Chương 16: Không Biết Xấu Hổ
Liếc mắt qua thì tình cờ thấy được anh ta gật đầu với người trong máy tính rồi nói hợp tác vui vẻ, sau đó tôi nhanh chóng quay qua chỗ khác.
“Sao em không đi học?” Mộ Dung Tuyệt kết thúc công việc, gập laptop lại rồi đặt nó sang một bên.
Tôi nhìn ra cửa sổ, không biết xe đã chạy từ khi nào. Tôi quay đầu nhìn anh ta, tỉnh bơ nói : “Hôm nay có chút việc nên xin nghỉ. Mộ Dung tiên sinh gọi tôi lên xe có chuyện gì sao?”
Anh ta nhàn nhạt nói : “Không có.”
“Không có việc còn gọi tôi tới?” Tôi có chút bực mình.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, nói : “Không có việc thì không thể gọi em tới sao?”
“Không có việc thì gọi tôi làm gì? Ngắm cảnh à?” Tôi âm thầm nghiến răng : “Mộ Dung tiên sinh, tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta chưa tốt tới mức này đâu!”
Anh ta lạnh lùng “ừm” một tiếng, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào nhìn tôi nói : “Nếu em hy vọng tôi tìm em có việc, vậy cùng tôi đến một nơi đi.”
Cái gì mà tôi hy vọng anh ta tới tìm mình chứ, rõ ràng là anh ta muốn đưa tôi đến nơi nào đó còn đổ cho tôi muốn tới. Đúng là một gã đàn ông kiêu ngạo.
Nhưng thật không ngờ, anh ta lại đưa tôi đến chợ đá.
Ở Cẩm Thành chúng tôi có một con phố tên là Thúy Hoa, tất cả sạp hàng lớn nhỏ ở nơi này đều là sạp cá cược đá ngọc. Người tới nơi này có dân chơi châu báu, cũng có dân thường, rất nhiều người đều là khách quen của nơi này.
Trong mua bán ngọc thạch, cách kiếm tiền nhanh nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất chính là cá cược. “Giàu một đao, nghèo một đao” chỉ cần một dao hạ xuống có thể phất lên sau một đêm nhưng cũng có khả năng trong một đêm phá sản.
Khi còn nhỏ tôi từng theo ông ngoại tới chợ đá một lần, hồi đó còn nhỏ nhìn ông ngoại mua một cục đá, sau đó để người ta cắt ra, thấy bên trong là một miếng phỉ thúy tôi còn cảm thấy mới lạ nên cũng đòi chơi, nhưng kết quả phí mất mấy vạn tệ cũng chẳng đập ra được mảnh vụn ngọc nào.
Trên các sạp chất đống đá ngọc lớn nhỏ đủ kích cỡ, có sạp đông kín người, có sạp lại chẳng có ai.
Tôi đi theo Mộ Dung Tuyệt, nghi hoặc hỏi anh ta : “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Anh ta không dừng chân, dáng người cao lớn thẳng tắp vẫn tiếp tục bước về phía trước, đôi mắt phượng hẹp dài khép mở, giọng nói trầm ấm vang lên : “Nhàm chán, tới đi dạo.”
Tôi trợn tròn mắt, coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Gã này chắc chắn có mục đích gì đó.
Anh ta bước đến một sạp hàng vắng khách, tùy tiện cầm lên một cục đá, mặt ngoài cục đá trơn nhẵn, trên đó còn có hoa văn mờ nhạt, chủ sạp cảm thấy anh ta có hứng thú với cục đá này nên rất nhiệt tình chào đón, khen anh ta tinh mắt, nói ba hoa chích chòe thổi phồng cục đá này lên, chỉ thiếu điều muốn vỗ ngực bảo đảm bên trong cục đá này có phỉ thúy.
Mặc kệ chủ sạp nói gì, Mộ Dung Tuyệt vẫn lãnh đạm không chút biểu tình, ngón tay dài mảnh khảnh thả cục đá về chỗ cũ, sau đó lại cầm một cục khác lên xem xét.
Chủ sạp lại bắt đầu khen cục đá này tốt thế nào.
Tôi nhìn mà buồn cười, lắc lắc đầu không nhìn họ nữa, cũng tiện tay nhặt một cục lên xem.
Cục đá này to gần bằng bát ăn cơm, bề mặt có những vết sần sùi nhỏ cỡ hạt vừng. Cảm giác đầu tiên khi chạm vào nó là đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm, sau đó tôi loáng thoáng nhìn thấy thứ gì màu xanh biếc bên trong nó.
Tôi lắp bắp kinh hãi vội dụi mắt để nhìn kỹ hơn, nhưng trước mắt lại là một cục đá sần sùi xấu xí chứ làm gì có màu xanh biếc lúc nãy.
Chẳng lẽ tôi bị ảo giác?
Lúc này, Mộ Dung Tuyệt cũng đi tới bên cạnh tôi, nhìn cục đá trong tay tôi hỏi : “Em thích nó sao?”
Tôi gật đầu theo bản năng, nhưng nghĩ nghĩ lại vội vàng lắc đầu.
Khóe môi Mộ Dung Tuyệt hơi nhếch lên, trong mắt thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhanh đến nỗi tôi tưởng mình hoa mắt. Anh ta tùy tiện cầm một cục khác to bằng quả bóng đá lên đưa cho chủ sạp, nói : “Bao nhiêu?”
Chủ sạp giơ ngón tay lên, nói : “Năm nghìn.”
Mộ Dung Tuyệt gật gật đầu : “Tôi muốn viên đá nhỏ trong tay cô ấy làm quà tặng kèm.”
Anh ta nói đương nhiên như thể mình là ông chủ vậy, chủ sạp hàng nghe vậy thì sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khó xử : “Chuyện này……….”
Tôi nhanh tay bỏ viên đá xuống, nắm cánh tay Mộ Dung Tuyệt, nói : “Không được thì thôi vậy, dù sao tôi cũng không thích, đi thôi, chúng ta qua hàng khác nhìn xem.”
“Đi thôi.” Mộ Dung Tuyệt cũng rất phối hợp, cũng đặt cục đá trong tay xuống.
“Này này, hai người đừng đi, thêm năm trăm nữa đi, năm trăm nữa lấy cả hai viên đá.”
Tôi và Mộ Dung Tuyệt cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Này, hai người mau quay lại đi, tôi bán cho hai người với giá năm nghìn tệ.”
Tôi cười với Mộ Dung Tuyệt, thấp giọng nói : “Anh cũng rất biết làm ăn nhỉ!”
Mộ Dung Tuyệt nhướng mày, đáp lại một câu : “Như nhau.”
Chúng tôi đồng thời quay người trở về sạp hàng.
Mộ Dung Tuyệt lấy ví, rút ra một chiếc thẻ ý bảo ông chủ sạp hàng quẹt thẻ, chủ sạp ngượng ngùng nói ông ta buôn bán nhỏ, không hỗ trợ quẹt thẻ, chỉ nhận tiền mặt thôi.
Mộ Dung Tuyệt vẫy vẫy tay với tài xế, ngay sau đó người đàn ông đeo kính nho nhã bước tới đưa một xấp tiền mặt cho chủ sạp, ông ta liếm ngón tay đếm tiền, cười nói : “Tiên sinh, còn thiếu năm trăm nữa.”
Người đàn ông nho nhã vẻ mặt xấu hổ nói với Mộ Dung Tuyệt : “Thiếu gia, tôi chỉ mang theo chừng đó, nếu không thì để tôi đi rút tiền.”
“Không cần.” Mộ Dung Tuyệt quay đầu nhìn tôi, cao ngạo nhìn tôi, hỏi : “Đủ năm trăm chứ?”
Tôi : “…………”
Người đàn ông nho nhã lặng lẽ quay mặt đi, có lẽ cảm thấy thiếu gia nhà mình lấy tiền của một cô bé cũng rất không biết xấu hổ đi.
Chủ sạp hàng cũng dùng ánh mắt thương cảm nhìn tôi.
Dù sao Mộ Dung Tuyệt cũng cứu tôi một mạng, nể ân tình này tôi hào phóng lấy năm trăm tệ ra, thân thiện cười nhắc nhở anh ta : “Phải trả lại đấy.”
Bả vai người đàn ông nho nhã run rẩy hai cái.
Mộ Dung Tuyệt liếc tôi một cái, tôi lập tức nhe hàm răng trắng nhỏ ra cười với hắn.
Trong chợ đá luôn có người chuyên môn phụ trách việc cắt đá, nơi cắt đá này đang có mười mấy người xếp hàng chờ cắt, trong đó có nhiều người trông khá căng thẳng, chắp tay khấn vái xin thần linh phù hộ cục đá của mình cắt ra màu xanh ngọc.
Tôi nhìn Mộ Dung Tuyệt, anh ta có khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao lớn, đứng ở giữa những người này giống như phát ra hào quang bắt mắt, không ít phụ nữ xung quanh liếc mắt nhìn anh ta. Nhưng anh ta cố tình không để ý, một tay đút túi quần, thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt hờ hững, đôi mày nhíu lại tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
“Thấy rồi!” Phía trước có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa nhìn chằm chằm vào hòn đá thợ đá đang cắt, mừng rỡ như điên mà la to : “Đế vương lục, ha ha ha, là đế vương lục, ông đây sắp giàu rồi!”
“Sao em không đi học?” Mộ Dung Tuyệt kết thúc công việc, gập laptop lại rồi đặt nó sang một bên.
Tôi nhìn ra cửa sổ, không biết xe đã chạy từ khi nào. Tôi quay đầu nhìn anh ta, tỉnh bơ nói : “Hôm nay có chút việc nên xin nghỉ. Mộ Dung tiên sinh gọi tôi lên xe có chuyện gì sao?”
Anh ta nhàn nhạt nói : “Không có.”
“Không có việc còn gọi tôi tới?” Tôi có chút bực mình.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, nói : “Không có việc thì không thể gọi em tới sao?”
“Không có việc thì gọi tôi làm gì? Ngắm cảnh à?” Tôi âm thầm nghiến răng : “Mộ Dung tiên sinh, tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta chưa tốt tới mức này đâu!”
Anh ta lạnh lùng “ừm” một tiếng, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào nhìn tôi nói : “Nếu em hy vọng tôi tìm em có việc, vậy cùng tôi đến một nơi đi.”
Cái gì mà tôi hy vọng anh ta tới tìm mình chứ, rõ ràng là anh ta muốn đưa tôi đến nơi nào đó còn đổ cho tôi muốn tới. Đúng là một gã đàn ông kiêu ngạo.
Nhưng thật không ngờ, anh ta lại đưa tôi đến chợ đá.
Ở Cẩm Thành chúng tôi có một con phố tên là Thúy Hoa, tất cả sạp hàng lớn nhỏ ở nơi này đều là sạp cá cược đá ngọc. Người tới nơi này có dân chơi châu báu, cũng có dân thường, rất nhiều người đều là khách quen của nơi này.
Trong mua bán ngọc thạch, cách kiếm tiền nhanh nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất chính là cá cược. “Giàu một đao, nghèo một đao” chỉ cần một dao hạ xuống có thể phất lên sau một đêm nhưng cũng có khả năng trong một đêm phá sản.
Khi còn nhỏ tôi từng theo ông ngoại tới chợ đá một lần, hồi đó còn nhỏ nhìn ông ngoại mua một cục đá, sau đó để người ta cắt ra, thấy bên trong là một miếng phỉ thúy tôi còn cảm thấy mới lạ nên cũng đòi chơi, nhưng kết quả phí mất mấy vạn tệ cũng chẳng đập ra được mảnh vụn ngọc nào.
Trên các sạp chất đống đá ngọc lớn nhỏ đủ kích cỡ, có sạp đông kín người, có sạp lại chẳng có ai.
Tôi đi theo Mộ Dung Tuyệt, nghi hoặc hỏi anh ta : “Anh đưa tôi tới đây làm gì?”
Anh ta không dừng chân, dáng người cao lớn thẳng tắp vẫn tiếp tục bước về phía trước, đôi mắt phượng hẹp dài khép mở, giọng nói trầm ấm vang lên : “Nhàm chán, tới đi dạo.”
Tôi trợn tròn mắt, coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Gã này chắc chắn có mục đích gì đó.
Anh ta bước đến một sạp hàng vắng khách, tùy tiện cầm lên một cục đá, mặt ngoài cục đá trơn nhẵn, trên đó còn có hoa văn mờ nhạt, chủ sạp cảm thấy anh ta có hứng thú với cục đá này nên rất nhiệt tình chào đón, khen anh ta tinh mắt, nói ba hoa chích chòe thổi phồng cục đá này lên, chỉ thiếu điều muốn vỗ ngực bảo đảm bên trong cục đá này có phỉ thúy.
Mặc kệ chủ sạp nói gì, Mộ Dung Tuyệt vẫn lãnh đạm không chút biểu tình, ngón tay dài mảnh khảnh thả cục đá về chỗ cũ, sau đó lại cầm một cục khác lên xem xét.
Chủ sạp lại bắt đầu khen cục đá này tốt thế nào.
Tôi nhìn mà buồn cười, lắc lắc đầu không nhìn họ nữa, cũng tiện tay nhặt một cục lên xem.
Cục đá này to gần bằng bát ăn cơm, bề mặt có những vết sần sùi nhỏ cỡ hạt vừng. Cảm giác đầu tiên khi chạm vào nó là đột nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm, sau đó tôi loáng thoáng nhìn thấy thứ gì màu xanh biếc bên trong nó.
Tôi lắp bắp kinh hãi vội dụi mắt để nhìn kỹ hơn, nhưng trước mắt lại là một cục đá sần sùi xấu xí chứ làm gì có màu xanh biếc lúc nãy.
Chẳng lẽ tôi bị ảo giác?
Lúc này, Mộ Dung Tuyệt cũng đi tới bên cạnh tôi, nhìn cục đá trong tay tôi hỏi : “Em thích nó sao?”
Tôi gật đầu theo bản năng, nhưng nghĩ nghĩ lại vội vàng lắc đầu.
Khóe môi Mộ Dung Tuyệt hơi nhếch lên, trong mắt thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhanh đến nỗi tôi tưởng mình hoa mắt. Anh ta tùy tiện cầm một cục khác to bằng quả bóng đá lên đưa cho chủ sạp, nói : “Bao nhiêu?”
Chủ sạp giơ ngón tay lên, nói : “Năm nghìn.”
Mộ Dung Tuyệt gật gật đầu : “Tôi muốn viên đá nhỏ trong tay cô ấy làm quà tặng kèm.”
Anh ta nói đương nhiên như thể mình là ông chủ vậy, chủ sạp hàng nghe vậy thì sửng sốt, trên mặt lộ vẻ khó xử : “Chuyện này……….”
Tôi nhanh tay bỏ viên đá xuống, nắm cánh tay Mộ Dung Tuyệt, nói : “Không được thì thôi vậy, dù sao tôi cũng không thích, đi thôi, chúng ta qua hàng khác nhìn xem.”
“Đi thôi.” Mộ Dung Tuyệt cũng rất phối hợp, cũng đặt cục đá trong tay xuống.
“Này này, hai người đừng đi, thêm năm trăm nữa đi, năm trăm nữa lấy cả hai viên đá.”
Tôi và Mộ Dung Tuyệt cũng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Này, hai người mau quay lại đi, tôi bán cho hai người với giá năm nghìn tệ.”
Tôi cười với Mộ Dung Tuyệt, thấp giọng nói : “Anh cũng rất biết làm ăn nhỉ!”
Mộ Dung Tuyệt nhướng mày, đáp lại một câu : “Như nhau.”
Chúng tôi đồng thời quay người trở về sạp hàng.
Mộ Dung Tuyệt lấy ví, rút ra một chiếc thẻ ý bảo ông chủ sạp hàng quẹt thẻ, chủ sạp ngượng ngùng nói ông ta buôn bán nhỏ, không hỗ trợ quẹt thẻ, chỉ nhận tiền mặt thôi.
Mộ Dung Tuyệt vẫy vẫy tay với tài xế, ngay sau đó người đàn ông đeo kính nho nhã bước tới đưa một xấp tiền mặt cho chủ sạp, ông ta liếm ngón tay đếm tiền, cười nói : “Tiên sinh, còn thiếu năm trăm nữa.”
Người đàn ông nho nhã vẻ mặt xấu hổ nói với Mộ Dung Tuyệt : “Thiếu gia, tôi chỉ mang theo chừng đó, nếu không thì để tôi đi rút tiền.”
“Không cần.” Mộ Dung Tuyệt quay đầu nhìn tôi, cao ngạo nhìn tôi, hỏi : “Đủ năm trăm chứ?”
Tôi : “…………”
Người đàn ông nho nhã lặng lẽ quay mặt đi, có lẽ cảm thấy thiếu gia nhà mình lấy tiền của một cô bé cũng rất không biết xấu hổ đi.
Chủ sạp hàng cũng dùng ánh mắt thương cảm nhìn tôi.
Dù sao Mộ Dung Tuyệt cũng cứu tôi một mạng, nể ân tình này tôi hào phóng lấy năm trăm tệ ra, thân thiện cười nhắc nhở anh ta : “Phải trả lại đấy.”
Bả vai người đàn ông nho nhã run rẩy hai cái.
Mộ Dung Tuyệt liếc tôi một cái, tôi lập tức nhe hàm răng trắng nhỏ ra cười với hắn.
Trong chợ đá luôn có người chuyên môn phụ trách việc cắt đá, nơi cắt đá này đang có mười mấy người xếp hàng chờ cắt, trong đó có nhiều người trông khá căng thẳng, chắp tay khấn vái xin thần linh phù hộ cục đá của mình cắt ra màu xanh ngọc.
Tôi nhìn Mộ Dung Tuyệt, anh ta có khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao lớn, đứng ở giữa những người này giống như phát ra hào quang bắt mắt, không ít phụ nữ xung quanh liếc mắt nhìn anh ta. Nhưng anh ta cố tình không để ý, một tay đút túi quần, thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt hờ hững, đôi mày nhíu lại tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
“Thấy rồi!” Phía trước có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa nhìn chằm chằm vào hòn đá thợ đá đang cắt, mừng rỡ như điên mà la to : “Đế vương lục, ha ha ha, là đế vương lục, ông đây sắp giàu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất