Chương 3
Editor: Búp Búp
Một nhân viên cứu hộ không có một chút ý thức trách nhiệm nào, đi chơi thâu đêm không về, lẽ dĩ nhiên là bị sa thải. Đã vậy, anh còn phải bồi thường năm vạn tiền sửa chữa canô. Tiền tiết kiệm bấy lâu nay thế là bay gần một nửa.
Có điều xét thấy biểu hiện khi làm việc của anh rất tốt, cộng thêm cảm thông anh đang bị thương nên vị lãnh đạo tốt bụng bèn cho anh nghỉ phép để nghỉ ngơi dưỡng thương. Tới lúc anh đi làm trở lại, ông ta mới báo cho anh biết cái tin dữ này. (Bị đuổi việc)
Nhân tiện nói thêm, vết thương của Thiệu Niên Hoa chỉ khâu bảy mũi (@@) nhưng lại nhập viên hơn nửa tháng là vì miệng vết thương bị “đồ bẩn” trét lên, xui xẻo thay anh bị nhiễm bệnh rồi. (Đồ bẩn: chính là bùn trộn tảo bạn cá trét đó:)))))))
Miếng vảy cá giấu trên người khi ấy, sau khi phơi khô thì bỗng xám xịt, không lấp lánh nữa. Xem ra nó cũng chỉ lớn hơn và cứng hơn vảy của cá bình thường một tí mà thôi, trông rất giống một miếng plastic màu xanh nhạt. Nhưng nếu ngâm miếng vảy trong nước, thì nó sẽ khôi phục lại hình dạng trong suốt, trơn nhẵn, như thủy tinh vậy. Thiệu Niên Hoa đục một cái lỗ trên miếng vảy, rồi xỏ dây thừng bền chắc mang theo mình, lúc tắm rửa có thể ngắm nó. (Thực ra lúc đọc tới lớn hơn và cứng hơn, có một cảm giác rất là ////_////, em mê cá lắm rồi đó em ơi.)
–Sau đó, miếng vảy này ngấm mồ hôi trong thời gian dài, nên đã bị ăn mòn; cho dù có ngâm nước thì nó cũng chỉ là một miếng vảy giống thủy tinh. Đương nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Mất việc, Thiệu Niên Hoa tính đi tính lại tiền tiết kiệm trong ngân hàng, quyết định mình nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã.
Anh dành gần nửa tháng để chạy khắp bãi biển vắng tanh không bóng người này, khoanh vùng được bốn nơi trông tương đối giống. Mỗi ngày anh bận bịu bôn ba –bày sô cô la trên bãi đá ngầm gần biển.
Kết quả trời không phụ người có lòng, nửa tháng sau, Thiệu Niên Hoa cuối cùng cũng gặp lại người cá vảy xanh biếc.
Âu không hề lấy làm ngạc nhiên khi thấy đồ ăn lại xuất hiện lần nữa, hắn còn mò rất nhiều hàu để làm cuộc trao đổi công bằng.
Vì không phụ ý tốt của người cá, Thiệu Niên Hoa ăn mấy con làm màu, số còn lại dù đã nhét đầy một balô thì vẫn còn dư kha khá. Anh chỉ đành cởi áo đóng gói hết mang đi. Trước khi đi, Thiệu Niên Hoa đơn phương giao hẹn:”Ngày mai tôi sẽ tới mang đồ ăn cho cậu, không thấy tôi thì đừng lên bờ nhé! Đừng để người ta trông thấy cậu.”
Mặc dù hiểu rằng người cá nghe chả hiểu gì, Thiệu Niên Hoa vẫn không nhịn được dặn dò mãi bởi vì người cá biểu hiện của người cá khi ở trên bờ thực sự làm người ta đau đáu không thôi.
–Anh có thể tưởng tượng được là việc đi lại của người cá ở trên bờ rất hạn chế, bó buộc. Cho dù là bò, leo hay nhảy đều không thuận tiện cho lắm. Nhưng anh không thể ngờ rằng, sau khi Âu bơi tới khu vực nước cạn, bèn nghiêng người lăn lên bờ...
Thiệu Niên Hoa vừa thấy người cá rất thông minh, vừa không kìm nổi lo lắng chộp hắn lại. Suy đi nghĩ lại, anh quyết định đi mua một chiếc thuyền nhỏ đơn giản. Thà anh tự xuống nước còn bớt lo hơn để người cá lên bờ.
Một ngày mua thuyền thì không kịp, Thiệu Niên Hoa tạm mua một thuyền bơm hơi, chở cả bao đồ ăn vặt thật bự ra biển.
Khoai tây chiên, trái cây đông lạnh, sô cô la, bánh bích quy, lạp xưởng, thịt, đồ hộp, kẹo, nước có ga, thịt bò khô, Thiệu Niên Hoa mua rất nhiều đồ ăn vặt theo sở thích của trẻ con.
Quả nhiên người cá thích hết. Âu nằm bò trên mặt đá ngầm ăn vô cùng vui vẻ, vây cá ở khuỷu tay và mông giãn ra khép lại, đuôi cá vẫy qua vẫy lại trong nước. Thiệu Niên Hoa ngồi trên đá ngầm, chỉ nhìn hắn thôi đã cảm thấy thỏa mãn. (:)))) sủng vô bờ bến, dại trai vô đối rồi)
Về phần bè ư, nó đã thê thê thảm thảm co lại thành một thứ dèn dẹt từ lâu rồi. Thi thể của chiếc thuyền nằm sau bãi đá ngầm — Lúc Âu nhìn thấy thứ này thì tò mò chọc chọc.
Bốn hộp cơm thịt, bốn hũ thịt bò, bốn gói lạp xưởng, hai túi thịt bò khô, hai lon cháo Bát Bảo, hai túi bánh bích quy, ba ống khoai tây chiên, bốn hộp trái cây đông lạnh cỡ lớn, một túi kẹo tròn đầy màu sắc lớn, và một chai nước có ga bự và một hộp pizza Thiệu Niên Hoa mua cho mình.
Âu nhanh chóng học được cách xé giấy bọc và mở hũ. Hắn càn quét hết tất cả những món Thiệu Niên Hoa mang tới mà vẫn chưa hết thèm thuồng liếm ngón tay. Rồi hắn híp mắt, ngả người lên đá ngầm, để mặc con người kia vuốt ve làn da hắn, giúp hắn rửa sạch cát và ký sinh trùng trên mái tóc.
Đồ ăn trên đất liền thực là ngon, lát nữa mình bắt mấy con mồi tới trao đổi vậy. Cá pecca và cá thờn bơn thịt đều rất ngon, cá chấm đá*... Đang ngầm tính toán, Âu bỗng nhiên thấy bụng đau đau cứ như có con cua đang quậy phá trong bụng vậy. Ôm bụng lăn lộn một hồi, hắn há miệng nôn thốc nôn tháo.
cá pecca
cá thờn bơn
cá gì không biết tên, để theo bản quick trans là cá chấm đá. Ai biết cmt với nha.:(((
Người cá đang nằm im bỗng nhảy vào mặt biển lăn lộn làm Thiệu Niên Hoa giật hết cả mình. Nhìn hắn nằm nôn như muốn nôn luôn dạ dày ra, anh mới mới giật mình hiểu ra: đồ ăn của con nguời có thể không hợp với người cá!
Âu ói sạch sẽ tất cả những thứ vừa ăn vào, dạ dày co thắt làm hắn thiếu chút nữa cho là mình sẽ phun ra ruột giống đỉa biển. Khó chịu chết đi được, trong miệng cũng toàn mùi lạ! Cơn đau khá lâu mới giảm bớt, lúc này hắn tức tối trừng kẻ đầu sỏ.
Thiệu Niên Hoa hoảng hốt tới mức tay chân luống cuống cả lên, thấy đôi mắt người cá nhìn mình, lời hỏi han còn chưa kịp thốt ra thì trước mắt anh tối sầm. Cả người anh bị hất lên cao trong một khoảnh khắc rồi rơi tùm xuống biển, cơ quan nội tạng như bị đảo lộn, xém chút là hộc máu.
Sau khi người cá quăng anh đi thì tức giận quẫy đuôi bỏ đi, mặc kệ “tên khốn” đang hấp hối dựa vào tảng đá.
Thiệu Niên Hoa lại trở về với bệnh viện đã xa cách một tháng(:))), nhận được lời đề nghị chân thành của bác sĩ, Tiên sinh, nếu cậu đang gặp chuyện gì tồi tệ thì có thể nhờ pháp luật can thiệp.
Một phút sơ suất nhất thời tạo thành sai lầm nhớ đời, từ đó Thiệu Niên Hoa rút được kinh nghiệm xương máu. Trong mấy ngày điều dưỡng anh bổ sung kiến thức về chăm nuôi sinh vật biển. Bởi vì không tìm thấy tư liệu về nhân ngư để tham khảo, nên anh chỉ có thể tra cứu những điều cần chú ý khi nuôi loài cá heo cỡ nhỏ.
Sau đó anh buồn rầu phát hiện ra rằng, có vẻ như ngay cả chocolate cũng không phải loại thực phẩm mà người cá có thể tiêu hóa.
Cẩn thận chọn lọc một lát, hình như chỉ có gạo, trứng, thịt và hoa quả là an toàn đối với người cá. Hơn nữa còn phải hạn chế gia vị, nghĩa là chỉ được thêm chút muối mà thôi. Thiệu Niên Hoa rất hoài nghi liệu những thứ này có thể lấy lòng người cá hay không.
Từ lúc bị đau bụng, Âu cứ cảm thấy bụng mình không được ổn cho lắm. Hắn ăn ít hẳn, cũng không hăng hái đi chơi nữa. Mấy ngày liền, hắn không ấm ức núp vào hang động thì biếng nhác nằm phơi nắng trên mặt nước.
“Con người quá xấu xa, dám dùng đồ ăn hại ta.” Âu nằm úp sấp trên đống ngọc trai hạt lớn hạt nhỏ đầy ắp cái động ủ rũ trách con người.
“Rất nhiều đồ ăn của con người không thích hợp với chúng ta.” Rùa Đại Hải bình luận một cách công bằng:”Hơn nữa mi ăn nhiều đồ ăn quá mà.”
“Hắn cho ta ăn đấy thôi! Mà lại còn mang rất nhiều đồ ăn tới!” Âu không thừa nhận là mình cũng có lỗi. Hắn “hừ” một tiếng rồi trồi lên mặt biển phơi nắng. (Người cá cũng biết sunbathing nha:))))
Hôm nay hình như hơi khác thường.
Tới gần mặt biển, Âu ngửi thấy một mùi ngòn ngọt sạch sẽ, hình như ngon lắm. Hắn nhịn không nổi lần theo mùi hương bơi vào bãi đá ngầm ven biển.
Mùi hương phát ra từ một thứ trắng trắng, tròn tròn, bị cột bằng một sợi dây và nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đầu kia sợi dây là một cây gậy, còn đầu kia cây gậy, là một nhân loại đang ngồi trên thuyền.
Tư thế này sao quen quen ấy nhỉ.
Âu tức giận, ở dưới nước đâm chọc cái thuyền bơm hơi thứ hai của Thiệu Niên Hoa:”Mi tưởng là mi đang câu cá ư?!”
Người cá thật cẩn thận nghiên cứu trái táo được đưa tới trước mặt hắn. Nhìn hồi lâu, Âu mới le lưỡi liếm liếm, cắn một miếng tí xíu, rồi mắt hắn bỗng lấp lánh, nhưng hắn không ăn ngay, mà đợi một lúc lâu mới e dè cắn tiếp một miếng nữa. (Khôn lên rồi:))))
Một trái táo nho nhỏ bị oxy hóa tới mức màu sẫm lại mới bị người cá ăn tươi nuốt sống không nhả hột. :))))
Ăn xong, Âu liếm môi, chẳng thèm nhìn tên con người kia lấy một lần, vẫy vẫy đuôi lặn xuống biển —— bỗng dưng thấy đói, tìm thứ gì đó ăn thôi.
Thiệu Niên Hoa thở phào nhẹ nhõm, chí ít người cá vẫn thích ăn đồ ăn anh mang tới. Thật không uổng công anh ngồi đây mấy ngày gọt mười mấy trái táo làm mồi, anh ăn táo ngâm nước biển nhiều tới mức muốn ói rồi. (Ai bảo dại trai:))))
Một nhân viên cứu hộ không có một chút ý thức trách nhiệm nào, đi chơi thâu đêm không về, lẽ dĩ nhiên là bị sa thải. Đã vậy, anh còn phải bồi thường năm vạn tiền sửa chữa canô. Tiền tiết kiệm bấy lâu nay thế là bay gần một nửa.
Có điều xét thấy biểu hiện khi làm việc của anh rất tốt, cộng thêm cảm thông anh đang bị thương nên vị lãnh đạo tốt bụng bèn cho anh nghỉ phép để nghỉ ngơi dưỡng thương. Tới lúc anh đi làm trở lại, ông ta mới báo cho anh biết cái tin dữ này. (Bị đuổi việc)
Nhân tiện nói thêm, vết thương của Thiệu Niên Hoa chỉ khâu bảy mũi (@@) nhưng lại nhập viên hơn nửa tháng là vì miệng vết thương bị “đồ bẩn” trét lên, xui xẻo thay anh bị nhiễm bệnh rồi. (Đồ bẩn: chính là bùn trộn tảo bạn cá trét đó:)))))))
Miếng vảy cá giấu trên người khi ấy, sau khi phơi khô thì bỗng xám xịt, không lấp lánh nữa. Xem ra nó cũng chỉ lớn hơn và cứng hơn vảy của cá bình thường một tí mà thôi, trông rất giống một miếng plastic màu xanh nhạt. Nhưng nếu ngâm miếng vảy trong nước, thì nó sẽ khôi phục lại hình dạng trong suốt, trơn nhẵn, như thủy tinh vậy. Thiệu Niên Hoa đục một cái lỗ trên miếng vảy, rồi xỏ dây thừng bền chắc mang theo mình, lúc tắm rửa có thể ngắm nó. (Thực ra lúc đọc tới lớn hơn và cứng hơn, có một cảm giác rất là ////_////, em mê cá lắm rồi đó em ơi.)
–Sau đó, miếng vảy này ngấm mồ hôi trong thời gian dài, nên đã bị ăn mòn; cho dù có ngâm nước thì nó cũng chỉ là một miếng vảy giống thủy tinh. Đương nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Mất việc, Thiệu Niên Hoa tính đi tính lại tiền tiết kiệm trong ngân hàng, quyết định mình nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã.
Anh dành gần nửa tháng để chạy khắp bãi biển vắng tanh không bóng người này, khoanh vùng được bốn nơi trông tương đối giống. Mỗi ngày anh bận bịu bôn ba –bày sô cô la trên bãi đá ngầm gần biển.
Kết quả trời không phụ người có lòng, nửa tháng sau, Thiệu Niên Hoa cuối cùng cũng gặp lại người cá vảy xanh biếc.
Âu không hề lấy làm ngạc nhiên khi thấy đồ ăn lại xuất hiện lần nữa, hắn còn mò rất nhiều hàu để làm cuộc trao đổi công bằng.
Vì không phụ ý tốt của người cá, Thiệu Niên Hoa ăn mấy con làm màu, số còn lại dù đã nhét đầy một balô thì vẫn còn dư kha khá. Anh chỉ đành cởi áo đóng gói hết mang đi. Trước khi đi, Thiệu Niên Hoa đơn phương giao hẹn:”Ngày mai tôi sẽ tới mang đồ ăn cho cậu, không thấy tôi thì đừng lên bờ nhé! Đừng để người ta trông thấy cậu.”
Mặc dù hiểu rằng người cá nghe chả hiểu gì, Thiệu Niên Hoa vẫn không nhịn được dặn dò mãi bởi vì người cá biểu hiện của người cá khi ở trên bờ thực sự làm người ta đau đáu không thôi.
–Anh có thể tưởng tượng được là việc đi lại của người cá ở trên bờ rất hạn chế, bó buộc. Cho dù là bò, leo hay nhảy đều không thuận tiện cho lắm. Nhưng anh không thể ngờ rằng, sau khi Âu bơi tới khu vực nước cạn, bèn nghiêng người lăn lên bờ...
Thiệu Niên Hoa vừa thấy người cá rất thông minh, vừa không kìm nổi lo lắng chộp hắn lại. Suy đi nghĩ lại, anh quyết định đi mua một chiếc thuyền nhỏ đơn giản. Thà anh tự xuống nước còn bớt lo hơn để người cá lên bờ.
Một ngày mua thuyền thì không kịp, Thiệu Niên Hoa tạm mua một thuyền bơm hơi, chở cả bao đồ ăn vặt thật bự ra biển.
Khoai tây chiên, trái cây đông lạnh, sô cô la, bánh bích quy, lạp xưởng, thịt, đồ hộp, kẹo, nước có ga, thịt bò khô, Thiệu Niên Hoa mua rất nhiều đồ ăn vặt theo sở thích của trẻ con.
Quả nhiên người cá thích hết. Âu nằm bò trên mặt đá ngầm ăn vô cùng vui vẻ, vây cá ở khuỷu tay và mông giãn ra khép lại, đuôi cá vẫy qua vẫy lại trong nước. Thiệu Niên Hoa ngồi trên đá ngầm, chỉ nhìn hắn thôi đã cảm thấy thỏa mãn. (:)))) sủng vô bờ bến, dại trai vô đối rồi)
Về phần bè ư, nó đã thê thê thảm thảm co lại thành một thứ dèn dẹt từ lâu rồi. Thi thể của chiếc thuyền nằm sau bãi đá ngầm — Lúc Âu nhìn thấy thứ này thì tò mò chọc chọc.
Bốn hộp cơm thịt, bốn hũ thịt bò, bốn gói lạp xưởng, hai túi thịt bò khô, hai lon cháo Bát Bảo, hai túi bánh bích quy, ba ống khoai tây chiên, bốn hộp trái cây đông lạnh cỡ lớn, một túi kẹo tròn đầy màu sắc lớn, và một chai nước có ga bự và một hộp pizza Thiệu Niên Hoa mua cho mình.
Âu nhanh chóng học được cách xé giấy bọc và mở hũ. Hắn càn quét hết tất cả những món Thiệu Niên Hoa mang tới mà vẫn chưa hết thèm thuồng liếm ngón tay. Rồi hắn híp mắt, ngả người lên đá ngầm, để mặc con người kia vuốt ve làn da hắn, giúp hắn rửa sạch cát và ký sinh trùng trên mái tóc.
Đồ ăn trên đất liền thực là ngon, lát nữa mình bắt mấy con mồi tới trao đổi vậy. Cá pecca và cá thờn bơn thịt đều rất ngon, cá chấm đá*... Đang ngầm tính toán, Âu bỗng nhiên thấy bụng đau đau cứ như có con cua đang quậy phá trong bụng vậy. Ôm bụng lăn lộn một hồi, hắn há miệng nôn thốc nôn tháo.
cá pecca
cá thờn bơn
cá gì không biết tên, để theo bản quick trans là cá chấm đá. Ai biết cmt với nha.:(((
Người cá đang nằm im bỗng nhảy vào mặt biển lăn lộn làm Thiệu Niên Hoa giật hết cả mình. Nhìn hắn nằm nôn như muốn nôn luôn dạ dày ra, anh mới mới giật mình hiểu ra: đồ ăn của con nguời có thể không hợp với người cá!
Âu ói sạch sẽ tất cả những thứ vừa ăn vào, dạ dày co thắt làm hắn thiếu chút nữa cho là mình sẽ phun ra ruột giống đỉa biển. Khó chịu chết đi được, trong miệng cũng toàn mùi lạ! Cơn đau khá lâu mới giảm bớt, lúc này hắn tức tối trừng kẻ đầu sỏ.
Thiệu Niên Hoa hoảng hốt tới mức tay chân luống cuống cả lên, thấy đôi mắt người cá nhìn mình, lời hỏi han còn chưa kịp thốt ra thì trước mắt anh tối sầm. Cả người anh bị hất lên cao trong một khoảnh khắc rồi rơi tùm xuống biển, cơ quan nội tạng như bị đảo lộn, xém chút là hộc máu.
Sau khi người cá quăng anh đi thì tức giận quẫy đuôi bỏ đi, mặc kệ “tên khốn” đang hấp hối dựa vào tảng đá.
Thiệu Niên Hoa lại trở về với bệnh viện đã xa cách một tháng(:))), nhận được lời đề nghị chân thành của bác sĩ, Tiên sinh, nếu cậu đang gặp chuyện gì tồi tệ thì có thể nhờ pháp luật can thiệp.
Một phút sơ suất nhất thời tạo thành sai lầm nhớ đời, từ đó Thiệu Niên Hoa rút được kinh nghiệm xương máu. Trong mấy ngày điều dưỡng anh bổ sung kiến thức về chăm nuôi sinh vật biển. Bởi vì không tìm thấy tư liệu về nhân ngư để tham khảo, nên anh chỉ có thể tra cứu những điều cần chú ý khi nuôi loài cá heo cỡ nhỏ.
Sau đó anh buồn rầu phát hiện ra rằng, có vẻ như ngay cả chocolate cũng không phải loại thực phẩm mà người cá có thể tiêu hóa.
Cẩn thận chọn lọc một lát, hình như chỉ có gạo, trứng, thịt và hoa quả là an toàn đối với người cá. Hơn nữa còn phải hạn chế gia vị, nghĩa là chỉ được thêm chút muối mà thôi. Thiệu Niên Hoa rất hoài nghi liệu những thứ này có thể lấy lòng người cá hay không.
Từ lúc bị đau bụng, Âu cứ cảm thấy bụng mình không được ổn cho lắm. Hắn ăn ít hẳn, cũng không hăng hái đi chơi nữa. Mấy ngày liền, hắn không ấm ức núp vào hang động thì biếng nhác nằm phơi nắng trên mặt nước.
“Con người quá xấu xa, dám dùng đồ ăn hại ta.” Âu nằm úp sấp trên đống ngọc trai hạt lớn hạt nhỏ đầy ắp cái động ủ rũ trách con người.
“Rất nhiều đồ ăn của con người không thích hợp với chúng ta.” Rùa Đại Hải bình luận một cách công bằng:”Hơn nữa mi ăn nhiều đồ ăn quá mà.”
“Hắn cho ta ăn đấy thôi! Mà lại còn mang rất nhiều đồ ăn tới!” Âu không thừa nhận là mình cũng có lỗi. Hắn “hừ” một tiếng rồi trồi lên mặt biển phơi nắng. (Người cá cũng biết sunbathing nha:))))
Hôm nay hình như hơi khác thường.
Tới gần mặt biển, Âu ngửi thấy một mùi ngòn ngọt sạch sẽ, hình như ngon lắm. Hắn nhịn không nổi lần theo mùi hương bơi vào bãi đá ngầm ven biển.
Mùi hương phát ra từ một thứ trắng trắng, tròn tròn, bị cột bằng một sợi dây và nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đầu kia sợi dây là một cây gậy, còn đầu kia cây gậy, là một nhân loại đang ngồi trên thuyền.
Tư thế này sao quen quen ấy nhỉ.
Âu tức giận, ở dưới nước đâm chọc cái thuyền bơm hơi thứ hai của Thiệu Niên Hoa:”Mi tưởng là mi đang câu cá ư?!”
Người cá thật cẩn thận nghiên cứu trái táo được đưa tới trước mặt hắn. Nhìn hồi lâu, Âu mới le lưỡi liếm liếm, cắn một miếng tí xíu, rồi mắt hắn bỗng lấp lánh, nhưng hắn không ăn ngay, mà đợi một lúc lâu mới e dè cắn tiếp một miếng nữa. (Khôn lên rồi:))))
Một trái táo nho nhỏ bị oxy hóa tới mức màu sẫm lại mới bị người cá ăn tươi nuốt sống không nhả hột. :))))
Ăn xong, Âu liếm môi, chẳng thèm nhìn tên con người kia lấy một lần, vẫy vẫy đuôi lặn xuống biển —— bỗng dưng thấy đói, tìm thứ gì đó ăn thôi.
Thiệu Niên Hoa thở phào nhẹ nhõm, chí ít người cá vẫn thích ăn đồ ăn anh mang tới. Thật không uổng công anh ngồi đây mấy ngày gọt mười mấy trái táo làm mồi, anh ăn táo ngâm nước biển nhiều tới mức muốn ói rồi. (Ai bảo dại trai:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất