Chương 4
bốn;
Ngày hôm sau An Úc dậy trễ, khi mở mắt ra thì bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Anh cầm lòng không đậu mà dịch người qua, cọ cọ lên gối của Dung Nham, sau khi thời gian nấu một ly mì đã trôi qua mới ý thức được rằng hành động của mình cực kỳ ngốc nghếch và ngớ ngẩn, thế là rốt cuộc cũng chịu xốc chăn lên.Gã lấy tay chải lông mu ở nơi đó, An Úc không được tự nhiên mà nhấc chân lên.
Ngày hôm qua tiêu hao thể lực quá mức, giấc ngủ dài mấy tiếng đồng hồ cũng không giúp ích gì, An Úc đi được hai bước là đã gần như không chịu nổi nữa, chân mềm nhũn như muốn ngã. Anh nhắm mắt lại, nhưng nỗi đau trong dự đoán lại không xảy đến như mong đợi.
Dung Nham ôm chặt lấy eo anh, đỡ anh dậy, “Khó chịu à?”An Úc chưa bao giờ cự tuyệt gã, nhưng sau khi ngoan ngoãn gật đầu vẫn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay có khách tới à?” Vì sao lại là bộ này?Ngày hôm sau An Úc dậy trễ, khi mở mắt ra thì bên cạnh đã không còn hơi ấm.
“Không sao, không khó chịu đâu ạ.” Lúc này An Úc mới nhìn thấy gã mặc một bộ đồ thể thao, có lẽ là mới chạy bộ buổi sáng về hoặc là tập ở phòng thể dục xong còn chưa thay ra, trái lại anh thì một thân trần trụi, trên người còn vài dấu vết từ đêm qua chưa biến mất, thật đáng xấu hổ.Anh cúi đầu nhìn chằm chằm mớ lông trên thảm cũng không tài nào bỏ qua được sự đụng chạm ấm áp trên eo anh.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm mớ lông trên thảm cũng không tài nào bỏ qua được sự đụng chạm ấm áp trên eo anh.faismoilamour.wordpress.com
Hai người lặng im một hồi, An Úc vặn vẹo ngón chân, rụt rè nói: “Em muốn đi mặc quần áo.”An Úc nhắm mắt lại để gã hôn, ngoan ngoãn vô cùng.
Bàn tay rộng lớn khô ráo rời khỏi eo anh, An Úc cảm thấy hơi mất mát. Sau đó anh được đưa tới bên rìa giường, ngồi xuống, Dung Nham vào phòng thay đồ tìm một bộ quần áo cho anh.“Không được dễ nhìn cho lắm hả anh? Em có thể… cạo.”“Ừ…” An Úc vẫn còn đang hồi tưởng lại tiếng cười của gã, khẽ đá chân một cái rất nhẹ.
“Bộ này được chứ.” Ngữ khí không-cho-em-xen-vào. Dung Nham ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân anh xoa xoa rồi mới mặc quần lót vào cho anh.letthebutterflyfly.wordpress.com
An Úc chưa bao giờ cự tuyệt gã, nhưng sau khi ngoan ngoãn gật đầu vẫn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay có khách tới à?” Vì sao lại là bộ này?Hai người lặng im một hồi, An Úc vặn vẹo ngón chân, rụt rè nói: “Em muốn đi mặc quần áo.”
Động tác trên tay Dung Nham hơi dừng lại, “Tối nay chúng ta sẽ tới nhà ông ngoại em ăn cơm.”
An Úc kêu lên một tiếng, hoảng loạn nắm lấy vai gã, “Em quên mất! Em, làm sao bây giờ, em chưa chuẩn bị gì cả!”Dung Nham bấm nhẹ vào hệ rễ của anh, ngồi dậy hôn lên khóe miệng anh, “Đừng mời mọc anh, nếu không tối nay hai ta sẽ bị muộn đấy.”
“Có anh đây.” Dung Nham bị phản ứng đáng yêu của anh làm cho bật cười, cong ngón tay, gõ lên đầu gối anh.Dung Nham ôm chặt lấy eo anh, đỡ anh dậy, “Khó chịu à?”
“Ừ…” An Úc vẫn còn đang hồi tưởng lại tiếng cười của gã, khẽ đá chân một cái rất nhẹ.Bàn tay rộng lớn khô ráo rời khỏi eo anh, An Úc cảm thấy hơi mất mát. Sau đó anh được đưa tới bên rìa giường, ngồi xuống, Dung Nham vào phòng thay đồ tìm một bộ quần áo cho anh.
“Không vội, giờ mới trưa trật thôi.” Dung Nham kéo quần lót của anh lên tới đùi, lại chậm chạp không tiếp tục kéo lên thêm nữa.“Không vội, giờ mới trưa trật thôi.” Dung Nham kéo quần lót của anh lên tới đùi, lại chậm chạp không tiếp tục kéo lên thêm nữa.
Gã lấy tay chải lông mu ở nơi đó, An Úc không được tự nhiên mà nhấc chân lên.“Bộ này được chứ.” Ngữ khí không-cho-em-xen-vào. Dung Nham ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân anh xoa xoa rồi mới mặc quần lót vào cho anh.
“Không được dễ nhìn cho lắm hả anh? Em có thể… cạo.”
An Úc vẫn đang dựa vào vai gã, chú ý tới ánh mắt của gã, vành tai nóng bừng bừng.
Dung Nham bấm nhẹ vào hệ rễ của anh, ngồi dậy hôn lên khóe miệng anh, “Đừng mời mọc anh, nếu không tối nay hai ta sẽ bị muộn đấy.”
An Úc nhắm mắt lại để gã hôn, ngoan ngoãn vô cùng.Động tác trên tay Dung Nham hơi dừng lại, “Tối nay chúng ta sẽ tới nhà ông ngoại em ăn cơm.”An Úc kêu lên một tiếng, hoảng loạn nắm lấy vai gã, “Em quên mất! Em, làm sao bây giờ, em chưa chuẩn bị gì cả!”
“Em đẹp lắm, thế nào cũng đẹp,” Dung Nham nhìn anh, “Với cả, nếu muốn cạo, để anh cạo cho em.”
Ngày hôm sau An Úc dậy trễ, khi mở mắt ra thì bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Anh cầm lòng không đậu mà dịch người qua, cọ cọ lên gối của Dung Nham, sau khi thời gian nấu một ly mì đã trôi qua mới ý thức được rằng hành động của mình cực kỳ ngốc nghếch và ngớ ngẩn, thế là rốt cuộc cũng chịu xốc chăn lên.Gã lấy tay chải lông mu ở nơi đó, An Úc không được tự nhiên mà nhấc chân lên.
Ngày hôm qua tiêu hao thể lực quá mức, giấc ngủ dài mấy tiếng đồng hồ cũng không giúp ích gì, An Úc đi được hai bước là đã gần như không chịu nổi nữa, chân mềm nhũn như muốn ngã. Anh nhắm mắt lại, nhưng nỗi đau trong dự đoán lại không xảy đến như mong đợi.
Dung Nham ôm chặt lấy eo anh, đỡ anh dậy, “Khó chịu à?”An Úc chưa bao giờ cự tuyệt gã, nhưng sau khi ngoan ngoãn gật đầu vẫn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay có khách tới à?” Vì sao lại là bộ này?Ngày hôm sau An Úc dậy trễ, khi mở mắt ra thì bên cạnh đã không còn hơi ấm.
“Không sao, không khó chịu đâu ạ.” Lúc này An Úc mới nhìn thấy gã mặc một bộ đồ thể thao, có lẽ là mới chạy bộ buổi sáng về hoặc là tập ở phòng thể dục xong còn chưa thay ra, trái lại anh thì một thân trần trụi, trên người còn vài dấu vết từ đêm qua chưa biến mất, thật đáng xấu hổ.Anh cúi đầu nhìn chằm chằm mớ lông trên thảm cũng không tài nào bỏ qua được sự đụng chạm ấm áp trên eo anh.
Anh cúi đầu nhìn chằm chằm mớ lông trên thảm cũng không tài nào bỏ qua được sự đụng chạm ấm áp trên eo anh.faismoilamour.wordpress.com
Hai người lặng im một hồi, An Úc vặn vẹo ngón chân, rụt rè nói: “Em muốn đi mặc quần áo.”An Úc nhắm mắt lại để gã hôn, ngoan ngoãn vô cùng.
Bàn tay rộng lớn khô ráo rời khỏi eo anh, An Úc cảm thấy hơi mất mát. Sau đó anh được đưa tới bên rìa giường, ngồi xuống, Dung Nham vào phòng thay đồ tìm một bộ quần áo cho anh.“Không được dễ nhìn cho lắm hả anh? Em có thể… cạo.”“Ừ…” An Úc vẫn còn đang hồi tưởng lại tiếng cười của gã, khẽ đá chân một cái rất nhẹ.
“Bộ này được chứ.” Ngữ khí không-cho-em-xen-vào. Dung Nham ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân anh xoa xoa rồi mới mặc quần lót vào cho anh.letthebutterflyfly.wordpress.com
An Úc chưa bao giờ cự tuyệt gã, nhưng sau khi ngoan ngoãn gật đầu vẫn nghi hoặc hỏi: “Hôm nay có khách tới à?” Vì sao lại là bộ này?Hai người lặng im một hồi, An Úc vặn vẹo ngón chân, rụt rè nói: “Em muốn đi mặc quần áo.”
Động tác trên tay Dung Nham hơi dừng lại, “Tối nay chúng ta sẽ tới nhà ông ngoại em ăn cơm.”
An Úc kêu lên một tiếng, hoảng loạn nắm lấy vai gã, “Em quên mất! Em, làm sao bây giờ, em chưa chuẩn bị gì cả!”Dung Nham bấm nhẹ vào hệ rễ của anh, ngồi dậy hôn lên khóe miệng anh, “Đừng mời mọc anh, nếu không tối nay hai ta sẽ bị muộn đấy.”
“Có anh đây.” Dung Nham bị phản ứng đáng yêu của anh làm cho bật cười, cong ngón tay, gõ lên đầu gối anh.Dung Nham ôm chặt lấy eo anh, đỡ anh dậy, “Khó chịu à?”
“Ừ…” An Úc vẫn còn đang hồi tưởng lại tiếng cười của gã, khẽ đá chân một cái rất nhẹ.Bàn tay rộng lớn khô ráo rời khỏi eo anh, An Úc cảm thấy hơi mất mát. Sau đó anh được đưa tới bên rìa giường, ngồi xuống, Dung Nham vào phòng thay đồ tìm một bộ quần áo cho anh.
“Không vội, giờ mới trưa trật thôi.” Dung Nham kéo quần lót của anh lên tới đùi, lại chậm chạp không tiếp tục kéo lên thêm nữa.“Không vội, giờ mới trưa trật thôi.” Dung Nham kéo quần lót của anh lên tới đùi, lại chậm chạp không tiếp tục kéo lên thêm nữa.
Gã lấy tay chải lông mu ở nơi đó, An Úc không được tự nhiên mà nhấc chân lên.“Bộ này được chứ.” Ngữ khí không-cho-em-xen-vào. Dung Nham ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân anh xoa xoa rồi mới mặc quần lót vào cho anh.
“Không được dễ nhìn cho lắm hả anh? Em có thể… cạo.”
An Úc vẫn đang dựa vào vai gã, chú ý tới ánh mắt của gã, vành tai nóng bừng bừng.
Dung Nham bấm nhẹ vào hệ rễ của anh, ngồi dậy hôn lên khóe miệng anh, “Đừng mời mọc anh, nếu không tối nay hai ta sẽ bị muộn đấy.”
An Úc nhắm mắt lại để gã hôn, ngoan ngoãn vô cùng.Động tác trên tay Dung Nham hơi dừng lại, “Tối nay chúng ta sẽ tới nhà ông ngoại em ăn cơm.”An Úc kêu lên một tiếng, hoảng loạn nắm lấy vai gã, “Em quên mất! Em, làm sao bây giờ, em chưa chuẩn bị gì cả!”
“Em đẹp lắm, thế nào cũng đẹp,” Dung Nham nhìn anh, “Với cả, nếu muốn cạo, để anh cạo cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất