Chương 12
mười hai;
Hai người bỏ túi mua hàng vào cốp, ngồi vào trong xe, An Úc mới hỏi hắn: “Thứ Bảy… đi không?”
Dung Nham sửng sốt một chút, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ.Nhưng Bùi Phương Trì đã trở lại.
“Sao lại không đi?”Anh ăn vài miếng cơm, bỗng bị Dung Nham nắm lấy tay, gã cau mày nhìn anh, “An An, đừng ăn cái này, anh làm cái mới cho em.”Không biết nói lời dễ nghe, nếu gã chạm vào anh nhiều hơn một chốc có khả năng gã sẽ cứng lên rồi đẩy anh lên giường mất.
An Úc nhìn đằng trước, khẽ “ừ” một tiếng.Nhưng bọn họ cũng không phải là người yêu của nhau theo đúng nghĩa.Anh rất muốn nói vài chuyện với Dung Nham, ví dụ như Dung Nham biết hắn trở về từ khi nào, liên lạc với hắn như thế nào, chính An Úc cũng là do hôm trước đi ăn với hắn nên mới thêm WeChat, còn bọn họ liên lạc với nhau hồi nào thế, chẳng lẽ là gọi video cho Bùi Phương Trì để trò chuyện sao…
Anh thật ngu ngốc, anh không nên hỏi ra thành lời, sao Dung Nham có thể không đi cơ chứ.Dung Nham lại nhìn anh chằm chằm một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Nhưng anh vẫn còn một trăm vấn đề nhiều dấu chấm hỏi như vậy.An Úc dừng một chút, buông đũa lắc đầu, “Không cần đâu, em không có hứng ăn.”Dung Nham vén phần chăn chỗ bả vai anh, cúi người hôn lên đôi mày nhíu lại của anh.
Anh rất muốn nói vài chuyện với Dung Nham, ví dụ như Dung Nham biết hắn trở về từ khi nào, liên lạc với hắn như thế nào, chính An Úc cũng là do hôm trước đi ăn với hắn nên mới thêm WeChat, còn bọn họ liên lạc với nhau hồi nào thế, chẳng lẽ là gọi video cho Bùi Phương Trì để trò chuyện sao…Sau đó anh tránh tay gã ra, đứng lên, “Em đi nghỉ sớm.”Nếu thật sự đi hỏi thì theo tính cách của Dung Nham, gã sẽ không giấu giếm anh, nhưng anh hoàn toàn không có tư cách gì để hỏi, càng sợ một khi hỏi ra miệng, cuộc sống mang tính biểu tượng của bọn họ sẽ đổ vỡ, tới cả việc thân mật trên giường tay chân kề cận cũng chẳng còn.
Nhưng bọn họ cũng không phải là người yêu của nhau theo đúng nghĩa.Dung Nham ngồi một mình trong phòng khách đến tận khuya.
Chỉ là một mối quan hệ hôn nhân với mục đích hợp tác mà thôi.Dung Nham nhìn anh bước vào phòng, tiếng đóng cửa vẫn rất nhẹ nhàng, An An của gã lúc nào cũng rất dịu dàng, không đóng sầm cửa, không hành động thô lỗ, khi thương tâm hay nổi giận đều tự nuốt ngược xuống bụng.
Nếu thật sự đi hỏi thì theo tính cách của Dung Nham, gã sẽ không giấu giếm anh, nhưng anh hoàn toàn không có tư cách gì để hỏi, càng sợ một khi hỏi ra miệng, cuộc sống mang tính biểu tượng của bọn họ sẽ đổ vỡ, tới cả việc thân mật trên giường tay chân kề cận cũng chẳng còn.Gã ngồi trước bàn ăn rất lâu, rất lâu.Gã thích nghe anh nói, trong nhà. Nhà của hai người bọn họ.
Vì thế tiếp theo chỉ có một khoảng lặng dài.Một Dung Nham vụng về, có lẽ vốn dĩ đã không phải là người có thể an ủi anh.
Đến tận khi ngồi vào bàn ăn, An Úc mới thật sự khổ sở tới cực hạn.Vì thế tiếp theo chỉ có một khoảng lặng dài.
Món thịt bò mà lòng anh đầy chờ mong bị đổi vị vì cho nhiều rượu vang đỏ quá, món cá rán thì hơi cháy, cải thìa lại chẳng có mùi vị gì.Dung Nham sửng sốt một chút, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Khi nấu ăn trong lòng Dung Nham suy nghĩ cái gì nhỉ, nghĩ đến người kia đúng không? Vì sao ảnh hưởng của người nọ lại to lớn đến nhường ấy?Món thịt bò mà lòng anh đầy chờ mong bị đổi vị vì cho nhiều rượu vang đỏ quá, món cá rán thì hơi cháy, cải thìa lại chẳng có mùi vị gì.
Thật ra chỉ cần là đồ Dung Nham làm thì anh sẽ không ghét bỏ, tay nghề nấu nướng của Dung Nham luôn rất thiện nghệ, dù có lỡ tay cỡ nào thì cũng sẽ không đến nỗi khó ăn, nhưng hôm nay An Úc quá khó chịu, không muốn cố tỏ ra là mình ổn, không muốn tán dương những thức ăn mà gã làm khi nghĩ đến người khác.Vừa rồi thoạt trông em ấy rất khổ sở, làm người kìm lòng không đặng chỉ muốn ôm em, dỗ em, làm gì cũng được, chỉ cần khiến em ấy cười.
Anh ăn vài miếng cơm, bỗng bị Dung Nham nắm lấy tay, gã cau mày nhìn anh, “An An, đừng ăn cái này, anh làm cái mới cho em.”
An Úc dừng một chút, buông đũa lắc đầu, “Không cần đâu, em không có hứng ăn.”
Sau đó anh tránh tay gã ra, đứng lên, “Em đi nghỉ sớm.”Bắt đầu từ cái ngày đó của hai năm trước, An Úc vừa sốt ruột vừa căng thẳng hỏi gã: “Anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi giúp anh tiếp tục dòng chảy tài chính mà chú Dung cắt đứt, chúng ta có thể hợp tác không?”, bắt đầu từ khi đăng ký kết hôn, bắt đầu từ khi gã đỡ An Úc say chuếnh choáng đi vào ngôi nhà này, bọn họ liền có một căn nhà.Đến tận khi ngồi vào bàn ăn, An Úc mới thật sự khổ sở tới cực hạn.
Dung Nham nhìn anh bước vào phòng, tiếng đóng cửa vẫn rất nhẹ nhàng, An An của gã lúc nào cũng rất dịu dàng, không đóng sầm cửa, không hành động thô lỗ, khi thương tâm hay nổi giận đều tự nuốt ngược xuống bụng.Bốn túi mua sắm lớn chứa đầy đồ mới mua hồi nãy đang được đặt trên bàn trà.Khi nấu ăn trong lòng Dung Nham suy nghĩ cái gì nhỉ, nghĩ đến người kia đúng không? Vì sao ảnh hưởng của người nọ lại to lớn đến nhường ấy?
Vừa rồi thoạt trông em ấy rất khổ sở, làm người kìm lòng không đặng chỉ muốn ôm em, dỗ em, làm gì cũng được, chỉ cần khiến em ấy cười.Anh thật ngu ngốc, anh không nên hỏi ra thành lời, sao Dung Nham có thể không đi cơ chứ.
Không biết nói lời dễ nghe, nếu gã chạm vào anh nhiều hơn một chốc có khả năng gã sẽ cứng lên rồi đẩy anh lên giường mất.
Một Dung Nham vụng về, có lẽ vốn dĩ đã không phải là người có thể an ủi anh.Dung Nham bước qua, nhiều lần hồi tưởng lại hình ảnh An Úc chọn đồ. Gã thích anh như vậy, ở nơi đông người không đẩy giỏ xe nhanh được, anh cũng chậm rãi đi theo bên cạnh gã, lâu lâu lại ngừng lại trước kệ hàng để chọn lựa, còn kiên nhẫn hỏi gã thích loại nào hơn, mua cái này có được không, trong nhà còn có hay không.
Gã ngồi trước bàn ăn rất lâu, rất lâu.
Bốn túi mua sắm lớn chứa đầy đồ mới mua hồi nãy đang được đặt trên bàn trà.
Dung Nham bước qua, nhiều lần hồi tưởng lại hình ảnh An Úc chọn đồ. Gã thích anh như vậy, ở nơi đông người không đẩy giỏ xe nhanh được, anh cũng chậm rãi đi theo bên cạnh gã, lâu lâu lại ngừng lại trước kệ hàng để chọn lựa, còn kiên nhẫn hỏi gã thích loại nào hơn, mua cái này có được không, trong nhà còn có hay không.
Gã thích nghe anh nói, trong nhà. Nhà của hai người bọn họ.
Bắt đầu từ cái ngày đó của hai năm trước, An Úc vừa sốt ruột vừa căng thẳng hỏi gã: “Anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi giúp anh tiếp tục dòng chảy tài chính mà chú Dung cắt đứt, chúng ta có thể hợp tác không?”, bắt đầu từ khi đăng ký kết hôn, bắt đầu từ khi gã đỡ An Úc say chuếnh choáng đi vào ngôi nhà này, bọn họ liền có một căn nhà.“Sao lại không đi?”
Nhưng Bùi Phương Trì đã trở lại.Hai người bỏ túi mua hàng vào cốp, ngồi vào trong xe, An Úc mới hỏi hắn: “Thứ Bảy… đi không?”
Dung Nham ngồi một mình trong phòng khách đến tận khuya.
Khi gã trở về phòng, An Úc đã ngủ. Co người lại thành một cục nho nhỏ trên chiếc giường lớn mày xám, mày vẫn nhíu lại chẳng hề giãn ra, thoạt nhìn vừa mỏi mệt lại yếu ớt.
Dung Nham vén phần chăn chỗ bả vai anh, cúi người hôn lên đôi mày nhíu lại của anh.Chỉ là một mối quan hệ hôn nhân với mục đích hợp tác mà thôi.
Ngày đó khi gặp Bùi Phương Trì, vì sao thoạt nhìn em lại khổ sở như vậy? Vì sao em lại khóc?
Là không bỏ xuống được hay là chưa từng định buông ra?Thật ra chỉ cần là đồ Dung Nham làm thì anh sẽ không ghét bỏ, tay nghề nấu nướng của Dung Nham luôn rất thiện nghệ, dù có lỡ tay cỡ nào thì cũng sẽ không đến nỗi khó ăn, nhưng hôm nay An Úc quá khó chịu, không muốn cố tỏ ra là mình ổn, không muốn tán dương những thức ăn mà gã làm khi nghĩ đến người khác.
Dung Nham lại nhìn anh chằm chằm một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Hai người bỏ túi mua hàng vào cốp, ngồi vào trong xe, An Úc mới hỏi hắn: “Thứ Bảy… đi không?”
Dung Nham sửng sốt một chút, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ.Nhưng Bùi Phương Trì đã trở lại.
“Sao lại không đi?”Anh ăn vài miếng cơm, bỗng bị Dung Nham nắm lấy tay, gã cau mày nhìn anh, “An An, đừng ăn cái này, anh làm cái mới cho em.”Không biết nói lời dễ nghe, nếu gã chạm vào anh nhiều hơn một chốc có khả năng gã sẽ cứng lên rồi đẩy anh lên giường mất.
An Úc nhìn đằng trước, khẽ “ừ” một tiếng.Nhưng bọn họ cũng không phải là người yêu của nhau theo đúng nghĩa.Anh rất muốn nói vài chuyện với Dung Nham, ví dụ như Dung Nham biết hắn trở về từ khi nào, liên lạc với hắn như thế nào, chính An Úc cũng là do hôm trước đi ăn với hắn nên mới thêm WeChat, còn bọn họ liên lạc với nhau hồi nào thế, chẳng lẽ là gọi video cho Bùi Phương Trì để trò chuyện sao…
Anh thật ngu ngốc, anh không nên hỏi ra thành lời, sao Dung Nham có thể không đi cơ chứ.Dung Nham lại nhìn anh chằm chằm một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Nhưng anh vẫn còn một trăm vấn đề nhiều dấu chấm hỏi như vậy.An Úc dừng một chút, buông đũa lắc đầu, “Không cần đâu, em không có hứng ăn.”Dung Nham vén phần chăn chỗ bả vai anh, cúi người hôn lên đôi mày nhíu lại của anh.
Anh rất muốn nói vài chuyện với Dung Nham, ví dụ như Dung Nham biết hắn trở về từ khi nào, liên lạc với hắn như thế nào, chính An Úc cũng là do hôm trước đi ăn với hắn nên mới thêm WeChat, còn bọn họ liên lạc với nhau hồi nào thế, chẳng lẽ là gọi video cho Bùi Phương Trì để trò chuyện sao…Sau đó anh tránh tay gã ra, đứng lên, “Em đi nghỉ sớm.”Nếu thật sự đi hỏi thì theo tính cách của Dung Nham, gã sẽ không giấu giếm anh, nhưng anh hoàn toàn không có tư cách gì để hỏi, càng sợ một khi hỏi ra miệng, cuộc sống mang tính biểu tượng của bọn họ sẽ đổ vỡ, tới cả việc thân mật trên giường tay chân kề cận cũng chẳng còn.
Nhưng bọn họ cũng không phải là người yêu của nhau theo đúng nghĩa.Dung Nham ngồi một mình trong phòng khách đến tận khuya.
Chỉ là một mối quan hệ hôn nhân với mục đích hợp tác mà thôi.Dung Nham nhìn anh bước vào phòng, tiếng đóng cửa vẫn rất nhẹ nhàng, An An của gã lúc nào cũng rất dịu dàng, không đóng sầm cửa, không hành động thô lỗ, khi thương tâm hay nổi giận đều tự nuốt ngược xuống bụng.
Nếu thật sự đi hỏi thì theo tính cách của Dung Nham, gã sẽ không giấu giếm anh, nhưng anh hoàn toàn không có tư cách gì để hỏi, càng sợ một khi hỏi ra miệng, cuộc sống mang tính biểu tượng của bọn họ sẽ đổ vỡ, tới cả việc thân mật trên giường tay chân kề cận cũng chẳng còn.Gã ngồi trước bàn ăn rất lâu, rất lâu.Gã thích nghe anh nói, trong nhà. Nhà của hai người bọn họ.
Vì thế tiếp theo chỉ có một khoảng lặng dài.Một Dung Nham vụng về, có lẽ vốn dĩ đã không phải là người có thể an ủi anh.
Đến tận khi ngồi vào bàn ăn, An Úc mới thật sự khổ sở tới cực hạn.Vì thế tiếp theo chỉ có một khoảng lặng dài.
Món thịt bò mà lòng anh đầy chờ mong bị đổi vị vì cho nhiều rượu vang đỏ quá, món cá rán thì hơi cháy, cải thìa lại chẳng có mùi vị gì.Dung Nham sửng sốt một chút, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Khi nấu ăn trong lòng Dung Nham suy nghĩ cái gì nhỉ, nghĩ đến người kia đúng không? Vì sao ảnh hưởng của người nọ lại to lớn đến nhường ấy?Món thịt bò mà lòng anh đầy chờ mong bị đổi vị vì cho nhiều rượu vang đỏ quá, món cá rán thì hơi cháy, cải thìa lại chẳng có mùi vị gì.
Thật ra chỉ cần là đồ Dung Nham làm thì anh sẽ không ghét bỏ, tay nghề nấu nướng của Dung Nham luôn rất thiện nghệ, dù có lỡ tay cỡ nào thì cũng sẽ không đến nỗi khó ăn, nhưng hôm nay An Úc quá khó chịu, không muốn cố tỏ ra là mình ổn, không muốn tán dương những thức ăn mà gã làm khi nghĩ đến người khác.Vừa rồi thoạt trông em ấy rất khổ sở, làm người kìm lòng không đặng chỉ muốn ôm em, dỗ em, làm gì cũng được, chỉ cần khiến em ấy cười.
Anh ăn vài miếng cơm, bỗng bị Dung Nham nắm lấy tay, gã cau mày nhìn anh, “An An, đừng ăn cái này, anh làm cái mới cho em.”
An Úc dừng một chút, buông đũa lắc đầu, “Không cần đâu, em không có hứng ăn.”
Sau đó anh tránh tay gã ra, đứng lên, “Em đi nghỉ sớm.”Bắt đầu từ cái ngày đó của hai năm trước, An Úc vừa sốt ruột vừa căng thẳng hỏi gã: “Anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi giúp anh tiếp tục dòng chảy tài chính mà chú Dung cắt đứt, chúng ta có thể hợp tác không?”, bắt đầu từ khi đăng ký kết hôn, bắt đầu từ khi gã đỡ An Úc say chuếnh choáng đi vào ngôi nhà này, bọn họ liền có một căn nhà.Đến tận khi ngồi vào bàn ăn, An Úc mới thật sự khổ sở tới cực hạn.
Dung Nham nhìn anh bước vào phòng, tiếng đóng cửa vẫn rất nhẹ nhàng, An An của gã lúc nào cũng rất dịu dàng, không đóng sầm cửa, không hành động thô lỗ, khi thương tâm hay nổi giận đều tự nuốt ngược xuống bụng.Bốn túi mua sắm lớn chứa đầy đồ mới mua hồi nãy đang được đặt trên bàn trà.Khi nấu ăn trong lòng Dung Nham suy nghĩ cái gì nhỉ, nghĩ đến người kia đúng không? Vì sao ảnh hưởng của người nọ lại to lớn đến nhường ấy?
Vừa rồi thoạt trông em ấy rất khổ sở, làm người kìm lòng không đặng chỉ muốn ôm em, dỗ em, làm gì cũng được, chỉ cần khiến em ấy cười.Anh thật ngu ngốc, anh không nên hỏi ra thành lời, sao Dung Nham có thể không đi cơ chứ.
Không biết nói lời dễ nghe, nếu gã chạm vào anh nhiều hơn một chốc có khả năng gã sẽ cứng lên rồi đẩy anh lên giường mất.
Một Dung Nham vụng về, có lẽ vốn dĩ đã không phải là người có thể an ủi anh.Dung Nham bước qua, nhiều lần hồi tưởng lại hình ảnh An Úc chọn đồ. Gã thích anh như vậy, ở nơi đông người không đẩy giỏ xe nhanh được, anh cũng chậm rãi đi theo bên cạnh gã, lâu lâu lại ngừng lại trước kệ hàng để chọn lựa, còn kiên nhẫn hỏi gã thích loại nào hơn, mua cái này có được không, trong nhà còn có hay không.
Gã ngồi trước bàn ăn rất lâu, rất lâu.
Bốn túi mua sắm lớn chứa đầy đồ mới mua hồi nãy đang được đặt trên bàn trà.
Dung Nham bước qua, nhiều lần hồi tưởng lại hình ảnh An Úc chọn đồ. Gã thích anh như vậy, ở nơi đông người không đẩy giỏ xe nhanh được, anh cũng chậm rãi đi theo bên cạnh gã, lâu lâu lại ngừng lại trước kệ hàng để chọn lựa, còn kiên nhẫn hỏi gã thích loại nào hơn, mua cái này có được không, trong nhà còn có hay không.
Gã thích nghe anh nói, trong nhà. Nhà của hai người bọn họ.
Bắt đầu từ cái ngày đó của hai năm trước, An Úc vừa sốt ruột vừa căng thẳng hỏi gã: “Anh có thể giúp tôi một việc được không? Tôi giúp anh tiếp tục dòng chảy tài chính mà chú Dung cắt đứt, chúng ta có thể hợp tác không?”, bắt đầu từ khi đăng ký kết hôn, bắt đầu từ khi gã đỡ An Úc say chuếnh choáng đi vào ngôi nhà này, bọn họ liền có một căn nhà.“Sao lại không đi?”
Nhưng Bùi Phương Trì đã trở lại.Hai người bỏ túi mua hàng vào cốp, ngồi vào trong xe, An Úc mới hỏi hắn: “Thứ Bảy… đi không?”
Dung Nham ngồi một mình trong phòng khách đến tận khuya.
Khi gã trở về phòng, An Úc đã ngủ. Co người lại thành một cục nho nhỏ trên chiếc giường lớn mày xám, mày vẫn nhíu lại chẳng hề giãn ra, thoạt nhìn vừa mỏi mệt lại yếu ớt.
Dung Nham vén phần chăn chỗ bả vai anh, cúi người hôn lên đôi mày nhíu lại của anh.Chỉ là một mối quan hệ hôn nhân với mục đích hợp tác mà thôi.
Ngày đó khi gặp Bùi Phương Trì, vì sao thoạt nhìn em lại khổ sở như vậy? Vì sao em lại khóc?
Là không bỏ xuống được hay là chưa từng định buông ra?Thật ra chỉ cần là đồ Dung Nham làm thì anh sẽ không ghét bỏ, tay nghề nấu nướng của Dung Nham luôn rất thiện nghệ, dù có lỡ tay cỡ nào thì cũng sẽ không đến nỗi khó ăn, nhưng hôm nay An Úc quá khó chịu, không muốn cố tỏ ra là mình ổn, không muốn tán dương những thức ăn mà gã làm khi nghĩ đến người khác.
Dung Nham lại nhìn anh chằm chằm một hồi, cuối cùng khẽ thở dài, cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất