Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Chương 48: Một Rừng Măng Dại Lớn
Đi được một đoạn xa, Diệp Ngư cuốn góc áo, nói nhỏ: "Anh cả, anh hai, anh ba, vừa nãy Hạ Hiểu Như tìm em, muốn dùng vị trí của rừng măng dại đổi lấy hai cái cuốc của chúng ta, em không đồng ý!" Cô dừng một chút, mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn ba anh trai với vẻ đợi chờ, cắn môi nói nhỏ: "Các anh có trách em không?"
Cô không biết mình làm đúng hay không.
Chỉ là, từ tận sâu thẳm trái tim, cô không thích những thứ thuộc về Hạ Hiểu Như.
"Em làm đúng!" Diệp Kinh Chập cười, anh ta vuốt nhẹ khuôn mặt của Diệp Ngư, an ủi: "Có gì mà phải trách cứ chứ!! Chúng ta làm bao nhiêu việc với khả năng của mình, tìm được bao nhiêu măng dại thì tính bấy nhiêu, chúng ta không thèm ghen tị với người khác, nhưng cũng không để ai khác lợi dụng chúng ta!!"
Vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Ngư ngay lập tức trở nên sáng rỡ, tràn đầy năng lượng:
"Đúng! Chính là như vậy!"
"Anh trai, anh tốt quá!"
Mọi bối rối trong lòng cô đều được giải tỏa.
Giọng nói của cô bé ngọt ngào và mềm mại, ngay cả lúc làm nũng cũng tràn đầy niềm vui.
"Nhìn em vui vẻ chưa kìa, chúng ta phải nhanh chóng lên núi thôi, cố gắng đào thật nhiều măng rừng về nhà."
"Ừm! Còn phải mang một ít đến cho ông Căn nữa!"
Diệp Kinh Chập, với tư cách là anh cả, lúc lên núi là bắt đầu chịu trách nhiệm về sự an toàn của các em.
Anh ta lớn lên ở núi Trúc Lĩnh, vô cùng quen thuộc với nơi này, anh ta không dẫn các em đến những chỗ mà mình thường xuyên đến trước đây, vì những chỗ măng rừng đó đã bị người trong đội lấy sạch rồi.
Anh ta do dự một chút, hỏi: "Chúng ta sẽ đi đến nơi có nhiều người hay ít người?"
"Cả hai đều được." Diệp Triều Dương và Diệp Triều Tinh lắc đầu.
Ba anh em cùng nhìn về phía Diệp Ngư, chờ cô quyết định.
Diệp Ngư nhìn chung quanh một lượt, cắn môi do dự một lát, cô đề xuất: "Vừa rồi Hạ Hiểu Như nói ở phía đông có một khu rừng măng mọc dại lớn, vậy thì chúng ta hãy đi phía tây đi, tránh xa vị trí mà chị ấy nói đến."
Nghe Diệp Ngư nói vậy, Diệp Kinh Chập nở nụ cười: "Tưởng Tưởng nhà chúng ta đã lớn rồi."
Đây mới là con cháu của nhà họ Diệp, đối mặt với cám dỗ nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Không phải ai cũng có thể làm được điều này.
Anh ta thực sự tự hào vì mình có một cô em gái tốt như vậy.
Diệp Ngư ngại ngùng cười, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Diệp Kinh Chập.
Bọn họ nhanh chóng đi theo lối mòn, đi mất một giờ đồng hồ.
Cho đến khi —
Trái tim Diệp Ngư bỗng nhiên đập thình thịch một cách mạnh mẽ, cô dừng bước, chỉ về phía bên phải và nói: "Anh trai, chúng ta đi tới bên đó đi."
Cô không hiểu tại sao tim mình lại đập mạnh như vậy, nhưng linh cảm của cô đang nói rằng, đi về phía đó là đúng.
Diệp Ngư lên tiếng, Diệp Kinh Chập đương nhiên làm theo, anh ta cầm cuốc lên rồi bắt đầu đập loạn xạ.
Diệp Ngư đi theo bên cạnh, gạt bỏ lớp bụi cây dày đặc, khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô hít vào một hơi thật sâu, phát ra tiếng thán phục:
"Ôi trời ơi!!!"
"Một rừng măng dại lớn thế này!!"
Nhìn qua một lượt, măng dại mọc dày đặc như những cọc gỗ nhọn mặc lớp áo nâu, đứng gọn gàng trong khu đất trống đó, không hề có chút khoảng trống nào.
Rõ ràng đây là một rừng măng tre chưa từng bị con người thu hoạch!
Anh em Diệp Ngư đều hít vào một hơi thật sâu, không thể tin được: "Chẳng lẽ...chẳng lẽ đây chính là rừng măng mà Hạ Hiểu Như đã nói…?"
Mấy anh em nhìn nhau, không hiểu sao bọn họ lại tìm thấy nó, rõ ràng họ đã tránh xa vị trí ở phía đông mà Hạ Hiểu Như đã nói, cố ý đi đến phía tây.
Bọn họ đều nghĩ đến một khả năng: Hay là nhóm người Hạ Hiểu Như tìm không đúng chỗ, thay vào đó, bọn họ đã tìm thấy trước?
Những thứ mà họ đã quyết định từ bỏ trước đây, nay lại trở lại trước mặt họ dưới một hình thức khác.
Cô không biết mình làm đúng hay không.
Chỉ là, từ tận sâu thẳm trái tim, cô không thích những thứ thuộc về Hạ Hiểu Như.
"Em làm đúng!" Diệp Kinh Chập cười, anh ta vuốt nhẹ khuôn mặt của Diệp Ngư, an ủi: "Có gì mà phải trách cứ chứ!! Chúng ta làm bao nhiêu việc với khả năng của mình, tìm được bao nhiêu măng dại thì tính bấy nhiêu, chúng ta không thèm ghen tị với người khác, nhưng cũng không để ai khác lợi dụng chúng ta!!"
Vẻ mặt mệt mỏi của Diệp Ngư ngay lập tức trở nên sáng rỡ, tràn đầy năng lượng:
"Đúng! Chính là như vậy!"
"Anh trai, anh tốt quá!"
Mọi bối rối trong lòng cô đều được giải tỏa.
Giọng nói của cô bé ngọt ngào và mềm mại, ngay cả lúc làm nũng cũng tràn đầy niềm vui.
"Nhìn em vui vẻ chưa kìa, chúng ta phải nhanh chóng lên núi thôi, cố gắng đào thật nhiều măng rừng về nhà."
"Ừm! Còn phải mang một ít đến cho ông Căn nữa!"
Diệp Kinh Chập, với tư cách là anh cả, lúc lên núi là bắt đầu chịu trách nhiệm về sự an toàn của các em.
Anh ta lớn lên ở núi Trúc Lĩnh, vô cùng quen thuộc với nơi này, anh ta không dẫn các em đến những chỗ mà mình thường xuyên đến trước đây, vì những chỗ măng rừng đó đã bị người trong đội lấy sạch rồi.
Anh ta do dự một chút, hỏi: "Chúng ta sẽ đi đến nơi có nhiều người hay ít người?"
"Cả hai đều được." Diệp Triều Dương và Diệp Triều Tinh lắc đầu.
Ba anh em cùng nhìn về phía Diệp Ngư, chờ cô quyết định.
Diệp Ngư nhìn chung quanh một lượt, cắn môi do dự một lát, cô đề xuất: "Vừa rồi Hạ Hiểu Như nói ở phía đông có một khu rừng măng mọc dại lớn, vậy thì chúng ta hãy đi phía tây đi, tránh xa vị trí mà chị ấy nói đến."
Nghe Diệp Ngư nói vậy, Diệp Kinh Chập nở nụ cười: "Tưởng Tưởng nhà chúng ta đã lớn rồi."
Đây mới là con cháu của nhà họ Diệp, đối mặt với cám dỗ nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Không phải ai cũng có thể làm được điều này.
Anh ta thực sự tự hào vì mình có một cô em gái tốt như vậy.
Diệp Ngư ngại ngùng cười, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Diệp Kinh Chập.
Bọn họ nhanh chóng đi theo lối mòn, đi mất một giờ đồng hồ.
Cho đến khi —
Trái tim Diệp Ngư bỗng nhiên đập thình thịch một cách mạnh mẽ, cô dừng bước, chỉ về phía bên phải và nói: "Anh trai, chúng ta đi tới bên đó đi."
Cô không hiểu tại sao tim mình lại đập mạnh như vậy, nhưng linh cảm của cô đang nói rằng, đi về phía đó là đúng.
Diệp Ngư lên tiếng, Diệp Kinh Chập đương nhiên làm theo, anh ta cầm cuốc lên rồi bắt đầu đập loạn xạ.
Diệp Ngư đi theo bên cạnh, gạt bỏ lớp bụi cây dày đặc, khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô hít vào một hơi thật sâu, phát ra tiếng thán phục:
"Ôi trời ơi!!!"
"Một rừng măng dại lớn thế này!!"
Nhìn qua một lượt, măng dại mọc dày đặc như những cọc gỗ nhọn mặc lớp áo nâu, đứng gọn gàng trong khu đất trống đó, không hề có chút khoảng trống nào.
Rõ ràng đây là một rừng măng tre chưa từng bị con người thu hoạch!
Anh em Diệp Ngư đều hít vào một hơi thật sâu, không thể tin được: "Chẳng lẽ...chẳng lẽ đây chính là rừng măng mà Hạ Hiểu Như đã nói…?"
Mấy anh em nhìn nhau, không hiểu sao bọn họ lại tìm thấy nó, rõ ràng họ đã tránh xa vị trí ở phía đông mà Hạ Hiểu Như đã nói, cố ý đi đến phía tây.
Bọn họ đều nghĩ đến một khả năng: Hay là nhóm người Hạ Hiểu Như tìm không đúng chỗ, thay vào đó, bọn họ đã tìm thấy trước?
Những thứ mà họ đã quyết định từ bỏ trước đây, nay lại trở lại trước mặt họ dưới một hình thức khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất