Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Chương 45: Dụng Cụ Bị Gãy
Kể từ sự cố lần trước, Hạ Hiểu Như đã thấy rõ tính cách của anh trai mình, cô ta làm gì có ý định đưa dụng cụ cho anh trai: "Anh buông ra, đây là công cụ mà em với anh Minh Viễn mượn được, anh muốn có dụng cụ thì tự đi lấy ở chỗ ông Căn í!"
"Chỗ ông Căn chẳng còn gì nữa!" Hạ Hiểu Vĩ phản bác: "Đừng có lừa anh!"
Hắn ta sử dụng hết sức lực để giật lấy công cụ, Hạ Hiểu Như cũng không hề buông tay.
Trong lúc này kéo co, công cụ vừa mới giành được trong tay họ bất ngờ gãy cán—
Gãy rồi…
Hạ Hiểu Như và Hạ Hiểu Vĩ ngớ người nhìn nhau, một người cầm cán, một người cầm phần đầu sắt, cả hai tròn mắt nhìn nhau, bắt đầu trách móc:
"Đều tại em—"
"Không có! Nếu không phải do anh cứ giành lấy thì làm sao dụng cụ lại gãy được??"
Hạ Hiểu Như tức giận há mồm phản bác.
Triệu Minh Viễn đứng bên cạnh nghe đến đau cả đầu, như thể lần đầu tiên nhìn rõ cô gái trước mắt.
Hắn ta cau mày, giơ lên dụng cụ duy nhất mình có: "Đừng cãi nhau nữa, tôi vẫn còn dụng cụ đây."
Hạ Hiểu Như và Hạ Hiểu Vĩ lập tức ngậm miệng, nhìn cái cuốc duy nhất còn lại, sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Nhưng ai ngờ, chỉ một giây sau…..
Cái cuốc mà Triệu Minh Viễn vừa giơ lên, dưới ánh mắt của bọn họ, phần đầu sắt tự động rơi ra.
Nhìn dụng cụ bị chia cắt thành hai nửa, mấy người Hạ Hiểu Như nhìn nhau.
Công cụ đã hỏng rồi, bọn họ đào măng như nào đây???
Mấy anh em Diệp Ngư cầm dụng cụ trên tay, vô cùng hài lòng.
Nhất là cái cuốc nhỏ của cô, đúng là hoàn hảo như cô mong muốn.
Trên đường đi, các anh trai đều muốn giúp cô cầm dụng cụ, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu đưa.
Cái cuốc nhỏ này là của cô.
Mấy anh em Diệp Kinh Chập thấy vậy, không biết nên khóc hay nên cười, bọn họ chỉ đang lo lắng em gái cầm đồ nặng sẽ không tiện leo núi.
Ai ngờ em gái lại yêu quý cái cuốc nhỏ đến như vậy, không nỡ đưa cho ai khác.
Bọn họ mới đến chân núi thì lại gặp nhóm Hạ Hiểu Như.
Diệp Ngư ngạc nhiên, tinh theo thời gian họ xuất phát, nhóm của Hạ Hiểu Như đáng lẽ phải lên núi từ lâu rồi chứ? Sao vẫn còn lảng vảng ở dưới chân núi?
Nếu như trước đó Hạ Hiểu Như đắc ý khi cướp được công cụ từ tay Diệp Ngư bao nhiêu thì giờ đây lại tràn đầy ác ý và tức giận.
Bởi vì tất cả dụng cụ của họ đều hỏng hết, trong khi đó dụng cụ của mấy anh em Diệp Ngư vẫn còn tốt lành!
Hạ Hiểu Như nhìn thấy cái cuốc nhỏ trong tay Diệp Ngư, dài bằng cánh tay, đầu cuốc to bằng lòng bàn tay, cầm lên chắc chắn sẽ rất nhẹ nhàng, đặc biệt thích hợp cho trẻ em sử dụng.
Trong lòng Hạ Hiểu Như lập tức cảm thấy khó chịu, trước đó bọn họ đã quanh quẩn trong nhà đại đội một hồi lâu nhưng cô ta chưa bao giờ thấy cái cuốc nhỏ như thế, làm sao mà Diệp Ngư lại có được?
Chẳng lẽ…chẳng lẽ ông lão Căn cố ý giấu công cụ tốt để riêng cho Diệp Ngư?
Nghĩ đến khả năng này, Hạ Hiểu Như gần như nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Cô ta nhìn từ cái cuốc nhỏ trong tay Diệp Ngư rồi lại nhìn sang cái cuốc trong tay mấy người Diệp Kinh Chập.
Ba anh em họ Diệp, mỗi người cầm một cái cuốc lớn, nhìn qua có vẻ còn tốt hơn cái dụng cụ đã hỏng không còn hình dạng ở trên mặt đất mà lúc nãy họ giành được.
Hạ Hiểu Như sắp ghen tị đến phát điên, cô ta liếc nhìn Triệu Minh Viễn, thấy hắn ta hạ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, không thèm lên tiếng.
Hạ Hiểu Như không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình tiến lên, mặt dày khen ngợi: "Diệp Ngư, cái cuốc của các em trông thật là tốt quá!"
Diệp Ngư không muốn dính líu đến cô ta, cáo đi chúc Tết gà thì chắc chắn không có ý tốt, cô kéo tay áo anh trai mình chuẩn bị rời đi.
"Chỗ ông Căn chẳng còn gì nữa!" Hạ Hiểu Vĩ phản bác: "Đừng có lừa anh!"
Hắn ta sử dụng hết sức lực để giật lấy công cụ, Hạ Hiểu Như cũng không hề buông tay.
Trong lúc này kéo co, công cụ vừa mới giành được trong tay họ bất ngờ gãy cán—
Gãy rồi…
Hạ Hiểu Như và Hạ Hiểu Vĩ ngớ người nhìn nhau, một người cầm cán, một người cầm phần đầu sắt, cả hai tròn mắt nhìn nhau, bắt đầu trách móc:
"Đều tại em—"
"Không có! Nếu không phải do anh cứ giành lấy thì làm sao dụng cụ lại gãy được??"
Hạ Hiểu Như tức giận há mồm phản bác.
Triệu Minh Viễn đứng bên cạnh nghe đến đau cả đầu, như thể lần đầu tiên nhìn rõ cô gái trước mắt.
Hắn ta cau mày, giơ lên dụng cụ duy nhất mình có: "Đừng cãi nhau nữa, tôi vẫn còn dụng cụ đây."
Hạ Hiểu Như và Hạ Hiểu Vĩ lập tức ngậm miệng, nhìn cái cuốc duy nhất còn lại, sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Nhưng ai ngờ, chỉ một giây sau…..
Cái cuốc mà Triệu Minh Viễn vừa giơ lên, dưới ánh mắt của bọn họ, phần đầu sắt tự động rơi ra.
Nhìn dụng cụ bị chia cắt thành hai nửa, mấy người Hạ Hiểu Như nhìn nhau.
Công cụ đã hỏng rồi, bọn họ đào măng như nào đây???
Mấy anh em Diệp Ngư cầm dụng cụ trên tay, vô cùng hài lòng.
Nhất là cái cuốc nhỏ của cô, đúng là hoàn hảo như cô mong muốn.
Trên đường đi, các anh trai đều muốn giúp cô cầm dụng cụ, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu đưa.
Cái cuốc nhỏ này là của cô.
Mấy anh em Diệp Kinh Chập thấy vậy, không biết nên khóc hay nên cười, bọn họ chỉ đang lo lắng em gái cầm đồ nặng sẽ không tiện leo núi.
Ai ngờ em gái lại yêu quý cái cuốc nhỏ đến như vậy, không nỡ đưa cho ai khác.
Bọn họ mới đến chân núi thì lại gặp nhóm Hạ Hiểu Như.
Diệp Ngư ngạc nhiên, tinh theo thời gian họ xuất phát, nhóm của Hạ Hiểu Như đáng lẽ phải lên núi từ lâu rồi chứ? Sao vẫn còn lảng vảng ở dưới chân núi?
Nếu như trước đó Hạ Hiểu Như đắc ý khi cướp được công cụ từ tay Diệp Ngư bao nhiêu thì giờ đây lại tràn đầy ác ý và tức giận.
Bởi vì tất cả dụng cụ của họ đều hỏng hết, trong khi đó dụng cụ của mấy anh em Diệp Ngư vẫn còn tốt lành!
Hạ Hiểu Như nhìn thấy cái cuốc nhỏ trong tay Diệp Ngư, dài bằng cánh tay, đầu cuốc to bằng lòng bàn tay, cầm lên chắc chắn sẽ rất nhẹ nhàng, đặc biệt thích hợp cho trẻ em sử dụng.
Trong lòng Hạ Hiểu Như lập tức cảm thấy khó chịu, trước đó bọn họ đã quanh quẩn trong nhà đại đội một hồi lâu nhưng cô ta chưa bao giờ thấy cái cuốc nhỏ như thế, làm sao mà Diệp Ngư lại có được?
Chẳng lẽ…chẳng lẽ ông lão Căn cố ý giấu công cụ tốt để riêng cho Diệp Ngư?
Nghĩ đến khả năng này, Hạ Hiểu Như gần như nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Cô ta nhìn từ cái cuốc nhỏ trong tay Diệp Ngư rồi lại nhìn sang cái cuốc trong tay mấy người Diệp Kinh Chập.
Ba anh em họ Diệp, mỗi người cầm một cái cuốc lớn, nhìn qua có vẻ còn tốt hơn cái dụng cụ đã hỏng không còn hình dạng ở trên mặt đất mà lúc nãy họ giành được.
Hạ Hiểu Như sắp ghen tị đến phát điên, cô ta liếc nhìn Triệu Minh Viễn, thấy hắn ta hạ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, không thèm lên tiếng.
Hạ Hiểu Như không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình tiến lên, mặt dày khen ngợi: "Diệp Ngư, cái cuốc của các em trông thật là tốt quá!"
Diệp Ngư không muốn dính líu đến cô ta, cáo đi chúc Tết gà thì chắc chắn không có ý tốt, cô kéo tay áo anh trai mình chuẩn bị rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất