Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Chương 38: Không Cam Tâm

Trước Sau
Không đợi tôi trả lời, bà nội đã vội vàng mở miệng: "Vi Vi, dì Nhan con nói không sai, chuyện sau khi uống say đều không tính là thật được, con và Tử Hạo từ nhỏ đã quen nhau, đừng vì chút hiểu lầm nhỏ mà có khoảng cách.”

Mẹ tôi nắm tay tôi : "Vi Vi, bất luận con có quyết định gì thì mẹ đều ủng hộ con.”

Tôi đã nói chuyện tôi và Lâm Tử Hạo chia tay với mẹ, bà ấy cũng đã đồng ý với quyết định của tôi, hiện giờ thấy bà nội gây áp lực cho tôi nên thể hiện thái độ của mình làm hậu thuẫn cho tôi.

Nhìn thoáng qua mọi người, tôi thản nhiên mỉm cười, nói : "Dì Nhan, cháu xin lỗi, có những chuyện không thể miễn cưỡng được, cháu cũng đã ở bên anh Tử Hạo một thời gian mới biết người thích hợp bên cạnh anh ấy không phải là mình. Cháu sẵn sàng buông bỏ và thành toàn cho anh ấy, sau này cháu chỉ muốn tập trung học tập và không để cha mẹ thất vọng nữa.”

Nhan Phương vội vàng nói : "Vi Vi, việc này Tử Hạo cũng đã nói với dì, cháu hiểu lầm nó rồi, tình cảm của nó dành cho cháu những trưởng bối như chúng ta đều thấy rõ, cháu cũng đừng nhất thời xúc động. ”

Bà nội nói : "Cháu muốn học tập là chuyện tốt, thành tích học tập của Tử Hạo rất tốt, chỗ nào không hiểu thì cháu có thể hỏi nó, hai đứa lại thân như trước kia không tốt sao. ”

Tôi biết lão bà này cũng giống Tô Minh Viễn coi trọng gia thế của Lâm gia nên muốn định ra chuyện của tôi và Lâm Tử Hạo để có lợi cho sự hợp tác thương mại của hai nhà Tô Lâm, nhưng tôi không muốn trở thành quân cờ của bọn họ nữa : "Dì Nhan, cháu và anh Tử Hạo lớn lên cùng nhau, tình cảm đó vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng chuyện tình cảm quả thật không thể cưỡng cầu, hơn nữa hiện tại chúng cháu còn nhỏ vẫn nên chú trọng học tập thì tốt hơn.”

Nhan Phương còn muốn khuyên tôi nhưng mẹ tôi cười chuyển đề tài đi, Nhan Phương nhìn ra tâm ý tôi đã quyết nên cũng không tiện khuyên bảo nữa. Ngược lại bà nội lại dùng ánh mắt u ám nhìn tôi, bất mãn tôi không đồng ý cuộc hôn nhân đẻ trứng vàng này.

Hơn nửa tiếng sau thì Tô Minh Viễn và Lâm Văn Đào đi xuống, sau khi hai vợ chồng Lâm thị rời đi, bà nội liền hỏi Tô Minh Viễn nói gì với Lâm Văn Đào?

Tô Minh Viễn bất đắc dĩ nói : "Lâm Văn Đào không đề cập đến chuyện tối qua, ông ta chỉ tán gẫu với con một lát, con đoán chừng hắn muốn để Nhan Phương thăm dò ý kiến hai người, hai người nói thế nào?”

Bà nội tức giận nói : "Ý của ta muốn để Vi Vi tha thứ cho Lâm Tử Hạo, tiếp tục mối quan hệ như trước, nhưng con dâu tốt của ngươi hết lần này tới lần khác từ chối Lâm gia! Gia nghiệp Lâm gia lớn, cũng có giao tình nhiều năm với nhà ta, nhân phẩm và học hành của Tử Haọ cũng không có gì chê trách, chẳng lẽ còn không xứng với con gái ngươi sao?”

Mẹ tôi khuyên nhủ : "Mẹ à, chuyện này không thể nói như vậy được, gia thế của Tử Hạo đúng là không tệ, nhưng về phương diện tình cảm thì nó còn chưa trưởng thành, nếu đã có tình cảm với Vi Vi thì cũng đừng dây dưa với Mộng Kỳ chứ.”

Bà nội bĩu môi : "Tình cảm gì chưa trưởng thành? Tử Hạo tuổi còn nhỏ, chờ nó lớn hơn là được. Hơn nữa cho dù nó có dây dưa với những đứa con gái khác nhưng chỉ cần người nó muốn cưới là Vi Vi thì đủ rồi. Lâm gia chỉ có một đứa con là Tử Hạo, gia sản nhà bọn họ về sau đều là của vợ chồng Vi Vi, như vậy còn chưa đủ sao?”



Sắc mặt mẹ tôi cứng đờ, trong lòng vô cùng bất mãn, nhà chúng tôi cũng không phải không có tiền, cần gì phải hy sinh hạnh phúc của con gái để gả vào hào môn?

Tôi thấy sắc mặt mẹ không tốt, vội vàng nói : "Bà nội, bà nói không sai, nhưng trải qua chuyện tối qua, hiện tại mọi người đều biết Lâm Tử Hạo và Mộng Kỳ là một đôi, nếu bà cứ nằng nặc đòi cháu gả cho Lâm Tử Hạo, người ta sẽ nói nhà họ Tô chúng ta thế nào? Không chừng còn cho rằng con gái Tô gia ta không gả được, một hai phải vội vàng đính ước với con trai Lâm gia đấy.…….”

Bà nội há hốc miệng không nói gì, Tô Minh Viễn gật gật đầu : "Như vậy đúng là không tốt, theo ý ta thì cứ để Tử Hạo và Mộng Kỳ bên nhau đi. Chỉ là, ủy khuất Vi Vi rồi.”

"Con không sao hết, chỉ cần tốt cho nhà chúng ta thì con không để ý."

Tô Minh Viễn vui mừng gật đầu : "Được, tốt lắm, Vi Vi đúng là hiểu chuyện hơn rồi.”

Mẹ đau lòng nắm tay tôi, nhìn Tô Minh Viễn, nói : "Chỉ là......em thấy ý của Nhan Phương càng hy vọng Vi Vi ở cùng Tử Hạo hơn.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Với người ngoài thì Tô Mộng Kỳ chỉ là đứa nhỏ Tô gia nhận nuôi từ cô nhi viện chứ không phải là thiên kim Tô gia chân chính, về sau có quyền thừa kế hay không cũng khó nói, Nhan Phương mắt cao hơn đầu làm sao có thể để ý tới cô ta?

Ở đầu cầu thang, ngón tay Tô Mộng Kỳ nắm chặt vào lan can, trong mắt tràn đầy hận ý, cô ta biết Diệp Bội Lan cùng Nhan Phương đều khinh thường mình, rõ ràng đều là con gái của cha, vì sao Tô Vi lại là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc còn cô ta chỉ là "con nuôi" bị người ta chán ghét?

Cô ta chán ghét thân phận này! Cô ta không cam lòng!

Móng tay sắc bén của Tô Mộng Kỳ để lại vài vết trầy xước trên lan can, cô ta xoay người, lặng yên không một tiếng động đi lên lầu.

Trở về phòng, việc đầu tiên làm chính là cầm điện thoại di động gọi cho mẹ ruột Lưu Nhã Cầm, nổi giận với bà ta : "Mẹ, con ghét mẹ, vì sao mẹ lại biến con thành con gái nuôi nhà họ Tô? Rõ ràng con cũng là con gái của cha mà!”

“Kỳ Kỳ, lúc trước ta mất bao nhiêu công sức mới thuyết phục được cha con đưa con vào Tô gia chính là muốn cho con cuộc sống tốt hơn………"



“Nhưng con không hề sống tốt!” Tô Mộng Kỳ khóc lóc ngắt lời bà ta : "Cha không thương con nữa, bà nội cũng không còn chiều con, trong mắt bọn họ hiện tại chỉ có Diệp Bội Lan và Tô Vi, ngay cả bạn bè cũng bắt đầu xem thường con, nói con là thiên kim giả mạo……...."

Thấy Tô Mộng Kỳ khóc thì Lưu Nhã Cầm liền đau đầu, nhẹ giọng khuyên bảo nửa ngày Tô Mộng Kỳ mới nín, Lưu Nhã Cầm nhẹ giọng nói : "Con gái ngoan, con kiên nhẫn một chút, chờ ta khiến cho đứa nhỏ trong bụng Diệp Bội Lan mất đi thì hai mẹ con họ cũng không còn đáng sợ nữa.”

"Vậy mẹ phải nhanh lên chút, con không muốn nhìn thấy bọn họ một ngày nào nữa."

"Được rồi, mấy ngày nay con biểu hiện nhu thuận một chút, đừng để bọn họ hoài nghi."

Buổi chiều, Tô Mộng Kỳ vẫn trốn trong phòng không ra ngoài.

Hơn hai giờ chiều, Tô Minh Viễn nói mình hẹn bạn chơi golf nên cũng lái xe đi luôn.

Tôi nhìn đồng hồ đoán chừng Mộ Dung Tuyệt cũng sắp tới liền vội vàng thay quần áo, nói với mẹ tôi ra ngoài dạo phố với bạn, mẹ tôi cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò tôi chú ý an toàn, buổi tối trở về sớm.

Xe của Mộ Dung Tuyệt dừng bên ngoài tiểu khu, không phải là chiếc Aston Martin cao cấp như mọi khi mà là một chiếc Bentley màu bạc khiêm tốn xa hoa.

Hôm nay Yến Thất không có ở đây, Mộ Dung Tuyệt tự mình lái xe đến.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ngón tay anh ta vịn vô lăng, tò mò hỏi : "Chúng ta đi đâu vậy?”

Đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn liếc tôi một cái, cười như không cười nói : "Tôi muốn đưa em đi đâu cũng không biết còn dám lên xe của tôi, lá gan cũng lớn nhỉ?”

Tôi hừ một tiếng : "Không phải anh nói sẽ không hại tôi sao? Tôi tin tưởng anh, anh lại còn không vui, loại người gì không biết?”

Dtruyen.com

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau