Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Chương 14: Lợi dụng Châu Dung
Vạn Tiểu Oanh mặc hỉ phục màu đỏ chót trông thấy Bạch Mạn, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hành lang chật hẹp, tránh cũng không thể tránh. Trong lúc nhất thời nàng tiến cũng không được, lui cũng không xong, lại thật khó để giả bộ như nhìn không thấy. Không còn cách nào khác, nàng tiến lên hành lễ: "Bái kiến Vương phi."
Nha hoàn sau lưng Vạn Tiểu Oanh lặng lẽ rời đi, Bạch Mạn giả bộ không nhìn thấy.
Tay nàng để bên người không được tự nhiên mà siết chặt hỉ phục màu đỏ chót. Cũng may, Bạch Mạn cũng không truy cứu gì về việc màu sắc hỉ phục của mình không có phù hợp, chỉ bình bình đạm đạm nói: "Miễn lễ."
Vạn Tiểu Oanh ngồi dậy, ánh mắt vô thức rơi vào lễ phục Vương phi của Bạch Mạn, sau đó lại nhìn đồ trên thân Bạch Mạn, đeo trên cổ, xâu chuỗi trên tay nàng. Nhìn qua trông thật rực rỡ nhưng cũng không kém phần tinh tế dị thường.
Vạn Tiểu Oanh theo Cửu Vương những ngày này, cũng luyện ra nhãn lực. Nàng liếc mắt một cái liền biết, trang phục trên thân Bạch Mạn đều không tầm thường.
Đich nữ thế gia xuất giá, đồ trang sức đều là căn cứ theo khí chất của nàng, sẽ không ồn ào quá phận.
Đồ trang sức của Vạn Tiểu Oanh chỉ là được Cửu Vương tạm thời mua lại, lập tức toàn thân cảm thấy khó chịu. Nàng cảm thấy trâm cài cùng vòng ngọc trên tay mình cũng không phải là nguyên bộ, nhìn có chút cổ điển, ánh sáng quá bắt mắt, ra vẻ toàn bộ con người mình đều hết sức ồn ào. Trong lúc nhất thời, xấu hổ đến hận không thể cởi bỏ đồ trang sức trên người mình ra ngay lập tức.
Bạch Mạn giả bộ không có nhìn ra những tâm tư đố kỵ này của Vạn Tiểu Oanh, tận lực giữ nguyên dáng vẻ Vương phi, mỉm cười, phong thái cao quý.
Kiếp trước, Bạch Mạn cũng ngẫu nhiên gặp Vạn Tiểu Oanh tại hành lang như thế này, y phục nàng mộc mạc. Nhưng cho dù là dạng này, Vạn Tiểu Oanh cũng khó chịu mà lặng lẽ rơi lệ trong tiệc cưới. Đời này, Bạch Mạn cố ý mặc vào nguyên bộ lễ phục, muốn kích thích nàng, nên phải làm thật kỹ càng.
Quả nhiên, Vạn Tiểu Oanh xấu hổ đỏ mặt, nước mắt lưng tròng, vội vàng cúi đầu, quay người bỏ chạy.
Mới chạy được hai bước, liền đâm vào trên lồng ngực Cửu Vương.
Cửu Vương được nha hoàn của Vạn Tiểu Oanh kêu từ sảnh yến hội đến, hắn mặc hỉ phục màu đỏ chót, đứng tại một bên khác hành lang, âm u mà nhìn xem Bạch Mạn.
......
Châu Dung ngồi ngay ngắn ở trong đình sau hoa viên. Ba người dưới hành lang nằm trong tầm nhìn ngoại vi của Châu Dung.
Cửu Vương không biết nổi điên làm gì, nổi giận đùng đùng nói chút cái gì. Vạn Trắc phi mặc hỉ phục đỏ chót cố gắng ngăn cản Cửu Vương, còn Bạch Mạn thì cúi thấp đầu, vẻ mặt nhìn không rõ.
Châu Dung đặt tay lên trên đùi mà gõ nhẹ kích đầu gối.
Giống như kiếp trước, Châu Dung cùng Cửu Vương liền đã đạt được đồng minh chính trị tại Tây Thùy. Kiếp trước, Châu Dung cho rằng Bạch Mạn đã thích Cửu Vương, muốn làm Hoàng hậu. Nàng cũng vì nghe theo tâm ý của Bạch Mạn nên đã dấy binh ủng hộ Cửu Vương, cũng nửa năm sau phát động đảo chính, giúp Cửu Vương soán ngôi đoạt vị.
Thế nhưng là, chuyện xảy ra về sau...
"Hắn không đáng để ngươi thích." Châu Dung lẩm bẩm, duỗi tay vuốt ve cúc bạch ngọc buộc tóc trên đỉnh đầu một chút.
Dưới hiên, Bạch Mạn cuối đầu xuống rất thấp, nhìn có chút ủy khuất. Nàng mặc lễ phục Vương phi màu đậm ngay ngắn đoan trang, cả người quấn bên trong vỏ bọc cấm dục cứng nhắc, cái gì đều nhìn không đến, nhưng lại hết sức khiến người ta miên man bất định.
Ngay dưới lớp vỏ đó, chiếc cổ của Bạch Mạn rất trắng, bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo rất thon.
Châu Dung nhớ tới ban đêm vào mấy ngày trước, thiếu nữ nhẹ nhàng vén lên váy ngủ rộng lớn, tách ra hai chân trần trắng như tuyết.
Thiếu nữ còn cưỡi trên eo của nàng.
Trước mắt Châu Dung phác hoạ ra Bạch Mạn cưỡi trên eo của nàng,
Hình ảnh thiếu nữ tiến đến hôn mình.
Sắc mặt ửng hồng, con mắt ướt sủng.
Châu Dung cụp mắt xuống, nhẹ nhàng bưng lên chén trà trên bàn đá. Khí nóng tràn ngập, di chuyển lên theo chiếc áo choàng trắng rộng của nàng, tràn qua trên tay áo có hoa văn màu bạc sẫm, mờ mịt qua đường nối cổ áo nàng cùng vết cắn mơ hồ trên cổ, sau đó tản ra trong không khí.
Dưới hiên, Cửu Vương một mực bảo hộ Vạn Tiểu Oanh ở sau lưng, hắn lớn tiếng chỉ trích Bạch Mạn, Châu Dung hất tay áo một cái rồi đứng dậy.
Không phải chỉ là chỗ dựa hay sao? Nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng sải bước đi về phía Bạch Mạn, sau đó cảm thấy chưa đủ nhanh, liền chạy.
Dưới hiên.
Cũng giống như kiếp trước, chính là bởi vì Cửu Vương sinh lòng nghi ngờ Bạch Mạn làm khó Vạn Tiểu Oanh, cho nên hắn lạnh lùng chỉ trích Bạch Mạn. Bọn nha hoàn quỳ một chỗ, Vạn Tiểu Oanh ở một bên muốn khuyên can, lại vẫn cứ khóc đến nói không ra lời.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bạch Mạn mặt ngoài ủy khuất, trong mắt kì thực lạnh lùng. Âm thanh Cửu Vương thật sự rất ồn ào, tầm nhìn ngoại vi của nàng liếc sang một bên, thầm đếm trong đầu.
Ba.
Hai.
Một.
Trường bào trắng như tuyết lóe lên từ sau cây cột, âm thanh thanh lãnh nổi lên:
"Cửu Vương, thật náo nhiệt."
Nàng tới rồi.
Bạch Mạn chậm rãi ngước mắt lên, biểu tình trên mặt Cửu Vương trong nháy mắt thay đổi.
"Đại tướng quân." Cửu Vương có chút cao giọng, "Ngài làm sao... "
"Không khí ở sảnh tiệc cưới thật ngột ngạt, thần ở bên ngoài hóng gió. Đáng tiếc, thưởng thức được cảnh đẹp bên trong hoa viên." Châu Dung quay đầu dò xét Vạn Tiểu Oanh, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, "Màu sắc của hỉ phục này, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Trắc phi."
Trên mặt Vạn Tiểu Oanh còn dư lấy nước mắt, hé miệng ngượng ngùng cười lên đến, lúc này mới có thể mở miệng nói: "Cám ơn đại tướng quân đã khen."
Châu Dung ôn hòa nhìn xem Cửu Vương: "Hôm nay là đại hỉ của Cửu Vương. Thần là một người thô kệch, không giỏi viết văn, liền chúc Cửu Vương, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ* thôi."
[(*) Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ (修身, 齐家, 治国, 平天下). Câu này được chép lại trong sách Đại Học, một trong bốn cuốn "Tứ thư" của người xưa. Đại Học (大学) nguyên là một chương trong Lễ Ký, được thành sách ước trong khoảng thời gian từ thời Chiến Quốc đến thời Tần Hán. Sách do Tăng Tử, một học trò của Khổng Tử ghi chép lại.
Ông giải thích: xuất phát của "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" là 4 trong 8 bước (bát mục) để thực hiện ba cương lĩnh của Nho giáo. Tám bước đó là:
- Cách vật: luôn tiếp xúc, nghiên cứu kỹ sự vật, sự việc để nhận rõ thực chất, phải trái.
- Trí tri: luôn ngẫm nghĩ để thấu hiểu điều mình đã nhận thức được.
- Thành ý: luôn chân thật, không dối người và không dối mình.
- Chính tâm: luôn suy nghĩ, hành động ngay thẳng, chính trực và làm chủ bản thân mình.
- Tu thân: luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót, không bảo thủ để nhận rõ sai sót nhằm hoàn thiện bản thân.
- Tề gia: làm cho gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong.
- Trị quốc: lo toan việc nước, cai trị đất nước cho có kỷ cương, phép nước.
- Bình thiên hạ: khiến cho thiên hạ thái bình, lòng người quy thuận.
Các cụ xưa cho rằng, trước phải "tu thân" thì mới có thể "tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. ]
Châu Dung trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với Cửu Vương,
Cửu Vương kinh hãi. Hàm ý bên trong lời nói của đại tướng quân, rõ ràng nói hắn trị gia không quy củ, không có năng lực trị quốc!
Màu sắc hỉ phục vượt khuôn, công khai tranh cãi tại dưới hiên, mình sủng ái Trắc phi giận chó đánh mèo với chính phi... Cọc cọc kiện kiện, đã là chuyện hậu trạch, cũng không phải chỉ là chuyện hậu trạch.
Châu Dung tay cầm binh quyền, có thể nói là đối tượng mà đông đảo Hoàng tử đại lực tranh đoạt. Nếu như nàng cho rằng mình không có năng lực quản lý tốt quốc gia, không xứng làm đế vương, vậy mình coi như xong đời!
Cửu Vương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, trong lúc nhất thời tâm nghĩ nhi nữ cái gì cũng không có. Hắn cắn răng, thấp giọng khiển trách Vạn Tiểu Oanh:
"Còn không mau quỳ xuống trước Vương phi!"
Vạn Tiểu Oanh nghe vậy, kinh ngạc đến cơ hồ thất lễ, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
Châu đại tướng quân mỹ mạo hòa khí tán dương mình một câu, vì cái gì điện hạ lại bắt mình quỳ xuống?
Còn muốn bắt mình quỳ trước Bạch Mạn, cái người ngoại trừ gia thế không còn gì khác?!
Nàng chưa kịp nghĩ thông suốt, liền bị Cửu Vương ấn bả vai xuống, kéo mạnh nàng xuống đất. Đầu gối của nàng va chạm với mặt đất cứng rắn, đau đến trên mặt nàng tái đi, thân hình lảo đảo muốn ngã, trông thật đáng thương.
Bạch Mạn không tránh cũng không né, bình tĩnh tiếp nhận một cái quỳ này của Vạn Tiểu Oanh.
Châu Dung đứng sau lưng Bạch Mạn, khẽ mỉm cười, cũng không khuyên ngăn, vẻ mặt ôn hòa vẫn như cũ: "Làm sao đột nhiên quỳ xuống? Thôi được rồi, đã nhận thức được mình vượt khuôn, quỳ một lát cũng không làm chết ai. Cảnh sắc nơi đây ưu mỹ, gió nhẹ phơ phất, có thể coi là nơi tốt để nghiên cứu sự vật, thu thập kiến thức."
Trong lòng Cửu Vương cảm giác nặng nề, Châu Dung làm đại tướng quân, là người coi trọng quân kỷ nghiêm minh nhất, quả nhiên để ý quy tắc xử sự của mình, tự mình làm đúng.
Cửu Vương cắn răng: "Tiểu Oanh, tạ ơn đại tướng quân đi."
Sắc mặt Vạn Tiểu Oanh tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Châu Dung ôn hòa, đầu óc rối tung, chỉ hiểu được câu "Quỳ một lát cũng không làm chết ai", nhưng lại không hiểu được cái gì khác. Tại sao lại để nàng quỳ xuống, chỉ vì xuất thân của nàng là một thường dân? Tại sao nàng lại phải tạ ơn người kia?
Châu Dung đứng chắp tay, nhìn xem Vạn Tiểu Oanh.
Vạn Tiểu Oanh cuối cùng miễn cưỡng: "Tạ ơn đại tướng quân."
"Tạ ơn ta làm cái gì." Châu Dung cao giọng biểu dương, "Cửu Vương hiểu sâu đại nghĩa, Trắc phi tự nguyện quỳ xuống tạ tội trước Vương phi, thần bất quá tán thưởng Trắc phi biết sai liền sửa thôi."
Cửu Vương nghe vậy, vẻ mặt hiện rõ vui mừng.
Lúc này Vạn Tiểu Oanh mới nhận ra ác ý trong lời nói của Châu Dung, theo cách nịnh nọt này, nàng phải quỳ cả đêm như học bù... Nhưng mỗi lời Châu Dung nói ra đều khiến người ta giật mình, không hề sai sót. Hôm nay là đại hỉ của nàng, nàng phải quỳ ở đây sao?
Nàng cố gắng cầu cứu Cửu Vương, nhưng Cửu Vương được Châu Dung biểu dương, lúc này lại muốn thể hiện tài năng của mình với Châu Dung, bọn họ đã dẫn Châu Dung đi rồi.
Nàng không khỏi quay sang cầu cứu Bạch Mạn.
Bạch Mạn chú ý tới ánh mắt của Vạn Tiểu Oanh, giả vờ ra dáng của một Vương phi, che miệng cười một tiếng, ung dung chậm rãi nói:
"Hóa ra điện hạ an bài đêm tân hôn với Trắc phi chỉ để bày tỏ lòng thành kính với ta. Biết rồi đấy... Điện hạ chính là không giống như đợi Trắc phi. Nếu là điện hạ an bài, chắc là tình thú thôi, ta không phải tình yêu của điện hạ. Tình yêu tất nhiên không thể diễn tả bằng lời."
Dứt lời, Bạch Mạn lại cười cười, duyên dáng đi ngang qua Vạn Tiểu Oanh, chiếc váy đen thêu hoa văn tinh xảo xào xạc lướt qua chiếc váy cưới màu đỏ tươi, sau đó càng đi càng xa.
Chỉ còn lại một mình Vạn Tiểu Oanh mặc hỉ phục đỏ quỳ gối dưới hiên. Vài vị khách đi ngang qua, ánh mắt họ đổ dồn vào nàng, như một cái gai đâm vào sau lưng nàng.
Hành lang chật hẹp, tránh cũng không thể tránh. Trong lúc nhất thời nàng tiến cũng không được, lui cũng không xong, lại thật khó để giả bộ như nhìn không thấy. Không còn cách nào khác, nàng tiến lên hành lễ: "Bái kiến Vương phi."
Nha hoàn sau lưng Vạn Tiểu Oanh lặng lẽ rời đi, Bạch Mạn giả bộ không nhìn thấy.
Tay nàng để bên người không được tự nhiên mà siết chặt hỉ phục màu đỏ chót. Cũng may, Bạch Mạn cũng không truy cứu gì về việc màu sắc hỉ phục của mình không có phù hợp, chỉ bình bình đạm đạm nói: "Miễn lễ."
Vạn Tiểu Oanh ngồi dậy, ánh mắt vô thức rơi vào lễ phục Vương phi của Bạch Mạn, sau đó lại nhìn đồ trên thân Bạch Mạn, đeo trên cổ, xâu chuỗi trên tay nàng. Nhìn qua trông thật rực rỡ nhưng cũng không kém phần tinh tế dị thường.
Vạn Tiểu Oanh theo Cửu Vương những ngày này, cũng luyện ra nhãn lực. Nàng liếc mắt một cái liền biết, trang phục trên thân Bạch Mạn đều không tầm thường.
Đich nữ thế gia xuất giá, đồ trang sức đều là căn cứ theo khí chất của nàng, sẽ không ồn ào quá phận.
Đồ trang sức của Vạn Tiểu Oanh chỉ là được Cửu Vương tạm thời mua lại, lập tức toàn thân cảm thấy khó chịu. Nàng cảm thấy trâm cài cùng vòng ngọc trên tay mình cũng không phải là nguyên bộ, nhìn có chút cổ điển, ánh sáng quá bắt mắt, ra vẻ toàn bộ con người mình đều hết sức ồn ào. Trong lúc nhất thời, xấu hổ đến hận không thể cởi bỏ đồ trang sức trên người mình ra ngay lập tức.
Bạch Mạn giả bộ không có nhìn ra những tâm tư đố kỵ này của Vạn Tiểu Oanh, tận lực giữ nguyên dáng vẻ Vương phi, mỉm cười, phong thái cao quý.
Kiếp trước, Bạch Mạn cũng ngẫu nhiên gặp Vạn Tiểu Oanh tại hành lang như thế này, y phục nàng mộc mạc. Nhưng cho dù là dạng này, Vạn Tiểu Oanh cũng khó chịu mà lặng lẽ rơi lệ trong tiệc cưới. Đời này, Bạch Mạn cố ý mặc vào nguyên bộ lễ phục, muốn kích thích nàng, nên phải làm thật kỹ càng.
Quả nhiên, Vạn Tiểu Oanh xấu hổ đỏ mặt, nước mắt lưng tròng, vội vàng cúi đầu, quay người bỏ chạy.
Mới chạy được hai bước, liền đâm vào trên lồng ngực Cửu Vương.
Cửu Vương được nha hoàn của Vạn Tiểu Oanh kêu từ sảnh yến hội đến, hắn mặc hỉ phục màu đỏ chót, đứng tại một bên khác hành lang, âm u mà nhìn xem Bạch Mạn.
......
Châu Dung ngồi ngay ngắn ở trong đình sau hoa viên. Ba người dưới hành lang nằm trong tầm nhìn ngoại vi của Châu Dung.
Cửu Vương không biết nổi điên làm gì, nổi giận đùng đùng nói chút cái gì. Vạn Trắc phi mặc hỉ phục đỏ chót cố gắng ngăn cản Cửu Vương, còn Bạch Mạn thì cúi thấp đầu, vẻ mặt nhìn không rõ.
Châu Dung đặt tay lên trên đùi mà gõ nhẹ kích đầu gối.
Giống như kiếp trước, Châu Dung cùng Cửu Vương liền đã đạt được đồng minh chính trị tại Tây Thùy. Kiếp trước, Châu Dung cho rằng Bạch Mạn đã thích Cửu Vương, muốn làm Hoàng hậu. Nàng cũng vì nghe theo tâm ý của Bạch Mạn nên đã dấy binh ủng hộ Cửu Vương, cũng nửa năm sau phát động đảo chính, giúp Cửu Vương soán ngôi đoạt vị.
Thế nhưng là, chuyện xảy ra về sau...
"Hắn không đáng để ngươi thích." Châu Dung lẩm bẩm, duỗi tay vuốt ve cúc bạch ngọc buộc tóc trên đỉnh đầu một chút.
Dưới hiên, Bạch Mạn cuối đầu xuống rất thấp, nhìn có chút ủy khuất. Nàng mặc lễ phục Vương phi màu đậm ngay ngắn đoan trang, cả người quấn bên trong vỏ bọc cấm dục cứng nhắc, cái gì đều nhìn không đến, nhưng lại hết sức khiến người ta miên man bất định.
Ngay dưới lớp vỏ đó, chiếc cổ của Bạch Mạn rất trắng, bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo rất thon.
Châu Dung nhớ tới ban đêm vào mấy ngày trước, thiếu nữ nhẹ nhàng vén lên váy ngủ rộng lớn, tách ra hai chân trần trắng như tuyết.
Thiếu nữ còn cưỡi trên eo của nàng.
Trước mắt Châu Dung phác hoạ ra Bạch Mạn cưỡi trên eo của nàng,
Hình ảnh thiếu nữ tiến đến hôn mình.
Sắc mặt ửng hồng, con mắt ướt sủng.
Châu Dung cụp mắt xuống, nhẹ nhàng bưng lên chén trà trên bàn đá. Khí nóng tràn ngập, di chuyển lên theo chiếc áo choàng trắng rộng của nàng, tràn qua trên tay áo có hoa văn màu bạc sẫm, mờ mịt qua đường nối cổ áo nàng cùng vết cắn mơ hồ trên cổ, sau đó tản ra trong không khí.
Dưới hiên, Cửu Vương một mực bảo hộ Vạn Tiểu Oanh ở sau lưng, hắn lớn tiếng chỉ trích Bạch Mạn, Châu Dung hất tay áo một cái rồi đứng dậy.
Không phải chỉ là chỗ dựa hay sao? Nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng sải bước đi về phía Bạch Mạn, sau đó cảm thấy chưa đủ nhanh, liền chạy.
Dưới hiên.
Cũng giống như kiếp trước, chính là bởi vì Cửu Vương sinh lòng nghi ngờ Bạch Mạn làm khó Vạn Tiểu Oanh, cho nên hắn lạnh lùng chỉ trích Bạch Mạn. Bọn nha hoàn quỳ một chỗ, Vạn Tiểu Oanh ở một bên muốn khuyên can, lại vẫn cứ khóc đến nói không ra lời.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bạch Mạn mặt ngoài ủy khuất, trong mắt kì thực lạnh lùng. Âm thanh Cửu Vương thật sự rất ồn ào, tầm nhìn ngoại vi của nàng liếc sang một bên, thầm đếm trong đầu.
Ba.
Hai.
Một.
Trường bào trắng như tuyết lóe lên từ sau cây cột, âm thanh thanh lãnh nổi lên:
"Cửu Vương, thật náo nhiệt."
Nàng tới rồi.
Bạch Mạn chậm rãi ngước mắt lên, biểu tình trên mặt Cửu Vương trong nháy mắt thay đổi.
"Đại tướng quân." Cửu Vương có chút cao giọng, "Ngài làm sao... "
"Không khí ở sảnh tiệc cưới thật ngột ngạt, thần ở bên ngoài hóng gió. Đáng tiếc, thưởng thức được cảnh đẹp bên trong hoa viên." Châu Dung quay đầu dò xét Vạn Tiểu Oanh, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, "Màu sắc của hỉ phục này, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Trắc phi."
Trên mặt Vạn Tiểu Oanh còn dư lấy nước mắt, hé miệng ngượng ngùng cười lên đến, lúc này mới có thể mở miệng nói: "Cám ơn đại tướng quân đã khen."
Châu Dung ôn hòa nhìn xem Cửu Vương: "Hôm nay là đại hỉ của Cửu Vương. Thần là một người thô kệch, không giỏi viết văn, liền chúc Cửu Vương, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ* thôi."
[(*) Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ (修身, 齐家, 治国, 平天下). Câu này được chép lại trong sách Đại Học, một trong bốn cuốn "Tứ thư" của người xưa. Đại Học (大学) nguyên là một chương trong Lễ Ký, được thành sách ước trong khoảng thời gian từ thời Chiến Quốc đến thời Tần Hán. Sách do Tăng Tử, một học trò của Khổng Tử ghi chép lại.
Ông giải thích: xuất phát của "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" là 4 trong 8 bước (bát mục) để thực hiện ba cương lĩnh của Nho giáo. Tám bước đó là:
- Cách vật: luôn tiếp xúc, nghiên cứu kỹ sự vật, sự việc để nhận rõ thực chất, phải trái.
- Trí tri: luôn ngẫm nghĩ để thấu hiểu điều mình đã nhận thức được.
- Thành ý: luôn chân thật, không dối người và không dối mình.
- Chính tâm: luôn suy nghĩ, hành động ngay thẳng, chính trực và làm chủ bản thân mình.
- Tu thân: luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót, không bảo thủ để nhận rõ sai sót nhằm hoàn thiện bản thân.
- Tề gia: làm cho gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong.
- Trị quốc: lo toan việc nước, cai trị đất nước cho có kỷ cương, phép nước.
- Bình thiên hạ: khiến cho thiên hạ thái bình, lòng người quy thuận.
Các cụ xưa cho rằng, trước phải "tu thân" thì mới có thể "tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. ]
Châu Dung trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với Cửu Vương,
Cửu Vương kinh hãi. Hàm ý bên trong lời nói của đại tướng quân, rõ ràng nói hắn trị gia không quy củ, không có năng lực trị quốc!
Màu sắc hỉ phục vượt khuôn, công khai tranh cãi tại dưới hiên, mình sủng ái Trắc phi giận chó đánh mèo với chính phi... Cọc cọc kiện kiện, đã là chuyện hậu trạch, cũng không phải chỉ là chuyện hậu trạch.
Châu Dung tay cầm binh quyền, có thể nói là đối tượng mà đông đảo Hoàng tử đại lực tranh đoạt. Nếu như nàng cho rằng mình không có năng lực quản lý tốt quốc gia, không xứng làm đế vương, vậy mình coi như xong đời!
Cửu Vương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, trong lúc nhất thời tâm nghĩ nhi nữ cái gì cũng không có. Hắn cắn răng, thấp giọng khiển trách Vạn Tiểu Oanh:
"Còn không mau quỳ xuống trước Vương phi!"
Vạn Tiểu Oanh nghe vậy, kinh ngạc đến cơ hồ thất lễ, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
Châu đại tướng quân mỹ mạo hòa khí tán dương mình một câu, vì cái gì điện hạ lại bắt mình quỳ xuống?
Còn muốn bắt mình quỳ trước Bạch Mạn, cái người ngoại trừ gia thế không còn gì khác?!
Nàng chưa kịp nghĩ thông suốt, liền bị Cửu Vương ấn bả vai xuống, kéo mạnh nàng xuống đất. Đầu gối của nàng va chạm với mặt đất cứng rắn, đau đến trên mặt nàng tái đi, thân hình lảo đảo muốn ngã, trông thật đáng thương.
Bạch Mạn không tránh cũng không né, bình tĩnh tiếp nhận một cái quỳ này của Vạn Tiểu Oanh.
Châu Dung đứng sau lưng Bạch Mạn, khẽ mỉm cười, cũng không khuyên ngăn, vẻ mặt ôn hòa vẫn như cũ: "Làm sao đột nhiên quỳ xuống? Thôi được rồi, đã nhận thức được mình vượt khuôn, quỳ một lát cũng không làm chết ai. Cảnh sắc nơi đây ưu mỹ, gió nhẹ phơ phất, có thể coi là nơi tốt để nghiên cứu sự vật, thu thập kiến thức."
Trong lòng Cửu Vương cảm giác nặng nề, Châu Dung làm đại tướng quân, là người coi trọng quân kỷ nghiêm minh nhất, quả nhiên để ý quy tắc xử sự của mình, tự mình làm đúng.
Cửu Vương cắn răng: "Tiểu Oanh, tạ ơn đại tướng quân đi."
Sắc mặt Vạn Tiểu Oanh tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Châu Dung ôn hòa, đầu óc rối tung, chỉ hiểu được câu "Quỳ một lát cũng không làm chết ai", nhưng lại không hiểu được cái gì khác. Tại sao lại để nàng quỳ xuống, chỉ vì xuất thân của nàng là một thường dân? Tại sao nàng lại phải tạ ơn người kia?
Châu Dung đứng chắp tay, nhìn xem Vạn Tiểu Oanh.
Vạn Tiểu Oanh cuối cùng miễn cưỡng: "Tạ ơn đại tướng quân."
"Tạ ơn ta làm cái gì." Châu Dung cao giọng biểu dương, "Cửu Vương hiểu sâu đại nghĩa, Trắc phi tự nguyện quỳ xuống tạ tội trước Vương phi, thần bất quá tán thưởng Trắc phi biết sai liền sửa thôi."
Cửu Vương nghe vậy, vẻ mặt hiện rõ vui mừng.
Lúc này Vạn Tiểu Oanh mới nhận ra ác ý trong lời nói của Châu Dung, theo cách nịnh nọt này, nàng phải quỳ cả đêm như học bù... Nhưng mỗi lời Châu Dung nói ra đều khiến người ta giật mình, không hề sai sót. Hôm nay là đại hỉ của nàng, nàng phải quỳ ở đây sao?
Nàng cố gắng cầu cứu Cửu Vương, nhưng Cửu Vương được Châu Dung biểu dương, lúc này lại muốn thể hiện tài năng của mình với Châu Dung, bọn họ đã dẫn Châu Dung đi rồi.
Nàng không khỏi quay sang cầu cứu Bạch Mạn.
Bạch Mạn chú ý tới ánh mắt của Vạn Tiểu Oanh, giả vờ ra dáng của một Vương phi, che miệng cười một tiếng, ung dung chậm rãi nói:
"Hóa ra điện hạ an bài đêm tân hôn với Trắc phi chỉ để bày tỏ lòng thành kính với ta. Biết rồi đấy... Điện hạ chính là không giống như đợi Trắc phi. Nếu là điện hạ an bài, chắc là tình thú thôi, ta không phải tình yêu của điện hạ. Tình yêu tất nhiên không thể diễn tả bằng lời."
Dứt lời, Bạch Mạn lại cười cười, duyên dáng đi ngang qua Vạn Tiểu Oanh, chiếc váy đen thêu hoa văn tinh xảo xào xạc lướt qua chiếc váy cưới màu đỏ tươi, sau đó càng đi càng xa.
Chỉ còn lại một mình Vạn Tiểu Oanh mặc hỉ phục đỏ quỳ gối dưới hiên. Vài vị khách đi ngang qua, ánh mắt họ đổ dồn vào nàng, như một cái gai đâm vào sau lưng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất