Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh
Chương 4
Lần đầu tiên Cố Chi Chương bị nữ giới từ chối lời mời, không những không khiến hắn cảm thấy thất bại, ngược lại còn cảm thấy mới mẻ, kích thích ham muốn chiến thắng của hắn.
Lần đầu tiên gặp, thiếu nữ yếu đuối trong ngày mưa. Lần thứ hai tái kiến, thân ảnh mồ hôi đầm đìa nơi sân bóng. Lần ba gặp, nơi quán bar bình tĩnh lý trí tự giữ mình.
Rất có ý tứ.
Hắn cười cười, tới nơi ồn ào này dùng ngữ khí thật ôn nhu nói: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta rất có duyên, muốn mời Ôn tiểu thư cùng thưởng rượu thôi".
Thần sắc Ôn Bình Hàn biến đổi mấy lần, rốt cục nhích người lại gần hơn một chút, ngay lúc Cố Chi Chương nghĩ nàng sẽ đồng ý, thì nghe thấy nàng cực kỳ chân thành hỏi: "Anh nói gì? Nói lớn lên".
"..."
Ba người ở lầu hai xem kịch vui lộ ra ba biểu cảm khác nhau, Lệ Phong cảm thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu hắn thấy bạn học của mình chủ động với phái nữ.
Triệu Tiểu Tĩnh quay sang nhìn tỷ muội tốt của mình, biểu cảm của Tạ Tri Phỉ ẩn sau những ánh đèn nhiều màu, mờ ảo không rõ ràng, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi trong WC, cảm thấy không thể nào tỷ muội mình nói buông tay là buông tay.
"Không cản bọn họ sao?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.
"Phải cản chứ". Tạ Tri Phỉ nhìn họ, dường như sắp tiến tới giai đoạn phát triển tình cảm, thân là nữ phụ trà xanh làm khổ Cố Chi Chương, sao cô có thể cho phép chuyện này phát sinh!
Ngay sau đó, Triệu Tiểu Tĩnh thấy cô vội vàng xuống lầu, phất cờ hò reo cho tỷ muội mình: "M* kiếp cô ta!"
Cố Chi Chương cụp mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc khi ánh đèn sáng tối dừng trên khuôn mặt trắng nõn, tim đập nhanh hơn vài phần, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cánh tay bị người ta đụng trúng, ly rượu trong tay rung lắc, sau đó giọng nói có phần ủy khuất vang lên: "A, Cố ca..."
Cố Chi Chương quay đầu, thấy áo màu trắng của Tạ Tri Phỉ dính rượu vang đỏ, thật trùng hợp, vị trí ngay trước ngực.
"Ngại quá". Bốn phía đầy người, Cố Chi Chương cũng không biết là bị ai đụng trúng, đành phải chính mình xử lý sự cố ngoài ý muốn này, "Em có mang theo quần áo không?"
"Em đến quán bar, mang theo quần áo làm gì?" Tạ Tri Phỉ vô tội hỏi.
"Cũng đúng". Hiện tại Cố Chi Chương thật do dự, vừa muốn dẫn cô rời đi, lại muốn tiếp xúc thêm với Ôn Bình Hàn nhiều hơn chút, hắn chần chừ nhìn về phía Ôn Bình Hàn: "Ôn tiểu thư, không biết cô có thể cho tôi xin-"
"Có thể"
Muốn xin phương thức liên lạc với nàng, không ngờ nàng sảng khoái đáp ứng như vậy, Cố Chi Chương mỉm cười, vội tìm di động, lại nghe đối phương hướng Tạ Tri Phỉ nói: "Tôi cho cô mượn đồ mặc".
"Thật ư? Vậy tốt quá, cảm ơn tỷ tỷ". Tạ Tri Phỉ mỉm cười ngọt ngào với nàng.
"Theo tôi". Ôn Bình Hàn về chỗ, nói vài câu với đồng nghiệp, cầm túi của mình, dắt cô vào toilet.
Tạ Tri Phỉ nhìn thấy nàng lấy từ trong túi bộ quần áo ngắn tay quen mắt, nhịn cười không được nói: "Tỷ tỷ, sao chị cũng luôn mang theo nó vậy?"
"Để ở công ty mãi, giờ mới nhớ ra để mang về". Ôn Bình Hàn cũng không ngờ trùng hợp đến như vậy, cố tình chạm mặt ngay hôm nay, đưa quần áo cho cô mượn xong thì chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị người kéo lại.
"Tỷ tỷ, chị đi đâu vậy?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Về nhà". Ôn Bình Hàn đưa quần áo cho cô, cũng muốn thừa dịa này nhanh chân chạy khỏi nơi này, bằng không vừa phải đối phó Cố Chi Chương lạ hoắc, vừa phải đối phó với nhóm đồng nghiệp hóng hớt drama.
"Không ở lại chơi?" Tạ Tri Phỉ lại hỏi.
"Ừ".
"Được, tỷ tỷ hẹn gặp lại". Tạ Tri Phỉ buông tay nàng ra, nở nụ cười: "Thật mong chờ lần sau gặp lại".
Ôn Bình Hàn nhìn cô với ánh mắt không rõ ý tứ, thầm nghĩ: "Tốt nhất không gặp lại".
Cũng không muốn liên quan gì với đôi nam nữ không sao nói rõ này.
Khi Tạ Tri Phỉ lại xuất hiện trong tầm mắt Triệu Tiểu Tĩnh, cô ấy chỉ tay vào cái áo in hai chữ "Trung Quốc" trên người cô: "Cậu mặc cái này thật hả?"
"Bằng không thì làm sao? So với áo bẩn vẫn tốt hơn" Tạ Tri Phỉ lơ đễnh cười đáp.
"Vô vị". Triệu Tiểu Tĩnh cười lạnh "Mình thà khỏa thân quay về".
Vừa dứt lời, đã thấy Tạ Tri Phỉ loạng choạng ly rượu, hướng lại gần cô với thái độ không hề hảo ý, khiến cô sợ đến mức liên tục lùi về sau.
"Này, mình đùa thôi mà, cậu đừng làm thật, áo này mình mới mua, không hề rẻ đâu!"
*
Ôn Bình Hàn trở về phòng cho thuê, nhận được mail của phòng nhân sự, yêu cầu nàng bổ sung tài liệu, cũng thông báo rằng cuối tuần sẽ có kết quả.
Kết quả thăng chức.
Nàng mở máy tính, chuẩn bị tốt tài liệu, sau khi gửi xong mới đi tắm.
Dòng nước ấm lướt qua cơ thể nàng, làn da trong làn sương nước hiện lên một màu trắng khác, nhưng mặt ngoài của bình sứ chưa từng được vẽ lên, nếu không phải vết sẹo trên bả vai đã làm mất đi vẻ đẹp thì cơ thể này sẽ được coi là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo bậc nhất.
Nàng lau tóc và check tin nhắn mới.
【 Lâm Chí Mẫn】: "Hàn tỷ, em nghe nói ở quán bar có siêu cấp soái ca tiếp cận chị?! [Chảy nước dãi]
【 Lâm Chí Mẫn】: "Chị mau nói đi, là tình huống gì! Có phải đào hoa đến! Tốt trưởng của chúng ta cuối cùng cũng thoát FA?!"
【 Ôn Bình Hàn 】: "Không biết"
【 Lâm Chí Mẫn】: "Đẹp trai không chị đẹp trai không chị đẹp trai không chị?"
Đẹp trai không?
Ôn Bình Hàn cố gắng nhớ lại, nhận ra ba lần ngẫu ngộ, cũng chưa từng có thể nhớ rõ khuôn mặt đối phương, nhưng hẳn là rất tuấn tú, nếu không cô gái xinh đẹp kia sao có thể yêu thầm hắn lâu như vậy?
Lười đọc tiếp những tin nhắn bát quái của Lâm Chí Mẫn, nàng ném di động sang bên, đem những tin nhắn loạn thất bát tao (rối rung rối loạn) để sau đầu, trước khi ngủ chỉ có một ý nghĩ - hy vọng thăng chức thuận lợi.
Hôm sau đi làm, có vài đồng nghiệp đến hỏi chuyện nhưng đều bị nàng từ chối trả lời.
"Đây, uống trà sữa đi, Ngô tổng mời". Lâm Hàn mang trà sữa lại, ngồi bên cạnh nàng "Xem ra hai đơn hàng thành công hôm qua khiến ông ấy rất hài lòng".
Ngô tổng là tổng thanh tra khu vực ngày hôm qua cùng liên hoan với Ôn Bình Hàn, liên hoan hôm qua cũng do ông ta tổ chức.
Một lúc sau, Ngô tổng đến văn phòng của các nàng, nhân viên bốn phía đều chào hỏi, cảm ơn trà sữa. Ngô tổng cười đáp một lần, sau đó đi đến phía các nàng, nói: "Ôn Bình Hàn, cô quả không tồi, tôi rất mong chờ cô trở thành đại tướng của tôi".
Ôn Bình Hàn nói vài câu khách sáo, chờ ông ta rời đi, Lâm Chí Mẫn hưng phấn nhào đến: "Ông ấy ám chỉ đó! Chờ chị thăng chức thì chính là cấp dưới của ông ta, không trật đi đâu được!"
Ôn Bình Hàn không cười nổi, trong lòng có chút bất an, cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi.
Nàng là như vậy, từ nhỏ đã không dám đặc biệt chờ mong sự tình hay đồ vật này nọ, bởi vì đến sau cùng, nếu như thất bại, sẽ trở thành nỗi thất vọng lớn hơn cả chờ mong.
Sau khi tan làm, vẫn còn vài người ở lại tăng ca, trong đó có Ôn Bình Hàn, nàng dụi mắt, đột nhiên có ai đó gõ lên bàn nàng.
"Còn chưa về sao?" Ngô tổng hòa nhã cười hỏi: "Liều mạng như vậy?"
Ôn Bình Hàn cười đáp: "Ngô tổng tìm em có việc?"
"Không có việc gì, chỉ là đi ngang tình cờ thấy cô đang tăng ca, nên tôi vào xem thử, xem cô có cần hỗ trợ không?"
"Cũng sắp xong rồi ạ". Ôn Bình Hàn đóng máy tính.
"Còn chưa ăn cơm đúng không, gần đây có quán cháo nồi đất, cô muốn cùng tôi đi không?"
Lãnh đạo chủ động mời, nàng còn từ chối được sao? Vạn nhất thật sự thăng chức thì vị này chính là cấp trên sẽ cùng nàng giao tiếp nhiều nhất.
*
"Ấy, kia không phải là công chúa lọ lem Cố Chi Chương theo đuổi sao?" Triệu Tiểu Tĩnh hất cằm về một hướng nào đó
Tạ Tri Phỉ quay người nhìn sang thì thấy Văn Bình Hàn đang ngồi trong góc, cùng một người đàn ông ngồi đối diện, cô vô thức cho rằng đó là Cố Chi Chương, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không phải, trông giống ai trong từ công ty.
"Cô ta cũng là nhân viên công ty cậu?" Triệu Tiểu Tĩnh húp một ngụm cháo: "Chậc, không ngon lắm".
Được hôm rảnh rỗi, Triệu Tiểu Tĩnh liền nghĩ đến chuyện đến thăm tỷ muội tốt đột nhiên bị gia đình kéo đi làm này. Các cô là bạn cùng lớp quen nhau từ hồi trung học, có cùng mục tiêu là ăn và chờ chết, cũng có cùng hứng thú ham muốn, chính là tiêu tiền để thỏa mãn dục vọng, ngưu tầm ngư mã tầm mã nhiều năm như vậy, sớm biết đối phương là người như thế nào, nên khi biết Tạ Tri Phỉ đến công ty gia đình làm việc, cô đã rất vui. Vừa lúc hôm nay đến thăm ban.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt người ngồi đối diện, mặc áo sơ mi và quần tây quy củ nhất, khiến lớp trang điểm trên mặt cũng trở nên nhạt nhẽo không ít, thật sự khiến người khác không thể không cảm thán - công ty quả thật là nơi huy diệt nhan sắc.
"Thât sợ qua vài năm nữa, khuôn mặt này của cậu sẽ ngả vàng mất". Triệu Tiểu Tĩnh trêu ghẹo nói.
"Không, không, ít nhất tớ có thể trụ thêm tám năm nữa." Tạ Tri Phỉ có khuôn mặt giống hệt nguyên chủ, ít nhất trong những năm nàng sống ở thế giới kia, nhan sắc không hề đi xuống, về việc sau này có xảy ra hay không, thì thực sự không biết.
"Trông cậu có vẻ để ý cô ta lắm" Triệu Tiểu Tĩnh bất chợt nói.
"Có hả?"
"Nhìn lén cô ta vài lần còn gì?" Triệu Tiểu Tĩnh bĩu môi "Mình hiểu mà, trước tiên tìm hiểu kẻ địch, sau đó một cước đá đi, chiêu cũ".
Tạ Tri Phỉ chọn hạ mi, cúi đầu ăn cháo, không nhìn phía bên kia nữa.
Đối với động tĩnh bên này, Ôn Bình Hàn hoàn toàn không hay biết, trừ bỏ cùng cấp trên nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian đều đang nhìn di động.
Ra ngoài ăn cùng lãnh đạo, quả thật có chút áp lực cùng xấu hổ, chỉ có thể giả vờ đang rep tin nhắn.
Sau buổi cơm, Ngô tổng thanh toán hóa đơn rồi cùng nàng rời đi.
Ôn Bình Hàn đề nghị AA*, Ngô tổng cười nói không cần: "Cùng lắm thì lần sau cô mời".
*AA制 /AA zhì/ là "chia đôi chi phí" á mọi người. Mang ý khi đi ăn hay đi chơi cùng nhau thì người nào tự chi trả chi phí của người đó.
Ôn Bình Hàn đề nghị AA là để lần sau khỏi phải mời, nhưng nghĩ lại e rằng khó tránh khỏi, nên gật đầu đồng ý.
Khi đi qua một lối đi hẹp và rẽ vào một góc phố, Ôn Bình Hàn đột nhiên cảm thấy có người chạm vào mu bàn tay mình.
Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn Ngô tổng.
"Ngại quá, thất lễ rồi, tôi không cố ý". Ngô tổng ngượng ngùng cười: "Để tôi đi trước cô".
Ôn Bình Hàn trong lúc hoảng sợ nhìn ra được một tia áy náy, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng khi nghĩ đến lúc đối phương rút tay mình ra, dường như hắn cố ý hay vô ý vạch theo ngón tay của cô, nàng không khỏi cau mày.
"Cô đi về bằng cách nào? Hay để tôi đưa cô về" Ngô tổng hỏi sau khi ra cửa chính.
"Không cần ạ, nhà em ở gần đây, tạm biệt Ngô tổng." Ôn Bình Hàn đứng ở phía sau hắn chừng một hai thước, nói xong xoay người rời đi hướng khác.
Gió ban đêm mang đến cảm giác mát mẻ, nàng đi một hồi, lấy ra đôi dép lê trong túi, ngồi trên ghế ven đường thay đôi giày cao gót ra, rồi mới tiếp tục đi.
Sau lưng nàng vang lên tiếng còi xe mấy lần như muốn chào nàng, nàng vô thức bước nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy.
Ai ngờ chiếc xe kia lại tiến lên, cửa xe hạ xuống, trong xe truyền xe âm thanh êm tai: "Tỷ tỷ".
Ôn Bình Hàn kinh ngạc nhìn qua, vừa kinh ngạc vừa có chút nhẹ nhõm: "Là cô?"
"Đúng vậy". Tạ Tri Phỉ chậm rãi lái xe, cùng nàng bảo trì...khoảng cách song song, cười nói: "Lên xe đi, em đưa chị đi".
"Không cần, cảm ơn".
"Chị cứng đầu như vậy, là không muốn sống nữa sao?" Tạ Tri Phỉ nói thẳng.
Ôn Bình Hàn theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn xuống chân nàng, vết bầm tím ở gót chân vẫn còn có chút đau nhức, nhưng nàng vẫn lắc đầu: "Không sao, tôi sẽ sớm về nhà."
"Vậy còn mạnh miệng" Tạ Tri Phỉ nhịn cười không được "Tỷ tỷ, không lẽ chị sợ em có ý đồ với chị ư?"
Ôn Bình Hàn dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Nghĩ cũng đúng, nàng sợ cái gì, cho dù là mối tình tay ba thái quá cũng không liên quan gì đến nàng, cho dù cô gái này muốn tra hỏi thăm dò thì có quan hệ gì?
Đầu trọc đâu sợ bi nắm tóc - đức vua cung thua thằng liều.
Phịch một tiếng, Ôn Bình Hàn đóng cửa xe lại: "Địa chỉ là——"
"Em biết mà" Tạ Tri Phỉ mở map dẫn đường, thuận miệng hỏi "Chị muốn nghe nhạc không?"
"Không, tùy ý cô"
"Vậy tùy ý em nha"
Nhiệt độ trong xe thích hợp, có mùi thơm nhẹ nhàng, Ôn Bình Hàn thả lỏng một chút, sau đó nghe được một bài hát sôi động phát ra từ loa——
"Chúng ta cùng nhau đến bến tàu nhé... Khi nào anh chuyển đến thành phố, anh sẽ đón em bằng chiếc siêu xe của anh, lúc đó anh sẽ ôm em trong tay..."
Ôn Bình Hàn: "..."
Tạ Tri Phỉ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng, cười cười: "Thế nào? Đã đủ sảng khoái chưa? Thích hợp lái xe đi làm"
Ôn Bình Hàn:....sảng khoái là một chuyện, tỉnh táo hay không lại là chuyện khác.
Lần đầu tiên gặp, thiếu nữ yếu đuối trong ngày mưa. Lần thứ hai tái kiến, thân ảnh mồ hôi đầm đìa nơi sân bóng. Lần ba gặp, nơi quán bar bình tĩnh lý trí tự giữ mình.
Rất có ý tứ.
Hắn cười cười, tới nơi ồn ào này dùng ngữ khí thật ôn nhu nói: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta rất có duyên, muốn mời Ôn tiểu thư cùng thưởng rượu thôi".
Thần sắc Ôn Bình Hàn biến đổi mấy lần, rốt cục nhích người lại gần hơn một chút, ngay lúc Cố Chi Chương nghĩ nàng sẽ đồng ý, thì nghe thấy nàng cực kỳ chân thành hỏi: "Anh nói gì? Nói lớn lên".
"..."
Ba người ở lầu hai xem kịch vui lộ ra ba biểu cảm khác nhau, Lệ Phong cảm thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu hắn thấy bạn học của mình chủ động với phái nữ.
Triệu Tiểu Tĩnh quay sang nhìn tỷ muội tốt của mình, biểu cảm của Tạ Tri Phỉ ẩn sau những ánh đèn nhiều màu, mờ ảo không rõ ràng, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi trong WC, cảm thấy không thể nào tỷ muội mình nói buông tay là buông tay.
"Không cản bọn họ sao?" Triệu Tiểu Tĩnh hỏi.
"Phải cản chứ". Tạ Tri Phỉ nhìn họ, dường như sắp tiến tới giai đoạn phát triển tình cảm, thân là nữ phụ trà xanh làm khổ Cố Chi Chương, sao cô có thể cho phép chuyện này phát sinh!
Ngay sau đó, Triệu Tiểu Tĩnh thấy cô vội vàng xuống lầu, phất cờ hò reo cho tỷ muội mình: "M* kiếp cô ta!"
Cố Chi Chương cụp mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc khi ánh đèn sáng tối dừng trên khuôn mặt trắng nõn, tim đập nhanh hơn vài phần, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cánh tay bị người ta đụng trúng, ly rượu trong tay rung lắc, sau đó giọng nói có phần ủy khuất vang lên: "A, Cố ca..."
Cố Chi Chương quay đầu, thấy áo màu trắng của Tạ Tri Phỉ dính rượu vang đỏ, thật trùng hợp, vị trí ngay trước ngực.
"Ngại quá". Bốn phía đầy người, Cố Chi Chương cũng không biết là bị ai đụng trúng, đành phải chính mình xử lý sự cố ngoài ý muốn này, "Em có mang theo quần áo không?"
"Em đến quán bar, mang theo quần áo làm gì?" Tạ Tri Phỉ vô tội hỏi.
"Cũng đúng". Hiện tại Cố Chi Chương thật do dự, vừa muốn dẫn cô rời đi, lại muốn tiếp xúc thêm với Ôn Bình Hàn nhiều hơn chút, hắn chần chừ nhìn về phía Ôn Bình Hàn: "Ôn tiểu thư, không biết cô có thể cho tôi xin-"
"Có thể"
Muốn xin phương thức liên lạc với nàng, không ngờ nàng sảng khoái đáp ứng như vậy, Cố Chi Chương mỉm cười, vội tìm di động, lại nghe đối phương hướng Tạ Tri Phỉ nói: "Tôi cho cô mượn đồ mặc".
"Thật ư? Vậy tốt quá, cảm ơn tỷ tỷ". Tạ Tri Phỉ mỉm cười ngọt ngào với nàng.
"Theo tôi". Ôn Bình Hàn về chỗ, nói vài câu với đồng nghiệp, cầm túi của mình, dắt cô vào toilet.
Tạ Tri Phỉ nhìn thấy nàng lấy từ trong túi bộ quần áo ngắn tay quen mắt, nhịn cười không được nói: "Tỷ tỷ, sao chị cũng luôn mang theo nó vậy?"
"Để ở công ty mãi, giờ mới nhớ ra để mang về". Ôn Bình Hàn cũng không ngờ trùng hợp đến như vậy, cố tình chạm mặt ngay hôm nay, đưa quần áo cho cô mượn xong thì chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị người kéo lại.
"Tỷ tỷ, chị đi đâu vậy?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Về nhà". Ôn Bình Hàn đưa quần áo cho cô, cũng muốn thừa dịa này nhanh chân chạy khỏi nơi này, bằng không vừa phải đối phó Cố Chi Chương lạ hoắc, vừa phải đối phó với nhóm đồng nghiệp hóng hớt drama.
"Không ở lại chơi?" Tạ Tri Phỉ lại hỏi.
"Ừ".
"Được, tỷ tỷ hẹn gặp lại". Tạ Tri Phỉ buông tay nàng ra, nở nụ cười: "Thật mong chờ lần sau gặp lại".
Ôn Bình Hàn nhìn cô với ánh mắt không rõ ý tứ, thầm nghĩ: "Tốt nhất không gặp lại".
Cũng không muốn liên quan gì với đôi nam nữ không sao nói rõ này.
Khi Tạ Tri Phỉ lại xuất hiện trong tầm mắt Triệu Tiểu Tĩnh, cô ấy chỉ tay vào cái áo in hai chữ "Trung Quốc" trên người cô: "Cậu mặc cái này thật hả?"
"Bằng không thì làm sao? So với áo bẩn vẫn tốt hơn" Tạ Tri Phỉ lơ đễnh cười đáp.
"Vô vị". Triệu Tiểu Tĩnh cười lạnh "Mình thà khỏa thân quay về".
Vừa dứt lời, đã thấy Tạ Tri Phỉ loạng choạng ly rượu, hướng lại gần cô với thái độ không hề hảo ý, khiến cô sợ đến mức liên tục lùi về sau.
"Này, mình đùa thôi mà, cậu đừng làm thật, áo này mình mới mua, không hề rẻ đâu!"
*
Ôn Bình Hàn trở về phòng cho thuê, nhận được mail của phòng nhân sự, yêu cầu nàng bổ sung tài liệu, cũng thông báo rằng cuối tuần sẽ có kết quả.
Kết quả thăng chức.
Nàng mở máy tính, chuẩn bị tốt tài liệu, sau khi gửi xong mới đi tắm.
Dòng nước ấm lướt qua cơ thể nàng, làn da trong làn sương nước hiện lên một màu trắng khác, nhưng mặt ngoài của bình sứ chưa từng được vẽ lên, nếu không phải vết sẹo trên bả vai đã làm mất đi vẻ đẹp thì cơ thể này sẽ được coi là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo bậc nhất.
Nàng lau tóc và check tin nhắn mới.
【 Lâm Chí Mẫn】: "Hàn tỷ, em nghe nói ở quán bar có siêu cấp soái ca tiếp cận chị?! [Chảy nước dãi]
【 Lâm Chí Mẫn】: "Chị mau nói đi, là tình huống gì! Có phải đào hoa đến! Tốt trưởng của chúng ta cuối cùng cũng thoát FA?!"
【 Ôn Bình Hàn 】: "Không biết"
【 Lâm Chí Mẫn】: "Đẹp trai không chị đẹp trai không chị đẹp trai không chị?"
Đẹp trai không?
Ôn Bình Hàn cố gắng nhớ lại, nhận ra ba lần ngẫu ngộ, cũng chưa từng có thể nhớ rõ khuôn mặt đối phương, nhưng hẳn là rất tuấn tú, nếu không cô gái xinh đẹp kia sao có thể yêu thầm hắn lâu như vậy?
Lười đọc tiếp những tin nhắn bát quái của Lâm Chí Mẫn, nàng ném di động sang bên, đem những tin nhắn loạn thất bát tao (rối rung rối loạn) để sau đầu, trước khi ngủ chỉ có một ý nghĩ - hy vọng thăng chức thuận lợi.
Hôm sau đi làm, có vài đồng nghiệp đến hỏi chuyện nhưng đều bị nàng từ chối trả lời.
"Đây, uống trà sữa đi, Ngô tổng mời". Lâm Hàn mang trà sữa lại, ngồi bên cạnh nàng "Xem ra hai đơn hàng thành công hôm qua khiến ông ấy rất hài lòng".
Ngô tổng là tổng thanh tra khu vực ngày hôm qua cùng liên hoan với Ôn Bình Hàn, liên hoan hôm qua cũng do ông ta tổ chức.
Một lúc sau, Ngô tổng đến văn phòng của các nàng, nhân viên bốn phía đều chào hỏi, cảm ơn trà sữa. Ngô tổng cười đáp một lần, sau đó đi đến phía các nàng, nói: "Ôn Bình Hàn, cô quả không tồi, tôi rất mong chờ cô trở thành đại tướng của tôi".
Ôn Bình Hàn nói vài câu khách sáo, chờ ông ta rời đi, Lâm Chí Mẫn hưng phấn nhào đến: "Ông ấy ám chỉ đó! Chờ chị thăng chức thì chính là cấp dưới của ông ta, không trật đi đâu được!"
Ôn Bình Hàn không cười nổi, trong lòng có chút bất an, cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi.
Nàng là như vậy, từ nhỏ đã không dám đặc biệt chờ mong sự tình hay đồ vật này nọ, bởi vì đến sau cùng, nếu như thất bại, sẽ trở thành nỗi thất vọng lớn hơn cả chờ mong.
Sau khi tan làm, vẫn còn vài người ở lại tăng ca, trong đó có Ôn Bình Hàn, nàng dụi mắt, đột nhiên có ai đó gõ lên bàn nàng.
"Còn chưa về sao?" Ngô tổng hòa nhã cười hỏi: "Liều mạng như vậy?"
Ôn Bình Hàn cười đáp: "Ngô tổng tìm em có việc?"
"Không có việc gì, chỉ là đi ngang tình cờ thấy cô đang tăng ca, nên tôi vào xem thử, xem cô có cần hỗ trợ không?"
"Cũng sắp xong rồi ạ". Ôn Bình Hàn đóng máy tính.
"Còn chưa ăn cơm đúng không, gần đây có quán cháo nồi đất, cô muốn cùng tôi đi không?"
Lãnh đạo chủ động mời, nàng còn từ chối được sao? Vạn nhất thật sự thăng chức thì vị này chính là cấp trên sẽ cùng nàng giao tiếp nhiều nhất.
*
"Ấy, kia không phải là công chúa lọ lem Cố Chi Chương theo đuổi sao?" Triệu Tiểu Tĩnh hất cằm về một hướng nào đó
Tạ Tri Phỉ quay người nhìn sang thì thấy Văn Bình Hàn đang ngồi trong góc, cùng một người đàn ông ngồi đối diện, cô vô thức cho rằng đó là Cố Chi Chương, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không phải, trông giống ai trong từ công ty.
"Cô ta cũng là nhân viên công ty cậu?" Triệu Tiểu Tĩnh húp một ngụm cháo: "Chậc, không ngon lắm".
Được hôm rảnh rỗi, Triệu Tiểu Tĩnh liền nghĩ đến chuyện đến thăm tỷ muội tốt đột nhiên bị gia đình kéo đi làm này. Các cô là bạn cùng lớp quen nhau từ hồi trung học, có cùng mục tiêu là ăn và chờ chết, cũng có cùng hứng thú ham muốn, chính là tiêu tiền để thỏa mãn dục vọng, ngưu tầm ngư mã tầm mã nhiều năm như vậy, sớm biết đối phương là người như thế nào, nên khi biết Tạ Tri Phỉ đến công ty gia đình làm việc, cô đã rất vui. Vừa lúc hôm nay đến thăm ban.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt người ngồi đối diện, mặc áo sơ mi và quần tây quy củ nhất, khiến lớp trang điểm trên mặt cũng trở nên nhạt nhẽo không ít, thật sự khiến người khác không thể không cảm thán - công ty quả thật là nơi huy diệt nhan sắc.
"Thât sợ qua vài năm nữa, khuôn mặt này của cậu sẽ ngả vàng mất". Triệu Tiểu Tĩnh trêu ghẹo nói.
"Không, không, ít nhất tớ có thể trụ thêm tám năm nữa." Tạ Tri Phỉ có khuôn mặt giống hệt nguyên chủ, ít nhất trong những năm nàng sống ở thế giới kia, nhan sắc không hề đi xuống, về việc sau này có xảy ra hay không, thì thực sự không biết.
"Trông cậu có vẻ để ý cô ta lắm" Triệu Tiểu Tĩnh bất chợt nói.
"Có hả?"
"Nhìn lén cô ta vài lần còn gì?" Triệu Tiểu Tĩnh bĩu môi "Mình hiểu mà, trước tiên tìm hiểu kẻ địch, sau đó một cước đá đi, chiêu cũ".
Tạ Tri Phỉ chọn hạ mi, cúi đầu ăn cháo, không nhìn phía bên kia nữa.
Đối với động tĩnh bên này, Ôn Bình Hàn hoàn toàn không hay biết, trừ bỏ cùng cấp trên nói chuyện phiếm, phần lớn thời gian đều đang nhìn di động.
Ra ngoài ăn cùng lãnh đạo, quả thật có chút áp lực cùng xấu hổ, chỉ có thể giả vờ đang rep tin nhắn.
Sau buổi cơm, Ngô tổng thanh toán hóa đơn rồi cùng nàng rời đi.
Ôn Bình Hàn đề nghị AA*, Ngô tổng cười nói không cần: "Cùng lắm thì lần sau cô mời".
*AA制 /AA zhì/ là "chia đôi chi phí" á mọi người. Mang ý khi đi ăn hay đi chơi cùng nhau thì người nào tự chi trả chi phí của người đó.
Ôn Bình Hàn đề nghị AA là để lần sau khỏi phải mời, nhưng nghĩ lại e rằng khó tránh khỏi, nên gật đầu đồng ý.
Khi đi qua một lối đi hẹp và rẽ vào một góc phố, Ôn Bình Hàn đột nhiên cảm thấy có người chạm vào mu bàn tay mình.
Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn Ngô tổng.
"Ngại quá, thất lễ rồi, tôi không cố ý". Ngô tổng ngượng ngùng cười: "Để tôi đi trước cô".
Ôn Bình Hàn trong lúc hoảng sợ nhìn ra được một tia áy náy, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng khi nghĩ đến lúc đối phương rút tay mình ra, dường như hắn cố ý hay vô ý vạch theo ngón tay của cô, nàng không khỏi cau mày.
"Cô đi về bằng cách nào? Hay để tôi đưa cô về" Ngô tổng hỏi sau khi ra cửa chính.
"Không cần ạ, nhà em ở gần đây, tạm biệt Ngô tổng." Ôn Bình Hàn đứng ở phía sau hắn chừng một hai thước, nói xong xoay người rời đi hướng khác.
Gió ban đêm mang đến cảm giác mát mẻ, nàng đi một hồi, lấy ra đôi dép lê trong túi, ngồi trên ghế ven đường thay đôi giày cao gót ra, rồi mới tiếp tục đi.
Sau lưng nàng vang lên tiếng còi xe mấy lần như muốn chào nàng, nàng vô thức bước nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy.
Ai ngờ chiếc xe kia lại tiến lên, cửa xe hạ xuống, trong xe truyền xe âm thanh êm tai: "Tỷ tỷ".
Ôn Bình Hàn kinh ngạc nhìn qua, vừa kinh ngạc vừa có chút nhẹ nhõm: "Là cô?"
"Đúng vậy". Tạ Tri Phỉ chậm rãi lái xe, cùng nàng bảo trì...khoảng cách song song, cười nói: "Lên xe đi, em đưa chị đi".
"Không cần, cảm ơn".
"Chị cứng đầu như vậy, là không muốn sống nữa sao?" Tạ Tri Phỉ nói thẳng.
Ôn Bình Hàn theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn xuống chân nàng, vết bầm tím ở gót chân vẫn còn có chút đau nhức, nhưng nàng vẫn lắc đầu: "Không sao, tôi sẽ sớm về nhà."
"Vậy còn mạnh miệng" Tạ Tri Phỉ nhịn cười không được "Tỷ tỷ, không lẽ chị sợ em có ý đồ với chị ư?"
Ôn Bình Hàn dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Nghĩ cũng đúng, nàng sợ cái gì, cho dù là mối tình tay ba thái quá cũng không liên quan gì đến nàng, cho dù cô gái này muốn tra hỏi thăm dò thì có quan hệ gì?
Đầu trọc đâu sợ bi nắm tóc - đức vua cung thua thằng liều.
Phịch một tiếng, Ôn Bình Hàn đóng cửa xe lại: "Địa chỉ là——"
"Em biết mà" Tạ Tri Phỉ mở map dẫn đường, thuận miệng hỏi "Chị muốn nghe nhạc không?"
"Không, tùy ý cô"
"Vậy tùy ý em nha"
Nhiệt độ trong xe thích hợp, có mùi thơm nhẹ nhàng, Ôn Bình Hàn thả lỏng một chút, sau đó nghe được một bài hát sôi động phát ra từ loa——
"Chúng ta cùng nhau đến bến tàu nhé... Khi nào anh chuyển đến thành phố, anh sẽ đón em bằng chiếc siêu xe của anh, lúc đó anh sẽ ôm em trong tay..."
Ôn Bình Hàn: "..."
Tạ Tri Phỉ nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng, cười cười: "Thế nào? Đã đủ sảng khoái chưa? Thích hợp lái xe đi làm"
Ôn Bình Hàn:....sảng khoái là một chuyện, tỉnh táo hay không lại là chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất