Chương 4: Sẽ thường xuyên gặp nhau
edit: nai
Bà ở trong sân nghe kịch, chờ hai đứa nhỏ về.
Trình Vãn Nguyệt vui mừng hớn hở xách rổ mơ đưa cho bà xem, cô ấy mang về đều là quả ngon, kích thước cũng lớn, lòng bàn tay thoáng dùng sức cũng có thể bóp ra, rất nhẹ nhàng lột thịt quả hạnh từ bên trong, cắn một cái miệng đầy vị ngọt.
“Nội ơi, Ngôn Từ lại ra ngoài lêu lổng nữa, cháu nói với anh ta, anh ta cứ như điếc ấy.”
Bà thở dài, “Lại ra ngoài rồi.”
Trình Vãn Nguyệt đi về phía ghế tựa, cũng thở dài theo, “Đúng thế ạ, không nghe lời chút nào, hoặc là ở trong nhà mấy ngày cũng không ra ngoài, hoặc là ngày ngày ra ngoài lêu lổng. Cũng không biết tựu trường anh ấy có về trường không, cũng đã ở lại một bậc chậm trễ mất một năm.”
“Hầy, đứa nhỏ này.”
Trình Ngộ Chu rửa mặt xong, sờ hai bên túi quần, “Điện thoại anh đâu?”
Trình Vãn Nguyệt thuộc loại em gái qua cầu rút ván điển hình, “Điện thoại của anh chính anh cũng không biết ở đâu mà hỏi em, có khi nào quên ở nhà A Ngư rồi?”
Anh nhớ hình như Chu Ngư giúp anh đặt điện thoại ở bên cạnh ao rửa tay, lúc đi quên mất.
“Chắc là vậy.”
“Nóng chết mất thôi, anh tự cầm về đi, đừng định hỏi em gọi điện bảo A Ngư đưa cho anh, mẹ cậu ấy không cho cậu ấy ra ngoài buổi tối.”
Trình Ngộ Chu chê cười, “Mấy tuổi rồi, buổi tối còn không thể ra ngoài.”
Trình Vãn Nguyệt không nói quá nhiều với anh, “Ai cần anh lo.”
Trên đường về cô ấy đã ăn, bây giờ đang nằm chơi điện thoại, một tay lại với vào trong rổ.
“Vẫn còn ăn, ngày mai dạ dày khó chịu dám sai anh đi mua thuốc thử xem.”
“Thử thì thử.”
Trình Vãn Nguyệt trốn phía sau lưng bà làm mặt hề [1] với Trình Ngộ Chu, cô mới vừa cầm lấy một quả, tay vẫn chưa rụt về, Trình Ngộ Chu đã vỗ một cái lên mu bàn tay cô, cô bị đau, khẽ buông tay, quả mơ rơi vào trong rổ, trước khi đi Trình Ngộ Chu nâng rổ cao để ở nơi cô ấy không với tới.
[1] làm mặt hề: lè lưỡi nháy mắt
Anh quay lại đường cũ, cũng không gọi xe.
Đèn đường thưa thớt, xung quanh nhà Chu Ngư càng đi càng thanh tịnh, nửa vầng trăng khuyết sáng treo trên bầu trời đêm, ở thành phố rất hiếm có thể thấy nhiều sao như vậy, gần đến mức tưởng như với tay đã có thể hái được.
Trình Ngộ Chu còn chưa đi qua khúc rẽ đã nghe thấy tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng ầm vang của động cơ xe máy, càng lúc càng gần.
Ánh đèn chói mắt lia tới, Trình Ngộ Chu híp mắt, dừng bước lại, người đang ngồi hút thuốc trên xe máy là Ngôn Từ anh đã ở gặp ở đầu đường một tiếng trước.
Bốn năm chiếc xe máy từ đường cái bên kia chạy tới, quay đầu dừng lại dàn hàng với xe Ngôn Từ, mấy tên tóc vàng ồn ào nói muốn thi đấu, chỉ có Ngôn Từ im lặng.
Anh ta ho khan suốt, dứt khoát giẫm tắt thuốc lá, cơ thể thoáng cúi xuống, hai tay nắm tay lái, mấy người kia cũng cắn thuốc lá vặn ga, tiếng động cơ vang rền khiến cho hàng xóm đối diện nhà Chu Ngư đóng cửa sổ, tắt đèn.
Chu Ngư từ trong nhà đi ra, đi đến giữa đường lặng lẽ nhìn Ngôn Từ.
“Này, trước mặt, nhường chút đi.” Tóc vàng mang dép huýt sáo, hô hào bảo Ngôn Từ đi trước, nói xem tốc độ của anh ta thử.
Chu Ngư như thể không nghe thấy, không nhúc nhích.
Ngôn Từ coi thường sự hiện diện của cô, tốc độ lăn bánh rất nhanh, Trình Ngộ Chu từ xa nhìn, cô không tránh, chỉ có lúc xe máy sắp đụng vào thì cô nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt xuôi ở bên người cho thấy cô cũng không phải người không sợ chết.
Tiếng thắng xe chói tai tạo nên tiếng vang.
Xe máy dừng ở vị trí cách cô hai mét.
Mấy giây ngắn ngủi, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, Ngôn Từ đã đạp phanh lại rồi, lông mi cô vẫn còn đang run rẩy.
Mấy người kia lúc đầu muốn xem trò vui, bị tóc vàng thúc giục đi thi đấu, mấy chiếc xe gắn máy từ bên cạnh hai người lách qua, sau khi chạy xa xung quanh mới yên tĩnh lại.
Ngôn Từ mất kiên nhẫn lên tiếng, “Tránh ra.”
Chu Ngư nhìn anh ta, “Đừng chơi mấy trò nguy hiểm này.”
Ngôn Từ cười khẩy, “Bớt xen vào chuyện người khác.”
“Anh đến cửa nhà tôi không phải là muốn cho tôi thấy sao?” Chu Ngư đi qua, rút chìa khóa xe, “Không muốn để tôi quản thì đừng để tôi thấy, tôi thấy thì nhất định sẽ quản.”
Cô nhấc tay lên, muốn ném chiếc chìa khóa xe ra ngoài đường, bị Ngôn Từ nắm chặt cổ tay, đau đến nỗi buông ra, chìa khóa rớt xuống đất.
“Nhặt lên.”
Giây tiếp theo, chìa khóa bị cô đá vào rãnh thoát nước.
Đêm nay lần đầu tiên ánh mắt Ngôn Từ dừng trên mặt Chu Ngư, cô cũng không hề tránh né.
Giằng co hồi lâu, cái tay bị siết chặt vì máu không lưu thông được cũng đã tê tê, sau khi Ngôn Từ buông tay cô ra rồi vẫn cứng đờ duy trì tư thế đó.
Ngôn Từ không cần xe nữa, anh ta đi về phía trước, Chu Ngư ngăn cản không cho.
Sức của cô không bằng, ngã xuống đất xoa lòng bàn tay rách da rồi lại đứng lên, anh ta đi đâu, cô chặn ở đó, mãi đến sau khi Ngôn Từ mất kiên nhẫn đi về mới thôi.
Xe máy vẫn còn đậu ở giữa đường, Chu Ngư vô cùng vất vả đẩy vào trong sân.
Từ đầu tới cuối cô đều không chú ý đến Trình Ngộ Chu ở chỗ rẽ, cũng không biết anh đi lúc nào.
Màn hình điện thoại bên cạnh cái ao sáng lên, luôn là trạng thái im lặng, vậy nên bây giờ cô mới thấy, cũng nhớ chủ nhân của điện thoại là Trình Ngộ Chu.
Chu Ngư cầm điện thoại lên, chỉ có thể thấy có rất nhiều thông báo Wechat, không thấy được nội dung tin.
Cô về phòng gọi cho Trình Vãn Nguyệt, Trình Vãn Nguyệt không nghe máy, mười mấy phút sau cô ấy gọi lại.
“A Ngư, mình mới vừa đi tắm, chuyện gì vậy?”
“Anh cậu bỏ quên điện thoại ở nhà mình.”
Trình Vãn Nguyệt vô cùng buồn bực, “Không phải anh ấy quay lại lấy rồi sao? Không cầm hả?”
Chu Ngư sửng sốt, “… Mình không thấy cậu ấy.”
“Cậu đợi chút nhé, mình gọi anh ấy đến nói chuyện với cậu.” Trình Vãn Nguyệt lười thay giày, bèn hướng vào trong phòng gọi, “Trình Ngộ Chu, nghe thấy thì đến đây!”
Cô ấy la lên lần thứ sáu, Trình Ngộ Chu đẩy cửa đi vào.
“Nội ngủ rồi, em nhỏ giọng chút.”
“Vẫn chưa ngủ.” Trình Vãn Nguyệt giơ điện thoại lên hỏi anh, “Anh không đi tìm bạn em lấy điện thoại sao?”
Trình Ngộ Chu không nói gì.
Cô ấy hỏi tiếp, “Thế anh đã đi làm gì?”
Trình Ngộ Chu đột nhiên nhìn góc ghế sofa, “Có chuột kìa.”
“A a a a ở đâu!” Trình Vãn Nguyệt sợ tới mức ném điện thoại nhảy dựng lên.
Trình Ngộ Chu đón lấy chiếc điện thoại bay tới, đóng cửa phòng, một tay cầm chốt cửa, tay kia cầm điện thoại để bên tai, “Alo?”
Đến lúc Trình Vãn Nguyệt kịp phản ứng mình bị lừa thì chạy ra cửa, thế nào cũng không mở ra được.
Chu Ngư còn có thể nghe thấy láng máng tiếng la tràn đầy sức chiến đấu của Trình Vãn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại, cô không hỏi vừa nãy Trình Ngộ Chu có tới không, “Điện thoại của cậu đang ở chỗ mình.”
“Ngày mai còn đi siêu thị làm thêm không?”
“… Đi.”
Trình Vãn Nguyệt trong phòng dồn lực muốn đi ra trả thù, Trình Ngộ Chu một tay nắm chốt cửa, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
“Vậy cậu cầm đến siêu thị, tôi đến tìm cậu lấy.”
“Nhưng năm giờ chiều hơn mình mới đi.”
“Không sao, không vội dùng.”
“Nếu cậu có điện thoại thì tính sao?”
“Không cần để ý.”
“… Được thôi.” Chu Ngư nhìn điện thoại cứ cách một lúc thì có thông báo đến, đi đến bàn cạnh giường úp lại, “Không còn chuyện gì nữa, mình cúp nhé.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Ngộ Chu khẽ buông lỏng lực trên tay, cửa phòng mở ra, anh ném điện thoại cho Trình Vãn Nguyệt.
Trình Vãn Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, “Rốt cuộc hồi nãy anh đã đi đâu?”
Trình Ngộ Chu nói, “Tùy tiện đi dạo.”
“Không phải là không tìm được đường chứ?”
“Cũng không phải thế.”
Trình Vãn Nguyệt hai tay chống nạnh, “Trình Ngộ Chu anh có chút kỳ lạ nha, rõ ràng là muốn đi lấy điện thoại, kết quả tay không trở về.”
“Anh đi rồi, nhưng không tiện lắm.” Trình Ngộ Chu giải thích, “Anh với bạn em lại không quen.”
Trình Vãn Nguyệt cười ra tiếng, “Ôi dào, ngại ngùng gì chứ, A Ngư là bạn thân nhất của em, sau này hai người sẽ thường xuyên gặp nhau, bạn của em là bạn của anh, tiền của anh…”
“Vẫn là tiền của anh.” Trình Ngộ Chu đóng cửa phòng, xoay người trở lại phòng của mình.
Bà nội đã nghỉ ngơi, nhà họ Trình là độc viện [2], xung quanh tất cả đều là khu dân cư, ban đêm vô cùng thanh tịnh.
[2] độc viện: nhà chỉ có một sân, kiểu như biệt thự đơn lập
Máy tính vẫn còn trong valy hành lý, cũng không có điện thoại, Trình Ngộ Chu nằm trên giường không buồn ngủ chút nào.
Không phải anh lạ giường [3], chỉ là trong lòng là lạ.
[3] nhận giường: Bệnh tâm lý, thói quen không ngủ được nơi xa lạ
Nhớ đến khí thế gươm súng sẵn sàng giữa hai người, lại nhớ hai ngày trước cô còn ôm hôn kịch liệt với người ta trong ngõ nhỏ.
Chạng vạng tối cười với anh đẹp như thế, chờ anh đi rồi, lại dây dưa không rõ với một nam sinh khác…
Trình Vãn Nguyệt nói nam sinh đó tên Ngôn Từ, còn là hotboy gì đó.
Thái độ tệ với cô như vậy, cô lại có thể thích.
Chẳng lẽ Ngôn Từ chính là đối tượng hôn cô nồng nhiệt trong ngõ nhỏ hôm đó?
Quên đi, liên quan gì tới anh.
Trình Ngộ Chu lăn qua lăn lại đều không ngủ được, phút chốc mới chợt ý thức được, cả đêm nay, trong đầu tất cả đều là cô.
Bà ở trong sân nghe kịch, chờ hai đứa nhỏ về.
Trình Vãn Nguyệt vui mừng hớn hở xách rổ mơ đưa cho bà xem, cô ấy mang về đều là quả ngon, kích thước cũng lớn, lòng bàn tay thoáng dùng sức cũng có thể bóp ra, rất nhẹ nhàng lột thịt quả hạnh từ bên trong, cắn một cái miệng đầy vị ngọt.
“Nội ơi, Ngôn Từ lại ra ngoài lêu lổng nữa, cháu nói với anh ta, anh ta cứ như điếc ấy.”
Bà thở dài, “Lại ra ngoài rồi.”
Trình Vãn Nguyệt đi về phía ghế tựa, cũng thở dài theo, “Đúng thế ạ, không nghe lời chút nào, hoặc là ở trong nhà mấy ngày cũng không ra ngoài, hoặc là ngày ngày ra ngoài lêu lổng. Cũng không biết tựu trường anh ấy có về trường không, cũng đã ở lại một bậc chậm trễ mất một năm.”
“Hầy, đứa nhỏ này.”
Trình Ngộ Chu rửa mặt xong, sờ hai bên túi quần, “Điện thoại anh đâu?”
Trình Vãn Nguyệt thuộc loại em gái qua cầu rút ván điển hình, “Điện thoại của anh chính anh cũng không biết ở đâu mà hỏi em, có khi nào quên ở nhà A Ngư rồi?”
Anh nhớ hình như Chu Ngư giúp anh đặt điện thoại ở bên cạnh ao rửa tay, lúc đi quên mất.
“Chắc là vậy.”
“Nóng chết mất thôi, anh tự cầm về đi, đừng định hỏi em gọi điện bảo A Ngư đưa cho anh, mẹ cậu ấy không cho cậu ấy ra ngoài buổi tối.”
Trình Ngộ Chu chê cười, “Mấy tuổi rồi, buổi tối còn không thể ra ngoài.”
Trình Vãn Nguyệt không nói quá nhiều với anh, “Ai cần anh lo.”
Trên đường về cô ấy đã ăn, bây giờ đang nằm chơi điện thoại, một tay lại với vào trong rổ.
“Vẫn còn ăn, ngày mai dạ dày khó chịu dám sai anh đi mua thuốc thử xem.”
“Thử thì thử.”
Trình Vãn Nguyệt trốn phía sau lưng bà làm mặt hề [1] với Trình Ngộ Chu, cô mới vừa cầm lấy một quả, tay vẫn chưa rụt về, Trình Ngộ Chu đã vỗ một cái lên mu bàn tay cô, cô bị đau, khẽ buông tay, quả mơ rơi vào trong rổ, trước khi đi Trình Ngộ Chu nâng rổ cao để ở nơi cô ấy không với tới.
[1] làm mặt hề: lè lưỡi nháy mắt
Anh quay lại đường cũ, cũng không gọi xe.
Đèn đường thưa thớt, xung quanh nhà Chu Ngư càng đi càng thanh tịnh, nửa vầng trăng khuyết sáng treo trên bầu trời đêm, ở thành phố rất hiếm có thể thấy nhiều sao như vậy, gần đến mức tưởng như với tay đã có thể hái được.
Trình Ngộ Chu còn chưa đi qua khúc rẽ đã nghe thấy tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng ầm vang của động cơ xe máy, càng lúc càng gần.
Ánh đèn chói mắt lia tới, Trình Ngộ Chu híp mắt, dừng bước lại, người đang ngồi hút thuốc trên xe máy là Ngôn Từ anh đã ở gặp ở đầu đường một tiếng trước.
Bốn năm chiếc xe máy từ đường cái bên kia chạy tới, quay đầu dừng lại dàn hàng với xe Ngôn Từ, mấy tên tóc vàng ồn ào nói muốn thi đấu, chỉ có Ngôn Từ im lặng.
Anh ta ho khan suốt, dứt khoát giẫm tắt thuốc lá, cơ thể thoáng cúi xuống, hai tay nắm tay lái, mấy người kia cũng cắn thuốc lá vặn ga, tiếng động cơ vang rền khiến cho hàng xóm đối diện nhà Chu Ngư đóng cửa sổ, tắt đèn.
Chu Ngư từ trong nhà đi ra, đi đến giữa đường lặng lẽ nhìn Ngôn Từ.
“Này, trước mặt, nhường chút đi.” Tóc vàng mang dép huýt sáo, hô hào bảo Ngôn Từ đi trước, nói xem tốc độ của anh ta thử.
Chu Ngư như thể không nghe thấy, không nhúc nhích.
Ngôn Từ coi thường sự hiện diện của cô, tốc độ lăn bánh rất nhanh, Trình Ngộ Chu từ xa nhìn, cô không tránh, chỉ có lúc xe máy sắp đụng vào thì cô nhắm chặt mắt lại, hai tay nắm chặt xuôi ở bên người cho thấy cô cũng không phải người không sợ chết.
Tiếng thắng xe chói tai tạo nên tiếng vang.
Xe máy dừng ở vị trí cách cô hai mét.
Mấy giây ngắn ngủi, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, Ngôn Từ đã đạp phanh lại rồi, lông mi cô vẫn còn đang run rẩy.
Mấy người kia lúc đầu muốn xem trò vui, bị tóc vàng thúc giục đi thi đấu, mấy chiếc xe gắn máy từ bên cạnh hai người lách qua, sau khi chạy xa xung quanh mới yên tĩnh lại.
Ngôn Từ mất kiên nhẫn lên tiếng, “Tránh ra.”
Chu Ngư nhìn anh ta, “Đừng chơi mấy trò nguy hiểm này.”
Ngôn Từ cười khẩy, “Bớt xen vào chuyện người khác.”
“Anh đến cửa nhà tôi không phải là muốn cho tôi thấy sao?” Chu Ngư đi qua, rút chìa khóa xe, “Không muốn để tôi quản thì đừng để tôi thấy, tôi thấy thì nhất định sẽ quản.”
Cô nhấc tay lên, muốn ném chiếc chìa khóa xe ra ngoài đường, bị Ngôn Từ nắm chặt cổ tay, đau đến nỗi buông ra, chìa khóa rớt xuống đất.
“Nhặt lên.”
Giây tiếp theo, chìa khóa bị cô đá vào rãnh thoát nước.
Đêm nay lần đầu tiên ánh mắt Ngôn Từ dừng trên mặt Chu Ngư, cô cũng không hề tránh né.
Giằng co hồi lâu, cái tay bị siết chặt vì máu không lưu thông được cũng đã tê tê, sau khi Ngôn Từ buông tay cô ra rồi vẫn cứng đờ duy trì tư thế đó.
Ngôn Từ không cần xe nữa, anh ta đi về phía trước, Chu Ngư ngăn cản không cho.
Sức của cô không bằng, ngã xuống đất xoa lòng bàn tay rách da rồi lại đứng lên, anh ta đi đâu, cô chặn ở đó, mãi đến sau khi Ngôn Từ mất kiên nhẫn đi về mới thôi.
Xe máy vẫn còn đậu ở giữa đường, Chu Ngư vô cùng vất vả đẩy vào trong sân.
Từ đầu tới cuối cô đều không chú ý đến Trình Ngộ Chu ở chỗ rẽ, cũng không biết anh đi lúc nào.
Màn hình điện thoại bên cạnh cái ao sáng lên, luôn là trạng thái im lặng, vậy nên bây giờ cô mới thấy, cũng nhớ chủ nhân của điện thoại là Trình Ngộ Chu.
Chu Ngư cầm điện thoại lên, chỉ có thể thấy có rất nhiều thông báo Wechat, không thấy được nội dung tin.
Cô về phòng gọi cho Trình Vãn Nguyệt, Trình Vãn Nguyệt không nghe máy, mười mấy phút sau cô ấy gọi lại.
“A Ngư, mình mới vừa đi tắm, chuyện gì vậy?”
“Anh cậu bỏ quên điện thoại ở nhà mình.”
Trình Vãn Nguyệt vô cùng buồn bực, “Không phải anh ấy quay lại lấy rồi sao? Không cầm hả?”
Chu Ngư sửng sốt, “… Mình không thấy cậu ấy.”
“Cậu đợi chút nhé, mình gọi anh ấy đến nói chuyện với cậu.” Trình Vãn Nguyệt lười thay giày, bèn hướng vào trong phòng gọi, “Trình Ngộ Chu, nghe thấy thì đến đây!”
Cô ấy la lên lần thứ sáu, Trình Ngộ Chu đẩy cửa đi vào.
“Nội ngủ rồi, em nhỏ giọng chút.”
“Vẫn chưa ngủ.” Trình Vãn Nguyệt giơ điện thoại lên hỏi anh, “Anh không đi tìm bạn em lấy điện thoại sao?”
Trình Ngộ Chu không nói gì.
Cô ấy hỏi tiếp, “Thế anh đã đi làm gì?”
Trình Ngộ Chu đột nhiên nhìn góc ghế sofa, “Có chuột kìa.”
“A a a a ở đâu!” Trình Vãn Nguyệt sợ tới mức ném điện thoại nhảy dựng lên.
Trình Ngộ Chu đón lấy chiếc điện thoại bay tới, đóng cửa phòng, một tay cầm chốt cửa, tay kia cầm điện thoại để bên tai, “Alo?”
Đến lúc Trình Vãn Nguyệt kịp phản ứng mình bị lừa thì chạy ra cửa, thế nào cũng không mở ra được.
Chu Ngư còn có thể nghe thấy láng máng tiếng la tràn đầy sức chiến đấu của Trình Vãn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại, cô không hỏi vừa nãy Trình Ngộ Chu có tới không, “Điện thoại của cậu đang ở chỗ mình.”
“Ngày mai còn đi siêu thị làm thêm không?”
“… Đi.”
Trình Vãn Nguyệt trong phòng dồn lực muốn đi ra trả thù, Trình Ngộ Chu một tay nắm chốt cửa, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
“Vậy cậu cầm đến siêu thị, tôi đến tìm cậu lấy.”
“Nhưng năm giờ chiều hơn mình mới đi.”
“Không sao, không vội dùng.”
“Nếu cậu có điện thoại thì tính sao?”
“Không cần để ý.”
“… Được thôi.” Chu Ngư nhìn điện thoại cứ cách một lúc thì có thông báo đến, đi đến bàn cạnh giường úp lại, “Không còn chuyện gì nữa, mình cúp nhé.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Ngộ Chu khẽ buông lỏng lực trên tay, cửa phòng mở ra, anh ném điện thoại cho Trình Vãn Nguyệt.
Trình Vãn Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, “Rốt cuộc hồi nãy anh đã đi đâu?”
Trình Ngộ Chu nói, “Tùy tiện đi dạo.”
“Không phải là không tìm được đường chứ?”
“Cũng không phải thế.”
Trình Vãn Nguyệt hai tay chống nạnh, “Trình Ngộ Chu anh có chút kỳ lạ nha, rõ ràng là muốn đi lấy điện thoại, kết quả tay không trở về.”
“Anh đi rồi, nhưng không tiện lắm.” Trình Ngộ Chu giải thích, “Anh với bạn em lại không quen.”
Trình Vãn Nguyệt cười ra tiếng, “Ôi dào, ngại ngùng gì chứ, A Ngư là bạn thân nhất của em, sau này hai người sẽ thường xuyên gặp nhau, bạn của em là bạn của anh, tiền của anh…”
“Vẫn là tiền của anh.” Trình Ngộ Chu đóng cửa phòng, xoay người trở lại phòng của mình.
Bà nội đã nghỉ ngơi, nhà họ Trình là độc viện [2], xung quanh tất cả đều là khu dân cư, ban đêm vô cùng thanh tịnh.
[2] độc viện: nhà chỉ có một sân, kiểu như biệt thự đơn lập
Máy tính vẫn còn trong valy hành lý, cũng không có điện thoại, Trình Ngộ Chu nằm trên giường không buồn ngủ chút nào.
Không phải anh lạ giường [3], chỉ là trong lòng là lạ.
[3] nhận giường: Bệnh tâm lý, thói quen không ngủ được nơi xa lạ
Nhớ đến khí thế gươm súng sẵn sàng giữa hai người, lại nhớ hai ngày trước cô còn ôm hôn kịch liệt với người ta trong ngõ nhỏ.
Chạng vạng tối cười với anh đẹp như thế, chờ anh đi rồi, lại dây dưa không rõ với một nam sinh khác…
Trình Vãn Nguyệt nói nam sinh đó tên Ngôn Từ, còn là hotboy gì đó.
Thái độ tệ với cô như vậy, cô lại có thể thích.
Chẳng lẽ Ngôn Từ chính là đối tượng hôn cô nồng nhiệt trong ngõ nhỏ hôm đó?
Quên đi, liên quan gì tới anh.
Trình Ngộ Chu lăn qua lăn lại đều không ngủ được, phút chốc mới chợt ý thức được, cả đêm nay, trong đầu tất cả đều là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất