Chương 66: Thích Triều: Anh ấy đẹp quá
Editor: YYone
Bất kể là Xích Yêu hay A Dư tính tình đều tốt hơn Mạc Tư và A Cốt nhiều, nhưng Lan Lạc vẫn cực kỳ sợ hai đứa em gái này.
Nguyên nhân tương đối phức tạp.
Lan Lạc nhìn khuôn mặt Xích Yêu và A Cốt trên màn hình, nở nụ cười rạng rỡ. “A Dư, Xích Yêu, lâu rồi không gặp.”
Video call trên quang não Lam Tinh được thực hiện bằng kỹ thuật trình chiếu, nửa người đối phương được chiếu giữa không trung, hai bên giống như đang trò chuyện trực tiếp vậy.
Thích Triều và Li Bạch ngồi ngoài phạm vi của quang não, dành không gian riêng cho Lan Lạc và em gái. Thấy hai cô gái cực kỳ xinh đẹp trên màn hình, Li Bạch hoàn toàn quên luôn vụ tranh chấp điều khiển với Lan Lạc, gương mặt tràn đầy tò mò.
Thích Triều xoa đầu Li Bạch, quan sát mấy đứa nhóc.
“Ừm, lâu rồi không gặp.”
Cô gái tóc trắng vẻ ngoài lạnh lùng gật đầu đáp lại Lan Lạc.
Người này hẳn là A Dư mà Lan Lạc từng nhắc đến, Thích Triều nhủ thầm trong lòng rồi lại nhìn sang búp bê tóc đỏ mắt đỏ, hệt như ngọn lửa đang bùng cháy. Cô nhóc này chắc là Xích Yêu.
Xích Yêu không đáp lại ngay mà đảo mắt xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Sau khi xác nhận bên kia màn hình chỉ có một mình Lan Lạc, không thấy bạn đời của cha thì mới thờ ơ đáp lại một câu.
Chào hỏi xong, ba búp bê yên lặng nhìn nhau.
Thật ra Xích Yêu và A Dư không biết tại sao cha lại bảo bọn họ gọi điện với Lan Lạc. Trong mắt hai người họ, ba người chẳng cần thiết phải nói chuyện.
Lan Lạc nhận ra bầu không khí có hơi gượng gạo, đầu ngón tay cào cào sofa. Cậu nhóc len lén nhìn sang, thấy Thích Triều vẫn đang quan sát liền dời mắt.
Không được, mình đã nói với Thích Triều là mình rất nhớ em gái rồi, nếu cứ im lặng như này thì Thích Triều sẽ sinh nghi mất.
Lan Lạc nở nụ cười thiên sứ, chủ động bắt chuyện với A Dư và Xích Yêu. Bọn họ không thân thiết gì, trước mặt Thích Triều cũng chỉ nói được vài chủ đề.
Cậu nhóc nhắc tới chiếc bờm sừng hươu trên đầu mình, giới thiệu bộ hoạt hình mình thích nhất với hai em gái, còn than phiền với họ về chuyện vừa xảy ra.
Li Bạch nghe vậy liền muốn phản bác rằng bộ phim mình thích mới hay nhất, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ba ba bịt miệng. Li Bạch biết ba ba muốn để Lan Lạc và các em gái bồi đắp tình cảm, cậu bé vỗ vỗ vào đầu gối ba ba, tỏ vẻ mình sẽ không nói lung tung.
Cảm nhận được đầu gối bị vỗ, đôi mắt nâu đậm của Thích Triều lộ ra ý cười, thả tay khỏi miệng Li Bạch.
Lan Lạc nói mấy chuyện đó vì để Thích Triều không nghi ngờ, song A Dư và Xích Yêu ở bên kia lại không hiểu tại sao Lan Lạc kể mấy thứ này.
Thẩm Du Hi yên lặng chăm sóc mấy viên kim cương, châu báu, dường như không để ý bọn họ làm gì, nhưng A Dư và Xích Yêu biết cha ngồi ở đây nghĩa là hai người phải thể hiện thật tốt, điều nên làm bây giờ là phụ họa cho Lan Lạc.
A Dư cong môi, kéo mũ hải quân lên, đáp lại vài câu giữ mặt mũi cho anh mình.
Xích Yêu thì lại để ý tới bờm tóc trên đầu Lan Lạc, cô nhóc đoán đây là quà mà bạn đời tương lai của cha tặng cho anh trai.
“Lan Lạc, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Xích Yêu giả vờ vô tình hỏi một câu, cô nhóc cần xác định vị trí người đàn ông kia thì mới có thể bắt người về cho cha vận động được.
A Dư và Mạc Tư không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô nhóc thuận miệng hỏi, Lan Lạc cũng cảm thấy như vậy.
Nghe thấy câu này, Thẩm Du Hi dời mắt khỏi viên kim cương, đôi mắt màu lam thăm dò nhìn Xích Yêu.
Lan Lạc cười rạng rỡ đọc địa chỉ nhà, như thể cực kỳ thân thiết với cô nhóc. Thật ra Lan Lạc biết rõ Xích Yêu phải canh giữ sân huấn luyện, thường sẽ không ra ngoài chứ đừng nói là tới đây tìm cậu nhóc.
Xích Yêu nghe được địa chỉ, đôi mắt cong cong.
Cuộc gọi kéo dài hai mươi phút, Lan Lạc ước lượng thấy đã đủ thời gian, cậu nhóc cũng sắp hết chủ đề liền quay sang nở nụ cười mềm mại với Thích Triều, tỏ ra hơi mệt mỏi.
Bây giờ là tám giờ tối, bình thường Lan Lạc và Li Bạch đều đi ngủ vào giờ này. Thích Triều hiểu ý Lan Lạc, hắn đi tới cạnh sofa, chào hỏi hai búp bê qua màn hình. “Xích Yêu, A Dư, để hôm khác Lan Lạc nói chuyện với hai đứa tiếp nhé, bây giờ đến giờ đi ngủ rồi.”
“Vâng.”
Nhìn thấy người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, A Dư bình tĩnh gật đầu.
Ngược lại, Xích Yêu bắt đầu đánh giá Thích Triều từ trên xuống dưới, cô nhóc muốn nhanh chóng ném người này lên giường cha để hai người vận động. Như vậy Xích Yêu sẽ được cha khen, còn được con người tặng quà nữa.
Nghĩ vậy, Xích Yêu cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của người đàn ông.
Thẩm Du Hi quan sát Xích Yêu, nhận ra thái độ bất thường của cô nhóc. Anh dời mắt, cúi đầu tiếp tục lau chùi kim cương.
Dù Xích Yêu điên nhưng cô nhóc không ngang ngược như A Cốt, anh không cần quá chú ý tới cô nhóc.
Bên kia, Thích Triều nhìn Li Bạch và Lan Lạc vừa nói chuyện vừa chạy lên tầng hai rồi cười với hình chiếu, lúc này bên kia đã sớm đổi người.
“A Dư và Xích Yêu đi ngủ rồi sao?”
Thích Triều cười hỏi.
“Ừ.” Thẩm Du Hi dịu dàng gật đầu, tỏ ra tự nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh.
Ba búp bê bên ngoài ống kính hiểu ánh mắt của cha có ý gì, bọn họ đi về chỗ vòng xoáy không gian. Trước khi bước vào, Xích Yêu còn cố ý quay lại nhìn cha.
Cha đang rất vui.
Xích Yêu nghĩ không lâu nữa, cô nhóc nhất định sẽ khiến cha càng vui hơn.
Thẩm Du Hi thông minh đến đâu cũng không đoán được trong đầu Xích Yêu đang nghĩ gì, anh vén lọn tóc vàng rủ bên má trái ra sau tai, để lộ vành tai tinh xảo. Nhận ra gì đó, anh ngẩng lên cười với Thích Triều. “Cậu sao vậy?”
Thích Triều dời mắt khỏi vành tai đối phương. Hắn lắc đầu, biểu cảm có chút không tự nhiên. “Không có gì.”
Đôi mắt lam của Thẩm Du Hi dịu dàng nhìn Thích Triều, anh tinh ý không hỏi thêm, tiếp tục cúi đầu lau viên kim cương trên bàn.
Trên mặt bàn gỗ màu nâu bày đầy những viên kim cương trong suốt, lấp lánh. Kể cả màu sắc hay chất lượng đều có thể nhìn ra chúng có giá trị không nhỏ.
Anh Thẩm giàu ghê.
Thích Triều nghĩ vậy, sự căng thẳng và bứt rứt ban này từ từ biến mất, chỉ để lại một chút xíu mà ngay cả hắn cũng chẳng thể nhận ra.
Vì đang cúi đầu, lọn tóc vàng Thẩm Du Hi vừa vén gọn lại rơi xuống mặt anh. Thích Triều thấy vậy, nói đùa. “Lọn tóc đáng ghét này làm em muốn chải tóc cho anh quá.”
Dứt lời, đột nhiên Thích Triều nhớ ra gì đó, trong lòng bắt đầu hối hận.
Hắn nhớ Thẩm Du Hi không thích bị người khác chạm vào tóc, lần trước mình nói đùa muốn chải tóc cho anh đã bị từ chối khéo. Lần này tuy chỉ là vô ý nhưng nói nhiều dễ khiến người ta thấy phiền
Khi hắn định chuyển chủ đề, người đàn ông tóc vàng trên màn hình mỉm cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm đa tình, dịu dàng, cứ như thể dù mình có nói gì đi nữa thì anh cũng đồng ý.
“Được, sau này có cơ hội, phiền cậu giúp tôi xử lý lọn tóc đáng ghét này.”
Sao lần trước không được, lần này lại được? Thích Triều muốn hỏi, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt đối phương, hắn chỉ cứng đờ a một tiếng.
Nỗi bứt rứt trước đó dường như lại quay trở lại, Thích Triều đứng ngồi không yên, sờ sờ vành tai nóng bừng của mình, không hiểu mình bị làm sao nữa.
“Sao thế, cậu khó chịu ở đâu à?”
Thẩm Du Hi tỏ ra săn sóc hỏi thăm, đôi mắt hoa đào tràn ngập lo lắng.
“Không có, chắc là do em hơi buồn ngủ.”
Thích Triều nhìn biểu cảm của Thẩm Du Hi, cảm giác mất tự nhiên trong lòng không giảm mà còn tăng. Hắn mím môi, đáp qua loa vài câu rồi tắt video call dưới sự quan tâm của đối phương.
Ban đầu Thích Triều tưởng mình tắt video sẽ thấy khá hơn, song cảm giác lạ lùng kia vẫn quanh quẩn trong lòng làm hắn bối rối.
Cùng lúc đó, Thẩm Du Hi đối diện với màn hình đen, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Thích Triều thật dễ hiểu.
Thẩm Du Hi vuốt lọn tóc ra sau tai, đôi mắt đào hoa ánh lên sự thích thú khi kế hoạch thành công.
Đến tận bây giờ anh vẫn không cho ai chạm vào tóc mình, nhưng để đưa người đàn ông này lên giường, Thẩm Du Hi không ngại nói lời hứa hẹn.
Thẩm Du Hi vuốt tóc mình, anh không ngờ một câu đơn giản lại khiến đối phương phản ứng mạnh như vậy.
Chẳng lẽ mình sắp đạt được mục tiêu rồi?
Ở bên kia, Thích Triều vào phòng vệ sinh bình tĩnh lại. Tuy trạng thái ban nãy của Thích Triều sai sai nhưng hắn cho rằng đây không phải chuyện gì lớn.
Dù sao anh Thẩm cũng rất đẹp.
Bất cứ ai yêu thích cái đẹp được anh Thẩm mời chải tóc cho mình đều sẽ cảm thấy căng thẳng thôi. Cuối cùng mình cũng chỉ là người nhìn mặt nông cạn.
Hắn cào cào mái tóc rối bù, ngáp một cái, chuẩn bị lên giường đi ngủ, song lúc nằm vật xuống, cảm giác bối rối dường như đã biến mất, trong đầu mơ hồ nhớ tới đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người đàn ông tóc vàng kia.
Người đẹp đúng là nghiệp chướng nặng nề mà.
Thích Triều tự tìm lý do cho hành vi của mình, hắn xoay người, không định ép mình đi ngủ nữa. Thích Triều mở quang não lên lướt mạng để chuyển hướng sự chú ý.
Trong diễn đàn những người yêu thích búp bê, không phải bài viết nào cũng liên quan tới chúng, có nhiều bài viết về phương diện tình cảm hoặc những bài đăng gây cười, đọc rất thú vị.
Thích Triều xem một lúc thì thấy hơi buồn ngủ, lúc hắn định nghỉ ngơi thì có một tiêu đề bài viết thu hút sự chú ý của hắn.
#Xin giúp đỡ! Có ai quen thợ chế tác búp bê Thiêu Khí không?
Tiêu đề không tính là hấp dẫn, nhưng điều khiến Thích Triều quan tâm là bài viết này trong vòng ba phút đã có hàng trăm bình luận, nháy mắt đã leo lên hot topic.
Bình thường trong diễn đàn những người yêu thích búp bê, một bài viết có năm mươi bình luận đã là nhiều rồi, chứ đừng nói đến bây giờ đang là nửa đêm, nhiều người đã đi ngủ. Trong tình huống này mà bài viết vẫn hot thì đã biết ghê gớm thế nào.
Thích Triều thờ ơ nhấn vào, tính xem nốt rồi đi ngủ, nhưng khi đọc bài viết, tâm trạng hắn nháy mắt tụt dốc, cơn buồn ngủ cũng biến mất hoàn toàn.
Hầu hết bình luận trong này để là của chủ topic, chẳng trách bài viết này chưa lâu đã có hàng trăm bình luận.
LZ_15 lầu 6: [Thật sự không có ai biết Thiêu Khí sao, chỉ cần cho tôi thông tin là được, muốn gì tôi cũng cho. Tôi thật sự cầu xin mọi người.]
LZ_15 lầu 7: [Cậu ấy đã ngủ quá lâu rồi, nếu cứ như vậy cậu ấy sẽ chết mất. Không thể để cậu ấy ngủ tiếp nữa, cậu ấy chết, tôi cũng chết.]
Câu văn của chủ topic rất lộn xộn. Thích Triều đọc từng dòng cũng nắm được nội dung. Người này có một búp bê đang bị bệnh, nếu tiếp tục ngủ say thì có thể sẽ tử vong. Thiêu Khí có lẽ là cha của búp bê đó, chủ topic muốn tìm anh ta để chữa trị cho búp bê.
Gần trăm bình luận của người này đều khẳng định tầm quan trọng của búp bê đối với gia đình cậu ta. Đây là lần đầu tiên Thích Triều gặp được người quan tâm đến búp bê như vậy trên diễn đàn nhưng có vẻ tinh thần của người này đang có vấn đề rất nghiêm trọng.
Câu chữ rối mù, trạng thái tinh thần cực kỳ căng thẳng, hệt như sợi dây cung kéo căng có thể bị đứt bất cứ lúc nào. Thích Triều cau mày đọc tiếp.
Tôi đói bụng _lầu 260: [Thiêu Khí? Tôi biết đấy nhưng sao tôi phải nói cho cậu?]
Bình luận này vừa xuất hiện, chủ topic đã gửi hàng chục tin cầu xin người này cung cấp thông tin về Thiêu Khí.
Tôi đói bụng _ lầu 290: [Sẵn sàng làm bất cứ điều gì? Hahaha, được thôi. Cậu đăng ảnh của cậu vào đây, nêu tôi ưng thì ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ nói cho cậu.]
Mưa mưa nha _ lầu 291: [Đệt mẹ, lầu trên tởm vãi. Mày nói thì nói, không thì cút? Ai mà đồng ý với yêu cầu của mày, người ta cũng không ngu nhé?]
Thích Triều cũng nghĩ như vậy, đúng lúc hắn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc thì khu bình luận đột nhiên xuất hiện một bức ảnh tự chụp.
Một cậu bé trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt phiếm hồng, dáng dấp gầy gò như bị suy dinh dưỡng, song vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vẻ tuấn tú.
Má, sao có người lại ngốc như vậy?
Thích Triều tức ói máu, người kia còn chưa chắc có biết thông tin về Thiêu Khí không thế mà đã đăng ảnh luôn rồi?
Tôi đói bụng _ lầu 293: [Gửi tài khoản quang não cho tôi. Video call xác nhận là người thật đã, thời gian gặp mặt, thuê phòng sẽ báo sau.]
Vô số cư dân mạng chửi mắng người này kinh tởm, đồng thời cũng nhiều người chửi chủ topic ngu dốt, còn có không ít bộ phận cảm thấy làm vậy vì một búp bê là không đáng.
Tuy nhiên cậu ta không quan tâm đến ý kiến của những người khác, trực tiếp gửi tài khoản quang não của mình lên.
Thích Triều bàng hoàng khi thấy đứa nhỏ thật sự làm theo. Cư dân mạng phía dưới hoặc là khuyên bảo, hoặc là chửi bới nhưng chủ topic và tên buồn nôn kia đều không xuất hiện nữa.
Nói thật, chuyện này nghe đã giống lừa đảo, làm gì có ai ngu như thế, không chừng hai người này là một bọn định lừa gạt mọi người.
Thích Triều nghĩ ngợi một lúc, sau đó hắn nhớ đến hàng trăm bình luận của cậu ta về mong muốn khiến búp bê tỉnh lại cùng trạng thái tinh thần không bình thường.
Nếu ảnh chụp là thật thì chắc chắn cậu ta chưa đủ tuổi. Thích Triều không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ vị thành niên bị một kẻ không biết là người hay súc vật dắt đi thuê phòng được.
Chuyện này nửa thật nửa giả, Thích Triều mím môi ngồi dậy, gửi lời mời kết bạn đến tài khoản quang não của đối phương.
[Tôi là bạn của Thiêu Khí. Nếu muốn sửa búp bê, tôi có thể giúp cậu.]
Bất kể là Xích Yêu hay A Dư tính tình đều tốt hơn Mạc Tư và A Cốt nhiều, nhưng Lan Lạc vẫn cực kỳ sợ hai đứa em gái này.
Nguyên nhân tương đối phức tạp.
Lan Lạc nhìn khuôn mặt Xích Yêu và A Cốt trên màn hình, nở nụ cười rạng rỡ. “A Dư, Xích Yêu, lâu rồi không gặp.”
Video call trên quang não Lam Tinh được thực hiện bằng kỹ thuật trình chiếu, nửa người đối phương được chiếu giữa không trung, hai bên giống như đang trò chuyện trực tiếp vậy.
Thích Triều và Li Bạch ngồi ngoài phạm vi của quang não, dành không gian riêng cho Lan Lạc và em gái. Thấy hai cô gái cực kỳ xinh đẹp trên màn hình, Li Bạch hoàn toàn quên luôn vụ tranh chấp điều khiển với Lan Lạc, gương mặt tràn đầy tò mò.
Thích Triều xoa đầu Li Bạch, quan sát mấy đứa nhóc.
“Ừm, lâu rồi không gặp.”
Cô gái tóc trắng vẻ ngoài lạnh lùng gật đầu đáp lại Lan Lạc.
Người này hẳn là A Dư mà Lan Lạc từng nhắc đến, Thích Triều nhủ thầm trong lòng rồi lại nhìn sang búp bê tóc đỏ mắt đỏ, hệt như ngọn lửa đang bùng cháy. Cô nhóc này chắc là Xích Yêu.
Xích Yêu không đáp lại ngay mà đảo mắt xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Sau khi xác nhận bên kia màn hình chỉ có một mình Lan Lạc, không thấy bạn đời của cha thì mới thờ ơ đáp lại một câu.
Chào hỏi xong, ba búp bê yên lặng nhìn nhau.
Thật ra Xích Yêu và A Dư không biết tại sao cha lại bảo bọn họ gọi điện với Lan Lạc. Trong mắt hai người họ, ba người chẳng cần thiết phải nói chuyện.
Lan Lạc nhận ra bầu không khí có hơi gượng gạo, đầu ngón tay cào cào sofa. Cậu nhóc len lén nhìn sang, thấy Thích Triều vẫn đang quan sát liền dời mắt.
Không được, mình đã nói với Thích Triều là mình rất nhớ em gái rồi, nếu cứ im lặng như này thì Thích Triều sẽ sinh nghi mất.
Lan Lạc nở nụ cười thiên sứ, chủ động bắt chuyện với A Dư và Xích Yêu. Bọn họ không thân thiết gì, trước mặt Thích Triều cũng chỉ nói được vài chủ đề.
Cậu nhóc nhắc tới chiếc bờm sừng hươu trên đầu mình, giới thiệu bộ hoạt hình mình thích nhất với hai em gái, còn than phiền với họ về chuyện vừa xảy ra.
Li Bạch nghe vậy liền muốn phản bác rằng bộ phim mình thích mới hay nhất, nhưng chưa kịp nói gì đã bị ba ba bịt miệng. Li Bạch biết ba ba muốn để Lan Lạc và các em gái bồi đắp tình cảm, cậu bé vỗ vỗ vào đầu gối ba ba, tỏ vẻ mình sẽ không nói lung tung.
Cảm nhận được đầu gối bị vỗ, đôi mắt nâu đậm của Thích Triều lộ ra ý cười, thả tay khỏi miệng Li Bạch.
Lan Lạc nói mấy chuyện đó vì để Thích Triều không nghi ngờ, song A Dư và Xích Yêu ở bên kia lại không hiểu tại sao Lan Lạc kể mấy thứ này.
Thẩm Du Hi yên lặng chăm sóc mấy viên kim cương, châu báu, dường như không để ý bọn họ làm gì, nhưng A Dư và Xích Yêu biết cha ngồi ở đây nghĩa là hai người phải thể hiện thật tốt, điều nên làm bây giờ là phụ họa cho Lan Lạc.
A Dư cong môi, kéo mũ hải quân lên, đáp lại vài câu giữ mặt mũi cho anh mình.
Xích Yêu thì lại để ý tới bờm tóc trên đầu Lan Lạc, cô nhóc đoán đây là quà mà bạn đời tương lai của cha tặng cho anh trai.
“Lan Lạc, bây giờ anh đang ở đâu thế?”
Xích Yêu giả vờ vô tình hỏi một câu, cô nhóc cần xác định vị trí người đàn ông kia thì mới có thể bắt người về cho cha vận động được.
A Dư và Mạc Tư không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô nhóc thuận miệng hỏi, Lan Lạc cũng cảm thấy như vậy.
Nghe thấy câu này, Thẩm Du Hi dời mắt khỏi viên kim cương, đôi mắt màu lam thăm dò nhìn Xích Yêu.
Lan Lạc cười rạng rỡ đọc địa chỉ nhà, như thể cực kỳ thân thiết với cô nhóc. Thật ra Lan Lạc biết rõ Xích Yêu phải canh giữ sân huấn luyện, thường sẽ không ra ngoài chứ đừng nói là tới đây tìm cậu nhóc.
Xích Yêu nghe được địa chỉ, đôi mắt cong cong.
Cuộc gọi kéo dài hai mươi phút, Lan Lạc ước lượng thấy đã đủ thời gian, cậu nhóc cũng sắp hết chủ đề liền quay sang nở nụ cười mềm mại với Thích Triều, tỏ ra hơi mệt mỏi.
Bây giờ là tám giờ tối, bình thường Lan Lạc và Li Bạch đều đi ngủ vào giờ này. Thích Triều hiểu ý Lan Lạc, hắn đi tới cạnh sofa, chào hỏi hai búp bê qua màn hình. “Xích Yêu, A Dư, để hôm khác Lan Lạc nói chuyện với hai đứa tiếp nhé, bây giờ đến giờ đi ngủ rồi.”
“Vâng.”
Nhìn thấy người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, A Dư bình tĩnh gật đầu.
Ngược lại, Xích Yêu bắt đầu đánh giá Thích Triều từ trên xuống dưới, cô nhóc muốn nhanh chóng ném người này lên giường cha để hai người vận động. Như vậy Xích Yêu sẽ được cha khen, còn được con người tặng quà nữa.
Nghĩ vậy, Xích Yêu cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của người đàn ông.
Thẩm Du Hi quan sát Xích Yêu, nhận ra thái độ bất thường của cô nhóc. Anh dời mắt, cúi đầu tiếp tục lau chùi kim cương.
Dù Xích Yêu điên nhưng cô nhóc không ngang ngược như A Cốt, anh không cần quá chú ý tới cô nhóc.
Bên kia, Thích Triều nhìn Li Bạch và Lan Lạc vừa nói chuyện vừa chạy lên tầng hai rồi cười với hình chiếu, lúc này bên kia đã sớm đổi người.
“A Dư và Xích Yêu đi ngủ rồi sao?”
Thích Triều cười hỏi.
“Ừ.” Thẩm Du Hi dịu dàng gật đầu, tỏ ra tự nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh.
Ba búp bê bên ngoài ống kính hiểu ánh mắt của cha có ý gì, bọn họ đi về chỗ vòng xoáy không gian. Trước khi bước vào, Xích Yêu còn cố ý quay lại nhìn cha.
Cha đang rất vui.
Xích Yêu nghĩ không lâu nữa, cô nhóc nhất định sẽ khiến cha càng vui hơn.
Thẩm Du Hi thông minh đến đâu cũng không đoán được trong đầu Xích Yêu đang nghĩ gì, anh vén lọn tóc vàng rủ bên má trái ra sau tai, để lộ vành tai tinh xảo. Nhận ra gì đó, anh ngẩng lên cười với Thích Triều. “Cậu sao vậy?”
Thích Triều dời mắt khỏi vành tai đối phương. Hắn lắc đầu, biểu cảm có chút không tự nhiên. “Không có gì.”
Đôi mắt lam của Thẩm Du Hi dịu dàng nhìn Thích Triều, anh tinh ý không hỏi thêm, tiếp tục cúi đầu lau viên kim cương trên bàn.
Trên mặt bàn gỗ màu nâu bày đầy những viên kim cương trong suốt, lấp lánh. Kể cả màu sắc hay chất lượng đều có thể nhìn ra chúng có giá trị không nhỏ.
Anh Thẩm giàu ghê.
Thích Triều nghĩ vậy, sự căng thẳng và bứt rứt ban này từ từ biến mất, chỉ để lại một chút xíu mà ngay cả hắn cũng chẳng thể nhận ra.
Vì đang cúi đầu, lọn tóc vàng Thẩm Du Hi vừa vén gọn lại rơi xuống mặt anh. Thích Triều thấy vậy, nói đùa. “Lọn tóc đáng ghét này làm em muốn chải tóc cho anh quá.”
Dứt lời, đột nhiên Thích Triều nhớ ra gì đó, trong lòng bắt đầu hối hận.
Hắn nhớ Thẩm Du Hi không thích bị người khác chạm vào tóc, lần trước mình nói đùa muốn chải tóc cho anh đã bị từ chối khéo. Lần này tuy chỉ là vô ý nhưng nói nhiều dễ khiến người ta thấy phiền
Khi hắn định chuyển chủ đề, người đàn ông tóc vàng trên màn hình mỉm cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dưới ánh đèn càng thêm đa tình, dịu dàng, cứ như thể dù mình có nói gì đi nữa thì anh cũng đồng ý.
“Được, sau này có cơ hội, phiền cậu giúp tôi xử lý lọn tóc đáng ghét này.”
Sao lần trước không được, lần này lại được? Thích Triều muốn hỏi, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt đối phương, hắn chỉ cứng đờ a một tiếng.
Nỗi bứt rứt trước đó dường như lại quay trở lại, Thích Triều đứng ngồi không yên, sờ sờ vành tai nóng bừng của mình, không hiểu mình bị làm sao nữa.
“Sao thế, cậu khó chịu ở đâu à?”
Thẩm Du Hi tỏ ra săn sóc hỏi thăm, đôi mắt hoa đào tràn ngập lo lắng.
“Không có, chắc là do em hơi buồn ngủ.”
Thích Triều nhìn biểu cảm của Thẩm Du Hi, cảm giác mất tự nhiên trong lòng không giảm mà còn tăng. Hắn mím môi, đáp qua loa vài câu rồi tắt video call dưới sự quan tâm của đối phương.
Ban đầu Thích Triều tưởng mình tắt video sẽ thấy khá hơn, song cảm giác lạ lùng kia vẫn quanh quẩn trong lòng làm hắn bối rối.
Cùng lúc đó, Thẩm Du Hi đối diện với màn hình đen, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Thích Triều thật dễ hiểu.
Thẩm Du Hi vuốt lọn tóc ra sau tai, đôi mắt đào hoa ánh lên sự thích thú khi kế hoạch thành công.
Đến tận bây giờ anh vẫn không cho ai chạm vào tóc mình, nhưng để đưa người đàn ông này lên giường, Thẩm Du Hi không ngại nói lời hứa hẹn.
Thẩm Du Hi vuốt tóc mình, anh không ngờ một câu đơn giản lại khiến đối phương phản ứng mạnh như vậy.
Chẳng lẽ mình sắp đạt được mục tiêu rồi?
Ở bên kia, Thích Triều vào phòng vệ sinh bình tĩnh lại. Tuy trạng thái ban nãy của Thích Triều sai sai nhưng hắn cho rằng đây không phải chuyện gì lớn.
Dù sao anh Thẩm cũng rất đẹp.
Bất cứ ai yêu thích cái đẹp được anh Thẩm mời chải tóc cho mình đều sẽ cảm thấy căng thẳng thôi. Cuối cùng mình cũng chỉ là người nhìn mặt nông cạn.
Hắn cào cào mái tóc rối bù, ngáp một cái, chuẩn bị lên giường đi ngủ, song lúc nằm vật xuống, cảm giác bối rối dường như đã biến mất, trong đầu mơ hồ nhớ tới đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người đàn ông tóc vàng kia.
Người đẹp đúng là nghiệp chướng nặng nề mà.
Thích Triều tự tìm lý do cho hành vi của mình, hắn xoay người, không định ép mình đi ngủ nữa. Thích Triều mở quang não lên lướt mạng để chuyển hướng sự chú ý.
Trong diễn đàn những người yêu thích búp bê, không phải bài viết nào cũng liên quan tới chúng, có nhiều bài viết về phương diện tình cảm hoặc những bài đăng gây cười, đọc rất thú vị.
Thích Triều xem một lúc thì thấy hơi buồn ngủ, lúc hắn định nghỉ ngơi thì có một tiêu đề bài viết thu hút sự chú ý của hắn.
#Xin giúp đỡ! Có ai quen thợ chế tác búp bê Thiêu Khí không?
Tiêu đề không tính là hấp dẫn, nhưng điều khiến Thích Triều quan tâm là bài viết này trong vòng ba phút đã có hàng trăm bình luận, nháy mắt đã leo lên hot topic.
Bình thường trong diễn đàn những người yêu thích búp bê, một bài viết có năm mươi bình luận đã là nhiều rồi, chứ đừng nói đến bây giờ đang là nửa đêm, nhiều người đã đi ngủ. Trong tình huống này mà bài viết vẫn hot thì đã biết ghê gớm thế nào.
Thích Triều thờ ơ nhấn vào, tính xem nốt rồi đi ngủ, nhưng khi đọc bài viết, tâm trạng hắn nháy mắt tụt dốc, cơn buồn ngủ cũng biến mất hoàn toàn.
Hầu hết bình luận trong này để là của chủ topic, chẳng trách bài viết này chưa lâu đã có hàng trăm bình luận.
LZ_15 lầu 6: [Thật sự không có ai biết Thiêu Khí sao, chỉ cần cho tôi thông tin là được, muốn gì tôi cũng cho. Tôi thật sự cầu xin mọi người.]
LZ_15 lầu 7: [Cậu ấy đã ngủ quá lâu rồi, nếu cứ như vậy cậu ấy sẽ chết mất. Không thể để cậu ấy ngủ tiếp nữa, cậu ấy chết, tôi cũng chết.]
Câu văn của chủ topic rất lộn xộn. Thích Triều đọc từng dòng cũng nắm được nội dung. Người này có một búp bê đang bị bệnh, nếu tiếp tục ngủ say thì có thể sẽ tử vong. Thiêu Khí có lẽ là cha của búp bê đó, chủ topic muốn tìm anh ta để chữa trị cho búp bê.
Gần trăm bình luận của người này đều khẳng định tầm quan trọng của búp bê đối với gia đình cậu ta. Đây là lần đầu tiên Thích Triều gặp được người quan tâm đến búp bê như vậy trên diễn đàn nhưng có vẻ tinh thần của người này đang có vấn đề rất nghiêm trọng.
Câu chữ rối mù, trạng thái tinh thần cực kỳ căng thẳng, hệt như sợi dây cung kéo căng có thể bị đứt bất cứ lúc nào. Thích Triều cau mày đọc tiếp.
Tôi đói bụng _lầu 260: [Thiêu Khí? Tôi biết đấy nhưng sao tôi phải nói cho cậu?]
Bình luận này vừa xuất hiện, chủ topic đã gửi hàng chục tin cầu xin người này cung cấp thông tin về Thiêu Khí.
Tôi đói bụng _ lầu 290: [Sẵn sàng làm bất cứ điều gì? Hahaha, được thôi. Cậu đăng ảnh của cậu vào đây, nêu tôi ưng thì ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ nói cho cậu.]
Mưa mưa nha _ lầu 291: [Đệt mẹ, lầu trên tởm vãi. Mày nói thì nói, không thì cút? Ai mà đồng ý với yêu cầu của mày, người ta cũng không ngu nhé?]
Thích Triều cũng nghĩ như vậy, đúng lúc hắn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc thì khu bình luận đột nhiên xuất hiện một bức ảnh tự chụp.
Một cậu bé trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt phiếm hồng, dáng dấp gầy gò như bị suy dinh dưỡng, song vẫn có thể mơ hồ nhìn ra vẻ tuấn tú.
Má, sao có người lại ngốc như vậy?
Thích Triều tức ói máu, người kia còn chưa chắc có biết thông tin về Thiêu Khí không thế mà đã đăng ảnh luôn rồi?
Tôi đói bụng _ lầu 293: [Gửi tài khoản quang não cho tôi. Video call xác nhận là người thật đã, thời gian gặp mặt, thuê phòng sẽ báo sau.]
Vô số cư dân mạng chửi mắng người này kinh tởm, đồng thời cũng nhiều người chửi chủ topic ngu dốt, còn có không ít bộ phận cảm thấy làm vậy vì một búp bê là không đáng.
Tuy nhiên cậu ta không quan tâm đến ý kiến của những người khác, trực tiếp gửi tài khoản quang não của mình lên.
Thích Triều bàng hoàng khi thấy đứa nhỏ thật sự làm theo. Cư dân mạng phía dưới hoặc là khuyên bảo, hoặc là chửi bới nhưng chủ topic và tên buồn nôn kia đều không xuất hiện nữa.
Nói thật, chuyện này nghe đã giống lừa đảo, làm gì có ai ngu như thế, không chừng hai người này là một bọn định lừa gạt mọi người.
Thích Triều nghĩ ngợi một lúc, sau đó hắn nhớ đến hàng trăm bình luận của cậu ta về mong muốn khiến búp bê tỉnh lại cùng trạng thái tinh thần không bình thường.
Nếu ảnh chụp là thật thì chắc chắn cậu ta chưa đủ tuổi. Thích Triều không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ vị thành niên bị một kẻ không biết là người hay súc vật dắt đi thuê phòng được.
Chuyện này nửa thật nửa giả, Thích Triều mím môi ngồi dậy, gửi lời mời kết bạn đến tài khoản quang não của đối phương.
[Tôi là bạn của Thiêu Khí. Nếu muốn sửa búp bê, tôi có thể giúp cậu.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất