Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Chương 80: Hầu hạ nàng
Châu Dung muốn nói rằng chúng ta đã trao đổi thư từ nhiều năm, quen biết nhau đã lâu, thậm chí còn có lời hứa...
Bỗng dưng Châu Dung nghĩ đến, Bạch Mạn cùng mình trải qua chuyện hoang đường trước đại hôn cũng chỉ là vì người kia muốn phản nghịch, chứ không có tình cảm với mình.
Châu Dung dừng lại một chút.
Bạch Mạn từng nằm dưới sự kiểm soát của Bạch gia, lại bị áp bức ở phủ của Cửu Vương. Bây giờ thật vất vả mới được tự do, nhắc lại chuyện này chỉ có thể làm cho Bạch Mạn khó chịu mà thôi.
Nhưng Châu Dung vẫn chần chờ nói:
"Năm đó trước đại hôn của ngươi, đêm hôm đó ở trong cung kia... "
Bạch Mạn cắn môi.
Nhắc đến Châu Hy để làm cái gì?
Nàng đã biết tâm tư của mình là gì rồi. Con người không phải cỏ cây, sao có thể tàn nhẫn được. Nàng đã sớm không thể tả rõ tâm tư của mình cho Châu Dung biết, nếu không thì tại sao nàng lại bỏ mặc tất cả mà đến đây?
Bạch Mạn là người chu toàn, nàng cho là thất thân trước đại hôn cũng chỉ là nằm trong kế hoạch. Đời này nàng chỉ làm qua một chuyện hoang đường vào lần đó, chính là vì trốn tránh tâm ý của mình và rời khỏi kinh thành.
Nhưng trốn tránh cũng vô dụng.
Nếu hành động theo trái tim mách bảo mà bỏ qua lý trí, con người sẽ không khống chế được chính mình.
Nhưng tình cảm của nàng với Châu Dung, nói cho cùng cũng là chuyện của hai người các nàng. Yêu hoặc không yêu, trong đó có thế tục, có cương thường, có thiên đạo, có thế gia, có sinh tử, có quyền thế, nhưng duy nhất chỉ không có người thứ ba.
Thế là Bạch Mạn kiên định nói: "Chỉ là phóng đãng mà thôi."
"Mà thôi?"
Châu Dung hít một hơi, vươn tay ôm chặt lấy trái tim của mình: "Ngươi chưa từng có cảm xúc sao?"
"Chưa hề."
Một nỗi bi thương mơ hồ và to lớn bao trùm toàn thân của Châu Dung, khiến nàng rơi nước mắt.
"Những lá thư kia."
Bạch Mạn trầm mặc.
Nàng đi với những Quý Nhân ở trong cung cùng đám Công chúa cành vàng lá ngọc kia, từ nhỏ lớn lên trong thư phòng, ngây thơ đến tàn nhẫn, hoàn toàn không biết như thế nào được gọi là tìm niềm vui, như thế nào mới là giết chết trái tim của một người.
Bạch Mạn ngẩng đầu, nhìn thấy trên tay của mình có vô số vết sẹo của năm xưa, chúng mờ nhạt và chằng chịt.
Cực mỏng cực kì nhạt, gần như biến mất.
Nàng toàn dựa vào những bức thư kia để duy trì cuộc sống của mình.
Chỉ là sau khi thân thiết với Châu Hy, Bạch Mạn lại thất vọng. Người bạn tri kỷ trong thư thực chất lại là một nam nhân cổ hủ, sống với vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại thối nát vô cùng.
Bạch Mạn sống trong cung với Quý Nhân đã nhiều năm, đã sớm luyện thành lạnh tâm lạnh tình, nàng lập tức bỏ qua Châu Hy ở một bên.
Tiếc thay những bức thư đó đã bị đốt và chôn ngoài cửa sổ.
"Thư là hồi ức, hồi ức chỉ là hồi ức mà thôi." Bạch Mạn nhẹ nhàng nói, "Hồi ức thì chúng không có giá trị."
Bạch Mạn đưa lưng về phía Châu Dung, không nhìn thấy vẻ mặt đau thương và trống rỗng của nàng.
Châu Dung mơ hồ đoán được Bạch Mạn chưa bao giờ yêu nàng, nhưng nàng vẫn có ảo tưởng. Có những chuyện cho đến khi tận mắt nhìn thấy, chính tai của mình nghe thấy thì mới biết sự thật phũ phàng như thế nào.
Toàn thân của Châu Dung run rẩy, hai mắt đỏ bừng, cơn đau khủng khiếp khiến nàng muốn gào lên, nhưng nàng không kêu gào được, nàng đành phải gắt gao siết tay lại thành quyền để nuốt xuống cơn đau.
Máu chảy xuống tới.
Châu Dung nhìn nữ nhân quay lưng về phía mình bằng đôi mắt đẫm lệ. Bên dưới vẻ ngoài dịu dàng của một nữ nhi của thế gia, nàng ấy thật mảnh mai nhưng cũng thật tàn nhẫn và hung ác như một con sói.
Nàng ấy là người vô tình nhưng lại là người Châu Dung yêu.
Châu Dung mấy lần muốn mở miệng, đều không nói nên lời.
Nàng đưa tay, tắt ngọn đèn trong hầm ngầm.
Nước mắt từ từ bò lên mặt mũi, lại từ từ khô cạn. Rốt cục Châu Dung cũng bình tĩnh trở lại. Nàng đưa tay ra ôm chặt lấy Bạch Mạn.
Yêu biệt ly, oán sẽ tăng, cầu không được.
Nàng không tin.
Nếu không cầu được điều mình muốn là vận mệnh đã định sẵn, nàng sẽ thay đổi vận mệnh trớ trêu này. Nàng sẽ ngồi trên đỉnh quyền thế, để ông trời nhìn xem, cầu được hay cầu không được thì chỉ có thể để Châu Dung này quyết định!
Sau lưng im lặng quá lâu, đèn đột nhiên tắt, Bạch Mạn có chút bất an.
Nàng đã thoát ra khỏi những cảm xúc mê loạn, dần dần khôi phục lại lý trí.
Vừa rồi nàng dứt khoát nói với Châu Dung, nàng và Châu Hy không có quan hệ gì, chẳng lẽ nàng sẽ được Châu Dung sủng ái sao?
Thế là nàng thử lên tiếng để thăm dò:
"Châu Dung?"
Trong bóng tối, giọng nói của Châu Dung từ phía sau truyền đến, không khác gì thường lệ, thậm chí còn có một tia chơi liều.
"Ừ?"
Bạch Mạn càng cảm thấy bất an hơn.
Nàng không biết bây giờ có phải là thời cơ tốt để thăm do hay không, nhưng nàng vô cùng lo lắng, đợi không được.
Thế là nàng nổi giận nói: "Vừa mới nói nhiều như vậy, đều là lừa gạt ta. Ngươi đến tột cùng có người khác hay không?"
Châu Dung cười khổ, hôn nhẹ lên mái tóc đen dày sau gáy của Bạch Mạn, nửa vời nói: "Đối với ta, một mình ngươi giày vò là đã đủ rồi, ta còn lấy đâu ra sức lực cho người khác nữa đây?"
Nàng đặt tay trước ngực của Bạch Mạn, bóp nhẹ, mơ hồ nói: "Dù sao thì ta cũng là người chăm sóc cho ngươi."
Mặt của Bạch Mạn đỏ bừng.
Nàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Châu Dung, tức giận nói: "Chỉ có trời mới biết, nay ngươi hầu hạ ta, ngày mai lại đi hầu hạ người khác thì sao?"
Không cẩn thận, thật mang theo chút vị chua.
Nghe Bạch Mạn có chút ghen tuông, sự mong đợi trong lòng của Châu Dung lại được Bạch Mạn khơi dậy. Nàng chải mái tóc dài của Bạch Mạn, nói: "Ta không có ai khác, chỉ là gần đây ta bận công vụ thôi."
Bạch Mạn giả vờ như sợ hãi: "Thổ phỉ sao? Những tên thổ phỉ đó có đến chỗ của ta không?"
Châu Dung tùy ý ừ một tiếng: "Yên tâm, A Thần trông coi ngươi. Hắn không phải là người đánh xe bình thường, hắn cũng là người thuộc quân Châu gia."
Bạch Mạn cụp mắt xuống.
Quả nhiên.
Châu Dung không nói thêm gì nữa, ý rất căng.
Bạch Mạn suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí lừa dối: "Nhưng phòng ngự nghiêm ngặt như vậy rốt cuộc không phải là đáp án. Không biết khi nào Tấn Vương trấn áp bọn thổ phỉ mới cho chúng ta cuộc sống yên bình?"
Châu Dung thuận miệng nói: "Tấn Vương nhanh nhẹn dũng mãnh, chỉ cần mấy tháng là đủ rồi."
Đôi mắt của Bạch Mạn đột nhiên mở to.
Tấn Vương!
Người kia bị nàng lừa dối mới vỡ lẽ, đúng như dự đoán, nhiệm vụ trấn áp bọn thổ phỉ cuối cùng đã rơi vào tay của Tấn Vương!
Cửu Vương nhu nhược!
Bạch Mạn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi xa, trong mắt dường như nhỏ ra máu.
Cửu Vương thật là một kẻ nhu nhược! Trời cũng không đỡ nổi cái đầu của hắn!
Thời cơ chín muồi đưa đến miệng của hắn, chỉ cần đi trấn áp thổ phỉ, hắn chắc chắn sẽ có được lực lượng vũ trang của chính mình, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám! Dạng này thì hắn lấy cái gì để đấu lại với Châu Dung? Cuối cùng, hắn sẽ giống như kiếp trước bị Châu Dung trấn áp, không có chút vương giả nào!
Cửu Vương không thể khống chế Châu Dung, nàng làm sao có thể lợi dụng Cửu Vương để có chỗ đứng trong triều đình?
Chỉ là, thi thể của Dương Cửu Chương còn mang theo dấu kia của Cửu Vương. Có thật là Dương gia và Trần gia muốn nuốt xuống khẩu khí này, không ghi hận Cửu Vương?
Không đúng.
Bạch Mạn kinh hãi.
Cái này không hợp với lẽ thường.
Hiện tại mọi chuyện đã khác với kiếp trước, kiếp trước không có án lớn nào về Trần gia và Dương gia, cũng không có thổ phỉ ở ngoại ô kinh thành.
Kiếp trước Châu Dung vốn ở Tây Thùy, bỗng dưng một ngày nàng phái quân vào cung, tàn sát phe cánh của Hoàng đế và giết chết Tấn Vương. Lúc đó mọi người mới biết rằng nàng đã có thông đồng với Cửu Vương trong một thời gian dài.
Nhưng hiện tại, Châu Dung hầu như luôn ở lại kinh thành, trở thành người được thánh thượng chú ý, chạm vào là bỏng tay.
Ở trong đó, xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Bạch Mạn lo lắng nghĩ. Nàng bị nhốt trong hầm và mất đi mọi nguồn thông tin, Châu Dung cũng hạ quyết tâm không để nàng tham gia vào việc này.
Miệng mím chặt một cách dị thường.
Bỗng dưng Châu Dung nghĩ đến, Bạch Mạn cùng mình trải qua chuyện hoang đường trước đại hôn cũng chỉ là vì người kia muốn phản nghịch, chứ không có tình cảm với mình.
Châu Dung dừng lại một chút.
Bạch Mạn từng nằm dưới sự kiểm soát của Bạch gia, lại bị áp bức ở phủ của Cửu Vương. Bây giờ thật vất vả mới được tự do, nhắc lại chuyện này chỉ có thể làm cho Bạch Mạn khó chịu mà thôi.
Nhưng Châu Dung vẫn chần chờ nói:
"Năm đó trước đại hôn của ngươi, đêm hôm đó ở trong cung kia... "
Bạch Mạn cắn môi.
Nhắc đến Châu Hy để làm cái gì?
Nàng đã biết tâm tư của mình là gì rồi. Con người không phải cỏ cây, sao có thể tàn nhẫn được. Nàng đã sớm không thể tả rõ tâm tư của mình cho Châu Dung biết, nếu không thì tại sao nàng lại bỏ mặc tất cả mà đến đây?
Bạch Mạn là người chu toàn, nàng cho là thất thân trước đại hôn cũng chỉ là nằm trong kế hoạch. Đời này nàng chỉ làm qua một chuyện hoang đường vào lần đó, chính là vì trốn tránh tâm ý của mình và rời khỏi kinh thành.
Nhưng trốn tránh cũng vô dụng.
Nếu hành động theo trái tim mách bảo mà bỏ qua lý trí, con người sẽ không khống chế được chính mình.
Nhưng tình cảm của nàng với Châu Dung, nói cho cùng cũng là chuyện của hai người các nàng. Yêu hoặc không yêu, trong đó có thế tục, có cương thường, có thiên đạo, có thế gia, có sinh tử, có quyền thế, nhưng duy nhất chỉ không có người thứ ba.
Thế là Bạch Mạn kiên định nói: "Chỉ là phóng đãng mà thôi."
"Mà thôi?"
Châu Dung hít một hơi, vươn tay ôm chặt lấy trái tim của mình: "Ngươi chưa từng có cảm xúc sao?"
"Chưa hề."
Một nỗi bi thương mơ hồ và to lớn bao trùm toàn thân của Châu Dung, khiến nàng rơi nước mắt.
"Những lá thư kia."
Bạch Mạn trầm mặc.
Nàng đi với những Quý Nhân ở trong cung cùng đám Công chúa cành vàng lá ngọc kia, từ nhỏ lớn lên trong thư phòng, ngây thơ đến tàn nhẫn, hoàn toàn không biết như thế nào được gọi là tìm niềm vui, như thế nào mới là giết chết trái tim của một người.
Bạch Mạn ngẩng đầu, nhìn thấy trên tay của mình có vô số vết sẹo của năm xưa, chúng mờ nhạt và chằng chịt.
Cực mỏng cực kì nhạt, gần như biến mất.
Nàng toàn dựa vào những bức thư kia để duy trì cuộc sống của mình.
Chỉ là sau khi thân thiết với Châu Hy, Bạch Mạn lại thất vọng. Người bạn tri kỷ trong thư thực chất lại là một nam nhân cổ hủ, sống với vẻ ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại thối nát vô cùng.
Bạch Mạn sống trong cung với Quý Nhân đã nhiều năm, đã sớm luyện thành lạnh tâm lạnh tình, nàng lập tức bỏ qua Châu Hy ở một bên.
Tiếc thay những bức thư đó đã bị đốt và chôn ngoài cửa sổ.
"Thư là hồi ức, hồi ức chỉ là hồi ức mà thôi." Bạch Mạn nhẹ nhàng nói, "Hồi ức thì chúng không có giá trị."
Bạch Mạn đưa lưng về phía Châu Dung, không nhìn thấy vẻ mặt đau thương và trống rỗng của nàng.
Châu Dung mơ hồ đoán được Bạch Mạn chưa bao giờ yêu nàng, nhưng nàng vẫn có ảo tưởng. Có những chuyện cho đến khi tận mắt nhìn thấy, chính tai của mình nghe thấy thì mới biết sự thật phũ phàng như thế nào.
Toàn thân của Châu Dung run rẩy, hai mắt đỏ bừng, cơn đau khủng khiếp khiến nàng muốn gào lên, nhưng nàng không kêu gào được, nàng đành phải gắt gao siết tay lại thành quyền để nuốt xuống cơn đau.
Máu chảy xuống tới.
Châu Dung nhìn nữ nhân quay lưng về phía mình bằng đôi mắt đẫm lệ. Bên dưới vẻ ngoài dịu dàng của một nữ nhi của thế gia, nàng ấy thật mảnh mai nhưng cũng thật tàn nhẫn và hung ác như một con sói.
Nàng ấy là người vô tình nhưng lại là người Châu Dung yêu.
Châu Dung mấy lần muốn mở miệng, đều không nói nên lời.
Nàng đưa tay, tắt ngọn đèn trong hầm ngầm.
Nước mắt từ từ bò lên mặt mũi, lại từ từ khô cạn. Rốt cục Châu Dung cũng bình tĩnh trở lại. Nàng đưa tay ra ôm chặt lấy Bạch Mạn.
Yêu biệt ly, oán sẽ tăng, cầu không được.
Nàng không tin.
Nếu không cầu được điều mình muốn là vận mệnh đã định sẵn, nàng sẽ thay đổi vận mệnh trớ trêu này. Nàng sẽ ngồi trên đỉnh quyền thế, để ông trời nhìn xem, cầu được hay cầu không được thì chỉ có thể để Châu Dung này quyết định!
Sau lưng im lặng quá lâu, đèn đột nhiên tắt, Bạch Mạn có chút bất an.
Nàng đã thoát ra khỏi những cảm xúc mê loạn, dần dần khôi phục lại lý trí.
Vừa rồi nàng dứt khoát nói với Châu Dung, nàng và Châu Hy không có quan hệ gì, chẳng lẽ nàng sẽ được Châu Dung sủng ái sao?
Thế là nàng thử lên tiếng để thăm dò:
"Châu Dung?"
Trong bóng tối, giọng nói của Châu Dung từ phía sau truyền đến, không khác gì thường lệ, thậm chí còn có một tia chơi liều.
"Ừ?"
Bạch Mạn càng cảm thấy bất an hơn.
Nàng không biết bây giờ có phải là thời cơ tốt để thăm do hay không, nhưng nàng vô cùng lo lắng, đợi không được.
Thế là nàng nổi giận nói: "Vừa mới nói nhiều như vậy, đều là lừa gạt ta. Ngươi đến tột cùng có người khác hay không?"
Châu Dung cười khổ, hôn nhẹ lên mái tóc đen dày sau gáy của Bạch Mạn, nửa vời nói: "Đối với ta, một mình ngươi giày vò là đã đủ rồi, ta còn lấy đâu ra sức lực cho người khác nữa đây?"
Nàng đặt tay trước ngực của Bạch Mạn, bóp nhẹ, mơ hồ nói: "Dù sao thì ta cũng là người chăm sóc cho ngươi."
Mặt của Bạch Mạn đỏ bừng.
Nàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Châu Dung, tức giận nói: "Chỉ có trời mới biết, nay ngươi hầu hạ ta, ngày mai lại đi hầu hạ người khác thì sao?"
Không cẩn thận, thật mang theo chút vị chua.
Nghe Bạch Mạn có chút ghen tuông, sự mong đợi trong lòng của Châu Dung lại được Bạch Mạn khơi dậy. Nàng chải mái tóc dài của Bạch Mạn, nói: "Ta không có ai khác, chỉ là gần đây ta bận công vụ thôi."
Bạch Mạn giả vờ như sợ hãi: "Thổ phỉ sao? Những tên thổ phỉ đó có đến chỗ của ta không?"
Châu Dung tùy ý ừ một tiếng: "Yên tâm, A Thần trông coi ngươi. Hắn không phải là người đánh xe bình thường, hắn cũng là người thuộc quân Châu gia."
Bạch Mạn cụp mắt xuống.
Quả nhiên.
Châu Dung không nói thêm gì nữa, ý rất căng.
Bạch Mạn suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí lừa dối: "Nhưng phòng ngự nghiêm ngặt như vậy rốt cuộc không phải là đáp án. Không biết khi nào Tấn Vương trấn áp bọn thổ phỉ mới cho chúng ta cuộc sống yên bình?"
Châu Dung thuận miệng nói: "Tấn Vương nhanh nhẹn dũng mãnh, chỉ cần mấy tháng là đủ rồi."
Đôi mắt của Bạch Mạn đột nhiên mở to.
Tấn Vương!
Người kia bị nàng lừa dối mới vỡ lẽ, đúng như dự đoán, nhiệm vụ trấn áp bọn thổ phỉ cuối cùng đã rơi vào tay của Tấn Vương!
Cửu Vương nhu nhược!
Bạch Mạn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi xa, trong mắt dường như nhỏ ra máu.
Cửu Vương thật là một kẻ nhu nhược! Trời cũng không đỡ nổi cái đầu của hắn!
Thời cơ chín muồi đưa đến miệng của hắn, chỉ cần đi trấn áp thổ phỉ, hắn chắc chắn sẽ có được lực lượng vũ trang của chính mình, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không dám! Dạng này thì hắn lấy cái gì để đấu lại với Châu Dung? Cuối cùng, hắn sẽ giống như kiếp trước bị Châu Dung trấn áp, không có chút vương giả nào!
Cửu Vương không thể khống chế Châu Dung, nàng làm sao có thể lợi dụng Cửu Vương để có chỗ đứng trong triều đình?
Chỉ là, thi thể của Dương Cửu Chương còn mang theo dấu kia của Cửu Vương. Có thật là Dương gia và Trần gia muốn nuốt xuống khẩu khí này, không ghi hận Cửu Vương?
Không đúng.
Bạch Mạn kinh hãi.
Cái này không hợp với lẽ thường.
Hiện tại mọi chuyện đã khác với kiếp trước, kiếp trước không có án lớn nào về Trần gia và Dương gia, cũng không có thổ phỉ ở ngoại ô kinh thành.
Kiếp trước Châu Dung vốn ở Tây Thùy, bỗng dưng một ngày nàng phái quân vào cung, tàn sát phe cánh của Hoàng đế và giết chết Tấn Vương. Lúc đó mọi người mới biết rằng nàng đã có thông đồng với Cửu Vương trong một thời gian dài.
Nhưng hiện tại, Châu Dung hầu như luôn ở lại kinh thành, trở thành người được thánh thượng chú ý, chạm vào là bỏng tay.
Ở trong đó, xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
Bạch Mạn lo lắng nghĩ. Nàng bị nhốt trong hầm và mất đi mọi nguồn thông tin, Châu Dung cũng hạ quyết tâm không để nàng tham gia vào việc này.
Miệng mím chặt một cách dị thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất