Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

Chương 53: Giết tất cả những kẻ khi dễ Bạch Mạn!

Trước Sau
Châu Dung buông lời này, không đợi người khác đáp lại, nàng sải bước đi về phía hậu viện, rẽ vào phòng tân hôn của Bạch Mạn bằng con đường quen thuộc.

"Đại tướng quân! Đại tướng quân!"

Sau lưng là một nhóm hạ nhân đuổi theo Châu Dung, ở phía sau lớn tiếng kêu, nhưng Châu Dung mắt điếc tai ngơ.

Luân thường đạo lý cái gì, công danh lợi lộc cái gì, ánh mắt của người trong thiên hạ cái gì, hết thảy nàng cũng không cần. Hiện tại nàng muốn mang Bạch Mạn đi, ngay bây giờ, vào giờ phút này.

"Mạn nương!"

Châu Dung đẩy cửa vào.

Một tiếng vang trầm, cánh cửa đang khóa bị nàng phá vỡ.

Các nàng đã từng triền miên qua giường lớn, một cửa sổ chạm khắc hoa, một chiếc bàn lớn tối màu dưới cửa sổ, còn có một lọ mứt chỉ còn lại một nửa trên bàn. Hết thảy đồ đạc vẫn như cũ, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ, bụi bặm chậm rãi bay trong không khí, cực kỳ trong trẻo.

Rất hiển nhiên, nơi này đã không có người ở mấy ngày rồi.

Châu Dung lui về sau hai bước.

Nàng tưởng tượng qua rất nhiều loại khả năng.

Bạch Mạn cự tuyệt mình, giả bộ lạnh nhạt với mình, thậm chí còn tức giận đâm mình bằng kiếm. Nhưng điều duy nhất nàng chưa bao giờ nghĩ đến là Bạch Mạn không có ở đây.

Bạch Mạn không có ở đây sao?

Tại sao Bạch Mạn không có ở đây?

Bạch Mạn không phải nên ở hậu trạch mãi sao?

Châu Dung cảm thấy đầu mình "oanh" một tiếng, một sự hoảng sợ khó tả ập vào đầu của nàng. Khuôn mặt của nàng dần trở nên bối rối, bàng hoàng.

Châu Dung từ lâu đã quen với việc Bạch Mạn là nữ nhân hậu trạch. Những nữ nhân hậu trạch đều không có chân.

Mang những đôi giày thêu mỏng manh và tinh xảo, các nàng bị nhốt trong bốn bức tường vuông vức hoặc trong những chiếc lồng lộng lẫy. Các nàng không đi đâu cả, luôn ở đó, chờ phu quân, chờ người yêu, chờ người khác chia sẻ vinh quang hoặc chờ sự cứu rỗi.

Bạch Mạn vốn hẳn nên ở đây. Châu Dung suy nghĩ hỗn loạn. Đáng lẽ cũng giống như kiếp trước, luôn ở một nơi mà nàng biết, chờ đợi được chính mình cứu rỗi, chia sẻ vinh quang, nhưng...

Nhưng Bạch Mạn lại không có đợi ở đây.

Bạch Mạn vậy mà không ở hậu trạch sao?

Bạch Mạn đi nơi nào?

Bạch Mạn còn có thể đi đâu?

Lúc này, những lời của Bạch Mạn vừa nói cuối cùng cũng tràn vào đầu của Châu Dung, cũng vào lúc này nàng chợt nhận ra, có lẽ bản thân nàng chưa bao giờ hiểu rõ Bạch Mạn.

"Ngươi không ở hậu trạch sao?" Châu Dung lẩm bẩm nói: "Nếu không ở hậu trạch, ngươi làm sao sống sót?"

Nàng kinh ngạc ngắm nhìn bốn phía, trong không khí tràn ngập tro bụi cùng hơi ẩm.

Cuối cùng nàng thật sự ý thức rõ ràng được, Bạch Mạn đã rời đi.

Rời bỏ mình.

Mình cũng không thể tiếp tục tìm tới Bạch Mạn nữa.

Giờ phút này Châu Dung đang chịu đựng sự do dự và thống khổ vì không nhìn thấy Bạch Mạn, giống như một trò đùa lớn. Nàng chỉ biết quan tâm đến nỗi thống khổ của mình, muốn giải quyết nỗi thống khổ của mình. Lại đi tìm Bạch Mạn, cảm thấy Bạch Mạn kiểu gì cũng sẽ đợi nàng.

Nhưng kiếp trước Bạch Mạn chết đi, không có chờ nàng.

Kiếp này Bạch Mạn lựa chọn người khác, vẫn là không có đợi nàng.

Trái tim của Châu Dung như bị bóp chặt, nàng cúi người xuống, bám vào khung cửa, thở hồng hộc, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Đại tướng quân!" Sau lưng, nhóm hạ nhân cùng thị nữ đứng đầu rốt cục cũng đuổi đến, "Đại tướng quân!"

Châu Dung chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng thê lương.

Thị nữ kia bị giật nảy mình: "Đại tướng quân, ngài bị làm sao vậy?"

"Vương phi của các ngươi đâu?" Vang lên một tiếng "leng keng", Châu Dung rút trường kiếm ra, cầm trong tay.



Nàng nhìn thẳng về phía đám hạ nhân, lặp lại: "Vương phi, nàng đang ở đâu?"

Vẻ mặt của nàng điên cuồng, hăng hái tiến về phía trước hai bước, thị nữ đứng đầu và đám hạ nhân vô thức sợ hãi lùi lại hai bước.

Đôi chân của thị nữ đứng đầu yếu ớt, nàng quỳ xuống đất: "... Vương phi, Vương phi, về nhà ở vài ngày!"

"Về nhà?" Châu Dung trừng mắt nhìn thị nữ ở trước mặt, "Sao Vương phi có thể về nhà được?"

Nàng biết rõ việc Bạch Mạn đoạn tuyệt với gia đình, làm sao Bạch Mạn có thể về nhà được?

Thị nữ kia gào khóc: "Ta không biết, lão nô không biết. Vương phi trong viện này vốn không được coi trọng, cũng không ai để ý tung tích của nàng."

Châu Dung lại tiến lên một bước: "Xe ngựa thì sao? Nàng nhất định phải dùng xe ngựa trong Vương phủ phải không?"

Người đánh xe run rẩy quỳ trên mặt đất: "Vương phi, nàng, Vương phi... nàng không có quyền sử dụng xe ngựa."

Bọn hạ nhân quỳ đầy đất, có người thông minh hơn thấy người đánh xe sợ đến không nói nên lời, vội vàng nói thêm: "Quyền quản gia thuộc về Vạn Trắc phi, không, Vạn Mỹ Nhân. Vạn Mỹ Nhân, Vạn Mỹ Nhân sẽ không để cho Vương phi sử dụng tài sản trong phủ, vì thế Vương phi dùng của hồi môn của chính mình."

Rốt cục Bạch Mạn sống trong phủ như thế nào vậy? Đến cả xe ngựa cũng không được dùng sao?

Mà mình, lại bắt nàng chịu đựng những việc như thế.

Châu Dung mỉm cười thay vì tức giận.

"Được, tốt lắm." Nàng gật đầu, "Các ngươi, một người hai người, hóa ra đó là cách các ngươi đối đãi Vương phi."

Nàng nở nụ cười khổ.

"Đường đường là đích nữ của Bạch gia, chính phi của Cửu Vương, vậy mà trải qua cái dạng sinh hoạt này, mà ta, lại chưa bao giờ cảm thông cho tình cảnh thống khổ của nàng." Hốc mắt của Châu Dung ươn ướt, "Người ta vẫn nói tiền triều giết người, người ở hậu trạch còn hơn thế. Giết một người. Nếu được lựa chọn, ai sẽ sẵn sàng lăn lộn trong vũng bùn ở sau hậu trạch? Ta tưởng ta hiểu nàng, nhưng để hiểu rõ một người là một hành trình dài. Tại sao ta lại tự phụ đến thế? Rõ ràng ta chưa từng hiểu nàng!"

Mọi người đều lặng im, không dám thở mạnh.

Hai mắt của Châu Dung đỏ bừng, gắt gao nắm chặt trường kiếm sáng như tuyết, gân xanh trên trán hiện rõ trên làn da trắng ngần.

Bọn hạ nhân hoảng sợ nhìn nàng.

Ở kinh thành nghe đồn Châu Dung thị sát. Những người nhát gan này đã sợ đến đái ra.

Trong viện thoang thoảng mùi nước tiểu, còn có thể nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.

Giết các nàng!

Giết sạch tất cả những kẻ đã khi dễ Bạch Mạn.

Vô số hận ý xoay quanh trong đầu của Châu Dung, trước mặt của nàng dường như bị bao phủ bởi một tấm màn đẫm máu. Toàn thân của Châu Dung run rẩy, tay giơ trường kiếm lên.

Những lời an ủi mà Bạch Mạn từng dành cho nàng chợt hiện lên trong đầu!

"Châu Dung, ngươi không thể mỗi lần gặp vấn đề là dùng giết người để trốn tránh nó!"

Đầu óc của Châu Dung chợt tỉnh táo trở lại.

Đám hạ nhân sợ hãi đến đồng tử giãn ra, túm tụm lại không nói nên lời, nhưng lại nhìn thấy Châu Dung đột nhiên mất đà.

Nàng xua tay, giọng nói có phần yếu ớt.

"Các ngươi đều lui ra đi, để bản tướng quân được yên tĩnh một mình."

Đám hạ nhân lăn lộn lui xuống.

Châu Dung đi vào gian phòng, ngồi ở mép giường. Trên bàn có một cuốn quân sách mà Bạch Mạn đã đọc được một nửa. Châu Dung đưa tay ra, cầm lấy, nắm trong tay.

"Ta sai rồi." Nàng thấp giọng nói.

Bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Châu Dung tựa đầu vào sách, khóc rống nghẹn ngào.

......

Thật lâu, cho đến khi sắc trời ngã về tây, Châu Dung mới bước ra khỏi gian phòng. Nàng dường như càng ngày càng bệnh nặng hơn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, bước đi có chút loạng choạng. Nhưng nàng không chọn đi chiếc xe ngựa mà nàng đã đến, thay vào đó nàng lên ngựa và rời đi một mình.



Châu Dung biết Bạch Mạn sẽ không về Bạch gia, nhưng trong lòng của nàng vẫn ấp ủ chút hy vọng.

Châu Dung muốn đi Bạch gia để tìm Bạch Mạn.

Quả nhiên, Châu Dung không tìm được Bạch Mạn ở Bạch gia.

"Mạn nương đã gả vào Độc Cô gia, đã là người của Độc Cô gia." Bạch phu nhân lạnh nhạt nói: "Đại tướng quân đến Bạch gia tìm thê tử của Độc Cô nhất định sẽ thất vọng."

Thái độ của Bạch phu nhân đối với Châu Dung cực kỳ lạnh lùng.

Suy cho cùng, trong mắt đại phu nhân, Châu Dung là một nữ nhân vô đạo đức, cùng huynh đệ đoạt quyền chính là mạo hiểm bị thiên hạ khinh thường, sau khi chết chắc chắn sẽ bị sỉ nhục mãi mãi.

"Mạn nương cũng đã từng là nữ nhi gánh vác lấy cái vinh quang của Bạch gia... Về sau, cũng bởi vì không thể trở thành Hoàng hậu, nên bị Bạch gia vứt bỏ. Bây giờ không biết tung tích của nàng, Bạch gia thậm chí cũng không thể hỏi được một câu, chẳng lẽ đây chính là lễ nghi của thế gia?" Châu Dung chất vấn.

"Cái gì mà gọi là không biết tung tích? Ngươi chớ có giội nước bẩn lên Bạch gia!" Bạch phu nhân có chút kích động, cất cao giọng nói, "Nữ nhi của Bạch gia đoan trang trầm lặng, thậm chí còn tuyệt thực để cầu phúc khi Cửu Vương mất tích. Nàng là một con người, một hình mẫu nữ đức được mọi người ca ngợi! Vương phi sẽ không bao giờ bước ra khỏi Vương phủ! Châu Dung, bây giờ người đến đây nói rằng Vương phi không rõ tung tích, ngươi đang hủy hoại thanh danh của Vương phi! Ngươi đang ám chỉ điều gì?"

Châu Dung chợt hiểu ra nguyên nhân Bạch Mạn dám nói với người trong phủ rằng mình sẽ về nhà thăm viếng, nhưng lại không sợ bị Bạch gia vạch trần.

Bạch Mạn mất tích, căn bản Bạch gia sẽ không lo lắng cho an nguy của nàng, chỉ để ý nàng sẽ bị người khác hủy hoại danh dự.

Bởi vậy, chẳng những Bạch gia sẽ không đi tìm nàng, ngược lại muốn liều mạng che giấu cho nàng.

Người mà Bạch gia cần không phải là Bạch Mạn, mà là một nữ nhi hoàn hảo của Bạch gia.

Vậy nếu nữ nhi của Bạch gia không còn hoàn hảo nữa thì sao?

Không hoàn mỹ, sẽ bị che lấp, bị hủy diệt sao?

Trong lòng của Châu Dung cảm thấy đau xót thay cho Bạch Mạn.

Nói xong lời vừa nói, mặt của Bạch phu nhân kích động đỏ bừng, phải hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại cảm xúc.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của Bạch phu nhân.

Một lát sau, Châu Dung cười cười.

"Vậy là bây giờ ngươi đã biết. Bạch Mạn rời đi."

Bạch phu nhân nhắm mắt hồi lâu mới mở ra.

Nàng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này.

"Cửu Vương phi không có đi, chỉ là về nhà ở." Bạch phu nhân mệt mỏi nói: "Bởi vì Bạch gia có một nữ nhi mới mười lăm tuổi, tuổi tác rất tốt để hầu hạ Cửu Vương. Nàng cần sự dạy bảo của Vương phi."

Châu Dung sắc bén nói: "Bởi vì Hoàng đế đem Bạch gia đưa cho Cửu Vương, nên Bạch gia không thể chiếm được lòng tin của các Hoàng tử khác. Bạch gia không còn cách nào khác mà đành phải bị trói buộc cùng với Cửu Vương."

Sắc mặt của Bạch phu nhân thay đổi, cau mày, lạnh lùng đẩy tách trà trước mặt, lớn tiếng nói: "Tiễn khách."

Thân hình của Châu Dung vững vàng bất động.

Dã tâm bừng bừng của Bạch gia, vốn định mượn chuyện tứ hôn của nữ nhi để tiến thêm một bước.

Vì vậy đã sớm đẩy Bạch Mạn ra trước mặt mọi người trong kinh thành, đề cao "đức hạnh" của nàng một cách mỹ miều, muốn gả nàng cho Hoàng tử để sau này nàng trở thành Hoàng hậu.

Bạch Mạn được giáo huấn, tiếp nhận chính trị ngay từ khi còn nhỏ để trở thành một Hoàng hậu đủ tiêu chuẩn

Không ngờ, bệnh đa nghi của Hoàng đế trở nên trầm trọng hơn, bây giờ hắn nhìn các con của mình cũng giống như cái gai trong mắt, cái gai trong thịt, bất kể là người nào thì dường như cũng đang để mắt đến hoàng vị.

Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, hành động của Bạch gia tất nhiên đã khơi dậy sự kiêng kỵ của Hoàng đế.

Chỉ cần Hoàng đế còn sống, Hoàng tử sẽ là Hoàng tử, vĩnh viễn không thể vượt qua Hoàng đế!

Hoàng đế biết, Bạch gia là thế gia trăm năm, các Hoàng tử đều muốn thu phục Bạch gia, Bạch gia cũng đang chờ đợi một cái giá.

Bạch gia danh vọng như vậy, muốn Bạch Mạn làm Hoàng hậu?

Đã Bạch Mạn một lòng muốn làm Hoàng hậu, dứt khoát đưa người có xuất thân hèn mọn nhất là Cửu Vương, tứ hôn cho nàng đi.

Rút củi dưới đáy nồi không chỉ cắt đứt cơ hội tiếp xúc với tất cả các Hoàng tử của Bạch gia mà còn trói buộc thế gia trăm năm với vị Hoàng tử vô dụng nhất. Có chiếu chỉ tứ hôn, các Hoàng tử khác có lẽ sẽ không dám tiếp xúc với Bạch gia nữa, cơ bản Bạch gia sẽ bị phế đi.

Đồng thời, Hoàng đế cũng thông qua loại phương thức này, hung hăng gõ đánh đông đảo thế gia ở kinh thành. Các ngươi cho là mình có thể trèo cao sao? Quyền thế của trẫm vẫn còn ở đây.

Châu Dung có thể hiểu được dã tâm của Bạch gia, nhưng nàng không thể hiểu được sự tàn nhẫn của Bạch gia đối với Bạch Mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau