Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Chương 13: Bị Cửu Vương đánh
Mặt Vạn Tiểu Oanh lập tức nung đỏ, đỏ đến mức suýt chút nữa chảy máu, không nói nên lời.
Ánh mắt Bạch Mạn rơi vào bên trên đôi giày vải của nàng.
Vạn Tiểu Oanh chú ý tới, xấu hổ cong ngón chân mình lại. Giày vải của nàng giẫm tại trên mắt đất so sánh giá cả với gạch vàng ngọc thạch, thật sự là chênh lệch.
Bạch Mạn lấy ra một chiếc hộp khảm vàng ngọc, chậm rãi mở ra. Bên trong là một đôi giầy lộng lẫy đắt đỏ mà đời này Vạn Tiểu Oanh chưa từng nhìn thấy qua.
Hoa mỹ đắt đỏ như thế, chỉ là một đôi giày.
Vạn Tiểu Oanh xấu hổ đến cơ hồ muốn tiến vào bên trong kẽ đất đi. Âm thanh nàng run rẩy: "Tiểu Oanh mặc dù xuất thân bình dân, nhưng cũng không phải là người tham lam phú quý. Hành động này của Vương phi là có ý gì?"
Bạch Mạn nhẹ nhàng vuốt ve ngọc châu bên trên giày thêu, nói ra lời khiến cho Vạn Tiểu Oanh kinh ngạc.
"Giày vải mặc dù mộc mạc, nhưng lại có thể chạy nhảy tự do." Bạch Mạn nâng lên giày thêu hoa lệ cho Vạn Tiểu Oanh nhìn, giày thêu dưới ánh nến phát ra ánh sáng óng ánh, "Giày thêu tuy đẹp, nhưng là đôi giày thêu hoa lệ này không thể bước đi."
"Giày... không thể bước đi?" Vạn Tiểu Oanh lần nữa lại bị làm cho kinh ngạc, thì thào lặp lại.
"Đúng." Bạch Mạn lật ngược đôi giày thêu, chỉ vào lớp lụa tinh xảo quý hiếm ở đế, cùng với những ngọc châu lớn nhỏ khảm trên sợi chỉ, "Ngươi nhìn, đế giày trân quý như thế, móng tay cào một cái liền rách. Làm sao có thể đi?"
"Ngươi có thể ngồi kiệu mềm, cũng có thể để ma ma cõng trên lưng. Chỉ là, ngươi không thể xuống đất, cũng không thể đi ra khỏi hậu viện Vương phủ này. Lúc ngươi tới, có thấy cổng vòm sau viện không?"
Vạn Tiểu Oanh nói: "Thấy được."
Bạch Mạn nở nụ cười xinh đẹp: "Đây không phải là cửa mà là vách núi. Nếu như ngươi nhất định phải đi ra ngoài, liền ngang ngửa với ngã vào vực sâu vạn trượng. Không hạ quyết tâm thịt nát xương tan với quyết định của mình, vĩnh viễn không thể rời đi khỏi tháp cao xinh đẹp này "
Sắc đỏ trên mặt Vạn Tiểu Oanh nhạt đi. Nàng ấy dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngây thơ tràn đầy sợ hãi.
Bạch Mạn không nói gì thêm.
Nàng quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm um tùm, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa, đem bóng đen phức tạp khắc ở trên mặt của nàng, như cùng dây leo.
Hồi lâu.
Vạn Tiểu Oanh "Phù phù" một tiếng, quỳ trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu, trong mắt sợ hãi, nhưng là sắc mặt kiên định:
"Vương phi, Tiểu Oanh cùng Cửu Vương thực sự là yêu nhau, Tiểu Oanh vẫn là quyết định gả cho Cửu Vương."
Bạch Mạn thở dài một hơi.
"Bởi vì yêu?" Nàng hỏi.
Toàn thân Vạn Tiểu Oanh phát run, nhưng vẫn là kiên định gật đầu: "Bởi vì yêu. Tiểu Oanh cam nguyện ngày sau không đi đường nữa, ở bên người Cửu Vương, phục vụ hắn, chiếu cố hắn, bưng trà đưa nước... Tiểu Oanh chỉ cần có thể nhìn thấy hắn đã là hạnh phúc rồi."
Bạch Mạn nghĩ nghĩ, vẫn là nhẹ giọng nói: "Nhưng ngươi có hay không nghĩ qua, hắn có tay có chân, cũng không cần ngươi phục vụ chiếu cố."
Vạn Tiểu Oanh lặng im một lúc, giương mắt nhìn về phía Bạch Mạn: "Vương Phi, ta cùng hắn là chân ái. Ngài không hiểu được đâu."
"Ta yêu hắn. Hắn cũng yêu ta." Nàng ngoan cố nói, "Hắn đã nói, hắn sẽ vĩnh viễn yêu ta, chỉ thích ta. Ta tin hắn."
"Ta không có gì cả, chỉ có cam tâm tình nguyện nỗ lực vì hắn, dâng lên tất cả sự chân thành, không cầu hồi báo."
Nàng cuối đầu xuống đất: "Cầu xin Vương phi."
Bánh xe vận mệnh lảng vảng trên đường núi xẻ dọc đó lại một lần nữa đi lại quỹ đạo lúc trước.
Bạch Mạn muốn nói lại thôi: "Nếu là... Hắn yêu, chính là vì ngươi không có gì cả thì sao?"
Bởi vì phía sau nàng không có gì cả, không có chỗ dựa vững chắc, mới có thể kính trọng Độc Cô Viêm, như con rối để Độc Cô Viêm tùy ý điều khiển.
Bởi vì trong đầu nàng không có gì cả, không ai nói cho nàng bên trong bánh kẹo khả năng bọc lấy thạch tín*, mới có thể bị dăm ba câu của Độc Cô Viêm lừa được.
(*) Thạch tín: Arsenic là một nguyên tố hóa học có ký hiệu As và số nguyên tử 33. Arsenic lần đầu tiên được Albertus Magnus viết về nó vào năm 1250. Là một kim loại nặng độc.
Bạch Mạn nhớ tới kiếp trước Vạn Hoàng hậu bị kẹp ở hoàng quyền cùng thế gia. Nàng mặc dù ở tại Trung cung, ăn ở đều không thiếu bất cứ cái gì, nhưng lại bị Độc Cô Viêm đẩy ra gánh chịu tất cả mưa gió của triều đình, bị mọi người trào phúng cùng bắt bẻ nhục mạ đủ kiểu, ngày ngày luôn ở trong tư thế hoảng sợ.
Nguyên nhân gây ra bi kịch cho hai vị Hoàng hậu, không phải các nàng này kia với nhau, mà là vì người ngồi trên vị trí đó cùng hàng tá người tham vọng được ngồi lên chiếc ghế đó.
Lời "Không có gì cả" của Bạch Mạn truyền vào tai Vạn Tiểu Oanh.
Có mấy lời, chính mình nói đến, người khác nói không được, nhất là đối với người nhạy cảm.
Vạn Tiểu Oanh bởi vì xuất thân thấp hèn, chợt tiến Vương phủ, trong lòng tự ti lại tự ngạo. Tự tôn của nàng bị đâm tổn thương, trong mắt lộ ra bướng bỉnh cùng phẫn nộ.
"Vương phi." Nàng cứng rắn nói, "Dân quê cũng có tự tôn, Tiểu Oanh coi như xuất thân thấp hèn, cũng không thể bị ngài chế giễu như thế. Tiểu Oanh không có quyền lựa chọn xuất thân của mình. Ngài ba lần bảy lượt châm ngòi phá tình cảm của Tiểu Oanh cùng Cửu Vương, Tiểu Oanh tin tưởng điện hạ, Tiểu Oanh sẽ không rời bỏ điện hạ!"
"Vương phi, ngài chỉ là xuất hiện sớm hơn so với ta. Thế nhưng tình yêu không quan hệ sớm hay muộn, cũng không liên quan gì đến quyền lực! Độc Cô Viêm yêu chính là ta. Cho dù ngài xuất thân thế gia, tôn quý vạn phần, ngài ngồi vị trí Vương phi, coi như ta không có danh phận đi... "
"Hắn cũng yêu ta, chỉ thích ta! Ngài châm ngòi cũng vô dụng thôi!"
Câu nói cuối cùng này, Vạn Tiểu Oanh lớn tiếng hô lên.
"Châm ngòi? Ngươi nghĩ như vậy sao?" Bạch Mạn có chút ngoài ý muốn, sau cùng bật cười một tiếng: "Nói hồi lâu, ngược lại là ta không phải."
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, đem cặp giày thêu hoa mỹ vạn phần kia, ném trước mặt Vạn Tiểu Oanh.
Một tiếng vang trầm.
Cửu Vương bỗng nhiên mở cửa phòng xông vào: "Tiểu Oanh!"
Vạn Tiểu Oanh trông thấy Cửu Vương, mọi loại ủy khuất xông lên đầu. Nàng lập tức nhào vào trong ngực Cửu Vương, im lặng nức nở.
Bạch Mạn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy ngực mình bị một lực đẩy mạnh, không tự chủ mà ngã về phía sau, lập tức nặng nề ngồi xuống ghế.
Theo sát lấy, khuôn mặt nham hiểm của Cửu Vương tiến đến trước mặt nàng, cắn răng nghiến lợi quát lên một tiếng lớn:
"Nói! Ngươi đã làm gì đối với Tiểu Oanh!"
Dưới cơn thịnh nộ, Cửu Vương vừa mới đẩy một chưởng kia cũng không thu lực. Bạch Mạn bị tiếng rống giận dữ của Cửu Vương làm chấn động đến hai lỗ tai ong ong một trận, chỗ ngực bị đẩy khí tắc nghẽn đến đau nhức, đau đến đổ mồ hôi lạnh, cánh môi run lên, nói không nên lời.
Vạn Tiểu Oanh kinh hãi, vội vàng bắt lấy vạt áo Cửu Vương: "Điện hạ bớt giận! Vương phi nàng nói không có như ngài nghĩ."
"Nàng nói 'Không phải' ý này? Nàng nói cái gì?" Cửu Vương cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Bạch Mạn, "Không, ngươi nói cái gì không quan trọng, quan trọng là ngươi có nói hay không."
"Vương phi, ngươi đi quá giới hạn."
Dứt lời, hắn ôm lấy Vạn Tiểu Oanh, phẩy tay áo bỏ đi. Vạn Tiểu Oanh hoảng sợ quay đầu nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Cánh cửa bị đóng sầm mạnh.
Bạch Mạn kiềm nén lửa giận, lý trí nói cho nàng phải nhẫn.
Cửa sổ chạm khắc phía sau phát ra một tiếng động nhẹ nhàng, như thể gió đang muốn mở cửa sổ ra, nhưng lại bị bàn ngăn lại, sau vài lần lắc lư, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Bạch Mạn đưa tay đỡ lấy cái bàn, mép bàn gắt gao ngăn chặn song cửa sổ. Nàng không quay đầu lại.
Bạch Mạn thiện ý mang đến phiền phức cho mình. Sau khi Cửu Vương rời đi, lệnh cấm túc Vương phi song hành ý chỉ Vạn Tiểu Oanh được phong làm Cửu Vương Trắc phi.
Cửu Vương không bao giờ đi qua gian phòng của Vương phi nữa.
Đợi lệnh cấm túc Bạch Mạn hết hạn, đã là thời gian Vạn Tiểu Oanh nhập phủ.
Ngày hôm đó, tiếng huyên náo từ tiền viện xa xa truyền đến phòng Bạch Mạn. Nàng dời bàn đọc sách, đẩy ra bệ cửa sổ chạm khắc hoa. Ngoài cửa sổ, trăng sáng cách xa ngàn dặm, ánh trăng sáng như nước đọng.
Bạch Mạn ngẩng đầu ngắm trăng. Sau đó, thừa dịp nha hoàn không để ý, nhẹ nhàng nói đối với mặt trăng:
"Sau hoa viên trong đình, ta chờ ngươi."
Gió thổi qua, cây cối lay động, phát ra âm thanh ào ào. Bạch Mạn cong lên khóe môi, lại sâu sắc nhìn thoáng qua trăng trên trời, đóng bệ cửa sổ lại.
Nàng thay đổi nguyên bộ lễ phục Vương phi trang trọng, dọc theo hành lang, đi hướng tiền viện.
Từ sau vườn hoa trong đình, có thể rõ ràng trông thấy cảnh sắc dưới hiên.
Cho Vạn Tiểu Oanh cơ hội để lựa chọn, nàng vẫn là cam tâm tình nguyện lựa chọn tình yêu. Đã như vậy, quỹ đạo vận mệnh không chuyển biến, Bạch Mạn cũng đang đánh cược.
Đánh cược khó khăn trắc trở phát sinh ở kiếp trước, đời này vẫn như cũ sẽ xảy ra.
Bạch Mạn gục đầu xuống, nhìn xem giày thêu của mình.
Một bước, hai bước, ba bước.
Ngẩng đầu.
Cái bóng như đám lửa đỏ rực từ chỗ sâu hành lang bay tới đối diện nàng, váy áo bay lên, nhìn ra tâm tình tươi đẹp.
Ánh mắt Bạch Mạn rơi vào bên trên đôi giày vải của nàng.
Vạn Tiểu Oanh chú ý tới, xấu hổ cong ngón chân mình lại. Giày vải của nàng giẫm tại trên mắt đất so sánh giá cả với gạch vàng ngọc thạch, thật sự là chênh lệch.
Bạch Mạn lấy ra một chiếc hộp khảm vàng ngọc, chậm rãi mở ra. Bên trong là một đôi giầy lộng lẫy đắt đỏ mà đời này Vạn Tiểu Oanh chưa từng nhìn thấy qua.
Hoa mỹ đắt đỏ như thế, chỉ là một đôi giày.
Vạn Tiểu Oanh xấu hổ đến cơ hồ muốn tiến vào bên trong kẽ đất đi. Âm thanh nàng run rẩy: "Tiểu Oanh mặc dù xuất thân bình dân, nhưng cũng không phải là người tham lam phú quý. Hành động này của Vương phi là có ý gì?"
Bạch Mạn nhẹ nhàng vuốt ve ngọc châu bên trên giày thêu, nói ra lời khiến cho Vạn Tiểu Oanh kinh ngạc.
"Giày vải mặc dù mộc mạc, nhưng lại có thể chạy nhảy tự do." Bạch Mạn nâng lên giày thêu hoa lệ cho Vạn Tiểu Oanh nhìn, giày thêu dưới ánh nến phát ra ánh sáng óng ánh, "Giày thêu tuy đẹp, nhưng là đôi giày thêu hoa lệ này không thể bước đi."
"Giày... không thể bước đi?" Vạn Tiểu Oanh lần nữa lại bị làm cho kinh ngạc, thì thào lặp lại.
"Đúng." Bạch Mạn lật ngược đôi giày thêu, chỉ vào lớp lụa tinh xảo quý hiếm ở đế, cùng với những ngọc châu lớn nhỏ khảm trên sợi chỉ, "Ngươi nhìn, đế giày trân quý như thế, móng tay cào một cái liền rách. Làm sao có thể đi?"
"Ngươi có thể ngồi kiệu mềm, cũng có thể để ma ma cõng trên lưng. Chỉ là, ngươi không thể xuống đất, cũng không thể đi ra khỏi hậu viện Vương phủ này. Lúc ngươi tới, có thấy cổng vòm sau viện không?"
Vạn Tiểu Oanh nói: "Thấy được."
Bạch Mạn nở nụ cười xinh đẹp: "Đây không phải là cửa mà là vách núi. Nếu như ngươi nhất định phải đi ra ngoài, liền ngang ngửa với ngã vào vực sâu vạn trượng. Không hạ quyết tâm thịt nát xương tan với quyết định của mình, vĩnh viễn không thể rời đi khỏi tháp cao xinh đẹp này "
Sắc đỏ trên mặt Vạn Tiểu Oanh nhạt đi. Nàng ấy dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngây thơ tràn đầy sợ hãi.
Bạch Mạn không nói gì thêm.
Nàng quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm um tùm, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa, đem bóng đen phức tạp khắc ở trên mặt của nàng, như cùng dây leo.
Hồi lâu.
Vạn Tiểu Oanh "Phù phù" một tiếng, quỳ trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu, trong mắt sợ hãi, nhưng là sắc mặt kiên định:
"Vương phi, Tiểu Oanh cùng Cửu Vương thực sự là yêu nhau, Tiểu Oanh vẫn là quyết định gả cho Cửu Vương."
Bạch Mạn thở dài một hơi.
"Bởi vì yêu?" Nàng hỏi.
Toàn thân Vạn Tiểu Oanh phát run, nhưng vẫn là kiên định gật đầu: "Bởi vì yêu. Tiểu Oanh cam nguyện ngày sau không đi đường nữa, ở bên người Cửu Vương, phục vụ hắn, chiếu cố hắn, bưng trà đưa nước... Tiểu Oanh chỉ cần có thể nhìn thấy hắn đã là hạnh phúc rồi."
Bạch Mạn nghĩ nghĩ, vẫn là nhẹ giọng nói: "Nhưng ngươi có hay không nghĩ qua, hắn có tay có chân, cũng không cần ngươi phục vụ chiếu cố."
Vạn Tiểu Oanh lặng im một lúc, giương mắt nhìn về phía Bạch Mạn: "Vương Phi, ta cùng hắn là chân ái. Ngài không hiểu được đâu."
"Ta yêu hắn. Hắn cũng yêu ta." Nàng ngoan cố nói, "Hắn đã nói, hắn sẽ vĩnh viễn yêu ta, chỉ thích ta. Ta tin hắn."
"Ta không có gì cả, chỉ có cam tâm tình nguyện nỗ lực vì hắn, dâng lên tất cả sự chân thành, không cầu hồi báo."
Nàng cuối đầu xuống đất: "Cầu xin Vương phi."
Bánh xe vận mệnh lảng vảng trên đường núi xẻ dọc đó lại một lần nữa đi lại quỹ đạo lúc trước.
Bạch Mạn muốn nói lại thôi: "Nếu là... Hắn yêu, chính là vì ngươi không có gì cả thì sao?"
Bởi vì phía sau nàng không có gì cả, không có chỗ dựa vững chắc, mới có thể kính trọng Độc Cô Viêm, như con rối để Độc Cô Viêm tùy ý điều khiển.
Bởi vì trong đầu nàng không có gì cả, không ai nói cho nàng bên trong bánh kẹo khả năng bọc lấy thạch tín*, mới có thể bị dăm ba câu của Độc Cô Viêm lừa được.
(*) Thạch tín: Arsenic là một nguyên tố hóa học có ký hiệu As và số nguyên tử 33. Arsenic lần đầu tiên được Albertus Magnus viết về nó vào năm 1250. Là một kim loại nặng độc.
Bạch Mạn nhớ tới kiếp trước Vạn Hoàng hậu bị kẹp ở hoàng quyền cùng thế gia. Nàng mặc dù ở tại Trung cung, ăn ở đều không thiếu bất cứ cái gì, nhưng lại bị Độc Cô Viêm đẩy ra gánh chịu tất cả mưa gió của triều đình, bị mọi người trào phúng cùng bắt bẻ nhục mạ đủ kiểu, ngày ngày luôn ở trong tư thế hoảng sợ.
Nguyên nhân gây ra bi kịch cho hai vị Hoàng hậu, không phải các nàng này kia với nhau, mà là vì người ngồi trên vị trí đó cùng hàng tá người tham vọng được ngồi lên chiếc ghế đó.
Lời "Không có gì cả" của Bạch Mạn truyền vào tai Vạn Tiểu Oanh.
Có mấy lời, chính mình nói đến, người khác nói không được, nhất là đối với người nhạy cảm.
Vạn Tiểu Oanh bởi vì xuất thân thấp hèn, chợt tiến Vương phủ, trong lòng tự ti lại tự ngạo. Tự tôn của nàng bị đâm tổn thương, trong mắt lộ ra bướng bỉnh cùng phẫn nộ.
"Vương phi." Nàng cứng rắn nói, "Dân quê cũng có tự tôn, Tiểu Oanh coi như xuất thân thấp hèn, cũng không thể bị ngài chế giễu như thế. Tiểu Oanh không có quyền lựa chọn xuất thân của mình. Ngài ba lần bảy lượt châm ngòi phá tình cảm của Tiểu Oanh cùng Cửu Vương, Tiểu Oanh tin tưởng điện hạ, Tiểu Oanh sẽ không rời bỏ điện hạ!"
"Vương phi, ngài chỉ là xuất hiện sớm hơn so với ta. Thế nhưng tình yêu không quan hệ sớm hay muộn, cũng không liên quan gì đến quyền lực! Độc Cô Viêm yêu chính là ta. Cho dù ngài xuất thân thế gia, tôn quý vạn phần, ngài ngồi vị trí Vương phi, coi như ta không có danh phận đi... "
"Hắn cũng yêu ta, chỉ thích ta! Ngài châm ngòi cũng vô dụng thôi!"
Câu nói cuối cùng này, Vạn Tiểu Oanh lớn tiếng hô lên.
"Châm ngòi? Ngươi nghĩ như vậy sao?" Bạch Mạn có chút ngoài ý muốn, sau cùng bật cười một tiếng: "Nói hồi lâu, ngược lại là ta không phải."
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, đem cặp giày thêu hoa mỹ vạn phần kia, ném trước mặt Vạn Tiểu Oanh.
Một tiếng vang trầm.
Cửu Vương bỗng nhiên mở cửa phòng xông vào: "Tiểu Oanh!"
Vạn Tiểu Oanh trông thấy Cửu Vương, mọi loại ủy khuất xông lên đầu. Nàng lập tức nhào vào trong ngực Cửu Vương, im lặng nức nở.
Bạch Mạn còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy ngực mình bị một lực đẩy mạnh, không tự chủ mà ngã về phía sau, lập tức nặng nề ngồi xuống ghế.
Theo sát lấy, khuôn mặt nham hiểm của Cửu Vương tiến đến trước mặt nàng, cắn răng nghiến lợi quát lên một tiếng lớn:
"Nói! Ngươi đã làm gì đối với Tiểu Oanh!"
Dưới cơn thịnh nộ, Cửu Vương vừa mới đẩy một chưởng kia cũng không thu lực. Bạch Mạn bị tiếng rống giận dữ của Cửu Vương làm chấn động đến hai lỗ tai ong ong một trận, chỗ ngực bị đẩy khí tắc nghẽn đến đau nhức, đau đến đổ mồ hôi lạnh, cánh môi run lên, nói không nên lời.
Vạn Tiểu Oanh kinh hãi, vội vàng bắt lấy vạt áo Cửu Vương: "Điện hạ bớt giận! Vương phi nàng nói không có như ngài nghĩ."
"Nàng nói 'Không phải' ý này? Nàng nói cái gì?" Cửu Vương cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Bạch Mạn, "Không, ngươi nói cái gì không quan trọng, quan trọng là ngươi có nói hay không."
"Vương phi, ngươi đi quá giới hạn."
Dứt lời, hắn ôm lấy Vạn Tiểu Oanh, phẩy tay áo bỏ đi. Vạn Tiểu Oanh hoảng sợ quay đầu nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Cánh cửa bị đóng sầm mạnh.
Bạch Mạn kiềm nén lửa giận, lý trí nói cho nàng phải nhẫn.
Cửa sổ chạm khắc phía sau phát ra một tiếng động nhẹ nhàng, như thể gió đang muốn mở cửa sổ ra, nhưng lại bị bàn ngăn lại, sau vài lần lắc lư, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Bạch Mạn đưa tay đỡ lấy cái bàn, mép bàn gắt gao ngăn chặn song cửa sổ. Nàng không quay đầu lại.
Bạch Mạn thiện ý mang đến phiền phức cho mình. Sau khi Cửu Vương rời đi, lệnh cấm túc Vương phi song hành ý chỉ Vạn Tiểu Oanh được phong làm Cửu Vương Trắc phi.
Cửu Vương không bao giờ đi qua gian phòng của Vương phi nữa.
Đợi lệnh cấm túc Bạch Mạn hết hạn, đã là thời gian Vạn Tiểu Oanh nhập phủ.
Ngày hôm đó, tiếng huyên náo từ tiền viện xa xa truyền đến phòng Bạch Mạn. Nàng dời bàn đọc sách, đẩy ra bệ cửa sổ chạm khắc hoa. Ngoài cửa sổ, trăng sáng cách xa ngàn dặm, ánh trăng sáng như nước đọng.
Bạch Mạn ngẩng đầu ngắm trăng. Sau đó, thừa dịp nha hoàn không để ý, nhẹ nhàng nói đối với mặt trăng:
"Sau hoa viên trong đình, ta chờ ngươi."
Gió thổi qua, cây cối lay động, phát ra âm thanh ào ào. Bạch Mạn cong lên khóe môi, lại sâu sắc nhìn thoáng qua trăng trên trời, đóng bệ cửa sổ lại.
Nàng thay đổi nguyên bộ lễ phục Vương phi trang trọng, dọc theo hành lang, đi hướng tiền viện.
Từ sau vườn hoa trong đình, có thể rõ ràng trông thấy cảnh sắc dưới hiên.
Cho Vạn Tiểu Oanh cơ hội để lựa chọn, nàng vẫn là cam tâm tình nguyện lựa chọn tình yêu. Đã như vậy, quỹ đạo vận mệnh không chuyển biến, Bạch Mạn cũng đang đánh cược.
Đánh cược khó khăn trắc trở phát sinh ở kiếp trước, đời này vẫn như cũ sẽ xảy ra.
Bạch Mạn gục đầu xuống, nhìn xem giày thêu của mình.
Một bước, hai bước, ba bước.
Ngẩng đầu.
Cái bóng như đám lửa đỏ rực từ chỗ sâu hành lang bay tới đối diện nàng, váy áo bay lên, nhìn ra tâm tình tươi đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất