Chương 48: Công viên
Bên ngoài rạp chiếu phim tư nhân có blogger cắm chốt, hắn vốn tới ngồi chờ minh tinh ngoại tình, không ngờ lại chờ được Tân Thiên Ngọc và Túc Trung!
Đây là tin lớn!
Blogger vui sướng, đăng tải video Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ra vào rạp chiếu phim tư nhân trên tài khoản mạng xã hội của mình.
Tiêu đề cũng vô cùng rúng động: Chồng chồng hàng tỉ có hi vọng hợp lại? Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ở bên nhau trong phòng tình nhân giường lớn 2 tiếng đồng hồ!
Hình ảnh còn khớp với căn phòng mẫu mà hai người đặt: Đúng là có một chiếc giường lớn.
Nhưng rạp chiếu phim tư nhân có giường lớn tựa như luật bất thành văn, cũng không có gì đặc biệt.
Tân Thiên Ngọc thấy tiêu đề như vậy cũng rất vô tội: Phim chiếu hai giờ mà? Đương nhiên phải ở trong phòng hai tiếng?
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung rõ ràng có tin đồn ly hôn, bây giờ lại bị chụp đi xem phim ở phòng tình nhân, quả thực khiến người ta nghi hoặc: Lẽ nào họ sắp hợp lại?
Có lời đồn như vậy, cư dân mạng càng thấy kinh ngạc: Túc Trung đúng là rộng lượng! Nón xanh trên đầu cũng có thể gỡ xuống?
Cũng có một số fan nhan sắc của Túc Trung thương tiếc cho anh: Đẹp trai như thế, đáng tiếc mắt mù!
Sau khi thấy tin tức, ông cụ cũng rất khiếp sợ, lập tức gọi điện thoại hỏi.
Nhưng Túc Trung cũng không trả lời, mặc kệ ông.
Giờ ông cụ mới hiểu, mình bị chơi một vố, Túc Trung căn bản không định giúp mình, rõ là Túc Trung và Tân Thiên Ngọc cùng diễn kịch!
Sau khi biết mình bị chơi xỏ, ông cụ vô cùng phẫn nộ.
Thư ký ở bên cạnh nói: “Không ngờ Túc Trung thoạt nhìn trung thực, cũng biết chơi trò gian trá.”
“Này cũng bình thường, không gian trá không phải thương nhân.” Ông cụ khoát khoát tay, “Ta khiếp sợ là vì cậu ta có thể nhẫn nhục đội nón xanh.”
Thư ký biết nội tình, nhân tiện nói: “Nhưng cái nón xanh này cũng chỉ là tin đồn, đâu phải thật.”
“Vậy thì sao?” Ông cụ lắc đầu, “Đàn ông coi trọng nhất là thể diện. Nếu như cả thế giới đều cho rằng vợ cậu ngoại tình, vậy thì cũng chẳng khác gì cậu thực sự đội nón xanh.”
Nghĩ tới chuyện này, ông cụ vỗ cái bàn cứng rắn: “Lại đốt thêm hai cây pháo. Ta không tin tình cảm của chúng thực sự cứng hơn kim cương.”
Thư ký gật đầu.
Ông cụ nói: “Làm sạch sẽ vào, đừng để lại nhược điểm.”
Thư ký cười nói: “Đều do cậu chín làm, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”
Ông cụ gật đầu, gương mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Trên thực tế, mặc dù bộ phận PR của Tân Thiên Ngọc làm sáng tỏ bằng mọi cách, cũng kiện cáo người tung tin đồn, nhưng tin tức “Tân Thiên Ngọc gọi vịt” vẫn lưu truyền rộng rãi. Hơn nữa, mọi người thà tin tin đồn cay xè nóng bỏng, chứ không tin tin đính chính thực tế.
Vì vậy, tin tức Túc Trung và Tân Thiên Ngọc tái hợp truyền ra, phản ứng đầu tiên của mọi người là phỉ nhổ Tân Thiên Ngọc, cũng cảm thấy không đáng cho Túc Trung, còn có người cười nhạo anh, photoshop ảnh anh đội nón xanh, photoshop meme “đương nhiên lựa chọn tha thứ cho em ấy.jpg”, chỉ cần kiểu này, trong chốc lát là náo nhiệt.
Đối với scandal của mình, Tân Thiên Ngọc cũng nhìn quen rồi, nhưng khiến cậu tức giận là cư dân mạng lại ác ý đối với Túc Trung.
Túc Trung thì bình tĩnh hòa nhã.
Tân Thiên Ngọc không khỏi hỏi anh: “Anh thật sự không bị ảnh hưởng? Sao anh làm được?”
Sau khi hỏi xong, cậu hơi hối hận, nói vậy chẳng lẽ muốn anh đáp lại kiểu buồn nôn “Anh tin em” “Bởi vì trong lòng anh chỉ có em” “Anh không thèm để ý tin đồn”.
Ai ngờ, Túc Trung nói: “Anh gỡ Weibo rồi.”
“… Đúng là cách hữu hiệu để giữ vững sự ôn hòa nhã nhặn.”
Dẫu sao, ở địa vị của Túc Trung, chỉ cần anh không nhìn, không nghe, thì cũng không có ai chạy tới trước mặt anh để nói.
Nhân viên của anh chắc chắn không dám nói lung tung trước mặt anh, người cùng địa vị với anh thì đều thành tinh, cho dù có cười nhạo sau lưng thì trước mặt vẫn phải giữ thể diện, chẳng ai cố ý chạy đến trước mặt sếp lớn tư bản nhảy nhót trên bãi mìn của anh ta.
Nhưng Tân Thiên Ngọc lại không nuốt trôi cục tức này: “Nếu em bỏ qua, thì sao coi là đàn ông? Em nhất định phải để mấy kẻ này trả giá thật lớn!”
Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc đã đi nghe ngóng, phát hiện có người phía sau trợ giúp, cho nên trong nhất thời không thể đè ép dư luận.
Tân Thiên Ngọc không thèm chơi trò xóa bài hay dùng thủy quân, cậu treo giải thưởng mười triệu (~ 35 tỷ VND) trong giới truyền thông, muốn tìm ra người châm lửa phía sau.
Thấy cái gọi là trọng thưởng, tất có kẻ dũng cảm, cậu cho tôi tiền, vậy tôi cũng không quan tâm đ*o nghĩa giang hồ. Giới truyền thông kỳ thực cũng không lớn, xâu chuỗi lại, luôn có thể tìm được ngọn nguồn. Cuối cùng, kẻ phát tán lời đồn bịa đặt ban đầu bị Tân Thiên Ngọc bắt được.
Ông sếp truyền thông bẩn biết không thể trêu vào Tân Thiên Ngọc, bèn khóc ròng xin lỗi: “Tân công tử, tôi sai rồi! Tôi không phải cố ý! Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc!”
Tân Thiên Ngọc cười lạnh một tiếng: “Là ai? Ông nói ra, tôi sẽ tha tội chết.”
Truyền thông bẩn mắt sáng lấp lánh: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tân Thiên Ngọc nói, “Tân công tử tôi nói thì giữ lời. Ông xem, tôi nói treo thưởng mười triệu, không phải cũng cho? Hình như là anh em tốt bán ông đó.”
Nói tới chuyện này, mặt truyền thông bẩn cũng như màu đất. Đúng là vì mười triệu mà anh em tốt bán đứng ông ta.
Tân Thiên Ngọc vỗ vai ông ta, nói: “Tình bạn của mấy người rất đáng giá. Đừng thương cảm.”
Truyền thông bẩn nghĩ thế giới này không có niềm tin, bèn nhả ra đáp án: “Là cậu của ngài…”
“Là ông ta?” Tân Thiên Ngọc nhíu mày, “Nói rõ xem.”
Truyền thông bẩn thú nhận một mạch, nói cậu Tân tìm đến, bảo ông ta tới club canh người, chụp ảnh, bịa chuyện, dẫn dắt dư luận…
Sau khi truyền thông bẩn thú nhận, Tân Thiên Ngọc bèn tung bản ghi âm khẩu cung này lên mạng.
Phối hợp với thủy quân tạo thế, chẳng mấy mà # Tân Thiên Ngọc bị cậu ruột vu khống gọi vịt # đã vinh quang đứng đầu hot search.
Muốn đè ép một câu chuyện thú vị, cần phải có một câu chuyện thú vị hơn.
Chuyện “Tân Thiên Ngọc gọi vịt” chơi khá vui, cho nên so với “Tân Thiên Ngọc không gọi vịt”, công chúng càng muốn truyền bá và thảo luận cái trước.
Nhưng bây giờ bất đồng, Tân Thiên Ngọc cho một câu chuyện dễ chơi hơn, là Tân Thiên Ngọc bị cậu ruột vu khống, nguyên nhân là nội bộ Tân gia tranh đoạt gia sản, Tân Thiên Ngọc vô tội bị hãm hại, bị đá ra khỏi ban giám đốc. Chuyện như vậy có sức hấp dẫn, dễ được truyền bá và thảo luận, mọi người bàn tán say sưa.
Cậu Tân sợ hãi không thôi, tìm ông cụ xin giúp đỡ: “Cha, con cũng là nghe lời cha mới…”
“Đừng có nói bậy!” Ông cụ nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, “Tự con gây ra họa, còn định kéo ta vào?”
Cậu Tân nghẹn họng không trả lời được.
Trên thực tế, cậu Tân bịa đặt bôi nhọ Tân Thiên Ngọc, đều là được thư ký của ông cụ gợi ý. Cho dù cậu Tân muốn nói với người khác, đây là ý của ông cụ, thì cũng không có chứng cứ. Nhưng bên truyền thông bẩn lại có ghi chép trò chuyện, ghi âm cuộc gọi và chuyển khoản chứng minh cậu Tân chính là “hung thủ sau màn”.
Chuyện này, cậu Tân thực sự là có nỗi khổ mà không nói được với ai.
Ông ta hốt hoảng nhìn ông cụ: “Cha, con là con cha, cha không thể thấy chết mà không cứu…”
Ông cụ cũng không phải thấy chết mà không cứu, đã cho người xóa bài đè ép dư luận.
Nhưng lần này họ cảm nhận được Tân Thiên Ngọc nghiêm túc.
Họ xóa bao nhiêu, Tân Thiên Ngọc cũng cho người đăng bấy nhiêu. Hơn nữa, hành vi xóa topic cũng rất dễ khiến cư dân mạng phản cảm, càng xóa, cư dân mạng càng cảm thấy chuyện này là thật, càng muốn nói.
Cực chẳng đã, cậu Tân đành gửi công văn luật sư, cảnh cáo mọi người không được bịa đặt.
Ai ngờ, chân trước cậu Tân vừa gửi công văn luật sư, chân sau Tân Thiên Ngọc đã trực tiếp khởi tố cậu Tân.
Hot search đứng đầu trở thành: < Tân Thiên Ngọc tố cáo cậu ruột bịa đặt phỉ báng, yêu cầu bồi thường 50 triệu > (~ 175 tỷ VND)
Chuyện này thực sự sôi sùng sục, tất cả mọi người đều có xu hướng tin tưởng Tân Thiên Ngọc là người bị hại.
Nhân tiện, cư dân mạng đều cảm thán Túc Trung thực sự là người chồng tốt, dù gặp tin đồn nhưng vẫn giữ tin tưởng, không xa cách bạn đời.
Thời điểm phong ba dư luận đạt tới cao trào, ông cụ lại hẹn Tân Thiên Ngọc tới nhà cũ.
Tân Thiên Ngọc sảng khoái đồng ý.
Tới nhà cũ, ông cụ và cậu Tân đều đã chờ lâu ở thư phòng.
Tân Thiên Ngọc cười khanh khách nói: “Sao vậy? Cậu không đợi nổi gặp nhau ở tòa án, định gặp trước từ giờ hay sao?”
Cậu Tân tức cái lồng ngực, nhưng không dám phát giận, chỉ trừng mắt nói: “Dẫu sao tôi cũng là bậc cha chú của cháu!”
“Nếu là bậc cha chú, thì phải có dáng vẻ của cha chú. Không phải là ‘già mà không nên nết, làm hư con cháu’.” Tân Thiên Ngọc nhìn như châm chọc cậu Tân, nhưng ánh mắt lại rơi trên người ông cụ.
Ông cụ nghẹn họng, rồi mới nói: “Người một nhà vẫn nên giữ hòa khí. Có gì không tốt, đóng cửa bảo nhau. Ồn ào ra tòa làm gì? Để người ngoài chê cười?”
Tân Thiên Ngọc cười, nói: “Cũng đúng, kỳ thực cháu tố cáo cũng rất đơn giản, là để cậu Tân nói xin lỗi trước mặt mọi người và bồi thường 50 triệu, nếu như ông ấy có thể bằng lòng, cháu cũng không muốn ra tòa.”
“50 triệu…!” Cậu Tân giật nảy, “Sao cháu không đi ăn cướp!”
“Xùy, xem ra là không thể đồng ý.” Tân Thiên Ngọc cười nhạt, “Thôi. Gặp nhau trên tòa.”
“Tiểu Ngọc, cháu hiểu mà, cho dù thực sự lên tòa, quan tòa cũng không thể xử nó bồi thường cho cháu 50 triệu.” Ông cụ trầm giọng nói, “Đừng vì tức giận nhất thời mà làm chuyện như vậy, có phải cái được không bù nổi cái mất?”
Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, nói: “Cháu cảm thấy rất đáng giá. Nhẫn nhịn trong chốc lát sóng êm biển lặng, lùi một bước càng nghĩ càng giận. Cháu không muốn lùi.”
Ông cụ xanh cả mặt: “Xem ra, cháu định hoàn toàn xích mích với Tân gia? Cháu đã nghĩ tới hậu quả chưa? Sau này cũng không thể nhận được một đồng nào từ ta!”
Lời này khá nặng nề, cũng là vũ khí lợi hại nhất ông cụ có thể nghĩ tới.
Nhưng, vũ khí này đánh vào người Tân Thiên Ngọc cũng chỉ như gãi ngứa.
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Ông đã đá cháu ra khỏi quỹ ủy thác rồi, còn có thể lấy tiền gì?” Nói xong, Tân Thiên Ngọc lại chớp mắt mấy cái: “Ngài nói chắc không phải là di sản chứ?”
Sắc mặt ông cụ trầm xuống.
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Ông còn cường tráng như thế, cháu cũng không giống cậu, mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện phân chia di sản, xui xẻo quá chừng.”
Cậu Tân trừng mắt: “Nói gì đó! Cháu đừng, đừng có nói nhảm!”
“Được rồi, mấy người đã không có thành ý, cháu cũng không nói nữa.” Tân Thiên Ngọc khoát khoát tay, “Gặp nhau trên tòa.”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tân Thiên Ngọc, cậu Tân vô cùng nóng ruột, nhìn cha xin giúp đỡ, nói: “Cha, ngài nói…”
“Để nó đi!” Ông cụ gõ gậy ba toong, “Không phải nó kiện con sao? Cho nó kiện! Ai mà không mời được luật sư?”
Cậu Tân vội vội vàng vàng lên tiếng đáp lời: Nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất căng thẳng. Dẫu sao, đây là lần đầu tiên ông ta bị kiện ra tòa.
Nhìn điệu bộ của Tân Thiên Ngọc, còn rất nghiêm túc.
Nếu như Tân Thiên Ngọc thực sự kiện mình bằng được, ông cụ có giúp mình hay không?
Nghĩ tới những chuyện này, cậu Tân sốt ruột đổ mồ hôi trán.
Lúc Tân Thiên Ngọc chậm rãi rời khỏi nhà cũ, lại bị một người ngăn cản.
Người này chính là Tân Tư Mục.
Tân Tư Mục thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như nước, đi thẳng vào vấn đề với cậu: “Em và chị đều biết, bố chị không phải là thủ phạm, ông ấy chỉ bị lợi dụng.”
“Vậy sao? Em không biết.” Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc vô tội.
Tân Tư Mục nuốt nước miếng, nói: “Sao em có thể không biết?”
Cậu lại cười: “Chị mang chứng cứ ra đây, em mới dễ nói chuyện.”
“Ý của em là…”
“Chị Tiểu Mục, chị ở bên ông cụ nhiều năm như vậy, lại là người tinh tế, sắc sảo, em tin chị chắc chắn sẽ có cách.” Tân Thiên Ngọc khoát khoát tay, “Em đi trước, bye.”
Tân Thiên Ngọc máu lạnh tiến về phía chiếc xe dừng ở ven đường.
Nhưng, thời điểm trở về nhà cũ, cậu vẫn khá bùi ngùi.
Cửa xe mở ra, Túc Trung ngồi ở ghế lái, mời cậu lên xe.
Tân Thiên Ngọc ngồi vào ghế phụ, nhàn nhạt nói: “Em cảm thấy mình càng ngày càng khắc nghiệt vô tình.”
“Không hề.” Túc Trung nói, “Em càng ngày càng đáng yêu.”
Mặt cậu nóng lên, quay đầu đi: Nhớ tới chính mình năm ấy đau khổ ẩn giấu bản ngã, giả vờ ngoan ngoãn, bừng tỉnh như cách một đời.
Trong khi cậu thất thần, Túc Trung đã nổ máy.
Tân Thiên Ngọc hỏi: “Đi đâu vậy?”
Túc Trung đáp: “Đi hẹn hò.”
Túc Trung lái xe chở cậu tới cổng khu vui chơi.
Tân Thiên Ngọc nhìn xa xa, biết là Túc Trung bao trọn.
Bây giờ là thời gian khu vui chơi đóng cửa, nói như vậy, thời điểm này dùng để bao trọn cũng khá có lời.
Trong tình huống bao trọn, hai người dùng hai tiếng có thể chơi hết tất cả các trò, căn bản không cần tốn nhiều thời gian hơn (trừ khi muốn tổ chức hoạt động cỡ lớn, ví như công ty Túc Trung từng bao trọn Disney tiến hành team building hàng năm), bởi vì bao trọn cả ngày cần vài chục triệu, nhưng nếu bao trọn trong khoảng thời gian nhàn rỗi hoặc đóng cửa thì bao hai giờ chỉ cần vài trăm ngàn, cho nên mới nói, chọn hai giờ nhàn rỗi nhất định có lời.
Vì vậy, rất nhiều minh tinh Hollywood hoặc nhà giàu vùng Trung Đông đều chọn hình thức này, tiêu vài trăm ngàn bao hai giờ thỏa nguyện một phen.
Đương nhiên, cũng có nhà giàu chân chính sẽ nhận thầu cả ngày, ví như vào năm 2013 một vị hoàng tử Ả Rập Xê-út từng tiêu 120 triệu (~ 420 tỷ VND)bao trọn 2 ngày Disneyland Paris.
Nhưng, chuyện như vậy đối với “lá ngọc cành vàng” như Tân Thiên Ngọc cũng cảm thấy quá xa xỉ. Nếu như Túc Trung thực sự làm vậy, cậu cũng sẽ cảm thấy bị khùng, không phải chỉ là một công viên thôi sao, tiêu mấy trăm ngàn chơi đùa một chút thì được, nhiều hơn thì không đáng.
Phải biết rằng, tổ chức hôn lễ ở Disney, dùng món ăn cơ bản nhất, giá tiền một bàn tính ra mười hai mười bàn cũng phải trên dưới 300,000.
Ôi chao… Chờ đã, tôi vừa nói tới cái gì?
Hôn lễ?
Tới cổng công viên, Tân Thiên Ngọc như chợt nhớ ra, lúng ta lúng túng nói: “Chẳng lẽ anh định cầu hôn ở đây?”
Đây là tin lớn!
Blogger vui sướng, đăng tải video Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ra vào rạp chiếu phim tư nhân trên tài khoản mạng xã hội của mình.
Tiêu đề cũng vô cùng rúng động: Chồng chồng hàng tỉ có hi vọng hợp lại? Tân Thiên Ngọc và Túc Trung ở bên nhau trong phòng tình nhân giường lớn 2 tiếng đồng hồ!
Hình ảnh còn khớp với căn phòng mẫu mà hai người đặt: Đúng là có một chiếc giường lớn.
Nhưng rạp chiếu phim tư nhân có giường lớn tựa như luật bất thành văn, cũng không có gì đặc biệt.
Tân Thiên Ngọc thấy tiêu đề như vậy cũng rất vô tội: Phim chiếu hai giờ mà? Đương nhiên phải ở trong phòng hai tiếng?
Tân Thiên Ngọc và Túc Trung rõ ràng có tin đồn ly hôn, bây giờ lại bị chụp đi xem phim ở phòng tình nhân, quả thực khiến người ta nghi hoặc: Lẽ nào họ sắp hợp lại?
Có lời đồn như vậy, cư dân mạng càng thấy kinh ngạc: Túc Trung đúng là rộng lượng! Nón xanh trên đầu cũng có thể gỡ xuống?
Cũng có một số fan nhan sắc của Túc Trung thương tiếc cho anh: Đẹp trai như thế, đáng tiếc mắt mù!
Sau khi thấy tin tức, ông cụ cũng rất khiếp sợ, lập tức gọi điện thoại hỏi.
Nhưng Túc Trung cũng không trả lời, mặc kệ ông.
Giờ ông cụ mới hiểu, mình bị chơi một vố, Túc Trung căn bản không định giúp mình, rõ là Túc Trung và Tân Thiên Ngọc cùng diễn kịch!
Sau khi biết mình bị chơi xỏ, ông cụ vô cùng phẫn nộ.
Thư ký ở bên cạnh nói: “Không ngờ Túc Trung thoạt nhìn trung thực, cũng biết chơi trò gian trá.”
“Này cũng bình thường, không gian trá không phải thương nhân.” Ông cụ khoát khoát tay, “Ta khiếp sợ là vì cậu ta có thể nhẫn nhục đội nón xanh.”
Thư ký biết nội tình, nhân tiện nói: “Nhưng cái nón xanh này cũng chỉ là tin đồn, đâu phải thật.”
“Vậy thì sao?” Ông cụ lắc đầu, “Đàn ông coi trọng nhất là thể diện. Nếu như cả thế giới đều cho rằng vợ cậu ngoại tình, vậy thì cũng chẳng khác gì cậu thực sự đội nón xanh.”
Nghĩ tới chuyện này, ông cụ vỗ cái bàn cứng rắn: “Lại đốt thêm hai cây pháo. Ta không tin tình cảm của chúng thực sự cứng hơn kim cương.”
Thư ký gật đầu.
Ông cụ nói: “Làm sạch sẽ vào, đừng để lại nhược điểm.”
Thư ký cười nói: “Đều do cậu chín làm, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”
Ông cụ gật đầu, gương mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Trên thực tế, mặc dù bộ phận PR của Tân Thiên Ngọc làm sáng tỏ bằng mọi cách, cũng kiện cáo người tung tin đồn, nhưng tin tức “Tân Thiên Ngọc gọi vịt” vẫn lưu truyền rộng rãi. Hơn nữa, mọi người thà tin tin đồn cay xè nóng bỏng, chứ không tin tin đính chính thực tế.
Vì vậy, tin tức Túc Trung và Tân Thiên Ngọc tái hợp truyền ra, phản ứng đầu tiên của mọi người là phỉ nhổ Tân Thiên Ngọc, cũng cảm thấy không đáng cho Túc Trung, còn có người cười nhạo anh, photoshop ảnh anh đội nón xanh, photoshop meme “đương nhiên lựa chọn tha thứ cho em ấy.jpg”, chỉ cần kiểu này, trong chốc lát là náo nhiệt.
Đối với scandal của mình, Tân Thiên Ngọc cũng nhìn quen rồi, nhưng khiến cậu tức giận là cư dân mạng lại ác ý đối với Túc Trung.
Túc Trung thì bình tĩnh hòa nhã.
Tân Thiên Ngọc không khỏi hỏi anh: “Anh thật sự không bị ảnh hưởng? Sao anh làm được?”
Sau khi hỏi xong, cậu hơi hối hận, nói vậy chẳng lẽ muốn anh đáp lại kiểu buồn nôn “Anh tin em” “Bởi vì trong lòng anh chỉ có em” “Anh không thèm để ý tin đồn”.
Ai ngờ, Túc Trung nói: “Anh gỡ Weibo rồi.”
“… Đúng là cách hữu hiệu để giữ vững sự ôn hòa nhã nhặn.”
Dẫu sao, ở địa vị của Túc Trung, chỉ cần anh không nhìn, không nghe, thì cũng không có ai chạy tới trước mặt anh để nói.
Nhân viên của anh chắc chắn không dám nói lung tung trước mặt anh, người cùng địa vị với anh thì đều thành tinh, cho dù có cười nhạo sau lưng thì trước mặt vẫn phải giữ thể diện, chẳng ai cố ý chạy đến trước mặt sếp lớn tư bản nhảy nhót trên bãi mìn của anh ta.
Nhưng Tân Thiên Ngọc lại không nuốt trôi cục tức này: “Nếu em bỏ qua, thì sao coi là đàn ông? Em nhất định phải để mấy kẻ này trả giá thật lớn!”
Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc đã đi nghe ngóng, phát hiện có người phía sau trợ giúp, cho nên trong nhất thời không thể đè ép dư luận.
Tân Thiên Ngọc không thèm chơi trò xóa bài hay dùng thủy quân, cậu treo giải thưởng mười triệu (~ 35 tỷ VND) trong giới truyền thông, muốn tìm ra người châm lửa phía sau.
Thấy cái gọi là trọng thưởng, tất có kẻ dũng cảm, cậu cho tôi tiền, vậy tôi cũng không quan tâm đ*o nghĩa giang hồ. Giới truyền thông kỳ thực cũng không lớn, xâu chuỗi lại, luôn có thể tìm được ngọn nguồn. Cuối cùng, kẻ phát tán lời đồn bịa đặt ban đầu bị Tân Thiên Ngọc bắt được.
Ông sếp truyền thông bẩn biết không thể trêu vào Tân Thiên Ngọc, bèn khóc ròng xin lỗi: “Tân công tử, tôi sai rồi! Tôi không phải cố ý! Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc!”
Tân Thiên Ngọc cười lạnh một tiếng: “Là ai? Ông nói ra, tôi sẽ tha tội chết.”
Truyền thông bẩn mắt sáng lấp lánh: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Tân Thiên Ngọc nói, “Tân công tử tôi nói thì giữ lời. Ông xem, tôi nói treo thưởng mười triệu, không phải cũng cho? Hình như là anh em tốt bán ông đó.”
Nói tới chuyện này, mặt truyền thông bẩn cũng như màu đất. Đúng là vì mười triệu mà anh em tốt bán đứng ông ta.
Tân Thiên Ngọc vỗ vai ông ta, nói: “Tình bạn của mấy người rất đáng giá. Đừng thương cảm.”
Truyền thông bẩn nghĩ thế giới này không có niềm tin, bèn nhả ra đáp án: “Là cậu của ngài…”
“Là ông ta?” Tân Thiên Ngọc nhíu mày, “Nói rõ xem.”
Truyền thông bẩn thú nhận một mạch, nói cậu Tân tìm đến, bảo ông ta tới club canh người, chụp ảnh, bịa chuyện, dẫn dắt dư luận…
Sau khi truyền thông bẩn thú nhận, Tân Thiên Ngọc bèn tung bản ghi âm khẩu cung này lên mạng.
Phối hợp với thủy quân tạo thế, chẳng mấy mà # Tân Thiên Ngọc bị cậu ruột vu khống gọi vịt # đã vinh quang đứng đầu hot search.
Muốn đè ép một câu chuyện thú vị, cần phải có một câu chuyện thú vị hơn.
Chuyện “Tân Thiên Ngọc gọi vịt” chơi khá vui, cho nên so với “Tân Thiên Ngọc không gọi vịt”, công chúng càng muốn truyền bá và thảo luận cái trước.
Nhưng bây giờ bất đồng, Tân Thiên Ngọc cho một câu chuyện dễ chơi hơn, là Tân Thiên Ngọc bị cậu ruột vu khống, nguyên nhân là nội bộ Tân gia tranh đoạt gia sản, Tân Thiên Ngọc vô tội bị hãm hại, bị đá ra khỏi ban giám đốc. Chuyện như vậy có sức hấp dẫn, dễ được truyền bá và thảo luận, mọi người bàn tán say sưa.
Cậu Tân sợ hãi không thôi, tìm ông cụ xin giúp đỡ: “Cha, con cũng là nghe lời cha mới…”
“Đừng có nói bậy!” Ông cụ nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, “Tự con gây ra họa, còn định kéo ta vào?”
Cậu Tân nghẹn họng không trả lời được.
Trên thực tế, cậu Tân bịa đặt bôi nhọ Tân Thiên Ngọc, đều là được thư ký của ông cụ gợi ý. Cho dù cậu Tân muốn nói với người khác, đây là ý của ông cụ, thì cũng không có chứng cứ. Nhưng bên truyền thông bẩn lại có ghi chép trò chuyện, ghi âm cuộc gọi và chuyển khoản chứng minh cậu Tân chính là “hung thủ sau màn”.
Chuyện này, cậu Tân thực sự là có nỗi khổ mà không nói được với ai.
Ông ta hốt hoảng nhìn ông cụ: “Cha, con là con cha, cha không thể thấy chết mà không cứu…”
Ông cụ cũng không phải thấy chết mà không cứu, đã cho người xóa bài đè ép dư luận.
Nhưng lần này họ cảm nhận được Tân Thiên Ngọc nghiêm túc.
Họ xóa bao nhiêu, Tân Thiên Ngọc cũng cho người đăng bấy nhiêu. Hơn nữa, hành vi xóa topic cũng rất dễ khiến cư dân mạng phản cảm, càng xóa, cư dân mạng càng cảm thấy chuyện này là thật, càng muốn nói.
Cực chẳng đã, cậu Tân đành gửi công văn luật sư, cảnh cáo mọi người không được bịa đặt.
Ai ngờ, chân trước cậu Tân vừa gửi công văn luật sư, chân sau Tân Thiên Ngọc đã trực tiếp khởi tố cậu Tân.
Hot search đứng đầu trở thành: < Tân Thiên Ngọc tố cáo cậu ruột bịa đặt phỉ báng, yêu cầu bồi thường 50 triệu > (~ 175 tỷ VND)
Chuyện này thực sự sôi sùng sục, tất cả mọi người đều có xu hướng tin tưởng Tân Thiên Ngọc là người bị hại.
Nhân tiện, cư dân mạng đều cảm thán Túc Trung thực sự là người chồng tốt, dù gặp tin đồn nhưng vẫn giữ tin tưởng, không xa cách bạn đời.
Thời điểm phong ba dư luận đạt tới cao trào, ông cụ lại hẹn Tân Thiên Ngọc tới nhà cũ.
Tân Thiên Ngọc sảng khoái đồng ý.
Tới nhà cũ, ông cụ và cậu Tân đều đã chờ lâu ở thư phòng.
Tân Thiên Ngọc cười khanh khách nói: “Sao vậy? Cậu không đợi nổi gặp nhau ở tòa án, định gặp trước từ giờ hay sao?”
Cậu Tân tức cái lồng ngực, nhưng không dám phát giận, chỉ trừng mắt nói: “Dẫu sao tôi cũng là bậc cha chú của cháu!”
“Nếu là bậc cha chú, thì phải có dáng vẻ của cha chú. Không phải là ‘già mà không nên nết, làm hư con cháu’.” Tân Thiên Ngọc nhìn như châm chọc cậu Tân, nhưng ánh mắt lại rơi trên người ông cụ.
Ông cụ nghẹn họng, rồi mới nói: “Người một nhà vẫn nên giữ hòa khí. Có gì không tốt, đóng cửa bảo nhau. Ồn ào ra tòa làm gì? Để người ngoài chê cười?”
Tân Thiên Ngọc cười, nói: “Cũng đúng, kỳ thực cháu tố cáo cũng rất đơn giản, là để cậu Tân nói xin lỗi trước mặt mọi người và bồi thường 50 triệu, nếu như ông ấy có thể bằng lòng, cháu cũng không muốn ra tòa.”
“50 triệu…!” Cậu Tân giật nảy, “Sao cháu không đi ăn cướp!”
“Xùy, xem ra là không thể đồng ý.” Tân Thiên Ngọc cười nhạt, “Thôi. Gặp nhau trên tòa.”
“Tiểu Ngọc, cháu hiểu mà, cho dù thực sự lên tòa, quan tòa cũng không thể xử nó bồi thường cho cháu 50 triệu.” Ông cụ trầm giọng nói, “Đừng vì tức giận nhất thời mà làm chuyện như vậy, có phải cái được không bù nổi cái mất?”
Tân Thiên Ngọc chớp mắt mấy cái, nói: “Cháu cảm thấy rất đáng giá. Nhẫn nhịn trong chốc lát sóng êm biển lặng, lùi một bước càng nghĩ càng giận. Cháu không muốn lùi.”
Ông cụ xanh cả mặt: “Xem ra, cháu định hoàn toàn xích mích với Tân gia? Cháu đã nghĩ tới hậu quả chưa? Sau này cũng không thể nhận được một đồng nào từ ta!”
Lời này khá nặng nề, cũng là vũ khí lợi hại nhất ông cụ có thể nghĩ tới.
Nhưng, vũ khí này đánh vào người Tân Thiên Ngọc cũng chỉ như gãi ngứa.
Tân Thiên Ngọc cười nói: “Ông đã đá cháu ra khỏi quỹ ủy thác rồi, còn có thể lấy tiền gì?” Nói xong, Tân Thiên Ngọc lại chớp mắt mấy cái: “Ngài nói chắc không phải là di sản chứ?”
Sắc mặt ông cụ trầm xuống.
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Ông còn cường tráng như thế, cháu cũng không giống cậu, mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện phân chia di sản, xui xẻo quá chừng.”
Cậu Tân trừng mắt: “Nói gì đó! Cháu đừng, đừng có nói nhảm!”
“Được rồi, mấy người đã không có thành ý, cháu cũng không nói nữa.” Tân Thiên Ngọc khoát khoát tay, “Gặp nhau trên tòa.”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tân Thiên Ngọc, cậu Tân vô cùng nóng ruột, nhìn cha xin giúp đỡ, nói: “Cha, ngài nói…”
“Để nó đi!” Ông cụ gõ gậy ba toong, “Không phải nó kiện con sao? Cho nó kiện! Ai mà không mời được luật sư?”
Cậu Tân vội vội vàng vàng lên tiếng đáp lời: Nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất căng thẳng. Dẫu sao, đây là lần đầu tiên ông ta bị kiện ra tòa.
Nhìn điệu bộ của Tân Thiên Ngọc, còn rất nghiêm túc.
Nếu như Tân Thiên Ngọc thực sự kiện mình bằng được, ông cụ có giúp mình hay không?
Nghĩ tới những chuyện này, cậu Tân sốt ruột đổ mồ hôi trán.
Lúc Tân Thiên Ngọc chậm rãi rời khỏi nhà cũ, lại bị một người ngăn cản.
Người này chính là Tân Tư Mục.
Tân Tư Mục thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như nước, đi thẳng vào vấn đề với cậu: “Em và chị đều biết, bố chị không phải là thủ phạm, ông ấy chỉ bị lợi dụng.”
“Vậy sao? Em không biết.” Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc vô tội.
Tân Tư Mục nuốt nước miếng, nói: “Sao em có thể không biết?”
Cậu lại cười: “Chị mang chứng cứ ra đây, em mới dễ nói chuyện.”
“Ý của em là…”
“Chị Tiểu Mục, chị ở bên ông cụ nhiều năm như vậy, lại là người tinh tế, sắc sảo, em tin chị chắc chắn sẽ có cách.” Tân Thiên Ngọc khoát khoát tay, “Em đi trước, bye.”
Tân Thiên Ngọc máu lạnh tiến về phía chiếc xe dừng ở ven đường.
Nhưng, thời điểm trở về nhà cũ, cậu vẫn khá bùi ngùi.
Cửa xe mở ra, Túc Trung ngồi ở ghế lái, mời cậu lên xe.
Tân Thiên Ngọc ngồi vào ghế phụ, nhàn nhạt nói: “Em cảm thấy mình càng ngày càng khắc nghiệt vô tình.”
“Không hề.” Túc Trung nói, “Em càng ngày càng đáng yêu.”
Mặt cậu nóng lên, quay đầu đi: Nhớ tới chính mình năm ấy đau khổ ẩn giấu bản ngã, giả vờ ngoan ngoãn, bừng tỉnh như cách một đời.
Trong khi cậu thất thần, Túc Trung đã nổ máy.
Tân Thiên Ngọc hỏi: “Đi đâu vậy?”
Túc Trung đáp: “Đi hẹn hò.”
Túc Trung lái xe chở cậu tới cổng khu vui chơi.
Tân Thiên Ngọc nhìn xa xa, biết là Túc Trung bao trọn.
Bây giờ là thời gian khu vui chơi đóng cửa, nói như vậy, thời điểm này dùng để bao trọn cũng khá có lời.
Trong tình huống bao trọn, hai người dùng hai tiếng có thể chơi hết tất cả các trò, căn bản không cần tốn nhiều thời gian hơn (trừ khi muốn tổ chức hoạt động cỡ lớn, ví như công ty Túc Trung từng bao trọn Disney tiến hành team building hàng năm), bởi vì bao trọn cả ngày cần vài chục triệu, nhưng nếu bao trọn trong khoảng thời gian nhàn rỗi hoặc đóng cửa thì bao hai giờ chỉ cần vài trăm ngàn, cho nên mới nói, chọn hai giờ nhàn rỗi nhất định có lời.
Vì vậy, rất nhiều minh tinh Hollywood hoặc nhà giàu vùng Trung Đông đều chọn hình thức này, tiêu vài trăm ngàn bao hai giờ thỏa nguyện một phen.
Đương nhiên, cũng có nhà giàu chân chính sẽ nhận thầu cả ngày, ví như vào năm 2013 một vị hoàng tử Ả Rập Xê-út từng tiêu 120 triệu (~ 420 tỷ VND)bao trọn 2 ngày Disneyland Paris.
Nhưng, chuyện như vậy đối với “lá ngọc cành vàng” như Tân Thiên Ngọc cũng cảm thấy quá xa xỉ. Nếu như Túc Trung thực sự làm vậy, cậu cũng sẽ cảm thấy bị khùng, không phải chỉ là một công viên thôi sao, tiêu mấy trăm ngàn chơi đùa một chút thì được, nhiều hơn thì không đáng.
Phải biết rằng, tổ chức hôn lễ ở Disney, dùng món ăn cơ bản nhất, giá tiền một bàn tính ra mười hai mười bàn cũng phải trên dưới 300,000.
Ôi chao… Chờ đã, tôi vừa nói tới cái gì?
Hôn lễ?
Tới cổng công viên, Tân Thiên Ngọc như chợt nhớ ra, lúng ta lúng túng nói: “Chẳng lẽ anh định cầu hôn ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất