Chương 41: Đồng sàng dị mộng*
Lúc này, Tân Thiên Ngọc bỗng nhiên đẩy Túc Trung ra, cứng rắn nói: “Túc Trung, chúng ta bàn chuyện ly hôn!!”
Túc Trung quay đầu nhìn về phía Thomas, ánh mắt như đao.
Thomas run run: Sếp trừng em làm gì? Em… em chỉ mở cửa thôi!
Có phải cách em mở cửa không đúng?
“Xin lỗi, tôi ra ngoài trước.” Thomas lập tức cúi đầu, đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Túc Trung cũng ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tân Thiên Ngọc: “Em vừa nói gì?”
Cậu cười, nói: “Ồn ào như thế, đoán chừng là muốn ép chúng ta ly hôn. Nếu như chúng ta thực sự ly hôn…”
“Chúng ta sẽ không thực sự ly hôn.” Túc Trung ngắt lời.
“Đúng, sẽ không.” Tân Thiên Ngọc vỗ mu bàn tay anh như thể trấn an, “Giả thôi.”
Túc Trung nhìn cậu, trông tội nghiệp, như Samoyed nhỏ giọng rên rỉ.
Nhưng, Túc Trung không thể không vâng lời Tân Thiên Ngọc, sau khi cậu rời khỏi, đành phải gọi Thomas vào phòng làm việc.
Thomas vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, Túc Trung ngồi một mình trước cửa sổ sát đất uống một ly trà nguội lạnh.
“Tổng giám đốc,” Thomas hơi dừng lại, nói, “Tân công tử đi rồi ạ?”
“Ừ.” Túc Trung nhìn Thomas một cái, nói, “Cậu liên lạc với vài luật sư ly hôn.”
“Luật sư ly hôn?” Thomas ngẩn ra, “Ngài muốn ly hôn với Tân công tử…”
Túc Trung nói: “Tôi chỉ muốn học luật hôn nhân.”
“?” Tìm một luật sư giỏi làm cố vấn một giờ cũng phải tốn mấy ngàn? Thực sự muốn học thì tới trường còn hơn?
Nhưng, Thomas vẫn thật sự tin tưởng lý do thoái thác của Túc Trung.
Bởi, sau mấy năm tiếp xúc, Thomas cho rằng không thể dùng lẽ thường để phán đoán tư duy của Túc Trung.
Hơn nữa, trên cơ bản Túc Trung không biết nói dối.
Cho nên, Thomas làm tròn bổn phận gọi điện cho văn phòng luật sư cao cấp: “Uhm, là thế này, sếp chúng tôi muốn học luật hôn nhân…”
Trong thị trường vốn, tin đồn còn nhanh hơn cả khỉ ngựa đuổi theo chim trĩ.
Cho dù Thomas liên tục nhấn mạnh, Túc Trung chỉ muốn học luật hôn nhân, nhưng tin tức Túc Trung tìm luật sư ly hôn vừa truyền đi, lập tức đã trải qua giai đoạn như sau:
Túc Trung muốn tìm luật sư ly hôn học luật hôn nhân!
↓
Túc Trung muốn tìm luật sư ly hôn!
↓
Túc Trung muốn ly hôn!
↓
Tân Thiên Ngọc sắp bị bỏ!
↓
Tập đoàn Ngọc Trác sắp xảy ra vấn đề!
…
Mọi người đều biết, kiểu tin đồn này có thể ảnh hưởng trực tiếp tới giá cổ phiếu.
Giá cổ phiếu Ngọc Trác lại rơi.
Ngắn ngủi trong vòng một tuần, giá cổ phiếu Ngọc Trác từ bay lên rồi rơi xuống, người chơi chứng khoán bình thường chân thật trải nghiệm một lần ngồi tàu lượn siêu tốc, tim đập thình thịch.
Ông cụ cũng gấp, gọi điện ra lệnh cho Tân Thiên Ngọc dẫn Túc Trung trở về làm sáng tỏ vấn đề.
Tân Thiên Ngọc ở đầu dây bên này nói: “Không phải chứ, hiện tại sao Túc Trung còn để ý tới cháu? Cháu gọi điện anh ấy cũng không nghe máy, ông tìm thẳng anh ấy có khi còn nhanh hơn.”
Khi Tân Thiên Ngọc nói câu này, Túc Trung đang ở bên cạnh gọt táo cho cậu.
Túc Trung nghe Tân Mộ nói Tân Thiên Ngọc là lá ngọc cành vàng, được 20 người hầu hạ (tuy chỉ là Tân Mộ khoác lác). Túc Trung bèn nghiêm túc học cách phục vụ Tân công tử, phải có được công lực bằng 20 người giúp việc.
Vì thế, Túc Trung còn đặc biệt học các loại kỹ năng như gọt táo, đưa dao như gió, có thể khắc được 12 con giáp.
Đầu dây bên kia ông cụ nghe chính mồm cậu thừa nhận đổ vỡ với Túc Trung, nhân tiện nói: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cậu ta cũng nghe tin đồn?”
Trên thực tế, tin đồn Tân Thiên Ngọc gọi vịt là do ông cụ cho người truyền ra ngoài.
Mục đích của ông cụ quả thực là khiến Tân Thiên Ngọc và Túc Trung đổ vỡ.
Ông cho rằng, dạo này cậu có thể càn rỡ như thế, đều là dựa vào tài lực của Túc Trung, một khi rời khỏi Túc Trung, cậu sẽ không thể ngông cuồng như thế nữa.
“Ông muốn tìm Túc Trung? Không bằng trực tiếp gọi anh ấy đi họp. Trong công việc anh ấy rất chuyên nghiệp, sẽ không vắng họp.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói xong, bèn cúp máy.
Cậu liếc xéo Túc Trung đang gọt táo, nói: “Em không muốn thỏ, khắc cho em Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.”
Túc Trung bối rối: Còn có thể khắc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung?
Tân Thiên Ngọc nhìn vẻ mặt anh ngớ ra thì buồn cười, phì cười, sờ đầu dưa của anh nói: “Em đùa thôi. Anh mà thật sự có tay nghề này thì đổi nghề cho xong?”
Nghĩ cũng kỳ quặc, lúc họ “kết hôn giả”, bầu không khí rất lúng túng.
Bây giờ đến lúc “ly hôn giả”, bầu không khí lại càng ngày càng mập mờ.
Cảm giác bài xích của cậu đối với anh rõ ràng giảm xuống không ít, càng nhìn Túc Trung càng thấy đáng yêu, có đôi khi thậm chí sẽ không kìm được xoa xoa đầu dưa của anh.
Kiểu tóc bị rối anh cũng không hề buồn phiền, nhưng Tân Thiên Ngọc lại ghét bỏ nói: “Sau này anh đừng dùng keo vuốt tóc nữa, em sờ dính tay.”
Nghe cậu nói thế, Túc Trung lập tức vứt hết mấy sản phẩm định hình tóc, mỗi ngày nghiêm túc bảo vệ mái tóc, để Tân Thiên Ngọc có được trải nghiệm sờ đầu tốt nhất.
Nhưng người trong công ty lại thấy: Tổng giám đốc Túc rơi vào vòng xoáy ly hôn, chật vật thất thố, đầu cũng không thèm chải đã đi làm.
Đương nhiên, cũng có người nghiêm túc phân tích: Tại sao tổng giám đốc Túc không chải đầu cũng đẹp trai như thế?
Chịu ảnh hưởng của tin đồn Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ly hôn, giá cổ phiếu của tập đoàn Ngọc Trác rơi xuống.
Ông cụ khẩn cấp tổ chức cuộc họp, cũng gọi Túc Trung quay về.
Đương nhiên, Tân Thiên Ngọc cũng ở đó.
Hai người mặt đối mặt, làm bộ một đôi chồng chồng không có tình cảm.
Ông cụ thở dài nặng nề, nói: “Hai đứa thực sự nhất quyết muốn ly hôn?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Còn chưa tới mức đó.”
Túc Trung gật đầu.
Ông cụ cho rằng họ mạnh miệng, nói: “Tiểu Ngọc, chuyện lần này là cháu không đúng. Hơn nữa, hiện tại chuyện cháu chơi trai đã huyên náo khắp nơi, rất nhiều phụ huynh và cổ đông có ý kiến đối với cháu!”
Tân Thiên Ngọc nói: “Cháu không có chơi trai!” Nói xong, Tân Thiên Ngọc chỉ vào mặt mình: “Cháu đẹp như thế này, còn cần gọi vịt?”
Tân Mộ không nhịn được phản đối: “Đẹp và gọi vịt thì có gì liên quan?”
Tân Thiên Ngọc tức giận: “Dù sao con cũng không sai!”
“Cháu còn không nhận sai?” Ông cụ vỗ bàn nói, “Cháu không thừa nhận chơi trai đúng không? Ăn nói ngông cuồng, chửi đổng đánh người thì sao?”
Lúc trước, khi còn nhỏ Tân Thiên Ngọc đánh người không ít, như Tân Mộ nói “Chuyện xấu của Tân Thiên Ngọc, kể ba ngày ba đêm cũng không hết”. Chẳng những có ẩu đả trong trường nội trú, còn có đấu đá thân thích trong gia tộc, là một rich kid ngang ngược điển hình.
Hiện tại, ông cụ âm thầm ra tay, lan truyền “lịch sử đen tối” của cậu trên mạng, biến cậu thành một công tử nhà giàu bất nhân, khiến công chúng bất mãn.
Nếu như Tân Thiên Ngọc làm nghề khác, có lẽ không đến nỗi.
Nhưng cậu lại làm giáo dục, cái nghề này thực sự nhạy cảm đối với vấn đề nhân phẩm.
Tân Thiên Ngọc tai tiếng quấn thân quả thực sẽ ảnh hưởng tới hình tượng thương hiệu của tập đoàn giáo dục.
“Đúng, là cháu đánh người, cũng từng mắng người, nhưng cũng là họ ‘tiên liêu giả tiện, đả tử vô oán’*.” Tân Thiên Ngọc trừng mắt, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, “Nói chung, cháu không sai!”
(*) Đầu tiên xâm phạm người của người khác, cần phải bị phê phán trên vấn đề đạo đức, cuối cùng phải chịu hậu quả. Câu tục ngữ này nhắc nhở mọi người không nên chủ động khơi mào sự việc, khi hai bên nổi lên tranh chấp, cần song phương tiến hành phán xét đúng sai đúng mực.
“Cháu còn không biết hối cải!” Ông cụ ra sức vỗ bàn, “Tự cháu nhận lỗi từ chức, hoặc là ta sa thải chức vị CEO của cháu, cháu tự chọn đi!!”
Tân Thiên Ngọc cười nhạt: “Cháu làm tổng giám đốc, chứ không phải làm Khổng Tử! Nếu biết làm tổng giám đốc tập đoàn giáo dục phải là thánh nhân, cháu đã không thèm làm!”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc ném một lá đơn tư chức, tông cửa xông ra ngoài.
Ông cụ thoạt nhìn hết sức tức giận, đau lòng nhức óc: “Thằng bé này thật sự khiến ta thất vọng!”
Nhưng, trong lòng ông cụ mừng thầm: Con cháu đúng là con cháu, căn bản không chơi nổi ông đây.
Lúc đi Tân Thiên Ngọc cũng thật sự thoải mái: Yeah, ông đây rốt cuộc không cần phải ra vẻ hạ mình nữa.
Chịu ảnh hưởng tai tiếng của Tân Thiên Ngọc, giá cổ phiếu của tập đoàn Ngọc Trác rơi thê thảm.
Đúng lúc này, tập đoàn Ngọc Trác ra tuyên bố sa thải Tân Thiên Ngọc, cậu không còn phụ trách sự vụ của tập đoàn, đồng thời cũng gửi thông cáo xin lỗi.
Thừa dịp cổ phiếu xuống giá, ông cụ ồ ạt mua vào, giữ thêm cổ phiếu Ngọc Trác, kích thích giá cổ phiếu. Cứ như vậy, ông cụ đắc ý vô cùng, bây giờ trên tay ông nắm giữ 67% cổ phần tập đoàn Ngọc Trác. Giữ 67% cổ phần khiến ông có thể tuyệt đối khống chế Ngọc Trác, bất cứ hạng mục nào của công ty cũng có thể một lời quyết định. Nói cách khác, không ai có thể dao động được địa vị của ông ở Ngọc Trác.
Để cứu vãn danh tiếng của tập đoàn, ông cụ tự mình ra trận, lên TV nói đạo lý, ông bồi dưỡng Tân Thiên Ngọc ra sao, hiện tại thất vọng cỡ nào đối với cậu. Ông quyết định đại nghĩa diệt thân, bãi nhiệm tất cả chức vụ của Tân Thiên Ngọc, để cậu tự mình tỉnh lại. Ông vốn đã định về hưu, hiện tại đành tóc bạc nắm giữ ấn soái, chấn chỉnh cờ trống* tập đoàn, lần nữa chấp chưởng quyền lớn.
(*) Cờ trống dùng để ra lệnh trong quân đội thời xưa.
Dưới áp lực dư luận, người cầm quyền cao tuổi của tập đoàn Ngọc Trác tái nhậm chức ngăn cơn sóng giữ, câu chuyện tuổi già chí chưa già bắt đầu lưu truyền.
Để tạo đà, ông còn tổ chức họp báo truyền thông.
Trong buổi họp báo, ông cụ tinh thần minh mẫn xuất hiện, mặc đường trang gấm màu xanh tím, hăm hở, thoạt nhìn phong độ mười phần.
(*) Đường trang: Là một kiểu áo Trung Quốc có cổ thẳng, được nâng cấp từ áo choàng thời Thanh, từng được các kỵ sĩ Mãn Châu mặc như áo khoác cưỡi ngựa.
Ông phát biểu trong buổi họp báo, sang năm tập đoàn Ngọc Trác sẽ bắt đầu dự án mới ở châu Á, chi phí 2.5 tỷ (~ 8,750 tỷ VND), khởi công xây dựng nhiều trường học mới.
Tin tức vừa truyền đi, giá cổ phiếu lại tăng lên lần nữa.
Ông cụ cũng nhận được một đống hảo cảm từ thân phận “lão tướng kim bài bị thằng cháu không ra gì ép phải xuất chinh”, hơn nữa “câu chuyện” này cũng rất được lòng nhà đầu tư.
Chuyện niêm yết khiến ông e sợ quyền lực trôi đi, nhưng bây giờ, ông lại trở thành người cầm quyền không thể tranh cãi, không thể dao động của tập đoàn Ngọc Trác.
Cảm giác an toàn khiến gương mặt ông hiền từ, cuối cùng lại nghĩ tới điểm tốt của Tân Thiên Ngọc, bèn thở dài với bên ngoài: “Thằng bé này tính khí quá bướng bỉnh. Kỳ thực tôi rất coi trọng nó. Cũng tốt, để nó có cơ hội mài giũa tính tình.”
Mọi người đều cảm thán, ông cụ thực sự hiền từ, Tân Thiên Ngọc đúng là đứa cháu không ra gì, không hiểu được nỗi khổ tâm của ông cụ.
Mà “đứa cháu không ra gì” trong tin đồn này đang xuất ngoại công tác du ngoạn với “đối tượng ly hôn”.
Lần công tác du ngoạn này, là Tân Thiên Ngọc phải đi.
Tuy cậu từ chức tất cả ở tập đoàn Ngọc Trác, nhưng không có nghĩa là cậu vô công rồi nghề.
Lại nói tiếp, cậu còn thích công ty đầu tư mỗi ngày hốt bạc của mình hơn.
Chỉ là, “người sợ nổi tiếng heo sợ mập”. Mới cùng Túc Trung kết hôn đã gặp nhiều phiền phức như vậy, Tân Thiên Ngọc càng không muốn người khác biết mình là ông chủ sau màn của “Công ty đầu tư Cuồn cuộn”.
Cho nên, trên phương diện này cậu khá kín tiếng.
Trong giới đều biết có “Đầu tư Cuồn cuộn”, lấy ý là “Tài nguyên cuồn cuộn tới”, làm giàu dựa vào “Game mobile Bay Lượn”, sau đó liên tiếp đầu tư vào mấy công ty khoa học công nghệ, lời lãi cũng khá. “Đầu tư Cuồn cuộn” không bày quầy hàng lớn giống m-global, dẫu sao, cũng không có thực lực làm vậy. Tuy “Đầu tư Cuồn cuộn” là vốn đầu tư mạo hiểm, nhưng ra tay cẩn thận, đi chậm mà chắc, hướng đầu tư có chủ đích, thế nên mất thì ít, kiếm thì nhiều.
Lúc này, nhà sáng lập “Game mobile Bay Lượn” đích thân tìm Tân Thiên Ngọc, nói: “Tớ có một bạn học, kỹ thuật rất mạnh, nhưng EQ không ra sao, cho nên đầu tư nhiều lần vấp ngã…”
Tân Thiên Ngọc nghe thấy “kỹ thuật rất mạnh nhưng EQ không ra sao”, bèn kìm lòng không đặng nhìn sang Túc Trung, trong lòng bỗng có cảm tình, nói: “Để tớ xem thử.”
Bạn học có kỹ thuật rất mạnh nhưng EQ không ra sao này tên là Hiểu Thông.
Hiện tại Hiểu Thông đang gây dựng sự nghiệp, phương hướng nghiên cứu là nhà thông minh, sản phẩm của họ có chủng loại đa dạng, bao gồm khóa cửa thông minh, máy giặt thông minh, máy lọc thông minh, hệ thống thông gió, đèn thông minh, rèm cửa sổ chạy bằng điện, máy cảm biến an ninh thông minh, máy kiểm tra đo lường không gian… Ngoài ra, hệ thống thông minh của họ còn có thể áp dụng cho viện dưỡng lão, cơ quan điều dưỡng và khách sạn cao cấp, cung cấp trang thiết bị phục vụ 2B.
Tân Thiên Ngọc muốn tới trải nghiệm, Túc Trung bèn đi theo khảo sát.
Hiểu Thông biết sếp của “Đầu tư Cuồn cuộn” và m-global đều tới, rất căng thẳng, mời họ qua thăm quan phòng mẫu, cũng mời họ vào ở để trải nghiệm.
Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói: “Cho chúng tôi hai phòng.”
Trong khái niệm của cậu, cậu và Túc Trung vẫn chưa quay lại, vẫn phải chia phòng ngủ.
Hiểu Thông lại giống ông chủ khách sạn trong phim truyền hình nói: “Xin lỗi, ở đây chỉ có một phòng.”
“Sao lại vậy?” Tân Thiên Ngọc kinh ngạc.
Hiểu Thông đau đầu, nói: “Bởi phòng mẫu cần phải có đủ bộ thiết bị thông minh, chi phí quá cao. Công ty chúng tôi thì nghèo…”
Hiểu Thông đúng là nói thật, cả phòng đều được lắp đặt cấp bậc cao nhất, giá trị chế tác xa xỉ.
Hơi ngừng lại, Hiểu Thông còn nói: “Dù sao hai người đều là đàn ông, ở một phòng thì cũng có sao.”
Tân Thiên Ngọc vốn cho rằng Túc Trung đã là EQ thấp, bây giờ mới hiểu cái gì gọi là “núi còn có núi thấp hơn, sẻ nhà cũng dám mổ chim trĩ”.
Thấy hai người không từ chối, Hiểu Thông nói: “Tôi ở ngay bên cạnh, nếu hai người có vấn đề gì có thể gọi thẳng cho tôi, trong vòng năm phút tôi sẽ đến.”
Dặn dò xong, Hiểu Thông bèn đi.
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ở trong căn phòng hai mặt nhìn nhau.
Tân Thiên Ngọc nhăn mũi, nói: “Nếu không em ngủ phòng khách.”
Túc Trung hỏi: “Tại sao?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ.”
“Đúng vậy.” Túc Trung gật đầu, như nghĩ tới cái gì, hỏi, “Cho nên em không hy vọng cùng sử dụng một phòng ngủ với anh, đúng không?”
Tân Thiên Ngọc muốn tìm vài lời uyển chuyển, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không có gì phải uyển chuyển với anh. Vì vậy, cậu thẳng thắn đáp: “Dẫu sao chúng ta vẫn đang ồn ào ly hôn.”
“Không sao.” Túc Trung nói, “Chúng ta có thể đồng sàng dị mộng.”
Túc Trung quay đầu nhìn về phía Thomas, ánh mắt như đao.
Thomas run run: Sếp trừng em làm gì? Em… em chỉ mở cửa thôi!
Có phải cách em mở cửa không đúng?
“Xin lỗi, tôi ra ngoài trước.” Thomas lập tức cúi đầu, đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Túc Trung cũng ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tân Thiên Ngọc: “Em vừa nói gì?”
Cậu cười, nói: “Ồn ào như thế, đoán chừng là muốn ép chúng ta ly hôn. Nếu như chúng ta thực sự ly hôn…”
“Chúng ta sẽ không thực sự ly hôn.” Túc Trung ngắt lời.
“Đúng, sẽ không.” Tân Thiên Ngọc vỗ mu bàn tay anh như thể trấn an, “Giả thôi.”
Túc Trung nhìn cậu, trông tội nghiệp, như Samoyed nhỏ giọng rên rỉ.
Nhưng, Túc Trung không thể không vâng lời Tân Thiên Ngọc, sau khi cậu rời khỏi, đành phải gọi Thomas vào phòng làm việc.
Thomas vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thấy trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, Túc Trung ngồi một mình trước cửa sổ sát đất uống một ly trà nguội lạnh.
“Tổng giám đốc,” Thomas hơi dừng lại, nói, “Tân công tử đi rồi ạ?”
“Ừ.” Túc Trung nhìn Thomas một cái, nói, “Cậu liên lạc với vài luật sư ly hôn.”
“Luật sư ly hôn?” Thomas ngẩn ra, “Ngài muốn ly hôn với Tân công tử…”
Túc Trung nói: “Tôi chỉ muốn học luật hôn nhân.”
“?” Tìm một luật sư giỏi làm cố vấn một giờ cũng phải tốn mấy ngàn? Thực sự muốn học thì tới trường còn hơn?
Nhưng, Thomas vẫn thật sự tin tưởng lý do thoái thác của Túc Trung.
Bởi, sau mấy năm tiếp xúc, Thomas cho rằng không thể dùng lẽ thường để phán đoán tư duy của Túc Trung.
Hơn nữa, trên cơ bản Túc Trung không biết nói dối.
Cho nên, Thomas làm tròn bổn phận gọi điện cho văn phòng luật sư cao cấp: “Uhm, là thế này, sếp chúng tôi muốn học luật hôn nhân…”
Trong thị trường vốn, tin đồn còn nhanh hơn cả khỉ ngựa đuổi theo chim trĩ.
Cho dù Thomas liên tục nhấn mạnh, Túc Trung chỉ muốn học luật hôn nhân, nhưng tin tức Túc Trung tìm luật sư ly hôn vừa truyền đi, lập tức đã trải qua giai đoạn như sau:
Túc Trung muốn tìm luật sư ly hôn học luật hôn nhân!
↓
Túc Trung muốn tìm luật sư ly hôn!
↓
Túc Trung muốn ly hôn!
↓
Tân Thiên Ngọc sắp bị bỏ!
↓
Tập đoàn Ngọc Trác sắp xảy ra vấn đề!
…
Mọi người đều biết, kiểu tin đồn này có thể ảnh hưởng trực tiếp tới giá cổ phiếu.
Giá cổ phiếu Ngọc Trác lại rơi.
Ngắn ngủi trong vòng một tuần, giá cổ phiếu Ngọc Trác từ bay lên rồi rơi xuống, người chơi chứng khoán bình thường chân thật trải nghiệm một lần ngồi tàu lượn siêu tốc, tim đập thình thịch.
Ông cụ cũng gấp, gọi điện ra lệnh cho Tân Thiên Ngọc dẫn Túc Trung trở về làm sáng tỏ vấn đề.
Tân Thiên Ngọc ở đầu dây bên này nói: “Không phải chứ, hiện tại sao Túc Trung còn để ý tới cháu? Cháu gọi điện anh ấy cũng không nghe máy, ông tìm thẳng anh ấy có khi còn nhanh hơn.”
Khi Tân Thiên Ngọc nói câu này, Túc Trung đang ở bên cạnh gọt táo cho cậu.
Túc Trung nghe Tân Mộ nói Tân Thiên Ngọc là lá ngọc cành vàng, được 20 người hầu hạ (tuy chỉ là Tân Mộ khoác lác). Túc Trung bèn nghiêm túc học cách phục vụ Tân công tử, phải có được công lực bằng 20 người giúp việc.
Vì thế, Túc Trung còn đặc biệt học các loại kỹ năng như gọt táo, đưa dao như gió, có thể khắc được 12 con giáp.
Đầu dây bên kia ông cụ nghe chính mồm cậu thừa nhận đổ vỡ với Túc Trung, nhân tiện nói: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cậu ta cũng nghe tin đồn?”
Trên thực tế, tin đồn Tân Thiên Ngọc gọi vịt là do ông cụ cho người truyền ra ngoài.
Mục đích của ông cụ quả thực là khiến Tân Thiên Ngọc và Túc Trung đổ vỡ.
Ông cho rằng, dạo này cậu có thể càn rỡ như thế, đều là dựa vào tài lực của Túc Trung, một khi rời khỏi Túc Trung, cậu sẽ không thể ngông cuồng như thế nữa.
“Ông muốn tìm Túc Trung? Không bằng trực tiếp gọi anh ấy đi họp. Trong công việc anh ấy rất chuyên nghiệp, sẽ không vắng họp.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói xong, bèn cúp máy.
Cậu liếc xéo Túc Trung đang gọt táo, nói: “Em không muốn thỏ, khắc cho em Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.”
Túc Trung bối rối: Còn có thể khắc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung?
Tân Thiên Ngọc nhìn vẻ mặt anh ngớ ra thì buồn cười, phì cười, sờ đầu dưa của anh nói: “Em đùa thôi. Anh mà thật sự có tay nghề này thì đổi nghề cho xong?”
Nghĩ cũng kỳ quặc, lúc họ “kết hôn giả”, bầu không khí rất lúng túng.
Bây giờ đến lúc “ly hôn giả”, bầu không khí lại càng ngày càng mập mờ.
Cảm giác bài xích của cậu đối với anh rõ ràng giảm xuống không ít, càng nhìn Túc Trung càng thấy đáng yêu, có đôi khi thậm chí sẽ không kìm được xoa xoa đầu dưa của anh.
Kiểu tóc bị rối anh cũng không hề buồn phiền, nhưng Tân Thiên Ngọc lại ghét bỏ nói: “Sau này anh đừng dùng keo vuốt tóc nữa, em sờ dính tay.”
Nghe cậu nói thế, Túc Trung lập tức vứt hết mấy sản phẩm định hình tóc, mỗi ngày nghiêm túc bảo vệ mái tóc, để Tân Thiên Ngọc có được trải nghiệm sờ đầu tốt nhất.
Nhưng người trong công ty lại thấy: Tổng giám đốc Túc rơi vào vòng xoáy ly hôn, chật vật thất thố, đầu cũng không thèm chải đã đi làm.
Đương nhiên, cũng có người nghiêm túc phân tích: Tại sao tổng giám đốc Túc không chải đầu cũng đẹp trai như thế?
Chịu ảnh hưởng của tin đồn Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ly hôn, giá cổ phiếu của tập đoàn Ngọc Trác rơi xuống.
Ông cụ khẩn cấp tổ chức cuộc họp, cũng gọi Túc Trung quay về.
Đương nhiên, Tân Thiên Ngọc cũng ở đó.
Hai người mặt đối mặt, làm bộ một đôi chồng chồng không có tình cảm.
Ông cụ thở dài nặng nề, nói: “Hai đứa thực sự nhất quyết muốn ly hôn?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Còn chưa tới mức đó.”
Túc Trung gật đầu.
Ông cụ cho rằng họ mạnh miệng, nói: “Tiểu Ngọc, chuyện lần này là cháu không đúng. Hơn nữa, hiện tại chuyện cháu chơi trai đã huyên náo khắp nơi, rất nhiều phụ huynh và cổ đông có ý kiến đối với cháu!”
Tân Thiên Ngọc nói: “Cháu không có chơi trai!” Nói xong, Tân Thiên Ngọc chỉ vào mặt mình: “Cháu đẹp như thế này, còn cần gọi vịt?”
Tân Mộ không nhịn được phản đối: “Đẹp và gọi vịt thì có gì liên quan?”
Tân Thiên Ngọc tức giận: “Dù sao con cũng không sai!”
“Cháu còn không nhận sai?” Ông cụ vỗ bàn nói, “Cháu không thừa nhận chơi trai đúng không? Ăn nói ngông cuồng, chửi đổng đánh người thì sao?”
Lúc trước, khi còn nhỏ Tân Thiên Ngọc đánh người không ít, như Tân Mộ nói “Chuyện xấu của Tân Thiên Ngọc, kể ba ngày ba đêm cũng không hết”. Chẳng những có ẩu đả trong trường nội trú, còn có đấu đá thân thích trong gia tộc, là một rich kid ngang ngược điển hình.
Hiện tại, ông cụ âm thầm ra tay, lan truyền “lịch sử đen tối” của cậu trên mạng, biến cậu thành một công tử nhà giàu bất nhân, khiến công chúng bất mãn.
Nếu như Tân Thiên Ngọc làm nghề khác, có lẽ không đến nỗi.
Nhưng cậu lại làm giáo dục, cái nghề này thực sự nhạy cảm đối với vấn đề nhân phẩm.
Tân Thiên Ngọc tai tiếng quấn thân quả thực sẽ ảnh hưởng tới hình tượng thương hiệu của tập đoàn giáo dục.
“Đúng, là cháu đánh người, cũng từng mắng người, nhưng cũng là họ ‘tiên liêu giả tiện, đả tử vô oán’*.” Tân Thiên Ngọc trừng mắt, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, “Nói chung, cháu không sai!”
(*) Đầu tiên xâm phạm người của người khác, cần phải bị phê phán trên vấn đề đạo đức, cuối cùng phải chịu hậu quả. Câu tục ngữ này nhắc nhở mọi người không nên chủ động khơi mào sự việc, khi hai bên nổi lên tranh chấp, cần song phương tiến hành phán xét đúng sai đúng mực.
“Cháu còn không biết hối cải!” Ông cụ ra sức vỗ bàn, “Tự cháu nhận lỗi từ chức, hoặc là ta sa thải chức vị CEO của cháu, cháu tự chọn đi!!”
Tân Thiên Ngọc cười nhạt: “Cháu làm tổng giám đốc, chứ không phải làm Khổng Tử! Nếu biết làm tổng giám đốc tập đoàn giáo dục phải là thánh nhân, cháu đã không thèm làm!”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc ném một lá đơn tư chức, tông cửa xông ra ngoài.
Ông cụ thoạt nhìn hết sức tức giận, đau lòng nhức óc: “Thằng bé này thật sự khiến ta thất vọng!”
Nhưng, trong lòng ông cụ mừng thầm: Con cháu đúng là con cháu, căn bản không chơi nổi ông đây.
Lúc đi Tân Thiên Ngọc cũng thật sự thoải mái: Yeah, ông đây rốt cuộc không cần phải ra vẻ hạ mình nữa.
Chịu ảnh hưởng tai tiếng của Tân Thiên Ngọc, giá cổ phiếu của tập đoàn Ngọc Trác rơi thê thảm.
Đúng lúc này, tập đoàn Ngọc Trác ra tuyên bố sa thải Tân Thiên Ngọc, cậu không còn phụ trách sự vụ của tập đoàn, đồng thời cũng gửi thông cáo xin lỗi.
Thừa dịp cổ phiếu xuống giá, ông cụ ồ ạt mua vào, giữ thêm cổ phiếu Ngọc Trác, kích thích giá cổ phiếu. Cứ như vậy, ông cụ đắc ý vô cùng, bây giờ trên tay ông nắm giữ 67% cổ phần tập đoàn Ngọc Trác. Giữ 67% cổ phần khiến ông có thể tuyệt đối khống chế Ngọc Trác, bất cứ hạng mục nào của công ty cũng có thể một lời quyết định. Nói cách khác, không ai có thể dao động được địa vị của ông ở Ngọc Trác.
Để cứu vãn danh tiếng của tập đoàn, ông cụ tự mình ra trận, lên TV nói đạo lý, ông bồi dưỡng Tân Thiên Ngọc ra sao, hiện tại thất vọng cỡ nào đối với cậu. Ông quyết định đại nghĩa diệt thân, bãi nhiệm tất cả chức vụ của Tân Thiên Ngọc, để cậu tự mình tỉnh lại. Ông vốn đã định về hưu, hiện tại đành tóc bạc nắm giữ ấn soái, chấn chỉnh cờ trống* tập đoàn, lần nữa chấp chưởng quyền lớn.
(*) Cờ trống dùng để ra lệnh trong quân đội thời xưa.
Dưới áp lực dư luận, người cầm quyền cao tuổi của tập đoàn Ngọc Trác tái nhậm chức ngăn cơn sóng giữ, câu chuyện tuổi già chí chưa già bắt đầu lưu truyền.
Để tạo đà, ông còn tổ chức họp báo truyền thông.
Trong buổi họp báo, ông cụ tinh thần minh mẫn xuất hiện, mặc đường trang gấm màu xanh tím, hăm hở, thoạt nhìn phong độ mười phần.
(*) Đường trang: Là một kiểu áo Trung Quốc có cổ thẳng, được nâng cấp từ áo choàng thời Thanh, từng được các kỵ sĩ Mãn Châu mặc như áo khoác cưỡi ngựa.
Ông phát biểu trong buổi họp báo, sang năm tập đoàn Ngọc Trác sẽ bắt đầu dự án mới ở châu Á, chi phí 2.5 tỷ (~ 8,750 tỷ VND), khởi công xây dựng nhiều trường học mới.
Tin tức vừa truyền đi, giá cổ phiếu lại tăng lên lần nữa.
Ông cụ cũng nhận được một đống hảo cảm từ thân phận “lão tướng kim bài bị thằng cháu không ra gì ép phải xuất chinh”, hơn nữa “câu chuyện” này cũng rất được lòng nhà đầu tư.
Chuyện niêm yết khiến ông e sợ quyền lực trôi đi, nhưng bây giờ, ông lại trở thành người cầm quyền không thể tranh cãi, không thể dao động của tập đoàn Ngọc Trác.
Cảm giác an toàn khiến gương mặt ông hiền từ, cuối cùng lại nghĩ tới điểm tốt của Tân Thiên Ngọc, bèn thở dài với bên ngoài: “Thằng bé này tính khí quá bướng bỉnh. Kỳ thực tôi rất coi trọng nó. Cũng tốt, để nó có cơ hội mài giũa tính tình.”
Mọi người đều cảm thán, ông cụ thực sự hiền từ, Tân Thiên Ngọc đúng là đứa cháu không ra gì, không hiểu được nỗi khổ tâm của ông cụ.
Mà “đứa cháu không ra gì” trong tin đồn này đang xuất ngoại công tác du ngoạn với “đối tượng ly hôn”.
Lần công tác du ngoạn này, là Tân Thiên Ngọc phải đi.
Tuy cậu từ chức tất cả ở tập đoàn Ngọc Trác, nhưng không có nghĩa là cậu vô công rồi nghề.
Lại nói tiếp, cậu còn thích công ty đầu tư mỗi ngày hốt bạc của mình hơn.
Chỉ là, “người sợ nổi tiếng heo sợ mập”. Mới cùng Túc Trung kết hôn đã gặp nhiều phiền phức như vậy, Tân Thiên Ngọc càng không muốn người khác biết mình là ông chủ sau màn của “Công ty đầu tư Cuồn cuộn”.
Cho nên, trên phương diện này cậu khá kín tiếng.
Trong giới đều biết có “Đầu tư Cuồn cuộn”, lấy ý là “Tài nguyên cuồn cuộn tới”, làm giàu dựa vào “Game mobile Bay Lượn”, sau đó liên tiếp đầu tư vào mấy công ty khoa học công nghệ, lời lãi cũng khá. “Đầu tư Cuồn cuộn” không bày quầy hàng lớn giống m-global, dẫu sao, cũng không có thực lực làm vậy. Tuy “Đầu tư Cuồn cuộn” là vốn đầu tư mạo hiểm, nhưng ra tay cẩn thận, đi chậm mà chắc, hướng đầu tư có chủ đích, thế nên mất thì ít, kiếm thì nhiều.
Lúc này, nhà sáng lập “Game mobile Bay Lượn” đích thân tìm Tân Thiên Ngọc, nói: “Tớ có một bạn học, kỹ thuật rất mạnh, nhưng EQ không ra sao, cho nên đầu tư nhiều lần vấp ngã…”
Tân Thiên Ngọc nghe thấy “kỹ thuật rất mạnh nhưng EQ không ra sao”, bèn kìm lòng không đặng nhìn sang Túc Trung, trong lòng bỗng có cảm tình, nói: “Để tớ xem thử.”
Bạn học có kỹ thuật rất mạnh nhưng EQ không ra sao này tên là Hiểu Thông.
Hiện tại Hiểu Thông đang gây dựng sự nghiệp, phương hướng nghiên cứu là nhà thông minh, sản phẩm của họ có chủng loại đa dạng, bao gồm khóa cửa thông minh, máy giặt thông minh, máy lọc thông minh, hệ thống thông gió, đèn thông minh, rèm cửa sổ chạy bằng điện, máy cảm biến an ninh thông minh, máy kiểm tra đo lường không gian… Ngoài ra, hệ thống thông minh của họ còn có thể áp dụng cho viện dưỡng lão, cơ quan điều dưỡng và khách sạn cao cấp, cung cấp trang thiết bị phục vụ 2B.
Tân Thiên Ngọc muốn tới trải nghiệm, Túc Trung bèn đi theo khảo sát.
Hiểu Thông biết sếp của “Đầu tư Cuồn cuộn” và m-global đều tới, rất căng thẳng, mời họ qua thăm quan phòng mẫu, cũng mời họ vào ở để trải nghiệm.
Tân Thiên Ngọc gật đầu, nói: “Cho chúng tôi hai phòng.”
Trong khái niệm của cậu, cậu và Túc Trung vẫn chưa quay lại, vẫn phải chia phòng ngủ.
Hiểu Thông lại giống ông chủ khách sạn trong phim truyền hình nói: “Xin lỗi, ở đây chỉ có một phòng.”
“Sao lại vậy?” Tân Thiên Ngọc kinh ngạc.
Hiểu Thông đau đầu, nói: “Bởi phòng mẫu cần phải có đủ bộ thiết bị thông minh, chi phí quá cao. Công ty chúng tôi thì nghèo…”
Hiểu Thông đúng là nói thật, cả phòng đều được lắp đặt cấp bậc cao nhất, giá trị chế tác xa xỉ.
Hơi ngừng lại, Hiểu Thông còn nói: “Dù sao hai người đều là đàn ông, ở một phòng thì cũng có sao.”
Tân Thiên Ngọc vốn cho rằng Túc Trung đã là EQ thấp, bây giờ mới hiểu cái gì gọi là “núi còn có núi thấp hơn, sẻ nhà cũng dám mổ chim trĩ”.
Thấy hai người không từ chối, Hiểu Thông nói: “Tôi ở ngay bên cạnh, nếu hai người có vấn đề gì có thể gọi thẳng cho tôi, trong vòng năm phút tôi sẽ đến.”
Dặn dò xong, Hiểu Thông bèn đi.
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ở trong căn phòng hai mặt nhìn nhau.
Tân Thiên Ngọc nhăn mũi, nói: “Nếu không em ngủ phòng khách.”
Túc Trung hỏi: “Tại sao?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ.”
“Đúng vậy.” Túc Trung gật đầu, như nghĩ tới cái gì, hỏi, “Cho nên em không hy vọng cùng sử dụng một phòng ngủ với anh, đúng không?”
Tân Thiên Ngọc muốn tìm vài lời uyển chuyển, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không có gì phải uyển chuyển với anh. Vì vậy, cậu thẳng thắn đáp: “Dẫu sao chúng ta vẫn đang ồn ào ly hôn.”
“Không sao.” Túc Trung nói, “Chúng ta có thể đồng sàng dị mộng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất