Chương 43: Đưa con trai tới, cậu có nhận hay không
Túc Trung và Tân Thiên Ngọc không được tận hưởng mấy ngày “đồng sàng dị mộng”, “đấu đá nội bộ”, “súng ống sẵn sàng”, “kê cao gối ngủ”, thì đã nghênh đón một trận sóng gió.
Lâm Xuân Hồng gọi điện thoại mãnh liệt yêu cầu Túc Trung dẫn “vợ” về nhà ăn Tết, còn oán trách anh nhiều năm không về, khiến người khác bận lòng, vừa nói vừa khóc, quấy quả khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Phía Tân Mộ cũng nói: “Con tới nhà Túc Trung đi, nếu không, năm nay đón Tết ở Tân gia cũng rất lúng túng.”
“Không phải con không muốn,” Tân Thiên Ngọc nói, “Nhưng con cảm thấy, nếu đi, nhất định là một phen ác chiến.”
Tân Mộ cười nói: “Ác chiến cái gì? Dăm ba vết mèo cào, không đủ xước tay con. Ác chiến ở đâu ra?”
Tuy nói vậy, Tân Thiên Ngọc cũng không muốn làm xước tay người khác.
Cậu bèn nói với Túc Trung: “Anh muốn đi thì đi, em không về.”
Túc Trung bèn nói với Lâm Xuân Hồng: “Vợ con không về, con cũng không về.”
Lâm Xuân Hồng vừa nghe đã sốt ruột: “Sao lại thế?”
“Sao không thể?” Túc Trung cảm thấy nghi hoặc.
Lâm Xuân Hồng nói: “Đây là Tết Âm lịch! Tết Âm lịch sao có thể không về nhà?”
“Nhiều năm nay con không về ăn Tết.” Túc Trung nói, “Cũng có tội ác gì xảy ra đâu.”
Lâm Xuân Hồng tự thấy hết cách phản bác.
Bà không thể kéo Túc Trung vào logic của mình, mà trong logic của Túc Trung, không ai có thể đánh bại anh.
Túc Trung và Tân Thiên Ngọc ở nhà đón năm mới.
Không ngờ, Lâm Xuân Hồng “núi không theo ta, ta đành theo núi”. Bà dẫn đại gia đình tới thành phố, bấm số Túc Trung, nói: “Mẹ biết con không thích về nhà, nhưng chúng ta từ xa tới, hai đứa vẫn nên cùng ăn bữa cơm chứ?”
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung đành tới góp mặt.
Thấy trong ghế lố ngồi đầy người, tất cả đều là thân thích của Lâm Xuân Hồng, từng người từng người đều cố ấn đầu Túc Trung và Tân Thiên Ngọc, ép họ cung kính gọi cậu, dì, anh họ, chị dâu họ… còn dẫn theo mấy đứa trẻ.
Thì ra, Lâm Xuân Hồng tự cảm thấy đã “tan băng” với Túc Trung, bây giờ anh lại có tiếng trong nước, Lâm gia đều biết Túc Trung là người có tiền, bởi vậy đám thân thích đều nhiệt tình.
Khi trước, lúc Lâm Xuân Hồng mẹ góa con côi, không ai hỏi thăm, hiện tại Túc Trung lên như diều gặp gió, tất cả đều thăm hỏi Lâm Xuân Hồng, thật sự là “nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi thẳm có họ hàng xa”.
Lâm Xuân Hồng vừa khéo là kiểu người thiếu thốn tình cảm, bố mẹ anh chị em vốn bất hòa bằng lòng quay lại quan tâm, lấy lòng mình, bà vui vô cùng, kích động không thôi, quay lại hòa hảo với họ.
Tân Thiên Ngọc thấy cảnh toàn người là người, cười khanh khách thăm hỏi từng người, cấp bậc lễ nghĩa có đủ.
Anh trai Lâm Xuân Hồng nói: “Hôm nay cụ bà không tới, cụ già rồi, đi đứng không tiện, nhưng ngày nào cũng mong hai đứa về dập đầu châm trà cho cụ!”
— Ý là, sao hai đứa không quay về dập đầu cho cụ?
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Làm phiền cậu quay về dập đầu thêm hai cái, coi như truyền đạt tâm ý của chúng cháu.”
— Ý là: Thích dập đầu thì ông đi mà dập.
Tân Thiên Ngọc nói ra câu này, mọi người đều biết cậu ghê gớm.
Sắc mặt mấy người phía Lâm gia nhất thời không tốt.
Lâm Xuân Hồng vội vã giảng hòa, mời mọi người uống trà. Bà cũng không muốn ồn ào. Bà phải giữ hình tượng.
Hai bên lần đầu gặp, mọi người cũng không muốn làm quá, chỉ sôi nổi nói lời hay với Tân Thiên Ngọc.
Nói một hồi, anh họ chị dâu họ bèn ngượng ngùng nói, bằng cấp không đủ, khó tìm được công việc tốt trong thành phố, cậu, dì lại nói cụ bà không có bảo hiểm y tế, không có tiền khám bệnh, than ngắn thở dài.
Túc Trung giống như khúc gỗ, nói: “Bằng cấp không cao đương nhiên khó tìm việc.”
Gương mặt chị dâu họ gượng gạo, ngượng ngùng cười nói: “Đúng… đúng… nhưng bằng cấp không cao cũng không có nghĩa là thiếu năng lực!”
“Đương nhiên.” Túc Trung nói, “Tôi chỉ nói bằng cấp không cao khó tìm việc, cũng đâu nói bằng cấp không cao thì năng lực thấp.”
Anh họ vội vàng bám theo chủ đề, nói: “Đúng vậy, kỳ thực người như anh kinh nghiệm xã hội có thừa, hầu như còn nhanh nhẹn hơn đám sinh viên. Lại nói, công ty của hai đứa có vị trí nào trống không?”
Túc Trung nói: “Có.”
Vẻ mặt anh họ vui mừng: “Có thích hợp với bằng cấp của anh không?”
“Có.” Túc Trung nói, “Có thể tới quét dọn.”
“…” Anh họ suýt bùng nổ.
Chị dâu họ vội vàng giật tay áo anh họ, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ mà đắc tội thân thích giàu sang. Chị họ cười với Túc Trung: “Kỳ thực, bảo vệ cũng được mà?”
“Không được.” Túc Trung nói, “Bảo vệ công ty chúng tôi đều thuê từ công ty bảo vệ chuyên nghiệp.”
Anh họ siết chặt tay.
Lúc này, người cậu thở dài, nói dông dài chủ đề cụ bà không có bảo hiểm y tế.
Túc Trung nói: “Sao không mua bảo hiểm cho cụ? Mấy người làm con không đúng.”
Người cậu cũng siết chặt tay.
Tân Thiên Ngọc suýt không nhịn được cười, nói: “Cụ bà không có bảo hiểm sao được? Yên tâm, cái này để cháu lo.”
Ánh mắt người cậu nhìn Tân Thiên Ngọc từ ái: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tân Thiên Ngọc mỉm cười nói, “Coi như chút tâm ý cháu dành cho hai cụ.”
Đối với Tân Thiên Ngọc, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đều đơn giản.
Để thể hiện lòng hiếu thảo, cậu sẵn lòng tiêu tiền mua bảo hiểm cho các cụ, chứ không muốn đi châm trà dập đầu.
Tân Thiên Ngọc lại hỏi mấy người họ hàng hiện tại đang nghỉ ngơi ở đâu, mọi người nói ở khách sạn ngay gần đây.
Nghe thấy câu trả lời, Tân Thiên Ngọc gọi điện thoại, để trợ lý sắp xếp cho họ hàng Lâm gia vào ở khách sạn năm sao.
Đám thân thích mau chóng phát hiện, “người trong nhà” Túc Trung sắt đá, muốn kiếm hời ở chỗ anh quá khó. Nhưng Tân Thiên Ngọc lại khá hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng bằng lòng cho người ta thể diện, có thể giúp đỡ đôi chút.
Vì vậy, mọi người đều đồng lòng, mau chóng đón nhận Tân Thiên Ngọc dù “con dâu mới” không bằng lòng dập đầu cũng chẳng tình nguyện châm trà.
Trong dịp nghỉ lễ, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung gặp đám thân thích đôi lần, cũng dần quen thuộc. Nhưng cũng chỉ tới mức gặp mặt không ngượng ngập mà thôi.
Tới khi kỳ nghỉ xuân kết thúc, mọi người tụ họp một bữa.
Đang ăn, cậu của Túc Trung bỗng nhắc: “Hai đứa dự định khi nào có con?”
Tân Thiên Ngọc lộp bộp trong lòng, cúi đầu không nói gì.
Túc Trung nghiêm túc nói: “Chúng cháu đều là đàn ông. Không thể sinh đẻ.”
Người cậu nở nụ cười: “Nhiều gia đình đồng tính vẫn có con, hình như là đẻ thuê…”
Túc Trung nói: “Đẻ thuê không hợp pháp ở nước ta.”
Lâm Xuân Hồng nuốt nước miếng, nói: “Mẹ cũng không có ý đẻ thuê. Đứa trẻ trong bụng người ta, ai biết thế nào?”
Túc Trung nói: “Nếu như Tiểu Ngọc muốn có con, kỳ thực cũng có thể nhận nuôi một đứa.”
Tân Thiên Ngọc nghĩ thầm: Em muốn bao giờ?
Không chờ cậu lắc đầu, Lâm Xuân Hồng đã gạt đi trước: “Nhận nuôi? Ở đâu? Tóm lại không phải người nhà mình, không một lòng với con. Hơn nữa, mẹ nghe nói trẻ con trong trại trẻ mồ côi đa phần đều hơi có vấn đề.”
Tân Thiên Ngọc nghe ra lời của bà có ý khác, bèn nhân tiện hỏi: “Vậy ngài có ý gì?”
Lâm Xuân Hồng chép miệng, rồi mới nói lời trong lòng: “Kỳ thực con quyết tâm làm đồng tính luyến ái, không muốn có con, mẹ cũng không thể phản đối. Nhưng sợ không có người kế tục, nhà mình biết làm sao. Nhiều gia đình giống các con, đều nhận con thừa tự làm người thừa kế, có quan hệ máu mủ, vẫn đáng tin hơn…” Nói xong, Lâm Xuân Hồng kéo con trai nhỏ nhà cậu tới trước mặt hai người, cười nói: “Mấy ngày nay, Nhị Oa cũng rất hợp ý hai đứa, đúng không?”
Nhận con thừa tự, làm người thừa kế, do không có con trai nên phải nhận con cháu trong họ để nối dõi tông đường. Nghe nói bắt đầu từ triều Thanh, Tân Thiên Ngọc không ngờ hiện đại vẫn còn có người nói ra chuyện này như thể đương nhiên.
Cậu thực sự kinh ngạc, tuy từng nghe “để con thừa tự làm người thừa kế”, nhưng không ngờ mình sẽ gặp phải. Càng không ngờ, Lâm Xuân Hồng chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả người cũng dẫn đến.
Có vẻ Túc Trung cũng không hiểu tại sao biến cố này lại xảy ra, nói: “Nhị Oa cũng không phải cô nhi, sao con phải nhận nuôi?”
Nghe thế, mặt người cậu tái đi.
Tân Thiên Ngọc không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn phải nín.
Dì ở bên cạnh nói: “Nói gì vậy? Nhà cháu không có con trai, vậy làm sao? Đến lúc chết không có con cháu lo liệu ma chay!”
Túc Trung khá khó hiểu “đến lúc chết không có con cháu lo liệu ma chay”: “Con cháu làm đám tang chuyên nghiệp hơn hay gì?”
“…”
Tình cảnh lúc này thực sự khá khó coi.
Tân Thiên Ngọc cũng không muốn hất bàn tại chỗ, bèn kéo Túc Trung, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, cháu biết mọi người đều có ý tốt, nhưng đột nhiên nói chuyện này, cũng không ai kịp chuẩn bị tinh thần. Bác bảo cháu và Túc Trung biết trả lời sao?”
Lâm Xuân Hồng vội vàng cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên, mẹ cũng không hi vọng hai đứa đồng ý ngay. Chỉ là nghĩ, không bằng để Nhị Oa sống chung với hai đứa, xem thử có hợp hay không.”
Tất cả mọi người đều tha thiết trông chờ nhìn Tân Thiên Ngọc.
Cậu cười nói: “Được, cứ thử xem sao.”
Có vẻ mọi người cũng không ngờ Tân Thiên Ngọc dễ nói chuyện như thế, ai cũng vừa mừng vừa sợ.
Thế là, sau khi tiễn đám thân thích, Tân Thiên Ngọc dẫn Nhị Oa về nhà. Lâm Xuân Hồng như thể sợ Tân Thiên Ngọc làm chuyện xấu, nói: “Bác cũng tới ở. Dù sao hai đứa là con trai cũng không biết chăm trẻ.”
Tân Thiên Ngọc cũng đồng ý.
Túc Trung hết sức không vui.
Anh không thích người khác bước vào lãnh địa của mình, mẹ thì thôi, nhưng một đứa trẻ gần như xa lạ, quả thực khiến anh không thích nổi.
Hơn nữa, đứa trẻ và mẹ đều ở đây, Tân Thiên Ngọc sẽ không “đấu đá nội bộ” với anh.
Mỗi ngày Túc Trung đều lạnh như băng, tựa như một tảng băng biết đi.
Nhưng thật ra Tân Thiên Ngọc lại khá quan tâm đứa trẻ, một hơi đăng ký cho nó tám lớp huấn luyện, cường độ học tập 996*.
(*) Hệ thống giờ làm việc 996 là giờ làm việc thông thường của các công ty Trung Quốc, yêu cầu nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.
Không chỉ như vậy, Tân Thiên Ngọc còn tìm bác sĩ dinh dưỡng thiết kế thực đơn cho đứa trẻ, vì vậy, mỗi ngày thằng bé đều phải ăn thanh đạm có chất dinh dưỡng, cấm ăn vặt, kẹo, đồ uống linh tinh.
Ngoài ra, giáo viên lễ nghi chuyên nghiệp cũng tới, cả ngày làm bạn với Nhị Oa, đốc xúc hành vi cử chi của nó có phù hợp với tác phong của xã hội thượng lưu hay không.
Nhi Oa nào thấy trận chiến như thế này, chưa tới ba ngày đã gào khóc đòi về nhà.
Lâm Xuân Hồng nhìn cũng không nỡ, khuyên bảo Tân Thiên Ngọc: “Không nên dồn ép trẻ!”
“Từ nhỏ cháu đã được bồi dưỡng như thế.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói, “Trong gia đình chúng cháu như thế là rất bình thường. Nếu như không làm được, sẽ bị người đời đàm tiếu. Bác gái, thà để thằng bé khổ cực ở nhà một chút, còn hơn bị người ta cười nhạo ở ngoài.”
Lâm Xuân Hồng hoàn toàn bị phản kích.
Nhị Oa không chịu được một tháng, đã bỏ nhà ra đi.
Tuy rằng nó vừa bỏ nhà ra đi đã bị bảo vệ của tiểu khu bắt về.
Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc như tiếc rèn sắt không thành thép: “Cháu còn có lòng bỏ nhà ra đi? Xem ra bài tập không đủ!”
Nhị Oa không nhịn nổi, mắng to: “Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Anh đi chết đi! Tôi không cần anh làm cha! Anh là đồ ngu –”
Lâm Xuân Hồng tái mặt, ghìm Nhị Oa lại, nhưng lần này không thể giữ được, Nhị Oa há mồm cắn người, đầy miệng thô tục.
Biến thành như vậy, Tân Thiên Ngọc trả Nhị Oa về nhà cậu, cũng là danh chính ngôn thuận.
Sau cùng, Tân Thiên Ngọc còn lo lắng thở dài: “Kỳ thực cháu cũng khá thích thằng bé, nhưng đúng là không có duyên phận…”
Sau khi tiễn Nhị Oa, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung vô cùng cao hứng quy hoạch thế giới hai người một lần nữa.
Lâm Xuân Hồng lạnh mặt ngồi trên ghế sofa.
Thấy mẹ ngồi đó, Túc Trung nghi hoặc nói: “Mẹ, sao mẹ còn chưa thu dọn hành lý? Mẹ định bao giờ đi?”
Lâm Xuân Hồng cảm thấy mình sắp xuất huyết não: “Con định đuổi mẹ đi?”
“Không phải.” Túc Trung lắc đầu, “Chẳng phải vì chăm Nhị Oa mẹ mới tới đây sao? Hiện tại Nhị Oa đi rồi, sao mẹ còn ở đây?”
Nếu không phải nuôi nấng Túc Trung từ nhỏ tới lớn, có lẽ Lâm Xuân Hồng sẽ tức chết. Nhưng rốt cuộc vẫn là con mình, bà hiểu, tư duy của anh luôn như vậy, cũng không có ác ý.
Lâm Xuân Hồng vốn có thể chấp nhận Túc Trung lãnh đạm gần như “bất hiếu”, bởi, bà luôn tự nhủ với mình, và nói với người khác “Túc Trung là thiên tài, thiên tài thì khác thường, thằng bé luôn lạnh nhạt với mọi người, đối với người làm mẹ như tôi coi như cũng có lòng”.
Nhưng, giờ bà mới phát hiện hiện thực khiến người ta khiếp sợ: Không phải, Túc Trung không hề đối xử với mọi người theo cùng một kiểu.
Túc Trung đối xử với Tân Thiên Ngọc rất khác.
Túc Trung không hề lạnh lùng, anh có nhiệt tình, chỉ là anh dành tất cả nhiệt thành cho Tân Thiên Ngọc.
Tân Thiên Ngọc làm được việc mà người mẹ như Lâm Xuân Hồng cũng không làm được.
Nội tâm bà tràn ngập cay đắng, phẫn uất, bất mãn và đố kỵ. Tất cả như thúc giục hạt giống trong lòng bà nảy mầm.
Ánh mắt bà nhìn Tân Thiên Ngọc tràn ngập oán hận: “Tôi biết, cậu không thích bà mẹ chồng này, cũng không thích thằng bé Nhị Oa. Cậu không thích thì cứ việc nói thẳng, sao phải sử dụng thủ đoạn như vậy? Đứa trẻ vô tội biết bao nhiêu!”
Lâm Xuân Hồng biết chuyện Nhị Oa do bà đầu sỏ, trên thực tế là cố tình gây khó dễ với Tân Thiên Ngọc, định tìm lại tôn nghiêm và cảm giác tồn tại của một người mẹ.
Tân Thiên Ngọc cũng không định tranh chấp với bậc cha chú, vẻ mặt vô tội nói: “Ngài nói gì thế? Cháu nghe không hiểu.”
Túc Trung ở bên cạnh phụ họa: “Con cũng nghe không hiểu.”
Nếu chỉ Tân Thiên Ngọc như vậy thì thôi, ngay cả Túc Trung cũng tự giác đứng về phía cậu, Lâm Xuân Hồng lập tức bùng nổ. Bà cũng không thèm giữ thể diện, trực tiếp trở mặt chỉ vào mũi cậu mắng: “Đừng cho rằng tôi không biết cậu là mặt hàng gì! Con tôi ngây thơ, nó không nhìn thấu cậu, bị cậu lừa! Cậu là mặt hàng gì, hiện tại trên mạng đều biết, chỉ có con tôi ngu ngốc coi cậu là trân bảo…”
Lâm Xuân Hồng tự cảm thấy đã nhẫn nại với Tân Thiên Ngọc nhiều lần, nhưng đứng ở góc nhìn của Tân Thiên Ngọc, cậu mới là “vợ nhỏ” khoan dung, tủi khổ giữ gìn.
Nếu không phải xem Lâm Xuân Hồng là mẹ của Túc Trung, cậu đã chẳng khách sáo như vậy.
Khi đối phương đưa ra yêu cầu kính trà dập đầu, Tân Thiên Ngọc có thể nói thẳng: Ông đây không dập đầu với người sống.
Khi đối phương đưa ra yêu cầu xin tiền, Tân Thiên Ngọc cũng có thể nói thẳng: Gánh xiếc ngoài đường còn biết ca hát cho tôi vui lòng, mấy người mở miệng xin tiền, dựa vào đâu?
Khi đối phương đưa ra vấn đề xúc phạm như “cháu không sợ không có con lo liệu ma chay sao”, Tân Thiên Ngọc có thể nói thẳng: Ông thích có người lo liệu ma chay như thế, thì cứ giữ con lại để lo liệu cho chính ông!
Nhưng Tân Thiên Ngọc không hề.
Cậu tủi thân chết đi được.
Cậu nhẫn nại hết mức.
Hừ, ông đây cũng không thuận theo nữa, xõa đi.
Nhưng, lúc này Túc Trung lại lên tiếng.
Lâm Xuân Hồng gọi điện thoại mãnh liệt yêu cầu Túc Trung dẫn “vợ” về nhà ăn Tết, còn oán trách anh nhiều năm không về, khiến người khác bận lòng, vừa nói vừa khóc, quấy quả khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Phía Tân Mộ cũng nói: “Con tới nhà Túc Trung đi, nếu không, năm nay đón Tết ở Tân gia cũng rất lúng túng.”
“Không phải con không muốn,” Tân Thiên Ngọc nói, “Nhưng con cảm thấy, nếu đi, nhất định là một phen ác chiến.”
Tân Mộ cười nói: “Ác chiến cái gì? Dăm ba vết mèo cào, không đủ xước tay con. Ác chiến ở đâu ra?”
Tuy nói vậy, Tân Thiên Ngọc cũng không muốn làm xước tay người khác.
Cậu bèn nói với Túc Trung: “Anh muốn đi thì đi, em không về.”
Túc Trung bèn nói với Lâm Xuân Hồng: “Vợ con không về, con cũng không về.”
Lâm Xuân Hồng vừa nghe đã sốt ruột: “Sao lại thế?”
“Sao không thể?” Túc Trung cảm thấy nghi hoặc.
Lâm Xuân Hồng nói: “Đây là Tết Âm lịch! Tết Âm lịch sao có thể không về nhà?”
“Nhiều năm nay con không về ăn Tết.” Túc Trung nói, “Cũng có tội ác gì xảy ra đâu.”
Lâm Xuân Hồng tự thấy hết cách phản bác.
Bà không thể kéo Túc Trung vào logic của mình, mà trong logic của Túc Trung, không ai có thể đánh bại anh.
Túc Trung và Tân Thiên Ngọc ở nhà đón năm mới.
Không ngờ, Lâm Xuân Hồng “núi không theo ta, ta đành theo núi”. Bà dẫn đại gia đình tới thành phố, bấm số Túc Trung, nói: “Mẹ biết con không thích về nhà, nhưng chúng ta từ xa tới, hai đứa vẫn nên cùng ăn bữa cơm chứ?”
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung đành tới góp mặt.
Thấy trong ghế lố ngồi đầy người, tất cả đều là thân thích của Lâm Xuân Hồng, từng người từng người đều cố ấn đầu Túc Trung và Tân Thiên Ngọc, ép họ cung kính gọi cậu, dì, anh họ, chị dâu họ… còn dẫn theo mấy đứa trẻ.
Thì ra, Lâm Xuân Hồng tự cảm thấy đã “tan băng” với Túc Trung, bây giờ anh lại có tiếng trong nước, Lâm gia đều biết Túc Trung là người có tiền, bởi vậy đám thân thích đều nhiệt tình.
Khi trước, lúc Lâm Xuân Hồng mẹ góa con côi, không ai hỏi thăm, hiện tại Túc Trung lên như diều gặp gió, tất cả đều thăm hỏi Lâm Xuân Hồng, thật sự là “nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi thẳm có họ hàng xa”.
Lâm Xuân Hồng vừa khéo là kiểu người thiếu thốn tình cảm, bố mẹ anh chị em vốn bất hòa bằng lòng quay lại quan tâm, lấy lòng mình, bà vui vô cùng, kích động không thôi, quay lại hòa hảo với họ.
Tân Thiên Ngọc thấy cảnh toàn người là người, cười khanh khách thăm hỏi từng người, cấp bậc lễ nghĩa có đủ.
Anh trai Lâm Xuân Hồng nói: “Hôm nay cụ bà không tới, cụ già rồi, đi đứng không tiện, nhưng ngày nào cũng mong hai đứa về dập đầu châm trà cho cụ!”
— Ý là, sao hai đứa không quay về dập đầu cho cụ?
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Làm phiền cậu quay về dập đầu thêm hai cái, coi như truyền đạt tâm ý của chúng cháu.”
— Ý là: Thích dập đầu thì ông đi mà dập.
Tân Thiên Ngọc nói ra câu này, mọi người đều biết cậu ghê gớm.
Sắc mặt mấy người phía Lâm gia nhất thời không tốt.
Lâm Xuân Hồng vội vã giảng hòa, mời mọi người uống trà. Bà cũng không muốn ồn ào. Bà phải giữ hình tượng.
Hai bên lần đầu gặp, mọi người cũng không muốn làm quá, chỉ sôi nổi nói lời hay với Tân Thiên Ngọc.
Nói một hồi, anh họ chị dâu họ bèn ngượng ngùng nói, bằng cấp không đủ, khó tìm được công việc tốt trong thành phố, cậu, dì lại nói cụ bà không có bảo hiểm y tế, không có tiền khám bệnh, than ngắn thở dài.
Túc Trung giống như khúc gỗ, nói: “Bằng cấp không cao đương nhiên khó tìm việc.”
Gương mặt chị dâu họ gượng gạo, ngượng ngùng cười nói: “Đúng… đúng… nhưng bằng cấp không cao cũng không có nghĩa là thiếu năng lực!”
“Đương nhiên.” Túc Trung nói, “Tôi chỉ nói bằng cấp không cao khó tìm việc, cũng đâu nói bằng cấp không cao thì năng lực thấp.”
Anh họ vội vàng bám theo chủ đề, nói: “Đúng vậy, kỳ thực người như anh kinh nghiệm xã hội có thừa, hầu như còn nhanh nhẹn hơn đám sinh viên. Lại nói, công ty của hai đứa có vị trí nào trống không?”
Túc Trung nói: “Có.”
Vẻ mặt anh họ vui mừng: “Có thích hợp với bằng cấp của anh không?”
“Có.” Túc Trung nói, “Có thể tới quét dọn.”
“…” Anh họ suýt bùng nổ.
Chị dâu họ vội vàng giật tay áo anh họ, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ mà đắc tội thân thích giàu sang. Chị họ cười với Túc Trung: “Kỳ thực, bảo vệ cũng được mà?”
“Không được.” Túc Trung nói, “Bảo vệ công ty chúng tôi đều thuê từ công ty bảo vệ chuyên nghiệp.”
Anh họ siết chặt tay.
Lúc này, người cậu thở dài, nói dông dài chủ đề cụ bà không có bảo hiểm y tế.
Túc Trung nói: “Sao không mua bảo hiểm cho cụ? Mấy người làm con không đúng.”
Người cậu cũng siết chặt tay.
Tân Thiên Ngọc suýt không nhịn được cười, nói: “Cụ bà không có bảo hiểm sao được? Yên tâm, cái này để cháu lo.”
Ánh mắt người cậu nhìn Tân Thiên Ngọc từ ái: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tân Thiên Ngọc mỉm cười nói, “Coi như chút tâm ý cháu dành cho hai cụ.”
Đối với Tân Thiên Ngọc, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đều đơn giản.
Để thể hiện lòng hiếu thảo, cậu sẵn lòng tiêu tiền mua bảo hiểm cho các cụ, chứ không muốn đi châm trà dập đầu.
Tân Thiên Ngọc lại hỏi mấy người họ hàng hiện tại đang nghỉ ngơi ở đâu, mọi người nói ở khách sạn ngay gần đây.
Nghe thấy câu trả lời, Tân Thiên Ngọc gọi điện thoại, để trợ lý sắp xếp cho họ hàng Lâm gia vào ở khách sạn năm sao.
Đám thân thích mau chóng phát hiện, “người trong nhà” Túc Trung sắt đá, muốn kiếm hời ở chỗ anh quá khó. Nhưng Tân Thiên Ngọc lại khá hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng bằng lòng cho người ta thể diện, có thể giúp đỡ đôi chút.
Vì vậy, mọi người đều đồng lòng, mau chóng đón nhận Tân Thiên Ngọc dù “con dâu mới” không bằng lòng dập đầu cũng chẳng tình nguyện châm trà.
Trong dịp nghỉ lễ, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung gặp đám thân thích đôi lần, cũng dần quen thuộc. Nhưng cũng chỉ tới mức gặp mặt không ngượng ngập mà thôi.
Tới khi kỳ nghỉ xuân kết thúc, mọi người tụ họp một bữa.
Đang ăn, cậu của Túc Trung bỗng nhắc: “Hai đứa dự định khi nào có con?”
Tân Thiên Ngọc lộp bộp trong lòng, cúi đầu không nói gì.
Túc Trung nghiêm túc nói: “Chúng cháu đều là đàn ông. Không thể sinh đẻ.”
Người cậu nở nụ cười: “Nhiều gia đình đồng tính vẫn có con, hình như là đẻ thuê…”
Túc Trung nói: “Đẻ thuê không hợp pháp ở nước ta.”
Lâm Xuân Hồng nuốt nước miếng, nói: “Mẹ cũng không có ý đẻ thuê. Đứa trẻ trong bụng người ta, ai biết thế nào?”
Túc Trung nói: “Nếu như Tiểu Ngọc muốn có con, kỳ thực cũng có thể nhận nuôi một đứa.”
Tân Thiên Ngọc nghĩ thầm: Em muốn bao giờ?
Không chờ cậu lắc đầu, Lâm Xuân Hồng đã gạt đi trước: “Nhận nuôi? Ở đâu? Tóm lại không phải người nhà mình, không một lòng với con. Hơn nữa, mẹ nghe nói trẻ con trong trại trẻ mồ côi đa phần đều hơi có vấn đề.”
Tân Thiên Ngọc nghe ra lời của bà có ý khác, bèn nhân tiện hỏi: “Vậy ngài có ý gì?”
Lâm Xuân Hồng chép miệng, rồi mới nói lời trong lòng: “Kỳ thực con quyết tâm làm đồng tính luyến ái, không muốn có con, mẹ cũng không thể phản đối. Nhưng sợ không có người kế tục, nhà mình biết làm sao. Nhiều gia đình giống các con, đều nhận con thừa tự làm người thừa kế, có quan hệ máu mủ, vẫn đáng tin hơn…” Nói xong, Lâm Xuân Hồng kéo con trai nhỏ nhà cậu tới trước mặt hai người, cười nói: “Mấy ngày nay, Nhị Oa cũng rất hợp ý hai đứa, đúng không?”
Nhận con thừa tự, làm người thừa kế, do không có con trai nên phải nhận con cháu trong họ để nối dõi tông đường. Nghe nói bắt đầu từ triều Thanh, Tân Thiên Ngọc không ngờ hiện đại vẫn còn có người nói ra chuyện này như thể đương nhiên.
Cậu thực sự kinh ngạc, tuy từng nghe “để con thừa tự làm người thừa kế”, nhưng không ngờ mình sẽ gặp phải. Càng không ngờ, Lâm Xuân Hồng chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả người cũng dẫn đến.
Có vẻ Túc Trung cũng không hiểu tại sao biến cố này lại xảy ra, nói: “Nhị Oa cũng không phải cô nhi, sao con phải nhận nuôi?”
Nghe thế, mặt người cậu tái đi.
Tân Thiên Ngọc không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn phải nín.
Dì ở bên cạnh nói: “Nói gì vậy? Nhà cháu không có con trai, vậy làm sao? Đến lúc chết không có con cháu lo liệu ma chay!”
Túc Trung khá khó hiểu “đến lúc chết không có con cháu lo liệu ma chay”: “Con cháu làm đám tang chuyên nghiệp hơn hay gì?”
“…”
Tình cảnh lúc này thực sự khá khó coi.
Tân Thiên Ngọc cũng không muốn hất bàn tại chỗ, bèn kéo Túc Trung, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, cháu biết mọi người đều có ý tốt, nhưng đột nhiên nói chuyện này, cũng không ai kịp chuẩn bị tinh thần. Bác bảo cháu và Túc Trung biết trả lời sao?”
Lâm Xuân Hồng vội vàng cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên, mẹ cũng không hi vọng hai đứa đồng ý ngay. Chỉ là nghĩ, không bằng để Nhị Oa sống chung với hai đứa, xem thử có hợp hay không.”
Tất cả mọi người đều tha thiết trông chờ nhìn Tân Thiên Ngọc.
Cậu cười nói: “Được, cứ thử xem sao.”
Có vẻ mọi người cũng không ngờ Tân Thiên Ngọc dễ nói chuyện như thế, ai cũng vừa mừng vừa sợ.
Thế là, sau khi tiễn đám thân thích, Tân Thiên Ngọc dẫn Nhị Oa về nhà. Lâm Xuân Hồng như thể sợ Tân Thiên Ngọc làm chuyện xấu, nói: “Bác cũng tới ở. Dù sao hai đứa là con trai cũng không biết chăm trẻ.”
Tân Thiên Ngọc cũng đồng ý.
Túc Trung hết sức không vui.
Anh không thích người khác bước vào lãnh địa của mình, mẹ thì thôi, nhưng một đứa trẻ gần như xa lạ, quả thực khiến anh không thích nổi.
Hơn nữa, đứa trẻ và mẹ đều ở đây, Tân Thiên Ngọc sẽ không “đấu đá nội bộ” với anh.
Mỗi ngày Túc Trung đều lạnh như băng, tựa như một tảng băng biết đi.
Nhưng thật ra Tân Thiên Ngọc lại khá quan tâm đứa trẻ, một hơi đăng ký cho nó tám lớp huấn luyện, cường độ học tập 996*.
(*) Hệ thống giờ làm việc 996 là giờ làm việc thông thường của các công ty Trung Quốc, yêu cầu nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần.
Không chỉ như vậy, Tân Thiên Ngọc còn tìm bác sĩ dinh dưỡng thiết kế thực đơn cho đứa trẻ, vì vậy, mỗi ngày thằng bé đều phải ăn thanh đạm có chất dinh dưỡng, cấm ăn vặt, kẹo, đồ uống linh tinh.
Ngoài ra, giáo viên lễ nghi chuyên nghiệp cũng tới, cả ngày làm bạn với Nhị Oa, đốc xúc hành vi cử chi của nó có phù hợp với tác phong của xã hội thượng lưu hay không.
Nhi Oa nào thấy trận chiến như thế này, chưa tới ba ngày đã gào khóc đòi về nhà.
Lâm Xuân Hồng nhìn cũng không nỡ, khuyên bảo Tân Thiên Ngọc: “Không nên dồn ép trẻ!”
“Từ nhỏ cháu đã được bồi dưỡng như thế.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói, “Trong gia đình chúng cháu như thế là rất bình thường. Nếu như không làm được, sẽ bị người đời đàm tiếu. Bác gái, thà để thằng bé khổ cực ở nhà một chút, còn hơn bị người ta cười nhạo ở ngoài.”
Lâm Xuân Hồng hoàn toàn bị phản kích.
Nhị Oa không chịu được một tháng, đã bỏ nhà ra đi.
Tuy rằng nó vừa bỏ nhà ra đi đã bị bảo vệ của tiểu khu bắt về.
Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc như tiếc rèn sắt không thành thép: “Cháu còn có lòng bỏ nhà ra đi? Xem ra bài tập không đủ!”
Nhị Oa không nhịn nổi, mắng to: “Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Anh đi chết đi! Tôi không cần anh làm cha! Anh là đồ ngu –”
Lâm Xuân Hồng tái mặt, ghìm Nhị Oa lại, nhưng lần này không thể giữ được, Nhị Oa há mồm cắn người, đầy miệng thô tục.
Biến thành như vậy, Tân Thiên Ngọc trả Nhị Oa về nhà cậu, cũng là danh chính ngôn thuận.
Sau cùng, Tân Thiên Ngọc còn lo lắng thở dài: “Kỳ thực cháu cũng khá thích thằng bé, nhưng đúng là không có duyên phận…”
Sau khi tiễn Nhị Oa, Tân Thiên Ngọc và Túc Trung vô cùng cao hứng quy hoạch thế giới hai người một lần nữa.
Lâm Xuân Hồng lạnh mặt ngồi trên ghế sofa.
Thấy mẹ ngồi đó, Túc Trung nghi hoặc nói: “Mẹ, sao mẹ còn chưa thu dọn hành lý? Mẹ định bao giờ đi?”
Lâm Xuân Hồng cảm thấy mình sắp xuất huyết não: “Con định đuổi mẹ đi?”
“Không phải.” Túc Trung lắc đầu, “Chẳng phải vì chăm Nhị Oa mẹ mới tới đây sao? Hiện tại Nhị Oa đi rồi, sao mẹ còn ở đây?”
Nếu không phải nuôi nấng Túc Trung từ nhỏ tới lớn, có lẽ Lâm Xuân Hồng sẽ tức chết. Nhưng rốt cuộc vẫn là con mình, bà hiểu, tư duy của anh luôn như vậy, cũng không có ác ý.
Lâm Xuân Hồng vốn có thể chấp nhận Túc Trung lãnh đạm gần như “bất hiếu”, bởi, bà luôn tự nhủ với mình, và nói với người khác “Túc Trung là thiên tài, thiên tài thì khác thường, thằng bé luôn lạnh nhạt với mọi người, đối với người làm mẹ như tôi coi như cũng có lòng”.
Nhưng, giờ bà mới phát hiện hiện thực khiến người ta khiếp sợ: Không phải, Túc Trung không hề đối xử với mọi người theo cùng một kiểu.
Túc Trung đối xử với Tân Thiên Ngọc rất khác.
Túc Trung không hề lạnh lùng, anh có nhiệt tình, chỉ là anh dành tất cả nhiệt thành cho Tân Thiên Ngọc.
Tân Thiên Ngọc làm được việc mà người mẹ như Lâm Xuân Hồng cũng không làm được.
Nội tâm bà tràn ngập cay đắng, phẫn uất, bất mãn và đố kỵ. Tất cả như thúc giục hạt giống trong lòng bà nảy mầm.
Ánh mắt bà nhìn Tân Thiên Ngọc tràn ngập oán hận: “Tôi biết, cậu không thích bà mẹ chồng này, cũng không thích thằng bé Nhị Oa. Cậu không thích thì cứ việc nói thẳng, sao phải sử dụng thủ đoạn như vậy? Đứa trẻ vô tội biết bao nhiêu!”
Lâm Xuân Hồng biết chuyện Nhị Oa do bà đầu sỏ, trên thực tế là cố tình gây khó dễ với Tân Thiên Ngọc, định tìm lại tôn nghiêm và cảm giác tồn tại của một người mẹ.
Tân Thiên Ngọc cũng không định tranh chấp với bậc cha chú, vẻ mặt vô tội nói: “Ngài nói gì thế? Cháu nghe không hiểu.”
Túc Trung ở bên cạnh phụ họa: “Con cũng nghe không hiểu.”
Nếu chỉ Tân Thiên Ngọc như vậy thì thôi, ngay cả Túc Trung cũng tự giác đứng về phía cậu, Lâm Xuân Hồng lập tức bùng nổ. Bà cũng không thèm giữ thể diện, trực tiếp trở mặt chỉ vào mũi cậu mắng: “Đừng cho rằng tôi không biết cậu là mặt hàng gì! Con tôi ngây thơ, nó không nhìn thấu cậu, bị cậu lừa! Cậu là mặt hàng gì, hiện tại trên mạng đều biết, chỉ có con tôi ngu ngốc coi cậu là trân bảo…”
Lâm Xuân Hồng tự cảm thấy đã nhẫn nại với Tân Thiên Ngọc nhiều lần, nhưng đứng ở góc nhìn của Tân Thiên Ngọc, cậu mới là “vợ nhỏ” khoan dung, tủi khổ giữ gìn.
Nếu không phải xem Lâm Xuân Hồng là mẹ của Túc Trung, cậu đã chẳng khách sáo như vậy.
Khi đối phương đưa ra yêu cầu kính trà dập đầu, Tân Thiên Ngọc có thể nói thẳng: Ông đây không dập đầu với người sống.
Khi đối phương đưa ra yêu cầu xin tiền, Tân Thiên Ngọc cũng có thể nói thẳng: Gánh xiếc ngoài đường còn biết ca hát cho tôi vui lòng, mấy người mở miệng xin tiền, dựa vào đâu?
Khi đối phương đưa ra vấn đề xúc phạm như “cháu không sợ không có con lo liệu ma chay sao”, Tân Thiên Ngọc có thể nói thẳng: Ông thích có người lo liệu ma chay như thế, thì cứ giữ con lại để lo liệu cho chính ông!
Nhưng Tân Thiên Ngọc không hề.
Cậu tủi thân chết đi được.
Cậu nhẫn nại hết mức.
Hừ, ông đây cũng không thuận theo nữa, xõa đi.
Nhưng, lúc này Túc Trung lại lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất