Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Chương 74: Ta có chết cũng không muốn thích ngươi!
"Đi cùng với Quý Nhân, khó tránh khỏi va va chạm chạm." Bạch Mạn cụp mắt xuống, "Ta không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu."
Bạch Mạn chưa bao giờ yếu đuối như những gì người khác nghĩ.
Trong lòng của Châu Dung phun lên một loại trực giác khó tin. Đột nhiên nàng ngồi dậy, đưa tay giật y phục của Bạch Mạn ra.
"Ngươi làm gì vậy?" Bạch Mạn che y phục của mình lại, nàng giơ tay tát Châu Dung một cái.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt của Châu Dung, vang lên một tiếng thanh thúy. Nàng giật mình chưa phát giác, đưa tay xé toạc áo ngoài của Bạch Mạn. Da thịt tiếp xúc với không khí, trần trụi, kích thích lên một tầng hạt dẻ mịn.
"Đừng nhúc nhích." Châu Dung xoay người ôm lấy vai của Bạch Mạn, thấp giọng nói: "Để ta nhìn xem."
Đầu của Châu Dung cúi thấp đến mức chóp mũi gần như chạm vào da thịt của Bạch Mạn. Bạch Mạn bị nàng ép chặt xuống giường, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi!"
Hơi thở ấm áp của Châu Dung phả vào da dẻ khiến Bạch Mạn rùng mình, lạc giọng.
Bên trên tứ chi gầy gò trắng như tuyết của người kia, nhìn kỹ có thể thấy những vết thương cũ vẫn còn. Sắc mặt của Châu Dung trầm xuống: "Đây đều là bị Quý Nhân làm tổn thương sao?"
Bạch Mạn tùy ý cụp mắt xuống: "Tổn thương cái gì? Bất quá là va va chạm chạm thôi. Đám Công chúa còn nhỏ, thỉnh thoảng còn trêu chọc ta, đều là do ân huệ của Hoàng thượng."
Châu Dung vuốt vuốt vết bỏng nông trên đùi của Bạch Mạn. Màu sắc nhẹ đến mức gần như vô hình, bởi vì không có lỗ chân lông mà trở nên phá lệ óng ánh xinh đẹp.
"Đừng đụng vào." Bạch Mạn đẩy tay của Châu Dung ra, "Sẽ không thoải mái."
"Người nhà của ngươi có biết không?"
"Biết."
Châu Dung không biết nên nói cái gì. Trong lúc nhất thời, nàng vậy mà không thể biết được việc mình mất đi người nhà sớm như vậy, phải chăng cũng là một loại vận khí?
"Ta chưa bao giờ nhận được tình cảm từ gia đình. Hiện tại xem ra chẳng qua chỉ có vậy thôi." Châu Dung thấp giọng nói.
"Sứ mệnh của đích nữ mà thôi." Bạch Mạn đẩy Châu Dung ra, tự mình phủ thêm áo ngoài, thản nhiên nói: "Nếu là đích nữ của Bạch gia, làn da của nàng cũng là làn da của Bạch gia."
Châu Dung im lặng nhìn sợi dây trên áo ngoài của Bạch Mạn.
Áo khoác ngoài màu sẫm kiểu cũ, thắt lưng mỏng và dày. Vừa mới bị Châu Dung giật ra, bây giờ rất nhiều sợi dây đã bị thắt nút. Bạch Mạn dùng những ngón tay khéo léo trắng như tuyết của mình để nới lỏng nút thắt từng chút một.
Nàng thuận miệng nói: "Phụ mẫu sinh ra ta, tất nhiên ta muốn báo hiếu cho phụ thân và mẫu thân của ta. Thân thể của ta là thân thể của Bạch gia, dùng để lấy lòng Quý Nhân, hầu hạ Cửu Vương, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Ta còn chưa đến mức cắt máu thịt để tỏ lòng hiếu thảo, dù sao đó là ân đức trong Bạch gia."
(*) Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
"Cho nên ngươi mới tận lực phóng túng mình?" Rốt cục Châu Dung mới hiểu, năm đó trước đại hôn, vì sao Bạch Mạn muốn ở chung một đêm với mình lúc trong cung.
Bạch Mạn là cố ý. Nàng ấy chỉ muốn phản nghịch.
Có lẽ... Nó không liên quan gì đến tình yêu.
Châu Dung bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật mà nàng không muốn thừa nhận chút nào.
Bạch Mạn không yêu mình.
Một cơn nhói nhói cuồn cuộn đi lên từ đáy lòng, Châu Dung kinh ngạc nhìn, nàng nói không ra lời. Nàng cho là Bạch Mạn ít nhiều gì cũng từng rung động với mình, nhưng trước đó...
Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Mạn.
"Chỉ trong một đêm, làm sao lại gọi là phóng túng?" Bạch Mạn cười nhạo một tiếng, "Những quý nữ như chúng ta cùng kỹ nữ trong thanh lâu thì có cái gì khác nhau? Kỹ nữ bị mẫu thân của họ bán, ta cũng bị mẫu thân của mình bán. Ta tự lấy ra thân thể của mình để tìm một chút việc vui, chỉ có một đêm như thế cũng coi như là phóng túng sao?"
Bạch Mạn cười nói.
"Làm sao, nữ nhân bị bán thở dốc một lát chính là phóng túng, mà người bán nữ nhân thì có thể đại biểu cho thiên đạo cùng cương thường? Không ngoan ngoãn nghe lời chính là phóng túng, ngoan ngoãn nghe lời chính là hiếu đạo?"
"Sao mà thiên đạo bất công! Ta lại không muốn thuận theo ý trời."
Châu Dung nghĩ đến vận mệnh không có kiếp sau của Bạch Mạn.
Nàng thấp giọng khuyên nhủ: "Nhưng dạng này không hợp với cương thường cùng thiên đạo. Có lẽ... Ta có thể giúp ngươi có được bình an vui sướng. Ngươi không cần dùng loại phương thức này."
Câu nói này của Châu Dung dường như là điểm thuốc nổ.
Bạch Mạn không thể cởi nút thắt trong tay. Trong cơn tức giận, nàng đã kéo đứt nút thắt.
"Châu Dung! Tại sao ngươi lại giả vờ làm người tốt? Ngươi kiêu ngạo, tự phụ, tự quyết định cuộc sống của người khác. Tại sao ta lại muốn bình an vui sướng? Ngươi cho rằng ta quan tâm đến cái gọi là bình an vui sướng sao? Ngươi có biết ta muốn gì không?"
Châu Dung nghẹn lời.
Bạch Mạn muốn nói lại thôi. Mấy ngày nay Châu Dung bệnh đến hung hiểm nên nàng luôn phải chiều theo ý của Châu Dung. Bạch Mạn đè nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng, chỉnh đốn y phục rồi nhảy xuống giường.
"Ngươi đi nơi nào?"
"Đi đưa phu quân của ta rời đi." Bạch Mạn lãnh đạm nói.
Cổ ấn trên tay của nàng mà nàng đã đạt được thỏa thuận với Cửu Vương.
"Cửu Vương?! Các ngươi lại?!" Một trận cảm xúc cuồn cuộn ở đáy lòng của Châu Dung.
Bạch Mạn dùng kiếm trâm kia vu oan giá họa cho Cửu Vương. Lúc đầu Châu Dung bởi vì Bạch Mạn không có chút tình cảm nào với Cửu Vương mà cao hứng, nhưng hôm nay Bạch Mạn cùng Cửu Vương vậy mà một lần nữa tiến tới cùng nhau?
Châu Dung lập tức nghĩ đến đồ vật mà mình giúp Bạch Mạn trộm được: "Là vật kia sao?"
Bạch Mạn lãnh khốc nói: "Đúng vậy."
Châu Dung cảm thấy lồng ngực đau nhức không thể áp chế, máu dâng trào, đột nhiên nàng nhào đến bên giường, nôn ra một ngụm máu.
Bạch Mạn giật mình: "Ngươi cẩn thận một chút, mặc dù Dương Cửu Chương hạ độc kia không lợi hại gì, nhưng gần nhất ngươi mệt mỏi, thân thể thâm hụt, cần bình tâm tĩnh khí."
Châu Dung cười khổ, nàng bắt lấy tay áo của Bạch Mạn: "Đó là đồ vật mà ta giúp ngươi lấy được! Sao ngươi có thể cầm đi lấy lòng nam nhân khác? Hắn có cái gì tốt?! Dù ngươi không yêu hắn, nhưng ngươi cũng muốn cùng một chỗ với hắn sao?! Làm sao ngươi lại làm như thế... "
Châu Dung giận dữ công tâm, thốt ra: "Tiện*!"
(*) Tiện: hèn mọn, khốn nạn. Từ này thường được mấy phi tần trong cung hay sử dụng, "Tiện tì, ngươi dám đánh bổn cung!"
Đáp lại nàng chính là một cái tát.
Bạch Mạn ra tay vô cùng ác độc, mặt tái nhợt của Châu Dung bị đánh thành đỏ choáng. Châu Dung tức giận, nàng nắm lấy cánh tay của Bạch Mạn, nhưng người kia lại hung hăng đẩy nàng ra.
"Vậy thì sao?" Cuối cùng Bạch Mạn cũng lên tiếng, quát Châu Dung: "Ngươi còn muốn gì ở ta nữa?!"
"Ta có cuộc sống của riêng mình! Ta có việc riêng của mình phải làm! Ta muốn ở cùng một chỗ với Cửu Vương, ngươi quản được sao?"
"Ta đương nhiên quản được!" Châu Dung nắm lấy tay áo của Bạch Mạn, tức giận nói: "Ngươi không thể gọi ta đến đây rồi lập tức rời đi! Ngươi coi ta là gì? Là con chó của ngươi sao?!"
Bạch Mạn thử mấy lần cũng không vung ra được, đành cố gắng dùng sức đẩy mạnh, tùy tiện nói: "Việc này không phải là chính ngươi yêu cầu sao? Liên quan gì tới ngươi? Là ngươi chọc tức ta trước, là ngươi ép buộc ta, là ngươi thích ta!"
Nàng cắn một cái lên trên cánh tay của Châu Dung, rất nhanh máu đã tràn vào khoang miệng, nóng hổi, tanh nồng.
Nhưng Châu Dung lại tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, ôm chặt lấy Bạch Mạn: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng rung động với ta sao? Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, cứ cho là ngươi xem ta như công cụ để ngươi phóng túng, ta cũng nguyện ý. Ngươi hất ta ra và gả cho người khác, ta cũng nguyện ý. Ta hèn mọn, ta đau đớn, bất quá ta chỉ cầu ngươi, cầu ngươi thích ta dù chỉ là một chút! Ngươi có thể hất ta ra mà đi thích Châu Hy, thích Cửu Vương, tại sao lại không thể thích ta? Coi như ngươi xem ta như một con chó, cũng phải có một chút xíu tình cảm đi! Một chút xíu đều không có sao? Chẳng lẽ chỉ một chút xíu đều không có sao?!"
"Không!" Bạch Mạn quả quyết nói, "Ta sẽ không thích ngươi, ta mãi mãi cũng sẽ không thích ngươi!"
Châu Dung đứng dậy, nàng kề trường kiếm sát tim của Bạch Mạn, mũi kiếm chạm sát vào da thịt, Bạch Mạn cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
"Nói ngươi thích ta." Châu Dung bình tĩnh nói, trong lời nói có chút điên cuồng, "Nói ngươi thích ta, ngươi yêu ta. Nếu không, ta thà giết ngươi, cùng chết với ngươi."
"Ta không thích ngươi." Bạch Mạn hung tợn nói, "Ngươi giết ta. Ta có chết cũng không muốn thích ngươi."
Bạch Mạn cuối cùng cũng hối hận vì lợi dụng Châu Dung. Nàng không thể yêu người kia, nhưng người kia lại yêu nàng. Đây là một đoạn tình cảm không đúng lúc. Trong hai người các nàng, phải có một người phải chết. Nàng muốn tự tay kết thúc đoạn nghiệt duyên này.
Châu Dung chưa bao giờ do dự khi giết người, nhưng vào lúc này, tay của nàng bắt đầu run rẩy. Trường kiếm rơi xuống đất kêu vang.
Bạch Mạn cầm lấy bát trà bên cạnh. Đôi mắt của nàng ngấn lệ, vừa nóng vừa cay, nàng biết khuôn mặt mình nhất định rất đau đớn nhưng nàng không thể kiềm chế được.
Châu Dung không ngăn cản Bạch Mạn. Nàng đợi ở đó, đợi Bạch Mạn lấy bát trà đập vào người của nàng.
Một tiếng "cốp", Bạch Mạn đập bát trà lên trán của mình.
Máu hòa với nước mắt lăn từ má đến cằm, cuối cùng rơi xuống từng giọt trên gạch xanh bóng loáng.
"Châu Dung, buông bỏ ta đi." Bạch Mạn thống khổ nói, "Ta không thích ngươi, ngươi cũng không cần phải thích ta. Ta không cần ngươi cứu vớt, ta thà rằng làm một ác nhân, ta nợ ngươi, hãy để ta ở lại địa ngục vĩnh hằng chuộc tội đi. Ngươi quên đi ta cũng được, ngươi hận ta cũng không sao, buông bỏ ta đi."
Thời gian dường như đã đông cứng lại. Châu Dung kinh ngạc đến mức vẻ mặt gần như đờ đẫn. Bạch Mạn không chút do dự mà xoay người, giẫm lên bát trà vỡ định đi ra ngoài.
Có lẽ vì ánh sáng mờ ảo nên trong mắt của Châu Dung dần hiện lên vẻ điên cuồng. Nàng biết xe ngựa của Cửu Vương đang đợi Bạch Mạn ở bên ngoài, Bạch Mạn đang chuẩn bị lên xe trở về bên nam nhân đó.
Cũng bởi vì nam nhân kia có quyền thế sao?
"Ta cũng sẽ có quyền thế!" Rốt cục Châu Dung khóc thành tiếng, "Ta cũng sẽ có quyền thế, chỉ cần ngươi chờ ta thêm một chút, cho ta thêm một chút thời gian, ngươi muốn quyền thế, ngươi muốn tiền tài, ngươi muốn làm cái gì cũng được. Thậm chí ngươi không thích ta cũng được, ta chỉ cầu ngươi đừng rời đi! Ta không muốn ngươi thích ta dù chỉ là một chút xíu, cái gì ta cũng không cần, nhưng xin người rời bỏ ta."
Bạch Mạn chỉ nói: "Buông bỏ ta đi!"
Nàng chưa từng quay đầu.
Châu Dung lạnh cả người, run lẩy bẩy.
Nàng ấy là của nàng, là tù phạm cùng lồng giam của nàng, là cố chấp cùng tội lỗi của nàng.
Buông bỏ nàng ấy sao?
Không, nàng không buông được. Nàng vĩnh viễn, mãi mãi cũng không muốn buông xuống chấp niệm của mình.
Châu Dung đứng dậy, kéo cả người của Bạch Mạn xuống. Đôi tay của nàng ấn thật sâu vào làn da của Bạch Mạn.
Tiếng gào của Bạch Mạn mơ hồ phát ra dưới tay của Châu Dung. Một tiếng động lớn vang lên, Bạch Mạn hoảng sợ đá đạp, Châu Dung bất lực dùng thân mình đè người kia xuống, đẩy người lên nền gạch xanh được nước lạnh mài bóng.
Vạn vật trên thế gian đều biến thành cái bóng lờ mờ, bàn tay của Bạch Mạn lướt dọc theo vai và cổ của Châu Dung, rơi xuống tường. Cánh cửa bí mật đóng sầm lại, gian phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Bạch Mạn chưa bao giờ yếu đuối như những gì người khác nghĩ.
Trong lòng của Châu Dung phun lên một loại trực giác khó tin. Đột nhiên nàng ngồi dậy, đưa tay giật y phục của Bạch Mạn ra.
"Ngươi làm gì vậy?" Bạch Mạn che y phục của mình lại, nàng giơ tay tát Châu Dung một cái.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt của Châu Dung, vang lên một tiếng thanh thúy. Nàng giật mình chưa phát giác, đưa tay xé toạc áo ngoài của Bạch Mạn. Da thịt tiếp xúc với không khí, trần trụi, kích thích lên một tầng hạt dẻ mịn.
"Đừng nhúc nhích." Châu Dung xoay người ôm lấy vai của Bạch Mạn, thấp giọng nói: "Để ta nhìn xem."
Đầu của Châu Dung cúi thấp đến mức chóp mũi gần như chạm vào da thịt của Bạch Mạn. Bạch Mạn bị nàng ép chặt xuống giường, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi!"
Hơi thở ấm áp của Châu Dung phả vào da dẻ khiến Bạch Mạn rùng mình, lạc giọng.
Bên trên tứ chi gầy gò trắng như tuyết của người kia, nhìn kỹ có thể thấy những vết thương cũ vẫn còn. Sắc mặt của Châu Dung trầm xuống: "Đây đều là bị Quý Nhân làm tổn thương sao?"
Bạch Mạn tùy ý cụp mắt xuống: "Tổn thương cái gì? Bất quá là va va chạm chạm thôi. Đám Công chúa còn nhỏ, thỉnh thoảng còn trêu chọc ta, đều là do ân huệ của Hoàng thượng."
Châu Dung vuốt vuốt vết bỏng nông trên đùi của Bạch Mạn. Màu sắc nhẹ đến mức gần như vô hình, bởi vì không có lỗ chân lông mà trở nên phá lệ óng ánh xinh đẹp.
"Đừng đụng vào." Bạch Mạn đẩy tay của Châu Dung ra, "Sẽ không thoải mái."
"Người nhà của ngươi có biết không?"
"Biết."
Châu Dung không biết nên nói cái gì. Trong lúc nhất thời, nàng vậy mà không thể biết được việc mình mất đi người nhà sớm như vậy, phải chăng cũng là một loại vận khí?
"Ta chưa bao giờ nhận được tình cảm từ gia đình. Hiện tại xem ra chẳng qua chỉ có vậy thôi." Châu Dung thấp giọng nói.
"Sứ mệnh của đích nữ mà thôi." Bạch Mạn đẩy Châu Dung ra, tự mình phủ thêm áo ngoài, thản nhiên nói: "Nếu là đích nữ của Bạch gia, làn da của nàng cũng là làn da của Bạch gia."
Châu Dung im lặng nhìn sợi dây trên áo ngoài của Bạch Mạn.
Áo khoác ngoài màu sẫm kiểu cũ, thắt lưng mỏng và dày. Vừa mới bị Châu Dung giật ra, bây giờ rất nhiều sợi dây đã bị thắt nút. Bạch Mạn dùng những ngón tay khéo léo trắng như tuyết của mình để nới lỏng nút thắt từng chút một.
Nàng thuận miệng nói: "Phụ mẫu sinh ra ta, tất nhiên ta muốn báo hiếu cho phụ thân và mẫu thân của ta. Thân thể của ta là thân thể của Bạch gia, dùng để lấy lòng Quý Nhân, hầu hạ Cửu Vương, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Ta còn chưa đến mức cắt máu thịt để tỏ lòng hiếu thảo, dù sao đó là ân đức trong Bạch gia."
(*) Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
"Cho nên ngươi mới tận lực phóng túng mình?" Rốt cục Châu Dung mới hiểu, năm đó trước đại hôn, vì sao Bạch Mạn muốn ở chung một đêm với mình lúc trong cung.
Bạch Mạn là cố ý. Nàng ấy chỉ muốn phản nghịch.
Có lẽ... Nó không liên quan gì đến tình yêu.
Châu Dung bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật mà nàng không muốn thừa nhận chút nào.
Bạch Mạn không yêu mình.
Một cơn nhói nhói cuồn cuộn đi lên từ đáy lòng, Châu Dung kinh ngạc nhìn, nàng nói không ra lời. Nàng cho là Bạch Mạn ít nhiều gì cũng từng rung động với mình, nhưng trước đó...
Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Mạn.
"Chỉ trong một đêm, làm sao lại gọi là phóng túng?" Bạch Mạn cười nhạo một tiếng, "Những quý nữ như chúng ta cùng kỹ nữ trong thanh lâu thì có cái gì khác nhau? Kỹ nữ bị mẫu thân của họ bán, ta cũng bị mẫu thân của mình bán. Ta tự lấy ra thân thể của mình để tìm một chút việc vui, chỉ có một đêm như thế cũng coi như là phóng túng sao?"
Bạch Mạn cười nói.
"Làm sao, nữ nhân bị bán thở dốc một lát chính là phóng túng, mà người bán nữ nhân thì có thể đại biểu cho thiên đạo cùng cương thường? Không ngoan ngoãn nghe lời chính là phóng túng, ngoan ngoãn nghe lời chính là hiếu đạo?"
"Sao mà thiên đạo bất công! Ta lại không muốn thuận theo ý trời."
Châu Dung nghĩ đến vận mệnh không có kiếp sau của Bạch Mạn.
Nàng thấp giọng khuyên nhủ: "Nhưng dạng này không hợp với cương thường cùng thiên đạo. Có lẽ... Ta có thể giúp ngươi có được bình an vui sướng. Ngươi không cần dùng loại phương thức này."
Câu nói này của Châu Dung dường như là điểm thuốc nổ.
Bạch Mạn không thể cởi nút thắt trong tay. Trong cơn tức giận, nàng đã kéo đứt nút thắt.
"Châu Dung! Tại sao ngươi lại giả vờ làm người tốt? Ngươi kiêu ngạo, tự phụ, tự quyết định cuộc sống của người khác. Tại sao ta lại muốn bình an vui sướng? Ngươi cho rằng ta quan tâm đến cái gọi là bình an vui sướng sao? Ngươi có biết ta muốn gì không?"
Châu Dung nghẹn lời.
Bạch Mạn muốn nói lại thôi. Mấy ngày nay Châu Dung bệnh đến hung hiểm nên nàng luôn phải chiều theo ý của Châu Dung. Bạch Mạn đè nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng, chỉnh đốn y phục rồi nhảy xuống giường.
"Ngươi đi nơi nào?"
"Đi đưa phu quân của ta rời đi." Bạch Mạn lãnh đạm nói.
Cổ ấn trên tay của nàng mà nàng đã đạt được thỏa thuận với Cửu Vương.
"Cửu Vương?! Các ngươi lại?!" Một trận cảm xúc cuồn cuộn ở đáy lòng của Châu Dung.
Bạch Mạn dùng kiếm trâm kia vu oan giá họa cho Cửu Vương. Lúc đầu Châu Dung bởi vì Bạch Mạn không có chút tình cảm nào với Cửu Vương mà cao hứng, nhưng hôm nay Bạch Mạn cùng Cửu Vương vậy mà một lần nữa tiến tới cùng nhau?
Châu Dung lập tức nghĩ đến đồ vật mà mình giúp Bạch Mạn trộm được: "Là vật kia sao?"
Bạch Mạn lãnh khốc nói: "Đúng vậy."
Châu Dung cảm thấy lồng ngực đau nhức không thể áp chế, máu dâng trào, đột nhiên nàng nhào đến bên giường, nôn ra một ngụm máu.
Bạch Mạn giật mình: "Ngươi cẩn thận một chút, mặc dù Dương Cửu Chương hạ độc kia không lợi hại gì, nhưng gần nhất ngươi mệt mỏi, thân thể thâm hụt, cần bình tâm tĩnh khí."
Châu Dung cười khổ, nàng bắt lấy tay áo của Bạch Mạn: "Đó là đồ vật mà ta giúp ngươi lấy được! Sao ngươi có thể cầm đi lấy lòng nam nhân khác? Hắn có cái gì tốt?! Dù ngươi không yêu hắn, nhưng ngươi cũng muốn cùng một chỗ với hắn sao?! Làm sao ngươi lại làm như thế... "
Châu Dung giận dữ công tâm, thốt ra: "Tiện*!"
(*) Tiện: hèn mọn, khốn nạn. Từ này thường được mấy phi tần trong cung hay sử dụng, "Tiện tì, ngươi dám đánh bổn cung!"
Đáp lại nàng chính là một cái tát.
Bạch Mạn ra tay vô cùng ác độc, mặt tái nhợt của Châu Dung bị đánh thành đỏ choáng. Châu Dung tức giận, nàng nắm lấy cánh tay của Bạch Mạn, nhưng người kia lại hung hăng đẩy nàng ra.
"Vậy thì sao?" Cuối cùng Bạch Mạn cũng lên tiếng, quát Châu Dung: "Ngươi còn muốn gì ở ta nữa?!"
"Ta có cuộc sống của riêng mình! Ta có việc riêng của mình phải làm! Ta muốn ở cùng một chỗ với Cửu Vương, ngươi quản được sao?"
"Ta đương nhiên quản được!" Châu Dung nắm lấy tay áo của Bạch Mạn, tức giận nói: "Ngươi không thể gọi ta đến đây rồi lập tức rời đi! Ngươi coi ta là gì? Là con chó của ngươi sao?!"
Bạch Mạn thử mấy lần cũng không vung ra được, đành cố gắng dùng sức đẩy mạnh, tùy tiện nói: "Việc này không phải là chính ngươi yêu cầu sao? Liên quan gì tới ngươi? Là ngươi chọc tức ta trước, là ngươi ép buộc ta, là ngươi thích ta!"
Nàng cắn một cái lên trên cánh tay của Châu Dung, rất nhanh máu đã tràn vào khoang miệng, nóng hổi, tanh nồng.
Nhưng Châu Dung lại tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, ôm chặt lấy Bạch Mạn: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng rung động với ta sao? Chúng ta quen biết nhau nhiều năm, cứ cho là ngươi xem ta như công cụ để ngươi phóng túng, ta cũng nguyện ý. Ngươi hất ta ra và gả cho người khác, ta cũng nguyện ý. Ta hèn mọn, ta đau đớn, bất quá ta chỉ cầu ngươi, cầu ngươi thích ta dù chỉ là một chút! Ngươi có thể hất ta ra mà đi thích Châu Hy, thích Cửu Vương, tại sao lại không thể thích ta? Coi như ngươi xem ta như một con chó, cũng phải có một chút xíu tình cảm đi! Một chút xíu đều không có sao? Chẳng lẽ chỉ một chút xíu đều không có sao?!"
"Không!" Bạch Mạn quả quyết nói, "Ta sẽ không thích ngươi, ta mãi mãi cũng sẽ không thích ngươi!"
Châu Dung đứng dậy, nàng kề trường kiếm sát tim của Bạch Mạn, mũi kiếm chạm sát vào da thịt, Bạch Mạn cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
"Nói ngươi thích ta." Châu Dung bình tĩnh nói, trong lời nói có chút điên cuồng, "Nói ngươi thích ta, ngươi yêu ta. Nếu không, ta thà giết ngươi, cùng chết với ngươi."
"Ta không thích ngươi." Bạch Mạn hung tợn nói, "Ngươi giết ta. Ta có chết cũng không muốn thích ngươi."
Bạch Mạn cuối cùng cũng hối hận vì lợi dụng Châu Dung. Nàng không thể yêu người kia, nhưng người kia lại yêu nàng. Đây là một đoạn tình cảm không đúng lúc. Trong hai người các nàng, phải có một người phải chết. Nàng muốn tự tay kết thúc đoạn nghiệt duyên này.
Châu Dung chưa bao giờ do dự khi giết người, nhưng vào lúc này, tay của nàng bắt đầu run rẩy. Trường kiếm rơi xuống đất kêu vang.
Bạch Mạn cầm lấy bát trà bên cạnh. Đôi mắt của nàng ngấn lệ, vừa nóng vừa cay, nàng biết khuôn mặt mình nhất định rất đau đớn nhưng nàng không thể kiềm chế được.
Châu Dung không ngăn cản Bạch Mạn. Nàng đợi ở đó, đợi Bạch Mạn lấy bát trà đập vào người của nàng.
Một tiếng "cốp", Bạch Mạn đập bát trà lên trán của mình.
Máu hòa với nước mắt lăn từ má đến cằm, cuối cùng rơi xuống từng giọt trên gạch xanh bóng loáng.
"Châu Dung, buông bỏ ta đi." Bạch Mạn thống khổ nói, "Ta không thích ngươi, ngươi cũng không cần phải thích ta. Ta không cần ngươi cứu vớt, ta thà rằng làm một ác nhân, ta nợ ngươi, hãy để ta ở lại địa ngục vĩnh hằng chuộc tội đi. Ngươi quên đi ta cũng được, ngươi hận ta cũng không sao, buông bỏ ta đi."
Thời gian dường như đã đông cứng lại. Châu Dung kinh ngạc đến mức vẻ mặt gần như đờ đẫn. Bạch Mạn không chút do dự mà xoay người, giẫm lên bát trà vỡ định đi ra ngoài.
Có lẽ vì ánh sáng mờ ảo nên trong mắt của Châu Dung dần hiện lên vẻ điên cuồng. Nàng biết xe ngựa của Cửu Vương đang đợi Bạch Mạn ở bên ngoài, Bạch Mạn đang chuẩn bị lên xe trở về bên nam nhân đó.
Cũng bởi vì nam nhân kia có quyền thế sao?
"Ta cũng sẽ có quyền thế!" Rốt cục Châu Dung khóc thành tiếng, "Ta cũng sẽ có quyền thế, chỉ cần ngươi chờ ta thêm một chút, cho ta thêm một chút thời gian, ngươi muốn quyền thế, ngươi muốn tiền tài, ngươi muốn làm cái gì cũng được. Thậm chí ngươi không thích ta cũng được, ta chỉ cầu ngươi đừng rời đi! Ta không muốn ngươi thích ta dù chỉ là một chút xíu, cái gì ta cũng không cần, nhưng xin người rời bỏ ta."
Bạch Mạn chỉ nói: "Buông bỏ ta đi!"
Nàng chưa từng quay đầu.
Châu Dung lạnh cả người, run lẩy bẩy.
Nàng ấy là của nàng, là tù phạm cùng lồng giam của nàng, là cố chấp cùng tội lỗi của nàng.
Buông bỏ nàng ấy sao?
Không, nàng không buông được. Nàng vĩnh viễn, mãi mãi cũng không muốn buông xuống chấp niệm của mình.
Châu Dung đứng dậy, kéo cả người của Bạch Mạn xuống. Đôi tay của nàng ấn thật sâu vào làn da của Bạch Mạn.
Tiếng gào của Bạch Mạn mơ hồ phát ra dưới tay của Châu Dung. Một tiếng động lớn vang lên, Bạch Mạn hoảng sợ đá đạp, Châu Dung bất lực dùng thân mình đè người kia xuống, đẩy người lên nền gạch xanh được nước lạnh mài bóng.
Vạn vật trên thế gian đều biến thành cái bóng lờ mờ, bàn tay của Bạch Mạn lướt dọc theo vai và cổ của Châu Dung, rơi xuống tường. Cánh cửa bí mật đóng sầm lại, gian phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất