Chương 4
Thiệu Niên Hoa ngồi trên chiếc nhỏ mới mua, treo táo và canh chừng nó tới khi người cá ngự giá quang lâm. Thân thuyền nhấp nhô theo từng nhịp sóng, gió biển nóng ẩm mơn man khuôn mặt làm gợi lên trong anh chút chất thơ lần đầu tiên từ thuở lọt lòng.
Vì vậy anh ngẫu hứng sáng tác ra một bài thơ ngắn:
Tôi ở trên cây táo
Cột dây vào
Ném xuống biển
Câu lên
Một mỹ nhân ngư
Thiệu Niên Hoa say sưa trong câu thơ mình vừa sáng tác, không chú ý thấy Âu đang ra sức khều lấy trái táo bị anh cột chặt dính vào dây câu. (=)))))) buồn cười méo chịu được)
“Bỏ ra! Mau cho ta ăn đi chứ!”
Đối với việc Âu qua lại một cách thân thiết như thế với nhân loại, rùa Đại Hải tỏ ra hoàn toàn không quan tâm: “Con người rất nguy hiểm, hơn nữa rất giảo hoạt, cá và người chung sống luôn luôn có kết quả rất thảm thiết!”
“Hắn không ăn tôi mà, hơn nữa đồ ăn trên đất liền rất ngon!” Hôm nay Âu tìm thấy một con trai cực bự, bên trong có chứa một viên ngọc trai cũng cực bự. Hắn đang bận tìm một chỗ thật thích hợp trong cái động của mình để trang trí viên trân châu này.
“Không ăn cũng có thể bắt lại.” Chú rùa biển đưa ra những bằng chứng xác thực: “Bọn họ bắt rất nhiều cá heo và các loài cá thể hình lớn khác, nuôi trong một cái hồ rất nhỏ. Mỗi ngày họ chia nhóm theo dõi, phát đi âm thanh của từng loài cá, ép bọn chúng xoay xung quanh động nhỏ trong mực nước cạn, còn nướng chúng lên ăn.”
Âu sợ hãi nhìn về phía rùa biển: “Tàn ác quá rồi! Sao họ lại làm vậy?!”
Rùa Đại Hải nghiêm túc lắc đầu: “Không ai biết con người đang nghĩ gì. Những con cá bị nuôi đều phải nghe lệnh của bọn họ mà làm, nếu không thì sẽ bị bỏ đói.”
“Thật đáng sợ. Thật đáng sợ! Con người thật là khủng khiếp...” Âu ôm hạt châu xoay quanh trong động.
“Cho nên mi nhất định phải cẩn thận, đừng để bị bắt chỉ vì chút đồ ăn!” Rùa biển lo lắng dặn dò.
Âu tìm được một cái giá cắm nến khá to và cao cao trong đống bảo vật của hắn. Nó được làm bằng kim loại vàng rực, mặt ngoài khắc hoa văn đẹp đẽ và đá quý sáng lấp lánh. Vừa hay có thể đặt viên ngọc trai lên trên giá, trông vô cùng đẹp.
Sắp xếp vị trí cho viên ngọc trai xong, Âu hạ quyết tâm, nghiêm túc tuyên bố với rùa Đại Hải rằng: “Vậy thì tôi muốn nuôi con người kia! Để sau này hắn phải nghe lời tôi!”
Rùa biển ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rồi trong đôi mắt nó nhanh chóng trở nên bùng cháy, kích động không gì sánh được: “Cách này hay lắm! Đây thực sự là một đột phá quan trọng mang tính chất đánh dấu mốc trong lịch sử tộc của chúng ta! Quả thực quá tuyệt vời!”
Vì vậy chuyện cứ thế mà quyết định.
Thiệu Niên Hoa phát hiện nhân ngư hôm nay nhiệt tình một cách không bình thường. Hắn mang tới hai con cá và một con cá thạch ban non tầm tầm ba bốn tuổi cho anh, nặng tới mức khiến chiếc xuồng giản dị của anh mém chút chìm mất. Không chỉ vậy, nhân ngư còn thay đổi sự xa cách trước kia, hắn nắm lấy bàn tay anh, lặp đi lặp lại những lời thì thầm như thủ thỉ với người yêu.
Âu (tự cho là) có khí thế không cho phép người cự tuyệt nắm chặt tay của nhân loại sắp trở thành thú cưng của hắn, nâng cằm tuyên bố một cách kiêu ngạo: “Kể từ hôm nay trở đi, mi sẽ là con người mà ta nuôi! Sau này phải nghe lời của ta! Không cho phép mi dẫn bất cứ ai khác tới bắt ta! Vận may của mi đỏ lắm mới có thể được ta_một chú cá tốt bụng, không nhốt mi, bắt mi xoay vòng trong một nơi chật hẹp_ nuôi. Cho nên mi phải ngoan ngoãn mang thức ăn ngon tới cho ta đấy!”
Thiệu Niên Hoa Thụ sủng nhược kinh ngất ngây quay về, Âu nghi ngờ hỏi rùa biển: “Hắn không trả lời tôi, trông hắn kinh ngạc lắm, mà cũng có vẻ không mấy bằng lòng.”
Rùa Đại Hải suy xét một chút, đưa ra một vấn đề vô cùng thiết thực: “Nếu món ăn trên đất liền ngon đến vậy, thì tại sao hắn phải đổi chúng lấy hải sản của mi?”
“Bởi vì đồ ăn trên đất liền ăn nhiều sẽ bị đau bụng.” Âu đáp.
Tâm tình rùa biển phức tạp liếc mắt nhìn hắn: “Theo ta được biết, con người không phải chỉ cần thức ăn, họ còn cần “Sò” (ở đây nghĩa là tiền, vì thời xưa người ta dùng vỏ sò làm đơn vị trao đổi chung), người có rất nhiều sò mới có thể sống sung sướng được, cho nên ta nghĩ chỉ cho hắn thức ăn thì không thể nuôi nổi hắn.”
“Sò? Bao nhiêu?”
“Bây giờ hình như không dùng sò biển trao đổi nữa rồi, phải dùng đồ đạc để đổi.”
“Dùng cái gì đổi?”
“Cái gì cũng được, thức ăn cũng được. Nhưng thứ có thể đổi được nhiều nhất chắc là những kho báu trong tàu thuyền đắm dưới đáy biển.”
Âu do dự, hắn có rất nhiều đồ được tìm ra từ những con tàu đắm ấy, rất nhiều thứ lấp lánh ánh kim cương, lóe sáng long lanh, có hoa văn tuyệt đẹp, những đó toàn là những bảo bối mà hắn cực kì thích.
Rùa biển chậm rãi nói: “Mi có thể đưa những thứ mi không thích cho hắn, đồ gớm ghiếc cũng đổi được sò đấy.”
Âu hài lòng. (đã cua zai mà còn keo kiệt =)))) chịu anh rồi, mai mốt học hỏi thụ thụ của anh ấy)
Hôm nay, người cá mang tới bốn con cá ngừ ca-li dài ngang cánh tay, và một cái mâm màu xanh nhạt.
“Cậu tìm được nó ở dưới đáy biển à?” Thai gốm của chiếc mâm rất mỏng, mặt men khá trơn nhẵn, chắc là đồ cổ của tàu đắm ngoài khơi đây? Thiệu Niên Hoa cười vuốt ve mái tóc người cá: “Cảm ơn cậu.”
Trong cổ họng người cá chợt phát ra một tiếng vui vẻ, hắn nở nụ cười rực rỡ với anh.
Âu nói: “Vậy quyết định thế nhé! Đồ kiểu này ta có rất nhiều, hoàn toàn có thể nuôi được mi! Cho nên từ giờ mi phải ngoan ngoãn nghe lời ta đấy!”
======================↓ tôi không phải chính văn ↓========================
Mẹ Thiệu: Niên Niên, gần đây con sống có tốt không?
Thiệu Niên Hoa: Dạ, tốt lắm, mẹ à, con nuôi một con cá.
Mẹ Thiệu: Hở? Con thích là được.
San hô: Hi ~ Âu! Gần đây có khỏe không?
Âu: Khỏe lắm! Tôi nuôi một con người!
San hô: Ồ? Nghe hay đấy!
======================↓ tôi không phải chính văn ↓========================
San hô là ai sau này hãy nói_(:з” ∠)_ (lời tác giả)
Vì vậy anh ngẫu hứng sáng tác ra một bài thơ ngắn:
Tôi ở trên cây táo
Cột dây vào
Ném xuống biển
Câu lên
Một mỹ nhân ngư
Thiệu Niên Hoa say sưa trong câu thơ mình vừa sáng tác, không chú ý thấy Âu đang ra sức khều lấy trái táo bị anh cột chặt dính vào dây câu. (=)))))) buồn cười méo chịu được)
“Bỏ ra! Mau cho ta ăn đi chứ!”
Đối với việc Âu qua lại một cách thân thiết như thế với nhân loại, rùa Đại Hải tỏ ra hoàn toàn không quan tâm: “Con người rất nguy hiểm, hơn nữa rất giảo hoạt, cá và người chung sống luôn luôn có kết quả rất thảm thiết!”
“Hắn không ăn tôi mà, hơn nữa đồ ăn trên đất liền rất ngon!” Hôm nay Âu tìm thấy một con trai cực bự, bên trong có chứa một viên ngọc trai cũng cực bự. Hắn đang bận tìm một chỗ thật thích hợp trong cái động của mình để trang trí viên trân châu này.
“Không ăn cũng có thể bắt lại.” Chú rùa biển đưa ra những bằng chứng xác thực: “Bọn họ bắt rất nhiều cá heo và các loài cá thể hình lớn khác, nuôi trong một cái hồ rất nhỏ. Mỗi ngày họ chia nhóm theo dõi, phát đi âm thanh của từng loài cá, ép bọn chúng xoay xung quanh động nhỏ trong mực nước cạn, còn nướng chúng lên ăn.”
Âu sợ hãi nhìn về phía rùa biển: “Tàn ác quá rồi! Sao họ lại làm vậy?!”
Rùa Đại Hải nghiêm túc lắc đầu: “Không ai biết con người đang nghĩ gì. Những con cá bị nuôi đều phải nghe lệnh của bọn họ mà làm, nếu không thì sẽ bị bỏ đói.”
“Thật đáng sợ. Thật đáng sợ! Con người thật là khủng khiếp...” Âu ôm hạt châu xoay quanh trong động.
“Cho nên mi nhất định phải cẩn thận, đừng để bị bắt chỉ vì chút đồ ăn!” Rùa biển lo lắng dặn dò.
Âu tìm được một cái giá cắm nến khá to và cao cao trong đống bảo vật của hắn. Nó được làm bằng kim loại vàng rực, mặt ngoài khắc hoa văn đẹp đẽ và đá quý sáng lấp lánh. Vừa hay có thể đặt viên ngọc trai lên trên giá, trông vô cùng đẹp.
Sắp xếp vị trí cho viên ngọc trai xong, Âu hạ quyết tâm, nghiêm túc tuyên bố với rùa Đại Hải rằng: “Vậy thì tôi muốn nuôi con người kia! Để sau này hắn phải nghe lời tôi!”
Rùa biển ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rồi trong đôi mắt nó nhanh chóng trở nên bùng cháy, kích động không gì sánh được: “Cách này hay lắm! Đây thực sự là một đột phá quan trọng mang tính chất đánh dấu mốc trong lịch sử tộc của chúng ta! Quả thực quá tuyệt vời!”
Vì vậy chuyện cứ thế mà quyết định.
Thiệu Niên Hoa phát hiện nhân ngư hôm nay nhiệt tình một cách không bình thường. Hắn mang tới hai con cá và một con cá thạch ban non tầm tầm ba bốn tuổi cho anh, nặng tới mức khiến chiếc xuồng giản dị của anh mém chút chìm mất. Không chỉ vậy, nhân ngư còn thay đổi sự xa cách trước kia, hắn nắm lấy bàn tay anh, lặp đi lặp lại những lời thì thầm như thủ thỉ với người yêu.
Âu (tự cho là) có khí thế không cho phép người cự tuyệt nắm chặt tay của nhân loại sắp trở thành thú cưng của hắn, nâng cằm tuyên bố một cách kiêu ngạo: “Kể từ hôm nay trở đi, mi sẽ là con người mà ta nuôi! Sau này phải nghe lời của ta! Không cho phép mi dẫn bất cứ ai khác tới bắt ta! Vận may của mi đỏ lắm mới có thể được ta_một chú cá tốt bụng, không nhốt mi, bắt mi xoay vòng trong một nơi chật hẹp_ nuôi. Cho nên mi phải ngoan ngoãn mang thức ăn ngon tới cho ta đấy!”
Thiệu Niên Hoa Thụ sủng nhược kinh ngất ngây quay về, Âu nghi ngờ hỏi rùa biển: “Hắn không trả lời tôi, trông hắn kinh ngạc lắm, mà cũng có vẻ không mấy bằng lòng.”
Rùa Đại Hải suy xét một chút, đưa ra một vấn đề vô cùng thiết thực: “Nếu món ăn trên đất liền ngon đến vậy, thì tại sao hắn phải đổi chúng lấy hải sản của mi?”
“Bởi vì đồ ăn trên đất liền ăn nhiều sẽ bị đau bụng.” Âu đáp.
Tâm tình rùa biển phức tạp liếc mắt nhìn hắn: “Theo ta được biết, con người không phải chỉ cần thức ăn, họ còn cần “Sò” (ở đây nghĩa là tiền, vì thời xưa người ta dùng vỏ sò làm đơn vị trao đổi chung), người có rất nhiều sò mới có thể sống sung sướng được, cho nên ta nghĩ chỉ cho hắn thức ăn thì không thể nuôi nổi hắn.”
“Sò? Bao nhiêu?”
“Bây giờ hình như không dùng sò biển trao đổi nữa rồi, phải dùng đồ đạc để đổi.”
“Dùng cái gì đổi?”
“Cái gì cũng được, thức ăn cũng được. Nhưng thứ có thể đổi được nhiều nhất chắc là những kho báu trong tàu thuyền đắm dưới đáy biển.”
Âu do dự, hắn có rất nhiều đồ được tìm ra từ những con tàu đắm ấy, rất nhiều thứ lấp lánh ánh kim cương, lóe sáng long lanh, có hoa văn tuyệt đẹp, những đó toàn là những bảo bối mà hắn cực kì thích.
Rùa biển chậm rãi nói: “Mi có thể đưa những thứ mi không thích cho hắn, đồ gớm ghiếc cũng đổi được sò đấy.”
Âu hài lòng. (đã cua zai mà còn keo kiệt =)))) chịu anh rồi, mai mốt học hỏi thụ thụ của anh ấy)
Hôm nay, người cá mang tới bốn con cá ngừ ca-li dài ngang cánh tay, và một cái mâm màu xanh nhạt.
“Cậu tìm được nó ở dưới đáy biển à?” Thai gốm của chiếc mâm rất mỏng, mặt men khá trơn nhẵn, chắc là đồ cổ của tàu đắm ngoài khơi đây? Thiệu Niên Hoa cười vuốt ve mái tóc người cá: “Cảm ơn cậu.”
Trong cổ họng người cá chợt phát ra một tiếng vui vẻ, hắn nở nụ cười rực rỡ với anh.
Âu nói: “Vậy quyết định thế nhé! Đồ kiểu này ta có rất nhiều, hoàn toàn có thể nuôi được mi! Cho nên từ giờ mi phải ngoan ngoãn nghe lời ta đấy!”
======================↓ tôi không phải chính văn ↓========================
Mẹ Thiệu: Niên Niên, gần đây con sống có tốt không?
Thiệu Niên Hoa: Dạ, tốt lắm, mẹ à, con nuôi một con cá.
Mẹ Thiệu: Hở? Con thích là được.
San hô: Hi ~ Âu! Gần đây có khỏe không?
Âu: Khỏe lắm! Tôi nuôi một con người!
San hô: Ồ? Nghe hay đấy!
======================↓ tôi không phải chính văn ↓========================
San hô là ai sau này hãy nói_(:з” ∠)_ (lời tác giả)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất