Chương 3
Nuôi con - 03
*
Tối Đa Sáu Giây sáng tác
*
Lưu Manh không nhúc nhích hai cánh tay đang xách đồ của mình, cũng không có đáp lại nhưng gã cố tình cúi đầu để Học Giỏi không phải tốn sức như thế.
Nụ hôn của Học Giỏi vừa ngốc vừa vội, đến lúc thấy thở không nổi thì mới chịu dừng lại, sau đó đối diện với ánh mắt bình tĩnh lẫn chút bi thương của Lưu Manh mới phát hiện thì ra chỉ có đầu óc của bản thân là quay cuồng.
Dường như dù Lưu Manh có nhìn bao lâu thì cũng không hiểu cậu, gã im lặng một lát lâu rồi nói, "Tôi rất thích em, em biết không."
Học Giỏi không có cách nào trả lời gã.
Dạng người như cậu, dù chỉ muốn sống sót như người bình thường thôi đã khó khăn lắm rồi, thực sự không có thời gian để băn khoăn chuyện khác. Nên chỉ dám đồng ý điều kiện như "Tôi giúp em chăm, em hôn hôn tôi nhé" và bộc lộ một chút yêu thương.
Lưu Manh cũng đoán rằng cậu sẽ không trả lời, gã vươn tay mở cửa để Học Giỏi vào trước, lúc cậu đi ngang qua người thì gã khẽ nói, "Đây là lần thứ hai tôi tỏ tình với em, quá tam ba bận."
Sáng sớm hôm sau Học Giỏi phải đi làm thêm, Lưu Manh cũng chính thức bắt đầu cuộc sống chăm em bé đầy lúng túng.
Ngày kế tiếp, gã cảm thấy điều kiện "Mỗi ngày hôn một chút, một tuần hẹn hò hai lần" của mình chẳng hề quá đáng chút nào!".
Thật ra bé con rất ngoan, thỉnh thoảng cũng khóc la inh ỏi nhưng khi nghe thấy mùi pheromone của gã thì sẽ yên lặng. Do gã sợ bé con còn quá bé mà không được trông chừng cẩn thận thì sẽ có chuyện, cho nên đã tự khiến bản thân mình mệt mỏi đến vậy.
Ban đêm Học Giỏi mang theo cơm về nhà, thấy mặt mày Lưu Manh mệt mỏi thì nở nụ cười hiếm có, "Anh vất vả rồi."
"Tôi có thể đặt biệt danh cho bé con không?" Lưu Manh hỏi.
Học Giỏi không cảm thấy lời gã nói có gì không ổn, "Đặt tên gì?"
Lưu Manh hi vọng Bảo Bảo đừng khóc tiếng nào hết, cứ luôn yên tĩnh đừng quấy rầy gã, áp dụng phương pháp tương phản, gọi là Náo Náo.
Học Giỏi bảo thế cũng được.
Lưu Manh đang ăn cơm thì thấy Học Giỏi ôm Náo Náo vào ngực và đùa với bé, bỗng nhiên rất muốn hỏi cậu rằng chúng ta như thế giống một nhà ba người không.
Nhưng nghĩ đến việc đứa bé là con của Học Giỏi và Omega khác thì hắn lại nhịn xuống cảm xúc này.
Bọn họ đã bàn với nhau hết rồi, ban ngày Lưu Manh chăm bé con, ban đêm Học Giỏi về sẽ tự chăm.
Có điều Lưu Manh đau lòng vì cậu làm việc vất vả cả đêm về nhà cũng không ngủ ngon được nên gã đã hùng hùng hổ hổ giành em bé về mình, "Em thật là vô dụng, bé con vừa được ôm vào trong tay em đã khóc rồi, mau đi ngủ lẹ đi."
Học Giỏi ngẩn người, cẩn thận hỏi gã, "Nếu tôi là Alpha thì tốt hơn nhiều nhỉ... Như vậy thì tôi cũng có pheromone để vỗ về bé con."
Lưu Manh quay lưng lại với mình nên Học Giỏi cho là gã sẽ không quan tâm. Chẳng qua một lát sau, Lưu Manh đã dỗ Náo Náo ngủ, gã nhìn bé con, giọng nói như dỗ con trẻ, "Em thế này cũng tốt mà."
Đương nhiên, thỉnh thoảng Lưu Manh cũng sẽ giận dỗi cậu, ví dụ như bỗng dưng hỏi một câu:
"Tôi và Omega kia ai đẹp hơn?"
"Pheromone của cậu ta thơm không, tôi thấy con em càng thích tôi hơn đó."
Sau đó không cần đợi Học Giỏi nói gì, Lưu Manh sẽ tự nhận ra rằng sự ghen tuông của bản thân rất hèn mọn.
Rất nhanh đã đến nghỉ hè, ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ. Càng ngày Lưu Manh chăm em bé càng lưu loát, Học Giỏi hôn gã cũng ngày càng thành thạo.
Ban đầu, mỗi lần làm như thế thì Học Giỏi rất hay suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến khi Lưu Manh dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nào ngoắc cậu lại gần: "Mau lên nào, hôn xong tôi còn phải đi pha sữa bột cho Náo Náo nữa đó."
Từ đó, Học Giỏi liền hoàn toàn ngừng suy nghĩ về việc này, càng ngày càng trôi chảy.
Học Giỏi nghĩ, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ nói ra rằng thời khắc mà cậu thích nhất mỗi ngày chính là lúc này, có thể làm chuyện thân mật với người mình thích.
Một ngày nọ, Học Giỏi đi làm về, lúc đó vẫn còn sớm, hoàng hôn chưa buông xuống và Náo Náo đang ngủ, Lưu Manh cũng ghé vào bên nôi ngủ thiếp đi.
Cản tượng này xinh đẹp đến mức Học Giỏi mong ước rằng ba người bọn họ vẫn luôn như thế thì tuyệt vời biết bao. Cậu rón rén đến gần, trộm hôn vào má Lưu Manh.
Học Giỏi cho rằng mình đã hôn rất khẽ nhưng Lưu Manh vẫn tỉnh giấc, gã che chỗ vừa bị hôn và cười nói, "Hôm nay sớm vậy à? Ăn bớt ăn xén như thế là không được đâu nhé."
Học Giỏi không nghĩ nhiều mà định hôn tiếp, Lưu Manh né tránh, nghiêng đầu ra hiệu cậu đi với mình, "Cùng hẹn hò đi."
*
CÒN TIẾP.
*
QC: Sên
*
#Onhocuagio_doanvanBl
#nuoicon
*
Tối Đa Sáu Giây sáng tác
*
Lưu Manh không nhúc nhích hai cánh tay đang xách đồ của mình, cũng không có đáp lại nhưng gã cố tình cúi đầu để Học Giỏi không phải tốn sức như thế.
Nụ hôn của Học Giỏi vừa ngốc vừa vội, đến lúc thấy thở không nổi thì mới chịu dừng lại, sau đó đối diện với ánh mắt bình tĩnh lẫn chút bi thương của Lưu Manh mới phát hiện thì ra chỉ có đầu óc của bản thân là quay cuồng.
Dường như dù Lưu Manh có nhìn bao lâu thì cũng không hiểu cậu, gã im lặng một lát lâu rồi nói, "Tôi rất thích em, em biết không."
Học Giỏi không có cách nào trả lời gã.
Dạng người như cậu, dù chỉ muốn sống sót như người bình thường thôi đã khó khăn lắm rồi, thực sự không có thời gian để băn khoăn chuyện khác. Nên chỉ dám đồng ý điều kiện như "Tôi giúp em chăm, em hôn hôn tôi nhé" và bộc lộ một chút yêu thương.
Lưu Manh cũng đoán rằng cậu sẽ không trả lời, gã vươn tay mở cửa để Học Giỏi vào trước, lúc cậu đi ngang qua người thì gã khẽ nói, "Đây là lần thứ hai tôi tỏ tình với em, quá tam ba bận."
Sáng sớm hôm sau Học Giỏi phải đi làm thêm, Lưu Manh cũng chính thức bắt đầu cuộc sống chăm em bé đầy lúng túng.
Ngày kế tiếp, gã cảm thấy điều kiện "Mỗi ngày hôn một chút, một tuần hẹn hò hai lần" của mình chẳng hề quá đáng chút nào!".
Thật ra bé con rất ngoan, thỉnh thoảng cũng khóc la inh ỏi nhưng khi nghe thấy mùi pheromone của gã thì sẽ yên lặng. Do gã sợ bé con còn quá bé mà không được trông chừng cẩn thận thì sẽ có chuyện, cho nên đã tự khiến bản thân mình mệt mỏi đến vậy.
Ban đêm Học Giỏi mang theo cơm về nhà, thấy mặt mày Lưu Manh mệt mỏi thì nở nụ cười hiếm có, "Anh vất vả rồi."
"Tôi có thể đặt biệt danh cho bé con không?" Lưu Manh hỏi.
Học Giỏi không cảm thấy lời gã nói có gì không ổn, "Đặt tên gì?"
Lưu Manh hi vọng Bảo Bảo đừng khóc tiếng nào hết, cứ luôn yên tĩnh đừng quấy rầy gã, áp dụng phương pháp tương phản, gọi là Náo Náo.
Học Giỏi bảo thế cũng được.
Lưu Manh đang ăn cơm thì thấy Học Giỏi ôm Náo Náo vào ngực và đùa với bé, bỗng nhiên rất muốn hỏi cậu rằng chúng ta như thế giống một nhà ba người không.
Nhưng nghĩ đến việc đứa bé là con của Học Giỏi và Omega khác thì hắn lại nhịn xuống cảm xúc này.
Bọn họ đã bàn với nhau hết rồi, ban ngày Lưu Manh chăm bé con, ban đêm Học Giỏi về sẽ tự chăm.
Có điều Lưu Manh đau lòng vì cậu làm việc vất vả cả đêm về nhà cũng không ngủ ngon được nên gã đã hùng hùng hổ hổ giành em bé về mình, "Em thật là vô dụng, bé con vừa được ôm vào trong tay em đã khóc rồi, mau đi ngủ lẹ đi."
Học Giỏi ngẩn người, cẩn thận hỏi gã, "Nếu tôi là Alpha thì tốt hơn nhiều nhỉ... Như vậy thì tôi cũng có pheromone để vỗ về bé con."
Lưu Manh quay lưng lại với mình nên Học Giỏi cho là gã sẽ không quan tâm. Chẳng qua một lát sau, Lưu Manh đã dỗ Náo Náo ngủ, gã nhìn bé con, giọng nói như dỗ con trẻ, "Em thế này cũng tốt mà."
Đương nhiên, thỉnh thoảng Lưu Manh cũng sẽ giận dỗi cậu, ví dụ như bỗng dưng hỏi một câu:
"Tôi và Omega kia ai đẹp hơn?"
"Pheromone của cậu ta thơm không, tôi thấy con em càng thích tôi hơn đó."
Sau đó không cần đợi Học Giỏi nói gì, Lưu Manh sẽ tự nhận ra rằng sự ghen tuông của bản thân rất hèn mọn.
Rất nhanh đã đến nghỉ hè, ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ. Càng ngày Lưu Manh chăm em bé càng lưu loát, Học Giỏi hôn gã cũng ngày càng thành thạo.
Ban đầu, mỗi lần làm như thế thì Học Giỏi rất hay suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến khi Lưu Manh dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nào ngoắc cậu lại gần: "Mau lên nào, hôn xong tôi còn phải đi pha sữa bột cho Náo Náo nữa đó."
Từ đó, Học Giỏi liền hoàn toàn ngừng suy nghĩ về việc này, càng ngày càng trôi chảy.
Học Giỏi nghĩ, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ nói ra rằng thời khắc mà cậu thích nhất mỗi ngày chính là lúc này, có thể làm chuyện thân mật với người mình thích.
Một ngày nọ, Học Giỏi đi làm về, lúc đó vẫn còn sớm, hoàng hôn chưa buông xuống và Náo Náo đang ngủ, Lưu Manh cũng ghé vào bên nôi ngủ thiếp đi.
Cản tượng này xinh đẹp đến mức Học Giỏi mong ước rằng ba người bọn họ vẫn luôn như thế thì tuyệt vời biết bao. Cậu rón rén đến gần, trộm hôn vào má Lưu Manh.
Học Giỏi cho rằng mình đã hôn rất khẽ nhưng Lưu Manh vẫn tỉnh giấc, gã che chỗ vừa bị hôn và cười nói, "Hôm nay sớm vậy à? Ăn bớt ăn xén như thế là không được đâu nhé."
Học Giỏi không nghĩ nhiều mà định hôn tiếp, Lưu Manh né tránh, nghiêng đầu ra hiệu cậu đi với mình, "Cùng hẹn hò đi."
*
CÒN TIẾP.
*
QC: Sên
*
#Onhocuagio_doanvanBl
#nuoicon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất