Chương 20: Vang đỏ, bò bít tết và túi rượu nhỏ! 2
Chỉ còn lại một mình.
Mạc Dịch Trình chụp từng phần từng phần thức ăn truyền tống vào trong điện thoại di động, còn thuận tiện bỏ thêm một cái giá cắm nến và hoa tươi lên trên chiếc bàn nhỏ của Nguyện Tác.
Nguyện Tác nhìn những món ăn rực rỡ càng lúc càng xuất hiện nhiều thêm trên bàn, hương thức ăn xông vào mũi, ngón trỏ động đậy liên tục. Giá cắm nến và hoa tươi lại càng khiến cậu thích không dứt được, hai má bị ánh nến phản chiếu đỏ hồng lên.
“Ăn thôi.” Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác bất động, biết là cậu đang chờ mình.
Nguyện Tác đi thẳng vào nội dung chính, học theo Mạc Dịch Trình, mau chóng cắt một miếng thịt bò cho vào miệng.
“Oa!” Hai mắt Nguyện Tác sáng lên tựa như có ngôi sao nhỏ lấp lánh trong đó, miếng thịt vừa vào miệng đã tan ra khiến cậu không thể ngăn mình phát ra một tiếng tán thán.
Mạc Dịch Trình hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, cực kỳ ngon luôn. Đây là lần đầu tiên tui ăn bít tết luôn á.”
Mạc Dịch Trình nói: “Vậy thì ăn thêm một ít nữa đi.”
(Câu này nghe quen quen sao á:v)
“Vâng ạ.”
Nguyện Tác ăn được lửng dạ thì tốc độ cũng chậm lại, ngẩng đầu lên lại thấy Mạc Dịch Trình đang uống rượu đỏ, thấy hơi ngạc nhiên nên nhìn chằm chằm.
Mạc Dịch Trình cười hỏi: “Sao thế, muốn nếm thử à?”
Nguyện Tác hơi kinh ngạc, lắc đầu, nhưng đầu lưỡi nhỏ thè ra liếm môi đã bán đứng cậu.
“Chỉ được thử một chút thôi.” Mạc Dịch Trình rót vào một cái chén nông, sau đó chụp ảnh truyền phát đi.
Nguyện Tác nhìn rượu vang đỏ vừa xuất hiện trên bàn, cẩn thận cúi sát lại gần từng chút một, đầu tiên cho mũi ngửi một cái… Mùi hương rất thanh nhã, biết Mạc Dịch Trình đang nhìn mình chăm chú bèn ngượng ngùng bưng chén lên, vụng về nhắm miệng chén ngay miệng mình, từ từ nghiêng cốc.
Cuối cùng cũng thử rồi… Nhẹ nhàng, trơn tru, vị ngọt thơm tinh khiết tựa như lông tơ. Sau khi nhấp một tí, Nguyện Tác như đã nếm được ngon ngọt, uống cạn luôn phần còn dư lại. (Chito: thứ cho tui bất tài chưa chém được 2 từ tả vị rượu bên trên =,=)
“Thấy sao?” Mạc Dịch nhìn cái vẻ còn chưa hết thòm thèm của Nguyện Tác, trong lòng thầm phun tào, không ngờ bé con này còn là một chú sâu rượu nhỏ. (từ này chính là “túi rượu nhỏ” đầu chương 18)
(Thổ tào, hay mọi người thường gặp là phun tào: Có nghĩa là ngay trước mặt người kia (bạn bè, người thân này nọ) mà lại không phối hợp với người ta vì mình có ý khác với ý mà người ta nói. Lúc bạn bè đang nói chuyện hay là chém gió thì mình lại cố ý nói đúng tính chất của việc đứa kia đang nói, vạch trần lời nói hoặc lời chém gió của người ta, không chừa cho người ta chút mặt mũi nào. Nhưng mà trong nhiều trường hợp, nó mang ý hài hước và vui đùa. Ý trên mặt chữ đó là “nôn vào trong chén của người ta”, nghĩa rộng là không cho người ta mặt mũi, vạch trần ngay tại chỗ với ý quở trách. Nguồn: Baike)
“Hư…” Mặt Nguyện Tác đỏ bừng bừng, cậu cười nói: “Uống ngon lắm!”
Mạc Dịch Trình nói: “Ăn thêm chút đi, lát nữa rượu ngấm lại thấy khó chịu đấy.”
“Rượu ngấm là cái gì?” Nguyện Tác nghe lời bỏ thêm một miếng thịt bò vào miệng, đôi mắt to tròn còn đảo đảo, nhìn chằm chằm chén rượu trên tay Mạc Dịch Trình, Mạc Dịch Trình nói thẳng luôn: “Hôm nay không được uống nữa, nếu thích thì lần sau tính tiếp.”
“… Được rồi.” Nguyện Tác tiếc nuối cắm đầu ăn tiếp.
Hai người ăn bít tết xong, Nguyện Tác cất đồ còn thừa vào căn bếp nhỏ của mình, quyết định không nên lãng phí, có thể hâm nóng lại rồi ăn tiếp.
Mạc Dịch Trình không biết nói gì nhưng cũng không ngăn cản, mặc dù hắn có tiền nhưng vẫn rất thích cái vẻ đáng yêu khi tính toán cẩn thận để tiết kiệm tiền cho hắn của bé con.
“Mới vừa ăn xong không được ngồi, đi thay đồng phục ra đi, chút nữa tôi dắt nhóc đi xem phim.” Rất hiếm khi Mạc Dịch Trình được nghỉ, phải tranh thủ tận dụng cho tốt.
Nguyện Tác nghe lời đi thay quần áo, vì phải “ra ngoài” nên cậu không thay áo ngủ mà chọn từ trong tủ một bộ trang phục thường ngày với họa tiết rằn ri, cũng tiện cho cậu đi lại trong phòng khách tiêu cơm.
Một bên Mạc Dịch Trình gọi điện cho Trần Củ hỏi cậu đã chuẩn bị phim xong chưa, một bên cố ý vô tình quét mắt qua Nguyện Tác đang thay đồng phục trong nhà vệ sinh, đột nhiên, tầm mắt hắn dán vào phía sau lưng của Nguyện Tác.
Trên lưng Nguyện Tác có một vết bầm tím, vì làn da trắng trẻo nên trông càng trở nên kinh khủng, ngay cả trên cổ tay tròn tròn cũng có vết trầy xước…
Mạc Dịch Trình chụp từng phần từng phần thức ăn truyền tống vào trong điện thoại di động, còn thuận tiện bỏ thêm một cái giá cắm nến và hoa tươi lên trên chiếc bàn nhỏ của Nguyện Tác.
Nguyện Tác nhìn những món ăn rực rỡ càng lúc càng xuất hiện nhiều thêm trên bàn, hương thức ăn xông vào mũi, ngón trỏ động đậy liên tục. Giá cắm nến và hoa tươi lại càng khiến cậu thích không dứt được, hai má bị ánh nến phản chiếu đỏ hồng lên.
“Ăn thôi.” Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác bất động, biết là cậu đang chờ mình.
Nguyện Tác đi thẳng vào nội dung chính, học theo Mạc Dịch Trình, mau chóng cắt một miếng thịt bò cho vào miệng.
“Oa!” Hai mắt Nguyện Tác sáng lên tựa như có ngôi sao nhỏ lấp lánh trong đó, miếng thịt vừa vào miệng đã tan ra khiến cậu không thể ngăn mình phát ra một tiếng tán thán.
Mạc Dịch Trình hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, cực kỳ ngon luôn. Đây là lần đầu tiên tui ăn bít tết luôn á.”
Mạc Dịch Trình nói: “Vậy thì ăn thêm một ít nữa đi.”
(Câu này nghe quen quen sao á:v)
“Vâng ạ.”
Nguyện Tác ăn được lửng dạ thì tốc độ cũng chậm lại, ngẩng đầu lên lại thấy Mạc Dịch Trình đang uống rượu đỏ, thấy hơi ngạc nhiên nên nhìn chằm chằm.
Mạc Dịch Trình cười hỏi: “Sao thế, muốn nếm thử à?”
Nguyện Tác hơi kinh ngạc, lắc đầu, nhưng đầu lưỡi nhỏ thè ra liếm môi đã bán đứng cậu.
“Chỉ được thử một chút thôi.” Mạc Dịch Trình rót vào một cái chén nông, sau đó chụp ảnh truyền phát đi.
Nguyện Tác nhìn rượu vang đỏ vừa xuất hiện trên bàn, cẩn thận cúi sát lại gần từng chút một, đầu tiên cho mũi ngửi một cái… Mùi hương rất thanh nhã, biết Mạc Dịch Trình đang nhìn mình chăm chú bèn ngượng ngùng bưng chén lên, vụng về nhắm miệng chén ngay miệng mình, từ từ nghiêng cốc.
Cuối cùng cũng thử rồi… Nhẹ nhàng, trơn tru, vị ngọt thơm tinh khiết tựa như lông tơ. Sau khi nhấp một tí, Nguyện Tác như đã nếm được ngon ngọt, uống cạn luôn phần còn dư lại. (Chito: thứ cho tui bất tài chưa chém được 2 từ tả vị rượu bên trên =,=)
“Thấy sao?” Mạc Dịch nhìn cái vẻ còn chưa hết thòm thèm của Nguyện Tác, trong lòng thầm phun tào, không ngờ bé con này còn là một chú sâu rượu nhỏ. (từ này chính là “túi rượu nhỏ” đầu chương 18)
(Thổ tào, hay mọi người thường gặp là phun tào: Có nghĩa là ngay trước mặt người kia (bạn bè, người thân này nọ) mà lại không phối hợp với người ta vì mình có ý khác với ý mà người ta nói. Lúc bạn bè đang nói chuyện hay là chém gió thì mình lại cố ý nói đúng tính chất của việc đứa kia đang nói, vạch trần lời nói hoặc lời chém gió của người ta, không chừa cho người ta chút mặt mũi nào. Nhưng mà trong nhiều trường hợp, nó mang ý hài hước và vui đùa. Ý trên mặt chữ đó là “nôn vào trong chén của người ta”, nghĩa rộng là không cho người ta mặt mũi, vạch trần ngay tại chỗ với ý quở trách. Nguồn: Baike)
“Hư…” Mặt Nguyện Tác đỏ bừng bừng, cậu cười nói: “Uống ngon lắm!”
Mạc Dịch Trình nói: “Ăn thêm chút đi, lát nữa rượu ngấm lại thấy khó chịu đấy.”
“Rượu ngấm là cái gì?” Nguyện Tác nghe lời bỏ thêm một miếng thịt bò vào miệng, đôi mắt to tròn còn đảo đảo, nhìn chằm chằm chén rượu trên tay Mạc Dịch Trình, Mạc Dịch Trình nói thẳng luôn: “Hôm nay không được uống nữa, nếu thích thì lần sau tính tiếp.”
“… Được rồi.” Nguyện Tác tiếc nuối cắm đầu ăn tiếp.
Hai người ăn bít tết xong, Nguyện Tác cất đồ còn thừa vào căn bếp nhỏ của mình, quyết định không nên lãng phí, có thể hâm nóng lại rồi ăn tiếp.
Mạc Dịch Trình không biết nói gì nhưng cũng không ngăn cản, mặc dù hắn có tiền nhưng vẫn rất thích cái vẻ đáng yêu khi tính toán cẩn thận để tiết kiệm tiền cho hắn của bé con.
“Mới vừa ăn xong không được ngồi, đi thay đồng phục ra đi, chút nữa tôi dắt nhóc đi xem phim.” Rất hiếm khi Mạc Dịch Trình được nghỉ, phải tranh thủ tận dụng cho tốt.
Nguyện Tác nghe lời đi thay quần áo, vì phải “ra ngoài” nên cậu không thay áo ngủ mà chọn từ trong tủ một bộ trang phục thường ngày với họa tiết rằn ri, cũng tiện cho cậu đi lại trong phòng khách tiêu cơm.
Một bên Mạc Dịch Trình gọi điện cho Trần Củ hỏi cậu đã chuẩn bị phim xong chưa, một bên cố ý vô tình quét mắt qua Nguyện Tác đang thay đồng phục trong nhà vệ sinh, đột nhiên, tầm mắt hắn dán vào phía sau lưng của Nguyện Tác.
Trên lưng Nguyện Tác có một vết bầm tím, vì làn da trắng trẻo nên trông càng trở nên kinh khủng, ngay cả trên cổ tay tròn tròn cũng có vết trầy xước…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất