ được.
Tướng quân Phùng cười: "Cũng là chuyện tốt, có đồng chí Bạch Cảnh ở đây, có lẽ dây tơ hồng kia sẽ không là vấn đề. Dù sao cũng có thể thu phục được một dây tơ hồng, nhất định có thể thu phục cái thứ hai."
Đã thu phục, hơn nữa cũng không có thứ hai.
Bạch Cảnh nghĩ trong lòng.
Có điều nếu có dây tơ hồng ở đây, hình như cũng có thể giải thích được một phần lý do vì sao trong nguyên tác quân đội lại thương vong thảm thiết như vậy, dù sao cũng là hủy diệt một trong những nguồn sức chiến đấu chủ yếu của căn cứ. Nhưng dây tơ hồng thật sự có thể làm cho toàn bộ tiểu đội Đao Phong hy sinh sao? Bạch Cảnh cảm thấy hình như cô vẫn còn bỏ sót điểm mấu chốt gì đó.
Hội nghị diễn ra được một nửa, trung tướng Dịch bị gọi ra ngoài, đến khi hắn quay lại, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Trung tướng Dịch bảo binh lính còn đang giảng giải dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía tướng quân Phùng: "Trung ương truyền tin đến, hy vọng trong nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ đặt việc lấy tinh thạch màu trắng lên hàng đầu.”
Tướng quân Phùng hơi thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén: "Bọn họ có ý gì?”
Ngón tay Bạch Cảnh khẽ nhúc nhích, tinh thạch màu trắng thật đúng là thứ tốt. Nếu như các tinh thạch màu sắc khác chỉ có thể bị đối phó với dị năng giả hấp thu, vậy màu trắng tinh thạch có thể hấp thu bất kỳ loại dị năng giả nào, tốc độ có thể nhanh gấp đôi. Hơn nữa lúc kích phát dị năng, tinh thạch màu trắng giống như cái rương châu báu, nếu may mắn, thậm chí có thể mở ra không gian các loại hệ dị năng đặc thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất