Nuôi Cá

Chương 17

Trước Sau
Editor: Búp Búp

Xuân đi hạ về, cuộc sống của Thiệu Niên Hoa cứ hạnh phúc trôi qua cùng người yêu vận động 69 tư thế. Chớp mắt trên đảo lại sôi động hẳn lên – Chợ phiên tiết thu phân sắp tới rồi.

Tính ra thì kì động dục của Âu chỉ còn hơn một tháng nữa là chấm dứt rồi, thế nên tên nhóc này thể hiện là muốn làm đủ những tư thế hắn học được bằng cách càng hăng hái hơn trong chuyện chăn gối. Đôi mắt lấp lánh rưng rức chờ Ngân Nguyệt ra lệnh một tiếng là lập tức cuỗm Thiệu Niên Hoa ra biển chơi hơn nửa tháng.

Nhưng Ngân Nguyệt không cho hắn toại nguyện: đã hơn nửa năm rồi, hắn không cần đặc biệt quan tâm tới anh nữa, giờ là lúc Thiệu Niên Hoa nên thực hiện nghĩa vụ cư dân trên đảo rồi. Bốn năm nhân loại trên đảo này đừng ai mơ tới chuyện né tránh nghĩa vụ công dân, tất cả phải làm hướng dẫn viên du lịch tiếp đãi mọi người cho ông!

Về phần Âu – – trốn cho kỹ vào, đừng để ai trông thấy ngươi.

Dịp Xuân phân bị bắt cóc đi xa nên đến tận phiên chợ này Thiệu Niên Hoa mới được mở rộng tầm mắt. Chim bay cá nhảy, yêu ma quỷ quái, giống người không giống người, trên trời dưới đất, loài nào cũng có. Những sạp hàng bày đầy những thứ có thể ngậm, cầm, cổ quái kỳ lạ gì cũng có, chợ vô cùng nhộn nhịp, huyên náo, phồn hoa thịnh vượng.

Thiệu Niên Hoa lão luyện bình tĩnh tiếp đãi bốn con người (xưng hô như vậy với người cùng chủng loại thiệt kì cục) và hướng dẫn họ tới chỗ ở tạm thời của mình — thực ra chỉ cần dắt họ đi hết con đường rồi kèm một câu “Có việc cứ liên lạc với tôi” là xong chuyện rồi. Đại đa số những kẻ tới Hải thị gặp chuyện gì đều không muốn nhờ nhân loại giúp đỡ.

Không khéo lại khiến người ta theo dõi mình thì tiêu.

“Cái anh đeo trên cổ, chúng tôi có thể xem thử một chút không?”

Thiệu Niên Hoa giật mình, vừa chán nản mình sơ ý vừa nở nụ cười tận tình phục vụ đạt chuẩn mười sao: “Có chuyện gì sao ạ?”

Người nói là một tên dáng người nhỏ thó. Hắn nhìn chằm chằm vào cổ áo hơi rộng của Thiệu Niên Hoa bằng ánh mắt xanh lòe, một người phụ nữ tóc nâu mở lời: “Thứ này có thể bán cho chúng tôi được không?”

“Xin lỗi cô, đây là món quà người yêu tôi tặng.”

“Người yêu anh…”

“À, cô ấy ở nước ngoài, có yêu thú chăm sóc. ” Bị ràng buộc bởi người thân là lý do mọi người trên đảo thống nhất đối đáp với người ngoài — phi nhân loại đề phòng nhân loại rất kỹ lưỡng.



Người phụ nữ ấy lộ vẻ thất vọng, còn đang há miệng muốn níu kéo gì thì bị bạn kéo lại. Cô ta chỉ đành khép môi cười làm lành với Thiệu Niên Hoa, sau đó ba người châu đầu rầm rầm rì rì bàn bạc.

Thiệu Niên Hoa lễ phép cười cười, cũng không mấy để ý tới chuyện này, quay người dông thẳng. Anh muốn nhân lúc trời còn sáng đi báo cáo với Ngân Nguyệt — cũng giống như Âu, khi chợ phiên mở thì Ngân Nguyệt cũng phải âm thầm trốn. Sau đó anh đi vòng vòng quanh chợ, tận hưởng bầu không khí rộn rã nơi người đến người đi, hứa hẹn làm bánh gato hoa hồng nhân hạt thông cho ngài sóc bán hổ phách để đổi lấy một viên hổ phách vàng rực tỏa sáng long lanh trong suốt bao trọn chiếc lá vàng úa tàn. Lúc này, anh mới tản bộ về nhà.

Ăn no rồi Âu bèn trở về nhà làm tiết mục hòn vọng thê, không thể ra ngoài thật là khó chịu quá hà! Hắn chán ngán lăn lộn trên sàn nhà khiến khắp nhà đều ẩm ướt cả. Ngay lúc ấy tiếng mở cửa chợt vang lên, Âu vừa nghe thấy bèn vui vẻ bật nảy lên, vừa ôm hôn vừa ma sát với người thương.

Thỉnh thoảng Thiệu Niên Hoa sẽ nảy sinh ảo giác mình nuôi ra một con pet có hình cá thôi. Bỗng, một cảm giác nóng hổi và mạnh mẽ ập tới làm hai người đều ngã nhào xuống đất, đảo điên quay cuồng.

Thiệu Niên Hoa tập trung nhìn, còn không phải cái gã nhỏ thó hôm nay vừa gặp đó sao! Hai mắt gã trừng lớn, chỉ vào Âu mà hét: “Nhân …. Nhân!”

Chữ “Ngư” còn chưa kịp phát ra, Âu đã xòe ra năm móng vuốt sắc nhọn, quay người tung một vuốt vô cùng hung hãn, một vết từ mặt kéo dài tới hết nửa cái đầu, một vết khoét sâu trong lồng ngực lộ cả xương, một vết trên cổ cắt đúng động mạch cổ. Nhanh gọn lẹ đến độ không có một tiếng động nào, màu máu đỏ tươi phun tung toé khắp nửa phòng khách.

Thiệu Niên Hoa sửng sốt, chuyện đầu tiên anh nghĩ tới khi thấy tình cảnh này là: móng sắc thật, sau này bảo cậu ấy giúp mình sắt thịt là ngon.

Âu cũng ngơ ngác, rồi hắn vội vàng rụt hết mấy cái móng đẫm máu chột dạ kiếm chỗ trên sàn nhà âm thầm chà chà lau lau. Sau rốt mới quay đầu lại bày tỏ sự buồn phiền tủi nhục của mình: “Mùi thúi quá hà… ”

Tuy Thiệu Niên Hoa xuất thân từ nhà binh, nhưng cũng thấy ơn ớn khi đối diện cả bãi máu nhớp nháp trong nhà. Anh đi lấy khăn lông ướt cho Âu lau sạch tay rồi ngẫm nghĩ chốc lát, cảm thấy chuyện như thế này vẫn nên giao cho Ngân Nguyệt xử lý thì hơn.

Âu ngoan ngoãn nép mình vào lồng ngực Thiệu Niên Hoa, ngẩng đầu lên phát ra một thanh âm trầm thấp. Nếu ở khoảng cách xa thì người cá không nghe thấy sóng âm của nhau, nhưng cũng có thể biết ý nghĩa của câu vừa rồi là: Nhà ta có một nhân loại tử vong.

Lát sau, Âu nghiêng tai lắng nghe xong, vẻ mặt khoan khoái hơn hẳn: “Ngân Nguyệt nói hàng xóm láng giềng không kén cá chọn canh đâu, cứ gọi ai đó tới xử lý là được!”

Thiệu Niên Hoa nghe vậy chợt nảy sinh một cảm giác bệnh hoạn ghê gớm, anh quét một miếng trong vũng máu rồi mở cái cửa vốn vẫn chưa đóng chặt hét lên một tiếng: “Có ai ăn thịt người không? Ở đây có hàng tươi ngon đây!”

*Nghe như rao bán ngoài chợ ấy:)))))



Hét lên xong thì không bao lâu sau, nhoáng mắt đã trông thấy trước cửa có một dàn yêu thú vẻ ngoài giông giống hổ trắng ngồi chồm hổm trước cửa nhà họ. Một lớn dẫn theo bốn nhỏ, từ cao xuống thấp đều ngồi chồm hổm xếp hàng chờ ăn, năm đôi mắt màu hổ phách to tròn chớp chớp với anh. Thiệu Niên Hoa nghiêng người cho đội ngũ này tuần tự đi vào nhà.

Con hổ lớn nhất “a uôm” một tiếng ngậm thi thể kẻ kia lên, gật đầu thăm hỏi hai vị chủ nhà rồi nhẹ nhàng nhón chân ra khỏi cửa, tâm trạng nó vui vẻ đến nỗi cái đuôi vằn sau lưng quẫy quẫy thành chữ S ngược.

Trong phòng còn lại bốn con hổ con. Cả bọn chôn đầu quệt mông nghiêm túc liếm vết máu trên sàn. Con hổ nhỏ nhất chỉ lớn hơn giầy của Thiệu Niên Hoa một chút, hoa văn vằn vện còn chưa rõ ràng, ngay cả đi đường cũng lắc lắc lư lư, không cẩn thận là té sml lăn như quả bóng ngay. Lúc này nó cũng theo đuôi các anh liếm nhiệt tình, khiến Thiệu Niên Hoa thấy ngượng ngùng kiểu gì.

Cố gắng hết nửa tiếng bốn nhóc hổ đã liếm sàn nhà thật sạch sẽ trơn bóng. Cả bọn lại xếp hàng cọ lên chân Thiệu Niên Hoa tỏ ý cảm ơn nhèo nha. Cơ mà Thiệu Niên Hoa bị bộ lông mượt mà của chúng hổ cọ phát ngứa, anh ngồi xổm xuống chìa tay ra sờ, tụi nhỏ cũng rất nể tình nâng đầu vào lòng bàn tay anh cọ cọ, chọc cho anh cười không ngừng.

Âu vỗ vỗ đuôi, mắt đảo qua đảo lại, nói với bốn chú hổ con: “Người này chắn chắn không phải đơn độc tới, những người đồng hành chung với hắn đều có thể ăn! Cho bọn mi hết đấy!”

Lời này vừa thốt ra, bốn đôi mắt tròn xoe vốn sáng long lanh này còn sáng hơn bóng đèn 20W, chúng khẩn cấp về nhà báo tin vui. Lúc đi đường, bốn cục cưng vẫn xếp hàng, bước từng bước thật hớn hở, cái đuôi dài vẫy vẫy giống hệt cha tụi nó.

Mà thân là nhân loại, Thiệu Niên Hoa tới nửa đêm ấy, đương lúc bị Âu ư ư a a thần trí mơ hồ mới chợt hoảng hốt nghĩ: Hình như hôm nay mình đã làm vài chuyện không thể chấp nhận được?

Chẳng qua ý nghĩ ấy còn chưa thành hình đã bị mấy tiếng phập phập đè ép chẳng còn lại gì.Tui sẽ cố hoàn truyện này, thực ra ban đầu định rảnh sẽ làm mà càng rảnh càng không muốn làm. Hôm nay tự dưng cảm thấy mình cần hoàn thành những việc dở dang mới động tay. Con sâu lười ăn trong máu rồi.:((((

Thời gian này tui kiếm việc và bận học rất nhiều, nhiều khi nghĩ ăn bám cũng là một niềm vui. Cơ mà miếng ăn là miếng nhục nên đành phải quyết tâm đi làm. (╥﹏╥)

Mong mọi người xem vui nà (づ ̄3 ̄)づ

Bonus mấy tấm nhà hổ





Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau