Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 21: Mứt chua

Trước Sau
Mặt Bạch Mạn từ đầu đến cuối không có nhìn lấy Châu Dung dù chỉ là một chút. Nàng lặng lẽ dùng ánh mắt còn lại liếc Châu Dung một cái: "Hỏi cái này để làm cái gì? Ngươi có không việc gì để làm sao?"

Châu Dung cúi đầu uống trà: "Tùy tiện hỏi một chút. Chuyện của Độc Cô Nhàn... Ngươi còn tức giận hay sao?"

"Ta không tức giận, ta có gì phải tức giận." Bạch Mạn cười nhạo một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ một mực dán vào trang sách, cũng không nhìn Châu Dung, "Người ta là Công chúa, tại sao ta lại tức giận với nàng?"

Châu Dung nâng trán trong lòng.

Đây chính là còn đang tức giận.

Tính khí thật giận dữ.

"Tốt, ngươi không tức giận." Châu Dung ôn hòa nói, "Từ trước, con cháu thế gia làm thư đồng* trong cung cho Quý Nhân, tính tình của ngươi là tốt nhất."

(*) Thư đồng: Thư: sách, Đồng: trẻ nhỏ. Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt.

"Tính tính tốt?" Bạch Mạn ném sách xuống, "Quy củ thôi. Nếu ta là Quý Nhân, chắc hẳn sẽ không có ai dám nổi giận với ta."

Bạch Mạn thở hồng hộc nói mình không tức giận, Châu Dung lắc đầu cười.

Tóc dài xắn ở sau ót Bạch Mạn, lộ ra một phần cổ trắng nõn, bên mặt rõ ràng tức giận dạt dào, cũng bởi vì tức giận phần này, cả gương mặt vô cùng sống động.

Cửa sổ khắc hoa không có đóng chặt, tóc tai bên tai tung bay, vài sợi cọ vào da thịt Châu Dung.

Nó dường như làm xước trái tim Châu Dung.

Bạch Mạn hầm hừ quay đầu, vẫn là không nhìn Châu Dung, đẩy cuốn sách sang một bên. Quyển sách kia Châu Dung đương nhiên biết, chỉ có Hoàng tử mới có thể học thuật trị quốc, nghĩ đến là tàng thư của Cửu Vương, Bạch Mạn đọc để giải buồn.

Bạch Mạn bĩu môi, cầm lấy một bình mứt hoa quả trên bàn, mở niêm phong ở miệng bình ra, dùng thìa bạc tinh xảo đặt vào bên trong miệng.

Nàng thỏa mãn híp con mắt lại, chần chờ một chút, sau đó dùng âm thanh lãnh đạm đem mứt hoa quả đẩy về phía trước mặt Châu Dung: "Đây, đào của ngươi ở nơi này đều được làm thành mứt quả."

Châu Dung từ bên eo Bạch Mạn vươn tay ra, dùng ngón tay lấy một ít đưa vào miệng, không rút tay lại mà đặt tự nhiên lên mép bàn.

Tư thế này giống như ôm một nửa Bạch Mạn trong tay.

Ánh mắt Bạch Mạn rơi vào đầu ngón tay có chút ẩm ướt của Châu Dung, không được tự nhiên lấy ra một thìa mứt nữa lấp đầy trong miệng.

"Ngươi có còn muốn hay không ăn mứt hoa quả." Giọng Châu Dung khàn khàn.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Bạch Mạn có chút khẩn trương đẩy Châu Dung ra, tay nàng bị người kia giữ lại.



Châu Dung nhẹ nhàng lấy chiếc thìa ra khỏi tay Bạch Mạn, đặt sang một bên.

"Không ăn." Nàng hờn dỗi lùi ra sau, "Ngươi lấy thìa đi rồi, còn ăn cái gì?"

"Ngươi không ăn, ta ăn." Châu Dung nhìn xem Bạch Mạn, dưới chiếc mũi thẳng, đôi môi nhợt nhạt góc cạnh mở ra khép lại, "... Đút ta."

"Cho ngươi ăn? Lấy cái gì cho ăn?" Ánh mắt Bạch Mạn vô thức rơi vào cái thìa Châu Dung ném sang một bên, "Cái thìa này bị bẩn rồi... "

"Ngươi dùng tay đi." Châu Dung cầm lấy tay của nàng, tay của thiếu nữ nhỏ mà mềm, móng tay ngắn hiện ra màu hồng phấn khỏe mạnh.

Bạch Mạn vì kinh ngạc mà mở to mắt, Châu Dung không cho nàng thời gian để kịp phản ứng, đã nắm lấy tay nàng mà lấy ra một ít mứt.

Một đôi mắt phượng thâm đen của nàng yên lặng nhìn xem Bạch Mạn, mở miệng ra, động tác chậm rãi mà chiếm hữu ngậm lấy ngón tay người kia, nhẹ nhàng mút vào một chút.

Đầu lưỡi ấm áp cấp tốc cuốn qua còn sót lại mứt hoa quả, khoang miệng ẩm ướt cọ qua lòng bàn tay Bạch Mạn.

Những suy nghĩ chậm chạp không thể theo kịp các giác quan nhạy cảm.

Trong phút chốc, toàn bộ máu trong cơ thể Bạch Mạn đều dồn lên đỉnh đầu, phản ứng cùng giác quan toàn thân nhạy cảm đến mức nàng bắt đầu hoài nghi liệu mình có thực sự tức giận hay không.

Cả người nàng đều có chút hoảng hốt, máy móc thuận theo động tác của Châu Dung, nhúng thêm chút mứt, xoay bàn tay đang đưa ra, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào môi mình.

"Ăn chút ngọt, để đầu óc tỉnh táo, xua tan lửa." Châu Dung nắm lấy tay nàng, tiếng nói ôn hòa rơi vào bên tai người kia.

Mứt hoa quả chấm một chút lên môi Bạch Mạn, dưới ánh nến tỏa ra một tia ẩm ướt.

Bạch Mạn ngẩng đầu, dùng ánh mắt sùng đạo nhìn Châu Dung, thật như đang nói mứt có thể dập lửa vậy.

Châu Dung bình tĩnh nhìn Bạch Mạn, trong mắt lộ ra nụ cười ranh mãnh không giấu được.

Nàng ung dung lặp lại một lần, giọng mang hai ý nghĩa: "Đừng phát hỏa, có được hay không?"

Liền cái này?

Liền cái này?!

Như vậy ăn một chút mứt hoa quả, nàng chính là muốn để cho mình hết giận sao?

Trong lòng Bạch Mạn biết rõ ở giữa Châu Dung và Độc Cô Nhàn không có chuyện gì, cho dù là có, cũng chỉ Độc Cô Nhàn đối với Châu Dung là một bên tình nguyện. Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng đến việc nàng tức giận!

Về phần tại sao lại tức giận - Bạch Mạn không muốn suy nghĩ kỹ càng.

Chỉ là theo bản năng, đối mặt Châu Dung, nàng muốn tức giận, cứ như vậy mà tức giận một cách tự nhiên, chưa từng có để ý thân phận đại tướng quân của Châu Dung, không có suy nghĩ qua có nên hay không.



Nàng cũng chưa từng nhớ tới, lúc trước trong cung, thời điểm làm thư đồng cho các Quý Nhân trong cung, đích nữ Bạch gia từ trước đến nay luôn là người có tính tình tốt nhất.

Thời điểm đối mặt với Châu Dung, khác biệt địa vị, quy củ lễ tiết hay gì gì đó, đều bị nàng ném đến sau đầu đi.

Tóm lại, nàng tức giận, nàng tức giận đến tột độ!

Loại không thể dỗ được!

Bạch Mạn cúi đầu không nhìn Châu Dung, duỗi ra đầu lưỡi một chút, liếm sạch mứt hoa quả còn dính trên môi.

"Ta không thích ăn mứt hoa quả." Bạch Mạn cố tình gây sự, kiêu ngạo nói, "Ta cảm thấy có hương vị kỳ quái."

Châu Dung cười nhẹ, đột nhiên đưa ngón tay của mình vào miệng nàng: "... Được rồi, bây giờ đến lượt ta tức giận."

Bạch Mạn nhìn Châu Dung cắn từng miếng nhỏ mứt trên tay, nàng cảm thấy tay mình truyền đến xúc cảm vừa tê vừa ngứa, xấu hổ trừng mắt nhìn Châu Dung. Nàng lại một lần nữa nhìn vào mắt Châu Dung.

Châu Dung nhìn thẳng vào nàng, đặt môi lên tay nàng, hít một hơi ấm áp, dùng đầu lưỡi cọ xát trên ngón tay nàng.

Tướng mạo của Bạch Mạn thoạt nhìn không có gì nổi bật. Nhưng nàng từ nhỏ đã ra vào thư phòng, tiếp xúc chính sự, khí chất cùng các nữ nhi khuê cát bình thường không giống nhau lắm. Làn da nàng trắng, mặt mày thanh tú, bên trên mặt vĩnh viễn đoan chính, trong mắt vĩnh viễn là tỉnh táo cùng điềm tĩnh không hề tầm thường, dù cho là nàng đang cười.

Nhưng giờ phút này, tay của nàng bị Châu Dung đặt lên môi, mặt nạ đoan chính trên mặt vỡ vụn thành từng mảnh, mặt đỏ lên, trong mắt cũng lại không thấy tỉnh táo cùng điềm tỉnh. Thất tình lục dục*, sướng vui đi cùng giận buồn, như thể con búp bê bằng gỗ tinh xảo đột nhiên được tiêm linh hồn và cuối cùng trở thành một người sống.

(*) Thất tình lục dục: Thất tình lục dục là một câu nói thường được dùng trong Phật giáo. Theo Phật pháp, thất tình chính là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người như vui, buồn, giận hời, tủi... Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó.

Bạch Mạn đích thực là ngụy trang rất tốt, Châu Dung cũng biết Bạch Mạn đang ngụy trang.

Bất quá, ngụy trang thì như thế nào? Thông minh không phải là sai, dã tâm không phải là sai, Châu Dung chính là thích Bạch Mạn ở dạng này, nàng nguyện ý dung túng cho phần ngụy trang này.

Có thể thoạt nhìn ngươi sẽ không nhận ra Bạch Mạn như thế này, nhưng chỉ cần nhìn nàng ấy vài lần nữa, ngươi sẽ không bao giờ có thể rời mắt khỏi nàng.

Châu Dung chậm rãi ngồi xổm trước mặt Bạch Mạn, ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ mặt ôn nhu.

"Đừng nóng giận." Âm thanh của Châu Dung trầm thấp mềm mềm, "Ta cho ngươi trút giận lên ta, có được hay không?"

Châu Dung nhẹ nhàng mút ngón tay của Bạch Mạn, sau đó dùng răng cắn nhẹ. Đau nhói khiến Bạch Mạn chợt tỉnh táo lại, nàng vội vàng rút đầu ngón tay ra, khẩn trương đẩy Châu Dung ra. Nhưng mà không những không đẩy ra mà Châu Dung còn dùng tay trái nắm lấy tay nàng, giữ chặt hơn.

Lòng bàn tay của Châu Dung khô nóng, nàng nắm lấy tay Bạch Mạn đặt lên xương quai xanh của mình.

Châu Dung áp môi vào cổ nàng, trường bào màu trắng lành lạnh trơn bóng, dính chặt trên người nàng.

Giọng nói khàn khàn xen lẫn có chút lười biếng tiến vào lỗ tai: "Giúp ta cởi y phục."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau