Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều

Chương 2: Vòng Tay Vàng, Cá Chép Ngọc Và Tờ Giấy Vàng Úa

Trước Sau
"Nếu quá lạnh thì chị cho em mượn chiếc áo bông lớn của chị!" Lúc cô ta nói lời này, trong mắt lóe lên tự mãn.

Chiếc áo bông quân đội trên người cô ta, là xin từ quân đội về được, cả đội sản xuất Hồng Tinh chỉ có cô ta có đầu tiên.

Diệp Ngư lắc đầu: "Không lạnh!"

Không nhận được ánh mắt ghen tị, Hạ Hiểu Như có chút bực bội, cô ta chuyển đề tài: "Nếu không lạnh thì em mau mở ra, để chị xem, bên trong có gì?"

"Chị Hiểu Như, sao chị lại vội thế? Chưa chắc bên trong cái hộp gỗ này có gì cả!"

Tiếng nói dịu dàng và trong sạch này, khiến Diệp Ngư giật mình.

Hóa ra tiếng nói của mình khi làm người dễ nghe như vậy!

"Không thể!"

Hạ Hiểu Như bất giác nói ra, nói xong cô ta nhận ra mình nói sai lời, liền liên tục giải thích: "Chúng ta đến là ngôi nhà lớn của địa chủ, có thể để họ chôn đồ vào đây, bên trong này chắc chắn là đồ tốt!"

Đôi mắt Diệp Ngư trong veo, nhìn Hạ Hiểu Như như vậy.

Hạ Hiểu Như luôn có cảm giác, cô bé trước mặt, biết bên trong có báu vật.

Cô ta nghĩ đến đây, trong lòng giật mình, có lẽ không phải đâu!

Giấc mơ tiên tri đó, chỉ có cô ta mới có thể mơ được!



Cô ta không kiềm chế được hỏi: "Diệp Ngư, em nhìn chị làm gì?"

Diệp Ngư nói: "Chị Hiểu Như, thật xinh đẹp!"

Người thật xinh đẹp, hơn cả cá!

Diệp Ngư nói xong, vẻ mặt Hạ Hiểu Như xanh nửa phần, cả đội sản xuất Hồng Tinh đều biết, Diệp Ngư sinh ra trắng nõn, dù tuổi còn nhỏ, cũng che không được nét người đẹp.

Còn cô ta, chỉ là bình thường mà thôi--

Hạ Hiểu Như mười bốn tuổi rồi, đã không nhỏ nữa, biết đẹp xấu rồi, cô ta luôn cảm thấy cô em họ hàng nhỏ của mình đang cười nhạo cô ta xấu xí.

Cô ta còn muốn nói gì thì phát hiện ra, Diệp Ngư không để ý cô ta, ngược lại đặt cái hộp gỗ xuống đất, mở nắp ra, lộ ra bên trong có những thứ gì, một là cá chép ngọc đầy bụi, một là vòng tay vàng, còn một là tờ giấy vàng úa.

Tờ giấy này không đặc biệt, chính là bản đồ phân bố mỏ than Sóc Châu.

Ba thứ này, bất kỳ cái nào lấy ra cũng rất quý giá.

Nhưng mà phải chia ra cái nào nhất thì, con cá chép ngọc là vô giá, bản đồ phân bố mỏ than là thứ hai, còn về, vòng tay vàng là chỉ có thể dùng tiền để đo lường được.

Còn cái này có thể dùng tiền đo lường được vòng tay vàng, cũng là lúc cô bắt đầu xui xẻo.

Diệp Ngư suy nghĩ rất lâu, thứ này nếu mình không giữ được, thà rằng cứ thế thoải mái lộ ra.



Nghĩ đến đây, cái đầu tiên Diệp Ngư nhặt lên chính là vòng tay vàng.

Có lẽ là chôn vào lâu quá rồi, cái hộp gỗ lại hơi ẩm, trên vòng tay vàng phủ một lớp tro đen, Diệp Ngư dùng tay áo, lau cho vòng tay vàng sạch sẽ, vốn dĩ vòng tay vàng có lớp bụi bẩn, ngay lập tức trở nên vàng óng.

Thu hút sự chú ý của Hạ Hiểu Như, ngay lập tức chuyển hướng, nhất là cái vòng tay vàng óng ánh, càng làm cho hơi thở của cô ta dồn dập.

"Diệp Ngư…Diệp Ngư…đây là vàng, vòng tay vàng!"

Hạ Hiểu Như nói lắp bắp.

Diệp Ngư nhỏ giọng: "Ừ! Cái vòng tay vàng rất quý giá!"

Cô hào phóng đưa cái vòng tay vàng lướt qua mặt Hạ Hiểu Như một cái, rồi nhanh như chớp thu lại, khiến cô ta thèm muốn.

Kiếp trước, ba thứ trong hộp, đều bị đối phương cướp hết.

Có điều, sau khi xảy ra chuyện, Hạ Hiểu Như lại đổ cái vòng tay vàng cho cô.

Còn về nhân quả, cũng ở cô, đây cũng là lúc cô và nhà Diệp gặp xui xẻo.

Vì cuộc sống bi thảm ở kiếp đầu tiên của cô bắt đầu từ cái vòng tay vàng, thì cứ từ cái vòng tay vàng bắt đầu trả lại đi.

Những thứ nợ cô, đều phải trả lại cho cô.

Diệp Ngư hạ mi mắt, bàn tay nhỏ nắm cái vòng tay vàng chơi đùa, tuổi cô còn nhỏ, da mặt trắng ngần, nhìn có chút mơ màng, dễ bị lừa gạt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau