Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh
Chương 5
Xe rốt cuộc cũng đến cửa tiểu khu trong tiếng hát khiến lòng người phấn chấn. Ôn Bình Hàn nói cảm ơn rồi mặt không biến sắc xuống xe, lúc đang muốn đi thì bị người sau lưng gọi lại.
"Đợi đã" Tạ Tri Phỉ vươn tay qua ghế, từ ghế sau lấy ra một cái túi rồi vươn ra ngoài cửa xe, "Trả lại cho chị, cảm ơn."
Ôn Bình Hàn đoán bên trong là bộ quần áo của mình thì nhận lấy.
"Tạm biệt" Tạ Tri Phỉ mỉm cười, ngồi trở lại ghế lái rồi khởi động xe.
Ôn Bình Hàn về nhà sau đó mở túi đồ ra, quần áo bên trong mang theo chút mùi hương trong xe, mùi khá thơm.
Tắm rửa xong, nàng mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của người môi giới: 【 Ôn tiểu thư, căn hộ hai phòng ngủ kia có khách hàng cũng để mắt đến, cô muốn ra tay thì nên càng sớm càng tốt. [hoa hồng] 】
Ôn Bình Hàn khẽ cau mày, tuy đây có thể là chiêu trò thông thường của mấy tên môi giới, thúc giục khách hàng thanh toán nhanh chóng để hoàn thành đơn hàng, nhưng nàng cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ có người khác để mắt đến căn đến nhà.
Căn hộ cách công ty không xa, cạnh lối vào tàu điện ngầm kèm theo đầy đủ tiện ích hỗ trợ. Đây vẫn luôn là bất động sản được ưa thích, chỉ có điều giá cả không hề rẻ.
Vừa hay hôm nay là ngày nhận lương, nàng kiểm tra lại số dư tài khoản và hỏi mượn bạn bè một ít để trả trước, tuy nhiên nàng vẫn còn nợ thế chấp, hơi khó khăn với hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng nếu như được thăng chức thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
【 Ôn Bình Hàn 】: "Tuần sau tôi sẽ trả lời ông".
Trước khi ngủ, nàng quay đầu nhìn mảnh ghép hình đặt trên bàn cạnh giường ngủ - bức tranh một ngôi nhà gần như hoàn thiện.
Kiên trì thêm chút nữa, sẽ có được căn hộ của chính mình sớm thôi.
Ngôi nhà không người thân.
Buổi trưa hôm sau, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ do bận tiếp khách hàng mà bỏ ngủ trưa, trong vô thức đeo tai nghe lên, bên trong tai nghe bỗng phát ra tiếng hát "Chúng ta cùng nhau đến bến tàu nhé ~". Nghe xong nàng lập tức thanh tỉnh.
Nàng lắc đầu bật cười, đúng là nâng cao tinh thần sảng khoái đầu óc nha.
"Họp họp, tất cả chuẩn bị." Quản lý sắp mãn nhiệm đứng ở cửa hô, "Hôm nay có lãnh đạo khác tham dự, mọi người chuẩn bị nhé."
"Lãnh đạo khác?" Lâm Chí Mẫn mang theo sổ và cốc cùng đi phòng họp với Ôn Bình Hàn, nhỏ giọng hỏi "Có phải là quản lý thị trường mới nhậm chức, cũng chính là đại tiểu thư của chúng ta không ạ?"
"Không biết" Ôn Bình Hàn nhìn nàng ta nhún vai tỏ vẻ thất vọng, hỏi "Em lại nghe được tin đồn gì thế?"
"Đúng đúng" Lâm Chí Mẫn hạ giọng, che miệng nói "Nghe nói đại tiểu thư thất nghiệp ở nhà hơn hai năm, ngoại trừ mua sắm cũng chẳng làm gì. Chị nghĩ xem để cô ấy đến công ty ta làm thì không phải khiến nhân viên thêm phiền sao? Hơn nữa chị có để ý rằng từ khi cô ấy nhận chức thì công ty vẫn chưa tổ chức cuộc họp nhân viên nào không? Bởi vì cô ấy căn bản chỉ đến công ty vài lần!"
"Làm marketing không ở văn phòng thì có sao? Không phải là chuyện thường thấy hả?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Nói thì nói như vậy, nhưng nghiệp vụ tầng quản lý sao giống chúng ta được chứ. Ôi, em ghét nhất cái kiểu cho người trong nhà *nhảy dù vào doanh nghiệp gia tộc. Tuy rằng cô ấy và em tuyệt đối sẽ không liên quan gì nhau, nhưng nếu cô ấy khiến hiệu suất bộ phận tiếp thị giảm đi, em sẽ phải cân nhắc đến việc đổi nghề. Mà chị có biết chuyện bộ phận kế bên chúng ta có người sắp từ chức đến nơi không?" Lâm Chí Mẫn nói.
*Nhảy dù: Mọi người muốn thì xem lại chú thích ở chương 2 nha:">>.
Ôn Bình Hàn biết nhưng không quan tâm, không cần biết lãnh đạo bên trên thay người ra sao, hiện tại với nàng việc thăng chức mới là quan trọng nhất.
Những người khác bước vào phòng họp trong lúc cả hai đang nói chuyện, Ôn Bình Hàn nhìn quanh một vòng mới biết lãnh đạo khác được nói đến chẳng qua là giám đốc khu vực phụ.
Ôn Bình Hàn ngồi hàng đầu còn phía sau là tổ viên trong tổ của nàng, sau khi nàng phát biểu xong thì họ vỗ tay rất nhiệt tình.
Ngô tổng nhìn qua và mỉm cười với Ôn Bình Hàn, nàng lễ phép gật đầu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ngô tổng giữ các nhân viên tiêu thụ lại, cổ vũ họ một chút và đặc biệt tán thưởng Ôn Bình Hàn, những người xung quanh thấy vậy trên mặt đều lộ ra những biểu cảm khác nhau.
"Mọi người tan họp trước, còn Ôn Bình Hàn ở lại báo cáo cho tôi về hạng mục của Lệ tổng." Ngô tổng nói.
Sau khi những người khác rời đi, Ôn Bình Hàn kết nối máy chiếu, mở tài liệu trong máy tính lên, một bàn tay từ bên cạnh thản nhiên chạm vào tay nàng ngay khi nàng vừa chạm tay vào chuột.
Ôn Bình Hàn giật mình, vội thu tay về rồi quay sang nhìn Ngô tổng, đối phương nở nụ cười ra vẻ thật có lỗi và nhanh chóng rút tay về.
"Thứ lỗi, tôi muốn phụ một tay thôi."
Lông mi Ôn Bình Hàn run rẩy, ổn định tinh thần lại rồi mới đứng dậy tiến lại màn hình chiếu báo cáo hạng mục cho ông ta.
Sau khi báo cáo xong, Ngô tổng hài lòng gật đầu: "Không tệ, cô sẽ gây điểm lớn với đơn hàng của Lệ tổng này, cấp trên hẳn sẽ rất hài lòng với thành tích của cô."
Chuyện này cơ hồ đã nói rõ ràng, Ôn Bình Hàn khiêm tốn vài câu rồi khép lại máy tính bước ra cửa, thấy ông ta cũng đứng dậy đi tới thì lập tức đứng ở cửa chờ ông ta ra ngoài trước rồi mới theo sau.
Vừa trở lại văn phòng, Lâm Chí Mẫn ngay lập tức chạy đến, vui vẻ nói: "Ngô tổng tìm chị tán gẫu về hạng mục lâu như vậy thì chính là hy vọng rồi đó, cuối tuần này em sẽ gọi chị là Ôn tổng đúng không?"
Nhưng nói đến nửa phút cũng không thấy Ôn Bình Hàn tỏ ra vui vẻ mà chỉ thấy nàng ngẩn người nhìn chằm chằm tay mình, nàng ta hỏi: "Sao vậy chị?"
"Không có gì." Ôn bình Hàn nâng tay lên chống trán, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Ngô tổng đã kết hôn chưa?"
"Không có ạ, nhưng em nghe chị em nói nếu cùng Ngô tổng đi công tác, lúc xã giao ông ta sẽ giúp các nữ cấp dưới chặn rượu, gặp được cấp trên tốt như vậy cũng không tệ. Đàn ông quý nhưng độc thân nên được khá nhiều người để ý." Lâm Chí Mẫn nói xong, phát hiện sắc mặt Ôn Bình Hàn càng khó coi, lo lắng hỏi: "Chị rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chị không sao." Ôn Bình Hàn hít sâu một hơi, cầm ly cola lên uống một ngụm "Lần sau cho chị theo em đi phòng trà với."
"Được ạ, nhưng mà không phải chị luôn chê em *câu cá trong phòng trà sao? Sao giờ chị cũng đi rồi?"
*Câu cá: Ở đây mang ý lười biếng, không chăm chỉ làm việc.
"Đi nghỉ ngơi một chút thôi."
*
"Nghe nói có người ở phòng trà nói xấu tôi?" Tạ Tri Phỉ quay sang hỏi thư ký.
Thư ký nghẹn họng: "...Tạ tổng, cô đã ba ngày rồi không ghé công ty ạ."
Hàm ý là người khác nói xấu cô thì cũng đúng mà?
"Tôi đến hay không thì công ty vẫn vậy mà?" Tạ Tri Phỉ cười nói.
Thư ký: "..." Cứu mạng, tưởng tượng tới cảnh sắp tới phải làm việc bên cạnh người này khiến thư ký thật muốn từ chức.
"Đừng thất thần nữa, mau giúp tôi gửi văn kiện này đi." Tạ Tri Phỉ giao văn kiện cho cô.
"Vâng" Thư ký mang văn kiện ra khỏi cửa nhà Tạ gia, khóc không ra nước mắt.
Tạ Tri Phỉ ba ngày không đến công ty, là bởi vì cô chuyển thẳng công việc về nhà! Còn phá hỏng thời gian tan tầm của thư ký, không hiểu kiểu gì biến thành *966, quả thật quá thảm.
*996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày trong tuần.
Trong phòng khách, trên bàn trải đầy tư liệu và văn kiện, Tạ Tri Phỉ đang nằm trên sofa gõ máy tình, thoát ly sự ràng buộc của phòng làm việc, loại công tác tự do này mới là kiểu nàng thích nhất.
Nhân viên làm thuê, những chữ này đã khắc sâu vào DNA của cô, cho dù hiện tại đầu thai thành người ở tầng lớp thượng lưu cô cũng không thoát khỏi cơn ác mộng làm công ngày đêm. Nhưng cô có thể lựa chọn cách làm việc thoải mái hơn.
【 Khởi động cốt truyện - Nam chính và nữ chính cùng nhau ăn cơm, bị nữ phụ trà xanh làm phiền 】Đột nhiên hệ thống hiện lên nói.
Công việc vẫy gọi!
Nhân viên Tạ Tri Phỉ tận tâm lao đi làm việc.
Tại nhà ăn.
Ôn Bình Hàn nhìn người đàn ông đối diện mà không biết nên làm sao.
Nửa giờ trước trên đường về nhà, nàng đột nhiên bị giật túi xách. Ngay sau đó người đàn ông này như từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng đuổi theo, khống chế tên cướp rồi gọi cảnh sát, cũng trả lại túi cho nàng.
Vì thế nàng không thể không mời đối phương bữa cơm như Cố Chi Chương đề xuất.
"Cô muốn ăn gì?" Cố Chi Chương hỏi.
"Tôi sao cũng được, anh chọn đi, không cần khách sáo." Ôn Bình Hàn nhìn giá trên menu mà cực kỳ đau thận, thấy có chút hối hận - trong túi đó cũng chỉ có mấy chục tệ, cũng không nhiều lắm, còn không bằng giá món tráng miệng ở đây, nếu biết sớm hơn thì nàng đã không kêu cứu!
Cố Chi Chương gọi chín món.
Ôn Bình Hàn: "...Không khách sáo thật sao?"
"Ăn đi, đồ ăn nhà hàng này không tệ đâu." Cố Chi Chương mỉm cười nói.
Ôn Bình Hàn gượng cười, nhìn những món ăn lòe loẹt giá thì cao mà khẩu phần thì ít trên bàn, cảm thấy một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Nàng miễn cưởng ăn vài miếng, nhận ra mình thật sự không mắc bệnh nhà giàu, đồ ăn đắt tiền như vậy mà lại nhạt như nước ốc.
"Cố ca, anh cũng đến đây sao~"
Âm thanh yểu điệu phát ra, Ôn Bình Hàn không cần nhìn cũng đoán được là ai, phản ứng đầu tiên là có chút vui vẻ - Cô mau đến rối loạn đội hình đi! Tôi sắp ăn không vô bữa cơm này rồi!
"A Phỉ, sao em lại ở đây?"
"Bạn em mời tới ăn cơm nhưng lại cho em leo cây" sau khi uỷ khuất trả lời Tạ Tri Phỉ bày vẻ mặt vô tội nhìn hắn, "Đồ ăn trên bàn nhiều như vậy, không ngại thêm một miệng ăn đâu nhỉ?"
Cố Chí Chương có chút khó xử nhìn Ôn Bình Hàn, đang nghĩ làm xem đuổi Tạ Tri Phỉ đi, rốt cuộc đối phương đáp lời còn nhanh hơn hắn.
"Không ngại, cô ngồi đi."
"Cảm ơn, chị thật tốt bụng, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tạ Tri Phỉ đặt mông ngồi bên cạnh Ôn Bình Hàn khiến nàng phải di chuyển vào trong một chút.
"Sao hai người gặp được nhau vậy?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
Cô Chi Chương giải thích dăm ba câu, nghe vậy Tạ Tri Phỉ lo lắng hỏi: "Nguy hiểm quá, có bị thương không?"
"Không-" Cố Chi Chương mở miệng đáp mới thấy cô quay sang chăm chú nhìn Ôn Bình Hàn, như đang chờ đợi câu trả lời từ nàng.
"?" Ôn Bình Hàn khó hiểu nhìn cô, chậm rãi đáp: "Không...có?"
"Không có là tốt, không ai bị thương thì tốt."
Miệng Cố Chi Chương hết mở lại khép, sau cùng chỉ có thể tiếp thêm một câu tẻ nhạt: "Ừ, anh cũng không sao."
Chỉ một lúc sau, Cố Chi Chương lại bắt đầu lôi kéo làm quen Ôn Bình Hàn: "Ôn tiểu thư làm nghề gì?"
"Nhân viên làm công ăn lương bình thường." Ôn Bình Hàn đáp.
"Làm ở đâu."
"Một công ty không lớn không nhỏ."
Tạ Tri Phỉ: "..?"
Đùa gì chứ, sao có thể nói Kỳ Thịnh là công ty không lớn không nhỏ?!
Cố Chi Chương nghe ra nàng trả lời cho có lệ, cũng không tiếp tục tìm hiểu mà chuyển hướng câu chuyện sang Tạ Tri Phỉ: "Nghe nói gần đây em đã đi làm?"
"Đúng vậy đó, em làm việc ở một công ty rất rất lớn!" Tạ Tri Phỉ đặc biệt nhìn sang Ôn Bình Hàn.
Ôn Bình Hàn: "..."
Sao nhìn giống bạn nhỏ đang khoe khoang thế.
"Ừ, tất nhiên anh biết chuyện này." Cố Chi Chương buồn cười nói, âm thầm nháy mắt với cô.
Tạ Tri Phỉ: "?"
Cố Chi Chương lấy di động ra, gửi tin WeChat cho cô: 【 Giúp anh cái. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Giúp gì ạ? 】
Cố Chi Chương: 【 Anh thật sự rất hứng thú với cô ấy, không phải em nói sẽ giúp anh sao? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Được rồi ca ca~ 】
Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu, làm dấu Ok với hắn rồi quay sang Ôn Bình Hàn cười: "Hê hê hê hê hê hê hê..."
Ôn Bình Hàn bị dọa khi thấy cô cười như vậy: "Cô chưa uống thuốc hả?"
"Chị ơi, chị có bạn trai chưa vậy?"
"Hỏi chuyện này làm gì?"
"Em cứ lo đã trễ như vầy mà chị còn cùng bọn em ăn cơm, bạn trai chị mà biết sẽ không giận đó chứ?" Tạ Tri Phỉ nháy mắt mấy cái.
"..." Ôn Bình Hàn bình tĩnh nhìn sang chỗ khác "Tôi không có bạn trai."
Cố Chi Chương khẽ thở ra, khóe miệng nâng lên.
"Vừa hay là em cũng không có, hay là chúng mình cùng nhau-"
Cố Chi Chương cùng Ôn Bình Hàn cùng nhìn về phía cô, vừa khó hiểu vừa thấy sợ sợ.
"Kết thành chị em đi!" Tạ Tri Phỉ đề nghị "Chị chưa lập gia đình em cũng chưa cưới, còn gì thích hợp hơn."
Ôn Bình Hàn: "..."
Cố Chi Chương trợn mắt, nhưng lập tức đoán ra ý của Tạ Tri Phỉ, trước hết phải tiếp cận nàng, trở thành chị em tốt để tiện bày mưu tính kế, tác hợp hai người bọn họ.
"Đúng vậy, tôi thấy hai người khá hợp nhau" Cố Chi Chương phụ họa nói.
Ôn Bình Hàn phớt lờ.
Tạ Tri Phỉ không ngừng cố gắng: "Chị ơi, chị thấy em chướng mắt sao?"
Ôn Bình Hàn: "Chuyện này so với thuận mắt hay không có liên quan gì nhau??"
"Chị yên tâm, em là người tốt chính hiệu, năm nay em hai mươi sáu tuổi, da trắng, dáng đẹp, chân dài, ăn uống nộp thuế đúng hạn." Tạ Tri Phỉ tích cực tự quảng cáo.
Ôn Bình Hàn nhớ đến lần tình cờ gặp gỡ ở quán bar, trong lòng cười lạnh, có những người ngoài mặt thì tỏ ra mình là gái ngoan, nhưng uống rượu hút thuốc thì không sót cái nào.
"Chị bái cùng em đi." Tạ Tri Phỉ đáng thương nói "Làm chị em với em cũng không tốn sức mà."
Không tốt sức, nhưng không tất yếu.
"Làm chị em với em, khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng chị mỗi ngày đến suốt cuộc đời em, chị nguyện ý không?"
Ôn Bình Hàn im lặng một lát, sợ nếu mình còn không đồng ý thì người này sẽ điên càng điên, dừng một chút rồi nàng trầm giọng đáp: "Tôi nguyện ý."
Cố Chi Chương: "...?"
Cảm giác déjà vu như đang ở đám cưới này là sao????
=========
Editor: Tiểu Kỷ.
Beta: Hoa Bạch Quang.
"Đợi đã" Tạ Tri Phỉ vươn tay qua ghế, từ ghế sau lấy ra một cái túi rồi vươn ra ngoài cửa xe, "Trả lại cho chị, cảm ơn."
Ôn Bình Hàn đoán bên trong là bộ quần áo của mình thì nhận lấy.
"Tạm biệt" Tạ Tri Phỉ mỉm cười, ngồi trở lại ghế lái rồi khởi động xe.
Ôn Bình Hàn về nhà sau đó mở túi đồ ra, quần áo bên trong mang theo chút mùi hương trong xe, mùi khá thơm.
Tắm rửa xong, nàng mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của người môi giới: 【 Ôn tiểu thư, căn hộ hai phòng ngủ kia có khách hàng cũng để mắt đến, cô muốn ra tay thì nên càng sớm càng tốt. [hoa hồng] 】
Ôn Bình Hàn khẽ cau mày, tuy đây có thể là chiêu trò thông thường của mấy tên môi giới, thúc giục khách hàng thanh toán nhanh chóng để hoàn thành đơn hàng, nhưng nàng cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ có người khác để mắt đến căn đến nhà.
Căn hộ cách công ty không xa, cạnh lối vào tàu điện ngầm kèm theo đầy đủ tiện ích hỗ trợ. Đây vẫn luôn là bất động sản được ưa thích, chỉ có điều giá cả không hề rẻ.
Vừa hay hôm nay là ngày nhận lương, nàng kiểm tra lại số dư tài khoản và hỏi mượn bạn bè một ít để trả trước, tuy nhiên nàng vẫn còn nợ thế chấp, hơi khó khăn với hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng nếu như được thăng chức thì sẽ thoải mái hơn nhiều.
【 Ôn Bình Hàn 】: "Tuần sau tôi sẽ trả lời ông".
Trước khi ngủ, nàng quay đầu nhìn mảnh ghép hình đặt trên bàn cạnh giường ngủ - bức tranh một ngôi nhà gần như hoàn thiện.
Kiên trì thêm chút nữa, sẽ có được căn hộ của chính mình sớm thôi.
Ngôi nhà không người thân.
Buổi trưa hôm sau, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ do bận tiếp khách hàng mà bỏ ngủ trưa, trong vô thức đeo tai nghe lên, bên trong tai nghe bỗng phát ra tiếng hát "Chúng ta cùng nhau đến bến tàu nhé ~". Nghe xong nàng lập tức thanh tỉnh.
Nàng lắc đầu bật cười, đúng là nâng cao tinh thần sảng khoái đầu óc nha.
"Họp họp, tất cả chuẩn bị." Quản lý sắp mãn nhiệm đứng ở cửa hô, "Hôm nay có lãnh đạo khác tham dự, mọi người chuẩn bị nhé."
"Lãnh đạo khác?" Lâm Chí Mẫn mang theo sổ và cốc cùng đi phòng họp với Ôn Bình Hàn, nhỏ giọng hỏi "Có phải là quản lý thị trường mới nhậm chức, cũng chính là đại tiểu thư của chúng ta không ạ?"
"Không biết" Ôn Bình Hàn nhìn nàng ta nhún vai tỏ vẻ thất vọng, hỏi "Em lại nghe được tin đồn gì thế?"
"Đúng đúng" Lâm Chí Mẫn hạ giọng, che miệng nói "Nghe nói đại tiểu thư thất nghiệp ở nhà hơn hai năm, ngoại trừ mua sắm cũng chẳng làm gì. Chị nghĩ xem để cô ấy đến công ty ta làm thì không phải khiến nhân viên thêm phiền sao? Hơn nữa chị có để ý rằng từ khi cô ấy nhận chức thì công ty vẫn chưa tổ chức cuộc họp nhân viên nào không? Bởi vì cô ấy căn bản chỉ đến công ty vài lần!"
"Làm marketing không ở văn phòng thì có sao? Không phải là chuyện thường thấy hả?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Nói thì nói như vậy, nhưng nghiệp vụ tầng quản lý sao giống chúng ta được chứ. Ôi, em ghét nhất cái kiểu cho người trong nhà *nhảy dù vào doanh nghiệp gia tộc. Tuy rằng cô ấy và em tuyệt đối sẽ không liên quan gì nhau, nhưng nếu cô ấy khiến hiệu suất bộ phận tiếp thị giảm đi, em sẽ phải cân nhắc đến việc đổi nghề. Mà chị có biết chuyện bộ phận kế bên chúng ta có người sắp từ chức đến nơi không?" Lâm Chí Mẫn nói.
*Nhảy dù: Mọi người muốn thì xem lại chú thích ở chương 2 nha:">>.
Ôn Bình Hàn biết nhưng không quan tâm, không cần biết lãnh đạo bên trên thay người ra sao, hiện tại với nàng việc thăng chức mới là quan trọng nhất.
Những người khác bước vào phòng họp trong lúc cả hai đang nói chuyện, Ôn Bình Hàn nhìn quanh một vòng mới biết lãnh đạo khác được nói đến chẳng qua là giám đốc khu vực phụ.
Ôn Bình Hàn ngồi hàng đầu còn phía sau là tổ viên trong tổ của nàng, sau khi nàng phát biểu xong thì họ vỗ tay rất nhiệt tình.
Ngô tổng nhìn qua và mỉm cười với Ôn Bình Hàn, nàng lễ phép gật đầu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ngô tổng giữ các nhân viên tiêu thụ lại, cổ vũ họ một chút và đặc biệt tán thưởng Ôn Bình Hàn, những người xung quanh thấy vậy trên mặt đều lộ ra những biểu cảm khác nhau.
"Mọi người tan họp trước, còn Ôn Bình Hàn ở lại báo cáo cho tôi về hạng mục của Lệ tổng." Ngô tổng nói.
Sau khi những người khác rời đi, Ôn Bình Hàn kết nối máy chiếu, mở tài liệu trong máy tính lên, một bàn tay từ bên cạnh thản nhiên chạm vào tay nàng ngay khi nàng vừa chạm tay vào chuột.
Ôn Bình Hàn giật mình, vội thu tay về rồi quay sang nhìn Ngô tổng, đối phương nở nụ cười ra vẻ thật có lỗi và nhanh chóng rút tay về.
"Thứ lỗi, tôi muốn phụ một tay thôi."
Lông mi Ôn Bình Hàn run rẩy, ổn định tinh thần lại rồi mới đứng dậy tiến lại màn hình chiếu báo cáo hạng mục cho ông ta.
Sau khi báo cáo xong, Ngô tổng hài lòng gật đầu: "Không tệ, cô sẽ gây điểm lớn với đơn hàng của Lệ tổng này, cấp trên hẳn sẽ rất hài lòng với thành tích của cô."
Chuyện này cơ hồ đã nói rõ ràng, Ôn Bình Hàn khiêm tốn vài câu rồi khép lại máy tính bước ra cửa, thấy ông ta cũng đứng dậy đi tới thì lập tức đứng ở cửa chờ ông ta ra ngoài trước rồi mới theo sau.
Vừa trở lại văn phòng, Lâm Chí Mẫn ngay lập tức chạy đến, vui vẻ nói: "Ngô tổng tìm chị tán gẫu về hạng mục lâu như vậy thì chính là hy vọng rồi đó, cuối tuần này em sẽ gọi chị là Ôn tổng đúng không?"
Nhưng nói đến nửa phút cũng không thấy Ôn Bình Hàn tỏ ra vui vẻ mà chỉ thấy nàng ngẩn người nhìn chằm chằm tay mình, nàng ta hỏi: "Sao vậy chị?"
"Không có gì." Ôn bình Hàn nâng tay lên chống trán, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Ngô tổng đã kết hôn chưa?"
"Không có ạ, nhưng em nghe chị em nói nếu cùng Ngô tổng đi công tác, lúc xã giao ông ta sẽ giúp các nữ cấp dưới chặn rượu, gặp được cấp trên tốt như vậy cũng không tệ. Đàn ông quý nhưng độc thân nên được khá nhiều người để ý." Lâm Chí Mẫn nói xong, phát hiện sắc mặt Ôn Bình Hàn càng khó coi, lo lắng hỏi: "Chị rốt cuộc làm sao vậy?"
"Chị không sao." Ôn Bình Hàn hít sâu một hơi, cầm ly cola lên uống một ngụm "Lần sau cho chị theo em đi phòng trà với."
"Được ạ, nhưng mà không phải chị luôn chê em *câu cá trong phòng trà sao? Sao giờ chị cũng đi rồi?"
*Câu cá: Ở đây mang ý lười biếng, không chăm chỉ làm việc.
"Đi nghỉ ngơi một chút thôi."
*
"Nghe nói có người ở phòng trà nói xấu tôi?" Tạ Tri Phỉ quay sang hỏi thư ký.
Thư ký nghẹn họng: "...Tạ tổng, cô đã ba ngày rồi không ghé công ty ạ."
Hàm ý là người khác nói xấu cô thì cũng đúng mà?
"Tôi đến hay không thì công ty vẫn vậy mà?" Tạ Tri Phỉ cười nói.
Thư ký: "..." Cứu mạng, tưởng tượng tới cảnh sắp tới phải làm việc bên cạnh người này khiến thư ký thật muốn từ chức.
"Đừng thất thần nữa, mau giúp tôi gửi văn kiện này đi." Tạ Tri Phỉ giao văn kiện cho cô.
"Vâng" Thư ký mang văn kiện ra khỏi cửa nhà Tạ gia, khóc không ra nước mắt.
Tạ Tri Phỉ ba ngày không đến công ty, là bởi vì cô chuyển thẳng công việc về nhà! Còn phá hỏng thời gian tan tầm của thư ký, không hiểu kiểu gì biến thành *966, quả thật quá thảm.
*996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày trong tuần.
Trong phòng khách, trên bàn trải đầy tư liệu và văn kiện, Tạ Tri Phỉ đang nằm trên sofa gõ máy tình, thoát ly sự ràng buộc của phòng làm việc, loại công tác tự do này mới là kiểu nàng thích nhất.
Nhân viên làm thuê, những chữ này đã khắc sâu vào DNA của cô, cho dù hiện tại đầu thai thành người ở tầng lớp thượng lưu cô cũng không thoát khỏi cơn ác mộng làm công ngày đêm. Nhưng cô có thể lựa chọn cách làm việc thoải mái hơn.
【 Khởi động cốt truyện - Nam chính và nữ chính cùng nhau ăn cơm, bị nữ phụ trà xanh làm phiền 】Đột nhiên hệ thống hiện lên nói.
Công việc vẫy gọi!
Nhân viên Tạ Tri Phỉ tận tâm lao đi làm việc.
Tại nhà ăn.
Ôn Bình Hàn nhìn người đàn ông đối diện mà không biết nên làm sao.
Nửa giờ trước trên đường về nhà, nàng đột nhiên bị giật túi xách. Ngay sau đó người đàn ông này như từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng đuổi theo, khống chế tên cướp rồi gọi cảnh sát, cũng trả lại túi cho nàng.
Vì thế nàng không thể không mời đối phương bữa cơm như Cố Chi Chương đề xuất.
"Cô muốn ăn gì?" Cố Chi Chương hỏi.
"Tôi sao cũng được, anh chọn đi, không cần khách sáo." Ôn Bình Hàn nhìn giá trên menu mà cực kỳ đau thận, thấy có chút hối hận - trong túi đó cũng chỉ có mấy chục tệ, cũng không nhiều lắm, còn không bằng giá món tráng miệng ở đây, nếu biết sớm hơn thì nàng đã không kêu cứu!
Cố Chi Chương gọi chín món.
Ôn Bình Hàn: "...Không khách sáo thật sao?"
"Ăn đi, đồ ăn nhà hàng này không tệ đâu." Cố Chi Chương mỉm cười nói.
Ôn Bình Hàn gượng cười, nhìn những món ăn lòe loẹt giá thì cao mà khẩu phần thì ít trên bàn, cảm thấy một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
Nàng miễn cưởng ăn vài miếng, nhận ra mình thật sự không mắc bệnh nhà giàu, đồ ăn đắt tiền như vậy mà lại nhạt như nước ốc.
"Cố ca, anh cũng đến đây sao~"
Âm thanh yểu điệu phát ra, Ôn Bình Hàn không cần nhìn cũng đoán được là ai, phản ứng đầu tiên là có chút vui vẻ - Cô mau đến rối loạn đội hình đi! Tôi sắp ăn không vô bữa cơm này rồi!
"A Phỉ, sao em lại ở đây?"
"Bạn em mời tới ăn cơm nhưng lại cho em leo cây" sau khi uỷ khuất trả lời Tạ Tri Phỉ bày vẻ mặt vô tội nhìn hắn, "Đồ ăn trên bàn nhiều như vậy, không ngại thêm một miệng ăn đâu nhỉ?"
Cố Chí Chương có chút khó xử nhìn Ôn Bình Hàn, đang nghĩ làm xem đuổi Tạ Tri Phỉ đi, rốt cuộc đối phương đáp lời còn nhanh hơn hắn.
"Không ngại, cô ngồi đi."
"Cảm ơn, chị thật tốt bụng, chúng ta lại gặp nhau rồi." Tạ Tri Phỉ đặt mông ngồi bên cạnh Ôn Bình Hàn khiến nàng phải di chuyển vào trong một chút.
"Sao hai người gặp được nhau vậy?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
Cô Chi Chương giải thích dăm ba câu, nghe vậy Tạ Tri Phỉ lo lắng hỏi: "Nguy hiểm quá, có bị thương không?"
"Không-" Cố Chi Chương mở miệng đáp mới thấy cô quay sang chăm chú nhìn Ôn Bình Hàn, như đang chờ đợi câu trả lời từ nàng.
"?" Ôn Bình Hàn khó hiểu nhìn cô, chậm rãi đáp: "Không...có?"
"Không có là tốt, không ai bị thương thì tốt."
Miệng Cố Chi Chương hết mở lại khép, sau cùng chỉ có thể tiếp thêm một câu tẻ nhạt: "Ừ, anh cũng không sao."
Chỉ một lúc sau, Cố Chi Chương lại bắt đầu lôi kéo làm quen Ôn Bình Hàn: "Ôn tiểu thư làm nghề gì?"
"Nhân viên làm công ăn lương bình thường." Ôn Bình Hàn đáp.
"Làm ở đâu."
"Một công ty không lớn không nhỏ."
Tạ Tri Phỉ: "..?"
Đùa gì chứ, sao có thể nói Kỳ Thịnh là công ty không lớn không nhỏ?!
Cố Chi Chương nghe ra nàng trả lời cho có lệ, cũng không tiếp tục tìm hiểu mà chuyển hướng câu chuyện sang Tạ Tri Phỉ: "Nghe nói gần đây em đã đi làm?"
"Đúng vậy đó, em làm việc ở một công ty rất rất lớn!" Tạ Tri Phỉ đặc biệt nhìn sang Ôn Bình Hàn.
Ôn Bình Hàn: "..."
Sao nhìn giống bạn nhỏ đang khoe khoang thế.
"Ừ, tất nhiên anh biết chuyện này." Cố Chi Chương buồn cười nói, âm thầm nháy mắt với cô.
Tạ Tri Phỉ: "?"
Cố Chi Chương lấy di động ra, gửi tin WeChat cho cô: 【 Giúp anh cái. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Giúp gì ạ? 】
Cố Chi Chương: 【 Anh thật sự rất hứng thú với cô ấy, không phải em nói sẽ giúp anh sao? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Được rồi ca ca~ 】
Tạ Tri Phỉ ngẩng đầu, làm dấu Ok với hắn rồi quay sang Ôn Bình Hàn cười: "Hê hê hê hê hê hê hê..."
Ôn Bình Hàn bị dọa khi thấy cô cười như vậy: "Cô chưa uống thuốc hả?"
"Chị ơi, chị có bạn trai chưa vậy?"
"Hỏi chuyện này làm gì?"
"Em cứ lo đã trễ như vầy mà chị còn cùng bọn em ăn cơm, bạn trai chị mà biết sẽ không giận đó chứ?" Tạ Tri Phỉ nháy mắt mấy cái.
"..." Ôn Bình Hàn bình tĩnh nhìn sang chỗ khác "Tôi không có bạn trai."
Cố Chi Chương khẽ thở ra, khóe miệng nâng lên.
"Vừa hay là em cũng không có, hay là chúng mình cùng nhau-"
Cố Chi Chương cùng Ôn Bình Hàn cùng nhìn về phía cô, vừa khó hiểu vừa thấy sợ sợ.
"Kết thành chị em đi!" Tạ Tri Phỉ đề nghị "Chị chưa lập gia đình em cũng chưa cưới, còn gì thích hợp hơn."
Ôn Bình Hàn: "..."
Cố Chi Chương trợn mắt, nhưng lập tức đoán ra ý của Tạ Tri Phỉ, trước hết phải tiếp cận nàng, trở thành chị em tốt để tiện bày mưu tính kế, tác hợp hai người bọn họ.
"Đúng vậy, tôi thấy hai người khá hợp nhau" Cố Chi Chương phụ họa nói.
Ôn Bình Hàn phớt lờ.
Tạ Tri Phỉ không ngừng cố gắng: "Chị ơi, chị thấy em chướng mắt sao?"
Ôn Bình Hàn: "Chuyện này so với thuận mắt hay không có liên quan gì nhau??"
"Chị yên tâm, em là người tốt chính hiệu, năm nay em hai mươi sáu tuổi, da trắng, dáng đẹp, chân dài, ăn uống nộp thuế đúng hạn." Tạ Tri Phỉ tích cực tự quảng cáo.
Ôn Bình Hàn nhớ đến lần tình cờ gặp gỡ ở quán bar, trong lòng cười lạnh, có những người ngoài mặt thì tỏ ra mình là gái ngoan, nhưng uống rượu hút thuốc thì không sót cái nào.
"Chị bái cùng em đi." Tạ Tri Phỉ đáng thương nói "Làm chị em với em cũng không tốn sức mà."
Không tốt sức, nhưng không tất yếu.
"Làm chị em với em, khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng chị mỗi ngày đến suốt cuộc đời em, chị nguyện ý không?"
Ôn Bình Hàn im lặng một lát, sợ nếu mình còn không đồng ý thì người này sẽ điên càng điên, dừng một chút rồi nàng trầm giọng đáp: "Tôi nguyện ý."
Cố Chi Chương: "...?"
Cảm giác déjà vu như đang ở đám cưới này là sao????
=========
Editor: Tiểu Kỷ.
Beta: Hoa Bạch Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất